PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La thị vội nói:


"Không có gì, không có gì."


Phong Mị Nhi gương mặt hơi đổi, tràn ngập lo lắng hỏi:


"Muội muội, có gì mau nói, Thanh Nhi rốt cuộc bị cái gì ? Chẳng lẽ Thanh Nhi không chỉ bị thương đơn giản ?"


Phượng Lâm Thiên gương mặt càng âm trầm, trong đám nữ nhi của hắn, trừ Phượng Lam Uyển, cũng chỉ có Tam nữ nhi cùng tứ nữ nhi là thiên phú khá tốt, hắn cũng không mong bất kỳ ai gặp chuyện không may.


"Ta... Ta.. nàng không không có..."


La thị hoảng hốt, đan điền bị hủy vốn không phải chuyện nhỏ, lần này nàng còn nói Thanh Nhi chính miệng nói, nếu lão gia biết nàng như vậy, chẳng những tiện nhân này thoát tội, mà nàng ngược lại phải chịu tội !


Nói như thế nào Phượng Lam Nguyệt cũng là đích nữ, nàng một thiếp thất là không thể tùy tiện vu hại !


"Hỏi nhiều như vậy làm gì ? Đến Thanh Hà Viện thăm tam muội không phải liền được rồi sao ?"


Lam Nguyệt lên tiếng, thần tình không khác mấy, thanh âm lại mang theo chút ý cười khó có thể phát hiện.


Nói xong, Lam Nguyệt dẫn đầu rời đi. La thị nóng vội, tiến lên ngăn cản:


"Ngươi muốn làm gì !? Ngươi hại nữ nhi ta thành như vậy, còn muốn đến diệt khẩu phải không ! Ngươi đúng là lòng dạ độc ác, không bằng cầm thú ! Cùng Dung Tuyết tiện nhân kia một khuôn đúc ra !"


La thị hét lên, hoàn toàn quên mất điều cấm kị, lời vừa ra, chỉ thấy một trận cuồng phong quét qua, La thị bị chấn bay, trên không vẽ một đường cong, cả người đập vào một cái ghế vỡ nát ! Mà La thị phun ra một búng máu tươi, hôn mê bất tỉnh !


Đại sảnh bỗng chóc im lặng đến mức một cây kim rơi đều có thể nghe được.


Lam Nguyệt hơi nhướng mày, Dung Tuyết ? Nhìn Phượng Lâm Thiên nổi giận như vậy, chẳng lẽ là tên mẫu thân nàng ?


Đúng vậy, Phượng Lam Nguyệt thế nhưng không có ký ức về mẫu thân nàng, chỉ nhớ mang mác một số chuyện, đến nàng mẫu thân tên thật là gì cũng không biết.


Mẫu thân nàng cứ như bị xoá sổ, không quá nhiều người biết đến nàng, người biết đến cũng không ai nguyện ý nhắc đến. Nếu không phải lần trước trong ảo cảnh tình cờ xuất hiện mộng cảnh lúc Phượng Lam Nguyệt còn nhỏ, nàng còn thật không có bất kỳ ấn tượng nào.


Xem ra chuyện năm xưa không đơn giản ! Lúc mẫu thân nàng nhảy xuống biển, Phượng Lâm Thiên có đối với nàng nói gì đó. Việc nàng mất đi ký ức về mẫu thân, chẳng lẽ là lúc đó...


Ừm... Dung Tuyết ? Là họ Dung sao ? Họ này ở Đông Nhạc nàng đúng là chưa nghe qua...


Hay là nàng không phải Phượng Lâm Thiên nữ nhi ?


Đôi mắt Lam Nguyệt lướt qua một tia suy tư.


"Đi Thanh Hà Viện"


Phượng Lâm Thiên âm trầm lên tiếng, cất bước ra ngoài, cũng không gọi người đem La thị đi chữa trị.


Đại sảnh không ai dám lên tiếng, Lam Nguyệt cũng không phản ứng gì, nhàn nhã đi theo.


Phong Mị Nhi đưa mắt ra hiệu, nha hoàn hiểu ý đem La thị nâng đi, còn lại người đều theo đến Thanh Hà Viện.


____


Vừa đến cửa Thanh Hà Viện, liền nghe tiến kêu lớn của nữ tử:


"Tiểu thư, người mau dừng lại a ! Á"


Choang !


Thanh âm vỡ nát vang lên, mọi người nhanh chóng bước vào, chỉ thấy trong phòng đồ vật bay ra, trong sân vỡ vụn mảnh vỡ có bình hoa, có trang sức rải rác trên đất.


"Cút ! Đều cút cho bổn tiểu thư !"


