Cố Uyên ngẩng đầu, giọng điệu kiên định: “Là mã Morse!”
“Vâng!”
Hứa Bỉnh Văn gật đầu, nhanh nhẹn đạp phanh, dừng xe ở bên đường, đi theo Cố Uyên băng qua dòng xe chạy đi.
Các đường giao gần nơi xảy ra vụ việc đều đã chăng dây cảnh báo, cảnh sát đang giải tán những người ở gần đó.
Cố Uyên lấy giấy tờ chứng nhận ra, đẩy dây cảnh báo lên đi vào, Hứa Bỉnh Văn theo sát phía sau.
Một sĩ quan cảnh sát tiến tới chào.
“Cố đội!”
Viên cảnh sát nhìn vị đội trưởng đội đàm phán trẻ tuổi trước mặt, trong mắt có sự kính phục.
Vị chuyên gia tâm lý này chuyển từ tỉnh đội xuống, dưới áp lực, đã thành lập tổ đàm phán khủng hoảng chuyên nghiệp đầu tiên ở thành phố S, cho đến nay, tổ đàm phán khủng hoảng do anh lãnh đạo đã giải quyết được hàng chục vụ mâu thuẫn.
Cố Uyên gật đầu với anh ta một cái, rồi bước vào trong xe chỉ huy.
Anh nhận lấy chiếc tai nghe người khác đưa tới, vừa điều chỉnh âm lượng vừa hỏi.
“Tình hình hiện tại thế nào? Trên xe có bao nhiêu con tin?”
Nhân viên ghi chép trong xe trả lời: “Con tin đã bị bắt giữ gần 30 phút.”
Anh ta dừng một chút, nói về những gì đã xảy ra.
“Dựa theo camera giám sát cho thấy, lúc 5 giờ 5 phút, nghi phạm xách một thùng chất lỏng khả nghi leo lên xe buýt số 321.
Trong quá trình đang chạy, thì nghi phạm dùng dao cắt dưa hấu đe dọa tài xế, cướp chiếc xe buýt này.
5 giờ 25 phút, xe buýt chạy vào đường Xuân Hi, trong lúc đợi đèn đỏ, tài xế nhân cơ hội nghi phạm thả lỏng, rút chìa khóa rồi bỏ xe chạy trốn, cũng đã báo cảnh sát.
Theo tài xế miêu tả, thì trong tay nghi phạm có một con dao cắt dưa hấu, trên người quấn bom tự chế, mà hắn ta cũng nói thùng chất lỏng trên xe kia là xăng.
Hiện nay trên xe vẫn còn 4 con tin, trong đó có hai người là trẻ vị thành niên.”
“Nghi phạm có yêu cầu gì không?” Cố Uyên hỏi.
Nhân viên ghi chép nói: “Nghi phạm yêu cầu được gặp vợ của hắn, nếu không sẽ cho nổ bom trên người, cùng chết với con tin trên xe.
Nhưng mà, hắn từ chối liên lạc với chúng ta.”
Anh nhấn nút phát.
Đoạn ghi âm phát lại.
“Ông Mạc, xin chào! Tôi là đàm phán viên khủng hoảng của Cục Công an thành phố, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi tới để giúp ông.” Giọng của đàm phán viên truyền tới từ tai nghe.
Bên kia im lặng.
Đàm phán viên nói tiếp: “Ông có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? Tôi tới để giúp ông giải quyết vấn đề, nếu ông có bất kỳ yêu cầu nào, thì có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ đáp ứng cho ông.”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, một giọng nam khàn khàn vang lên.
“Đi tìm bà Hoàng Tiểu Linh tới đây, nếu không tao cho nổ tung chiếc xe này!”
Đàm phán viên lập tức nói: “Được, được.
Nhưng mà ông Mạc, trước đó, tôi muốn xác nhận con tin trước…”
Đầu dây bên kia gắt gỏng ngắt lời: “Mau bảo bà ấy tới đây! Mấy người không được phép lại gần, nếu không tao lập tức cho nổ xe!”
Đô đô đô ——
Mạc Văn Quý cúp máy một cách thô bạo, chỉ còn lại âm thanh đô đô báo bận.
Nhân viên ghi chép nhấn nút tạm dừng.
Cố Uyên nghiêm nghị nói: “Chỉ có đoạn đối thoại này sao?”
Nhân viên ghi chép gật đầu nói: “Đúng vậy, sau lần đó, chúng ta đã gọi điện thoại cho nghi phạm nhiều lần, nhưng hắn không trả lời.”
Hứa Bỉnh Văn xoa cằm, hỏi: “Đã tra ra danh tính của nghi phạm chưa?”
Nhân viên ghi chép nói: “Đã tra ra.”
Trong thời đại dữ liệu lớn, tất cả các tội phạm làm trái pháp luật đều không thể lẩn trốn.
Thông qua nhận dạng khuôn mặt, chỉ bằng một tấm ảnh chụp màn hình camera giám sát, đã thuận lợi lấy được thông tin cá nhân của nghi phạm từ cơ sở dữ liệu.
“Nghi phạm tên là Mạc Văn Quý, nam, 42 tuổi, hiện đang thất nghiệp, trình độ trung cấp kỹ thuật.
Có tiền án trộm cắp và bạo lực gia đình, đã từng là công nhân nhà máy sản xuất pháo, hai năm trước bởi vì trộm cắp tài sản nhà máy mà bị đuổi.”
Nhân viên ghi chép thao tác thật nhanh trên bàn phím máy tính xách tay, mở một tệp tài liệu khác.
“Vợ Hoàng Tiểu Linh, 41 tuổi, từng làm thư ký trong một công ty nước ngoài trên đường Xuân Hi.
Ba tháng trước, Hoàng Tiểu Linh đã đệ đơn kiện ly hôn lên tòa án, nhưng vụ kiện còn chưa được phán quyết.
Sau khi khởi kiện ly hôn, Mạc Văn Quý đã nhiều lần đến công ty của Hoàng Tiểu Linh quấy rối, Hoàng Tiểu Linh đã nhiều lần đến đồn cảnh sát để trình báo, nhưng việc này chẳng những không ngăn được được hành vi của Mạc Văn Quý, mà còn khiến cho hắn ngày càng táo tợn hơn.
Hoàng Tiểu Linh không thể chịu được sự quấy rối, một tháng trước đã từ chức ở công ty.”
Cố Uyên lạnh lùng nghiêm nghị: “Đã liên lạc với vợ của Mạc Văn Quý chưa?”
“Không liên lạc được.” Nhân viên ghi âm lắc đầu một cái, “Người phụ trách công ty của Hoàng Tiểu Linh nói một tháng trước bà ấy đã nghỉ việc, sau đó thì không biết tung tích, số điện thoại đăng ký trong hồ sơ trước kia cũng ngưng dùng.”
Hứa Bỉnh Văn chậc chậc hai tiếng: “Tranh chấp tình cảm đơn thuần sao? Chỉ bởi vì như vậy mà cướp xe, nên đánh giá người đàn ông này là quá có can đảm, hay là nên nói hắn quá bỏ đi đây?”
Cố Uyên không nói gì.
Anh nhìn thời gian.
18: 03
Nói cách khác, hơn nửa giờ đã trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra.
Bầu trời tối dần, đèn đường hai bên đường đã bật sáng.
Bầu trời vốn còn đang quang đãng không biết đã bị mây mù bao phủ từ lúc nào, mây mù dày đặc tiếp tục chồng chất, trong nháy mắt nhấn chìm ánh mặt trời của chiều tà, như thể một trận mưa như thác đổ đang chuẩn bị ập đến.
“Không kịp tra kỹ những chuyện nhỏ này nữa, thời gian kéo dài càng lâu, thì đối với con tin trên xe sẽ vô cùng bất lợi.” Khuôn mặt của Cố Uyên như chìm trong nước, ánh sáng xanh đỏ thay nhau phản chiếu trên mặt anh, làm cho khuôn mặt của anh càng tỏ ra thâm trầm lạnh lùng, “Có vẻ trời sắp mưa rồi.
Một khi mưa to đổ xuống, thì việc giải cứu sẽ càng khó khăn hơn, chúng ta phải giải cứu con tin.”
Hứa Bỉnh Văn mắt nhìn khoảng cách giữa xe chỉ huy và xe buýt, vẻ mặt nghiêm trọng: “Bây giờ có khả năng bắn nghi phạm không?”
“Nghi phạm có thái độ cương quyết, lòng phòng bị cũng rất lớn, hắn không cho người của chúng ta đến gần, nếu không sẽ cho nổ bom trên người.” Nhân viên ghi chép nói, “Khoảng cách quá xa, trước mắt không thể nào xác nhận tình hình thực tế bên trong xe.”
Xe buýt dừng trước đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư đường, hai bên đường nhựa trồng đầy cây ngô đồng, những cái cây này đã được trồng nhiều năm, cành lá xum xuê, cành lá um tùm tươi tốt che khuất tầm nhìn.
Trời tối dần, bên trong xe buýt không có đèn, khó mà nhìn thấy rõ tình hình bên trong xe.
Nhân viên ghi âm nói tiếp: “Chúng ta đã thử dẫn dụ nghi phạm, để tạo điều kiện cho lính bắn tỉa, nhưng hắn không hề bị mắc lừa.”
“Hơn nữa bên trong xe còn có chất lỏng không rõ, nếu thật sự như nghi phạm nói, là xăng, thì một khi đốm lửa nhỏ bị bắt lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Uyên không suy nghĩ quá lâu, đưa ra quyết định, giọng nói trầm thấp nhưng vững vàng có lực thông qua máy liên lạc truyền đến tai của tất cả mọi người trong tổ đàm phán khủng hoảng: “Tiếp tục gọi điện thoại cho nghi phạm, sau khi hắn trả lời, thì cố gắng ổn định cảm xúc của hắn.
Đầu tiên xác nhận tính xác thực của bom và chất lỏng khả nghi, thăm dò tình hình bên trong xe, sau đó tiến hành hành động bước tiếp theo, nhất định phải đặt sự an toàn của con tin lên vị trí hàng đầu.”
“Đã rõ!”
“Robot tháo gỡ chất nổ đã có mặt!”
“Lính bắn tỉa và xe cứu thương đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Nhưng mà ——
Bên ngoài xe, đàm phán viên gọi điện thoại cho nghi phạm cho đến khi có âm báo bận, cúp máy, gọi lại, cúp máy, rồi lại gọi lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều không nghe máy.
Nhân viên ghi âm nghe thấy máy thu âm truyền tới âm báo bận, thì ngẩng đầu nhìn về phía Cố Uyên, vẻ mặt căng thẳng, sắc mặt vô cùng nặng nề: “Cố đội, nghi phạm vẫn không chịu nghe điện thoại.”
Không cần anh ta nói, Cố Uyên đương nhiên cũng nghe được.
Cuộc đàm phán này, dường như đã đi vào bế tắc.
“Tiếp tục gọi.” Cố Uyên bình tĩnh mở miệng, giọng nói lắng đọng vào màn đêm, lạnh lùng, trầm ổn, “Đồng thời dùng loa phóng thanh nói với nghi phạm, nói có chuyện liên quan đến vợ hắn muốn hỏi hắn, nhất định phải làm cho hắn nghe điện thoại.”
*
Trên xe buýt, Phương Tranh ngồi bên cửa sổ, trái tim giống như ngâm trong nước đá, vừa cứng đờ vừa lạnh lẽo.
Việc tài xế chạy trốn, dường như đã chọc giận tên côn đồ.
Hắn trực tiếp đe dọa mẹ con trẻ tuổi, vẻ mặt dữ tợn: “Chạy! Còn dám chạy! Chạy nữa đi lão tử sẽ cho bọn mày nổ tung!”
Đứa trẻ sợ hãi đến mức khóc thét.
“Câm miệng!” Mạc Văn Quý cáu kỉnh đá vào thùng sắt trên mặt đất, mặt đen lại phát ngôn bừa bãi đe dọa, “Đàng hoàng một chút cho tao! Nếu không một dao đâm chết mày chừ!”
Người mẹ trẻ tuổi vội vàng đưa tay bịt miệng cậu bé, ngăn tiếng khóc của cậu bé lọt ra giữa các kẽ tay.
Mạc Văn Quý nghiện thuốc lá, bật lửa vừa “pa” một tiếng, một ngọn lửa liền xuất hiện.
Hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nôn nóng thở ra vòng khói.
Tro bụi của đốm lửa nhỏ rơi xuống đất, thoáng cái liền tắt.
Phương Tranh mượn ánh sáng mờ mờ của đèn đường, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong xe.
Một cái thùng sắt nằm bên chân Mạc Văn Quý, chất lỏng trong thùng chảy khắp sàn.
Thứ chứa trong cái thùng này, theo như hắn nói, là xăng.
Xăng?
Phương Tranh cụp mắt, sương mù dày đặc trong lòng mơ hồ được vén lên một góc.
Lúc mọi âm thanh đều biến mất, bên trong không gian chật hẹp của xe buýt, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại như đòi mạng.
Mạc Văn Quý rút điện thoại từ trong túi ra, thiếu kiên nhẫn tắt đi.
Nhưng vài giây sau, tiếng chuông bị tắt đi một cách không thương tiếc lại vang lên lần nữa.
Nhưng lại bị tắt đi.
Lúc màn hình điện thoại sáng lên một lần nữa, Phương Tranh nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong không gian nhỏ hẹp này ——
“Ông rất quan tâm vợ ông, đúng không?”
Tựa như bị nói trúng tâm sự, động tác của Mạc Văn Quý đột nhiên dừng lại.
Hắn thẹn quá hóa giận hét lên: “Câm miệng cho lão tử! Mày biết cái gì!”
Phương Tranh kìm chế sự run rẩy trong cổ họng: “Vậy thì tại sao ông không nghe điện thoại chứ? Có lẽ bọn họ có tin tức của vợ ông, muốn nói với ông.”
Đúng như dự đoán.
Khi giọng nói của Phương Tranh vừa rơi xuống, thì một giọng nói được khuếch đại bằng loa phóng thanh truyền tới từ bên ngoài xe.
“Ông Mạc, tôi là đàm phán viên khủng hoảng vừa mới nói chuyện với ông.
Có thể mời ông nghe điện thoại một chút không? Chúng tôi có một số tin tức liên quan đến vợ ông muốn nói cho ông.”
Mạc Văn Quý chần chừ một chút.
Chuông điện thoại cố chấp vang lên, đánh vào lòng của mỗi một người.
Mấy giây sau, Mạc Văn Quý ném điện thoại cho người mẹ trẻ tuổi.
“Mày! Nghe điện thoại thay tao.” Hắn hung dữ nói.
Người mẹ trẻ rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ, vẫn luôn im lặng chảy nước mắt, căn bản không thể nói được lời nào.
Cô ấy run run nghe điện thoại, hàm răng run rẩy.
Động tác ấn phím đơn giản này, cô ấy lại chậm chạp không làm được.
“Còn chần chờ cái gì? Còn không mau nghe đi!”
“Chi bằng để cho tôi nghe thay cô ấy đi.” Phương Tranh giơ tay lên, thuyết phục hắn, “Trên tay tôi không có cái gì cả.
Cứ như thế này thì thật lãng phí thời gian, ông không muốn gặp vợ của ông càng sớm càng tốt sao?”
Mạc Văn Quý do dự một chút, khẽ nghiến răng: “Mày tới nghe!”
Phương Tranh thận trọng bước tới, cầm điện thoại trong tay.
Lòng bàn tay của cô đã đổ một trận mồ hôi lạnh.
Nghe nhịp tim của mình đang đập lạc nhịp, cô nhấn nút nghe.
Trong loa lập tức truyền tới giọng của đàm phán viên: “Xin chào, là ông Mạc sao?”
Phương Tranh hít một hơi thật sâu: “Anh cảnh sát, xin chào, tôi là hành khách trên chiếc xe này, tình hình hiện tại của chúng tôi rất…”
Mạc Văn Quý đẩy mạnh cô một cái, thô bạo cắt ngang: “Này! Nói theo lời tao, không được phép nói nhảm!”
Phương Tranh bị hắn đẩy suýt lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Cô vịn vào lan can, rồi đứng vững: “Ông à, xin ông bình tĩnh một chút! Tôi sẽ nói ngay!”
“Xin hỏi, các anh có tin tức về vợ của ông Mạc không?” Phương Tranh nín thở.
Đàm phán viên nói: “Chúng tôi đã nhận được tin tức liên quan tới Hoàng Tiểu Linh rồi, có thể nói ông Mạc nghe điện thoại không?”
Mạc Văn Quý: “Nói với nó, lập tức đưa Hoàng Tiểu Linh tới đây!”
Phương Tranh gật đầu một cái: “Được, tôi biết rồi.”
Cô quá khẩn trưởng, lúc nói chuyện, ngón trỏ vẫn luôn lo lắng gõ nhẹ vào màn hình điện thoại.
“Ông Mạc muốn mau chóng nhìn thấy vợ…”
Phương Tranh ấp úng truyền đạt ý của Mạc Văn Quý.
Chỉ một câu ngắn ngủn, mà cô nói đến mấy chục giây vẫn chưa nói hết.
“Nói mau lên!” Mạc Văn Quý vô cùng lo lắng, gần như hét lên.
Phương Tranh nắm chặt điện thoại, khớp xương bởi vì dùng sức mà trắng bệch: “Ông ấy muốn nhìn thấy Hoàng Tiểu Linh vợ của ông ấy, mong các anh đưa bà ấy đến đây càng sớm càng tốt…”
*
Những đám mây đen cuồn cuộn đã hoàn toàn bao phủ bầu trời, trời đất kết nối với nhau, tạo thành một màn đêm đen tối.
Trong xe chỉ huy.
Cố Uyên giật lấy điện thoại, tốc độ nói rất nhanh đáp lại: “Được, chúng tôi đã hiểu rồi, chúng tôi sẽ mau chóng liên lạc với vợ cũ của ông ấy, mong ông ấy hãy kiên nhẫn đợi lần nữa ——”
“Bớt nói nhảm đi!” Đầu kia điện thoại cũng bị giật đi, Mạc Văn Quý kích động, “Cho bọn mày mười lăm phút, nếu không đưa Hoàng Tiểu Linh tới, thì cứ mười lăm phút, tao sẽ, tao sẽ giết một người!”
Tít tít tít ——
Điện thoại đã cúp máy.
Hứa Bỉnh Văn tức giận, đập một cái vào thành xe: “Đáng chết, tin tức ít như vậy, thì làm sao đủ…”
“Không.” Cố Uyên ngắt lời anh ta, “Vậy là đủ rồi.”
“Lão đại?”
Hứa Bỉnh Văn không hiểu nhìn anh.
Cố Uyên ngẩng đầu, giọng điệu kiên định: “Là mã Morse!”
Tác giả có lời muốn nói:
Án văn này không phải là một cuộc chiến trong kinh doanh, mọi người đừng để bị mở đầu lừa.
Đôi lời tâm tình của editor: Ta đaaaaa Cố đội nam chính của chúng ta lên sàn rồiiiiii.