Tiếng thét chói tay vang lên, cùng lúc đó, lại là thanh âm đỗ vỡ của đồ vật. Sắc mặt Phượng Lâm Thiên một mảnh hắc trầm, hắn bước vào, lại một vật thể bay ra, may mắn hắn thân thủ tốt, nhanh chóng chụp lấy, là một bình hoa.


Trong phòng một mảnh hỗn loạn, lại có nha hoàn nằm ngất trên đất, Phượng Lam Thanh phát hiện có người đi vào, cũng không thèm nhìn người đến là ai, rống giận hét lên:


"Cút, đều cút hết cho ta, cút ra ngoài."


Đám người phía sau Phượng Lâm Thiên không dám hé răng, đều đem đầu cúi thấp nhất có thể. Lam Nguyệt hơi nhướng mi, chợt lên tiếng.


"Tam muội đúng là có bản sự, đến phụ thân mình cũng có thể quát được a"


Phượng Lam Thanh nghe giọng nói này, cũng chưa kịp nghe hiểu nàng nói gì, giọng nói quen thuộc này, không phải tiện nhân Phượng Lam Nguyệt còn có thể là ai chứ.


"Phượng Lam Nguyệt, tiện nhân ngươi..."


Phượng Lam Thanh vừa quay đầu lại, đã thấy trước cửa phòng mình đứng không ít người, nàng hoảng sợ xoay người. Mà cũng là cái xoay người này khiến đám người sau giật mình.


Phượng Lam Thanh thế nhưng hủy dung ! Gương mặt nàng che kín bởi những vết sẹo, dày đặc chằng chịt. miệng vết thương mặt dù đã lành, nhưng lại để lại đầy sẹo kinh tởm. Đủ biết người ra tay có bao nhiêu hận Phượng Lam Thanh.


Lam Nguyệt cũng sửng sốt, nàng chỉ ra lệnh hai nha hoàn đem oán hận trút lên người Phượng Lam Thanh, không nghĩ tới, hai người kia lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Đối với một thiên kim tiểu thư mà nói, dung mạo thực sự rất quan trọng, tu vi bị nàng hủy, dung mạo bị hai nha hoàn thân cận hủy, Phượng Lam Thanh gần như hủy đi toàn bộ.


Lúc này, Lạc Y muốn tự mình báo thù... ách, xem ra nàng còn phải nghĩ cách a.


Tâm tình Phượng Lâm Thiên lúc này phải nói đến chính là cực kỳ tồi tệ.


Có một Phượng Lam Nguyệt phế vật đã đành, còn lại thêm một Phượng Lam Thanh hủy dung ?


Hơn nữa, hắn cũng kiểm tra một phen, trên người Phượng Lam Thanh thế nhưng một chút linh khí dao động cũng không có !?


"Đây là có chuyện gì ?"


Phượng Lâm Thiên trầm giọng nói, thanh âm hắn mang theo một tia uy nghiêm không thể khinh nhờn.


Đám nha hoàn rung rẩy quỳ xuống đất, một câu cũng nói không xong.


"Nô tì...Chúng Nô tì..."


Phong Mị Nhi liếc mắt, cảm thấy tình hình lần này không mấy khả quan, bà nhìn một chút sau đó nói:


"Còn ngây ra đó làm gì ? Không đem người đưa đi ?"


Đám nha hoàn như được đại xá, vội đem nha hoàn ngất xỉu trên đất lên, nhanh chân rời đi.


Phượng Lam Thanh bị đám người đột nhiên xông vào làm sửng sốt, sau đó hét chói tai, lấy mạng che che lại mặt.


Lam Nguyệt nhìn nàng một chút, ánh mắt Phượng Lam Thanh tràn đầy thù hận, nàng lại đưa mắt nhìn căn phòng bừa bộn trước mắt, mặt không đổi sắc tìm chỗ ngồi xuống.


Phong Mị Nhi nhìn thấy, nhẹ nhàng trách mắng:


"Nguyệt Nhi, con như thế nào không hiểu lễ nghĩa như vậy !"


Phượng Lâm Thiên cũng đưa mắt nhìn lại, con ngươi sáng tối, biểu cảm trên mặt cũng rõ ràng cho thấy hắn không vui.


Lam Nguyệt nhàn nhã chống tay lên má, hờ hững nói:


"Tướng quân còn chưa lên tiếng, bà gấp cái gì ? Hay là bà muốn thể hiện quyền uy gì ở đây ?"


Phong Mị Nhi một nghẹn, mặt lúc xanh lúc trắng, vội nhìn lại Phượng Lâm Thiên. Quả nhiên, người sau nhíu chặtặt mày, không vui nhìn bà. Phong Mị Nhi cố gắng nặng ra một nụ cười tin tưởng là hoàn hảo:


"Nguyệt Nhi, mẫu thân nào có ý đó, mẫu..."


"Mẫu thân của bổn tiểu thư trước nay đều là đương triều Phù Dung quận chúa ! Ngươi ? Một tiểu thiếp mà thôi cũng dám trước mặt ta xưng hai tiếng mẫu thân ? Ngươi tính đồ vật gì !?"


Lam Nguyệt cao giọng ngắt lời, thanh âm lạnh lùng không chút nương tay đâm thẳng vào lòng Phong Mị Nhi, bà tức giận nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào bàn tay, máu đều xuất ra, nhưng bà lại không thấy đau.


Phong Mị Nhi đôi mắt nhìn chằm chằm Lam Nguyệt, ánh mắt rốt cuộc không hề bị che giấu tràn ngập oán hận, chán ghét.


Ngươi tính đồ vật gì !


Tiểu Thiếp !


Đây là hai từ nàng tối kị nhất ! Từ lúc được phù chính nàng chưa từng bị nhục nhã như hôm nay, tiện nhân này quả nhiên giống mẫu thân hạ tiện kia của nó, đều đáng ghét như nhau !


Phượng Lâm Thiên cũng không phản ứng lại đây, hắn nghe đến hai chữ Phù Dung, trong lòng vết thương cũ như lần nữa nứt ra, máu chảy dầm dề. Cái tên mà hắn không muốn nghe nhất, không muốn nhớ đến gần tám năm qua, vốn tưởng bản thân đã quên đi nàng, vết thương này cũng đã kết vảy. Không nghĩ tới lần nữa nghe nữ nhi của nàng chính miệng nhắc tới nàng, hắn thương cũ lần nữa bị nàng nữ nhi vạch trần, loan lỗ hiện ra trước mặt người khác. Thì ra không phải nó đã lành, chẳng qua hắn chưa từng đối diện trực tiếp với nó mà thôi. Phượng Lâm Thiên cố gắng khắc chế cảm xúc trong lòng, lạnh lùng giáo huấn Lam Nguyệt.


"Mị Nhi hiện tại đã là chính thê, nàng là ngươi mẫu..."


"Đủ rồi ! Ta đến không phải cùng các người tán gẫu, Phượng Lam Thanh bình yên vô sự ở nơi này, La thị rõ ràng cố ý hắc nước bẩn lên người ta ! Tướng quân đại nhân, ngươi không điều tra rõ ràng liền đem ta ra trị tội, a~ thật là một Phụ thân tốt a."


Lời Phượng Lâm Thiên bị cắt ngang, hắn nhìn nữ nhi quyết tuyệt trước mắt, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nghẹn họng hồi lâu mới lên tiếng:


"Nguyệt Nhi, ta ..."


"Ta rất bận, không có chuyện gì tốt nhất đừng tìm ta."


Lam Nguyệt đứng dậy, ngắt lời Phượng Lâm Thiên liền muốn nhấc chân rời đi.


Mắt thấy Lam Nguyệt mau bước chân ra cửa, Phượng Lam Thanh vốn bị dọa sợ lại đột nhiên lên tiếng:


"Phượng Lam Nguyệt, chuyện di nương nói dối đúng là sự thật, nhưng việc ngươi hại ta cũng là sự thật ! Ngươi vội vã rời đi như vậy, là có tật giật mình sao ?"


Bước chân Lam Nguyệt dừng lại, nàng có chút kinh ngạc vì thái độ của Phượng Lam Thanh. Nàng ta đột nhiên thông minh lên rồi ?


Nàng cười nhẹ, xoay người, buâng quơ nói:


"Tam muội nói đùa, thiên hạ ai không biết ta là ngàn năm khó gặp không có thuộc tính phế linh căn, ta đây như thế nào hại ngươi đây ?"


"Hừ ! Tiện nhân độc ác, ngươi còn muốn dùng vỏ bộc phế vật này làm bao nhiêu chuyện ác ? Phụ thân, Phượng Lam Nguyệt tuyệt đối không phải phế vật !!"


Thanh âm khẳng định hùng hồn vang lên, Lam Nguyệt nhướng mi, nàng khoanh tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phượng Lam Thanh, nói:


"Kia, tam muội liền nói nói xem, kẻ độc ác là ta, đã làm cái gì rồi ?"


Vở kịch này, xem ra nàng không thể bỏ dỡ rồi, vẫn là có người yêu diễn đến cuối cùng a...


_______
Ai nha ! Các nàng thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào ^3^


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi