PHƯỢNG TƯƠNG SỒ


EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Một ngày dài ở trường học đã kết thúc, lúc Lăng Tri đang trên đường về nhà cùng Bùi Thù thì bị một đám người lạ mặt cản lại.
Kẻ cầm đầu là một nam tử tuổi chừng hơn hai mươi, vừa nhìn thấy Lăng Tri đã tròn mắt gọi lớn tên nàng.
Tuy người dân ở Thu Phong Trấn đông đúc, nhưng Lăng Tri đã sống ở đây lâu như thế, nhà ai mới sinh con nàng cũng biết tên đứa bé rành mạch ấy chứ.

Thế nhưng nam tử có vẻ ngoài không phú cũng quý này nàng chưa từng gặp qua bao giờ.
Hắn ta không phải cư dân trong trấn mà lại có thể biết được tên nàng, Lăng Tri băn khoăn hồi lâu rồi đành hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngay khi Lăng Tri cất lời thì Bùi Thù ngay lập tức nhớ ra người tới là ai, hắn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, "Là Lăng đại ca sao? Huynh tới đây làm gì? Sao huynh lại quen A Tri?"
Lăng Tri nhủ thầm Bùi Thù đúng là kết bạn bốn phương, ai huynh ấy cũng biết cả, nhưng nếu nghĩ lại thì việc những gia hộ giàu có qua lại với nhau chỉ là chuyện thường tình mà thôi, Lăng gia và Bùi gia đây cũng không phải ngoại lệ.
Khi Lăng Tri vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt chẳng hiểu ra sao, nam tử kia lại nói: "Ta đến tìm Lăng Tri.

Muội ấy giống mẫu thân của ta như đúc nên chỉ cần liếc mắt một cái là ta đủ nhận ra rồi."
Một ý nghĩ dần dần chiếm lấy tâm trí Lăng Tri, nàng kinh ngạc ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn ta một cách chuyên chú.
Lăng Mạc vừa bị Tạ Thanh Li đuổi ra khỏi nhà, hắn đứng đập cửa một lúc lâu mà nàng ta lại chẳng thèm phản ứng lại, lòng tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng ngẫm lại thì việc của Tạ Thanh Li liên quan quái gì đến hắn ta đâu chứ, thế là lại nhanh chân tìm đến trường học của Lăng Tri.

May mắn thay, chỉ mới đi được nửa đường thì hắn đã gặp được muội muội của mình.
Dẫu cho Lăng Tri có thông minh đến đâu thì cũng không thể liên kết được mọi việc trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Mạc thấy thế liền gấp gáp kể rõ từ đầu đến cuối cho nàng, tâm tình hắn tốt lên trông thấy, vui vẻ cười với nàng, "A Tri, muội hãy trở về cùng ta đi.


Muội không biết lâu nay cha mẹ đau khổ đến mức nào đâu, nay muội bình an về nhà, cuối cùng hai người họ cũng có thể buông được mối bận lòng rồi."
Từ thuở bé Lăng Tri đã quen với cuộc sống lưu lạc nay đây mai đó, lúc đầu là đi cùng ông lão ăn xin, sau lại có Tạ Thanh Li bên cạnh, bao nhiêu vất vả nàng đều đã trải qua, cũng đã từng thầm khóc rất nhiều lần.

Thỉnh thoảng nàng sẽ tưởng tượng ra viễn cảnh cha mẹ mình là những người cực kỳ lợi hại, đến một lúc nào đó họ sẽ giáng xuống trần gian đưa nàng về sống những tháng ngày an nhàn không lo nghĩ.
Nhưng sau khi chung sống cùng Tạ Thanh Li, đã rất lâu rồi nàng không nghĩ thế nữa.
Thường khi con người ta được sống trong chính cuộc sống làm mình cảm thấy hạnh phúc, chẳng mấy ai lại cần đến những mộng tưởng để thỏa mãn bản thân.

Giờ đây Lăng Tri rất yêu quý khoảng thời gian yên bình này, nhưng không ngờ, loại chuyện này lại đột ngột tìm đến nàng.
Nó đột ngột đến mức, Lăng Tri không thể nào tin nổi những việc nàng vừa được nghe là sự thật.
Bùi Thù chợt nhớ đến gì đó, khẽ "A" lên một tiếng, nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc trước Lăng đại ca đã từng đề cập huynh có một vị muội muội nào đó, ta nghe nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều lắm, không ngờ rằng..." Đến đây, Bùi Thù nhìn sang Lăng Mạc để xác nhận.
Lăng Mạc gật đầu, "Không sai, chính là Lăng Tri."
"Muội trông giống hệt mẫu thân, ta không nhận nhầm đâu.

Tuy bây giờ muội vẫn chưa tin tưởng ta nhưng không sao cả, chờ về đến Lăng gia muội sẽ rõ thôi." Lăng Mạc cúi người xoa nhẹ mái tóc Lăng Tri, khẽ bước lên muốn nắm nay nàng dắt đi.
Lăng Tri bối rối rụt tay lại, vờ như vô tình mà tránh đi.
Bàn tay Lăng Mạc vẫn còn vươn ra giữa chừng, hắn xấu hổ thả xuống, cuối cùng chỉ đành dỗ dành: "Được rồi, đừng giận nữa."
"Mẫu thân của ta đâu?" Lăng Tri cắn môi, ngửa đầu nhìn hắn không chớp mắt.

Lăng Mạc đáp: "Mẫu thân đang chờ chúng ta ở nhà."
Lăng Tri lắc đầu, cố chấp hỏi lại: "Mẫu thân của ta đâu?"
Lăng Mạc ngẩn ra, lát sau hắn mới hiểu "Mẫu thân" trong miệng Lăng Tri hẳn là nữ nhân đã nhận nuôi con bé, Tạ Thanh Li, cũng chính là vị cô nương mà hắn gặp trước sân.
Lăng Mạc cười cười, "Muội không cần quay lại tìm nàng ta đâu." Hắn quay đầu hạ lệnh cho người hầu dâng lên cho Lăng Tri một bọc đồ được gói ghém kĩ càng, Lăng Tri vội vàng nhận lấy, thì ra là một tay nải nhỏ bằng vải bố.

Trong lòng nàng ngập tràn cảm giác khó hiểu cùng sợ hãi, gấp gáp mở tay nải ra xem thử, bên trong đó chính là vài bộ quần áo trước đây của nàng, Lăng Tri vội nói: "Ngươi..."
Trước khi Lăng Tri kịp nói hết lời thì Lăng Mạc đã giải thích trước: "Mẫu thân của muội đã đồng ý để muội cùng về với ta, muội nhìn xem, những thứ này đều do nàng chuẩn bị giúp muội cả."
"Không...! không phải như vậy đâu!" Lăng Tri hoang mang buộc lại bọc đồ, nàng nhanh chóng chạy về phía mà nàng đã sống bao lâu nay, Lăng Mạc kịp thời giữ chặt nàng lại, dẫu môi nói: "Tạ Thanh Li đã nhờ chuyển lời là muội đừng cố tìm nàng ta làm gì, nàng ta không cần muội nữa."
"Mẫu thân còn lâu mới không cần ta nữa!" Những lời này đã đâm phải nơi yếu ớt nhất trong lòng Lăng Tri, nàng không cam lòng mà cao giọng đôi co với Lăng Mạc, nhìn đôi mắt tràn ngập khó hiểu của hắn nàng bỗng cảm thấy tủi thân, nước mắt trào dâng, giọng điệu không còn gay gắt như lúc trước, khẽ giãy giụa muốn về nhà, "Mẫu thân từng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, không đi đâu hết.

Còn lâu nàng mới không cần ta..."
Lăng Mạc và Bùi Thù ngỡ ngàng bốn mắt nhìn nhau, hai nam nhân không biết nên làm gì khi một tiểu cô nương khóc thế này, chỉ đành dốc hết chút kinh nghiệm ít ỏi để dỗ dành nàng.
Cứ mãi thế này cũng không đâu vào đâu, Lăng Tri liên tục vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, Lăng Mạc chỉ đành thở dài, nhướn mày nói: "Được rồi, ta đưa muội về gặp nàng ta, để hai người bàn bạc với nhau cho rõ ràng nhé?"
Lăng Tri nghe xong liền bình tĩnh trở lại, hai mắt ướt đẫm ngoan ngoãn gật đầu.
Đoàn người vòng về nhà Tạ Thanh Li một lần nữa, trên đường đi Lăng Tri đi rất gấp gáp, chưa bao giờ nàng muốn gặp Tạ Thanh Li như lúc này, muốn hỏi nàng ấy thật rõ ràng liệu có phải câu nói "Không cần ngươi nữa." chỉ là lời bịa đặt của Lăng Mạc mà không phải do chính miệng nàng ấy nói ra hay không.
Ở phía trước, càng đi gần đến khoảng sân trước nhà Tạ Thanh Li thì Lăng Mạc và Bùi Thù càng cảm thấy kỳ lạ.
Trước cổng lớn hằn sâu một vết chém dài của đao kiếm mà trước kia không hề có, dấu chân lung tung rối loạn trải đầy mặt đất, có vẻ chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu.

Cánh cửa đóng kín, bên trong im lìm không một tiếng động, nhưng hai người lại nhận ra có điều bất bình thường.
Hai mắt Lăng Tri đẫm lệ, nàng không chú ý đến xung quanh mà chỉ một mực muốn mở cửa xông vào.
Nhưng tay Lăng Tri vừa đặt lên mặt gỗ thì Lăng Mạc đã vôi túm áo nàng lại, kéo lui bên cạnh hạ nhân phía sau rồi phân phó, "Trông chừng con bé." Lại tiếp tục nhìn Lăng Tri nói, "Muội đợi ở đây đi, ta đi xem thử." Hắn thu lại vẻ mặt tùy tiện lúc nãy, thần sắc ngưng trọng đẩy cửa tiến vào.
Sau khi vào trong, vẻ mặt Lăng Mạc lại càng nghiêm túc hơn vài phần.
Khung cảnh ngoài sân đã không còn như trước, vài cỗ thi thể không rõ lai lịch nằm tán loạn trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều dấu chân dính máu, trên bàn đá, trên chậu cây, dưới chân tường, còn có ở nơi được trồng muôn vàn loài hoa xinh tươi, tất cả đều nhuốm máu tươi đỏ thẫm, rõ ràng đều là dấu vết của một vụ ẩu đả tranh chấp.
Đây không phải nơi quen thuộc mà Lăng Tri muốn trở về.
"Trận đánh này có lẽ chỉ vừa mới xảy ra, nhưng lai lịch những người này ta không đoán ra được." Bùi Thù theo chân Lăng Mạc bước vào, thấy tình hình hỗn loạn này cũng không kìm được nhíu chặt mi, cười khổ nói, "Dì Tạ không thấy đâu."
"Đám người này là nhắm vào nàng ta." Lăng Mạc tiếp lời.
Bùi Thù không thể nào hiểu nổi rốt cuộc Tạ Thanh Li đã chọc phải gì mà lại dẫn đến mối tai họa này, cũng không biết nơi đây đã phải trải qua những điều kinh khủng nào.
Tạ Thanh Li còn sống hay đã chết, đã trốn đi hay là bị người ta bắt được, điều này không ai hay, khung cảnh lộn xộn trước mắt chẳng thể nào khiến người xem hiểu được tường tận nguyên nhân hậu quả trong đó.
Chỉ trong chớp mắt, lòng Lăng Mạc đã đưa ra quyết định, "Đừng để Lăng Tri biết được chuyện này."
"Lăng đại ca?" Bùi Thù hơi bất ngờ, cũng đã hiểu được ý định của hắn.
Lăng Mạc nói: "Nếu bây giờ để Lăng Tri biết chuyện này, chắc chắn con bé sẽ không chịu về cùng ta.

Nhìn bộ dáng nếu không thấy được Tạ Thanh Li thì quyết không đi của con bé kìa, đến khi chuyện vỡ lỡ còn phải phái thêm người đi tìm nàng ta, cần gì phải phức tạp hóa lên như thế?"
Bùi Thù không tình nguyện lẩm bẩm: "Nhưng mà dì Tạ..."
"Có lẽ nàng ta chưa chết mà được ai đó cứu rồi cũng nên, nhưng dù chúng ta tìm được Tạ Thanh Li thì thế nào? Mang nàng ta về Lăng gia ư? Để nàng ta tiếp tục làm Mẫu thân của Lăng Tri?" Lăng Mạc lắc đầu, "Hoặc ví như nàng ta đã chết, chúng ta phái người đi tìm thì cũng đâu giúp nàng ta sống lại, tội gì phải tự làm khổ mình chứ?"
Lăng Mạc nói khiến Bùi Thù cứng họng không phản bác được ý nào, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương trong chốc lát rồi chỉ đành buông tiếng thở dài, không nói gì thêm.
Lăng Mạc thu lại ánh mắt, nhanh chóng đẩy cổng bước ra.
Lăng Tri thấy hắn ta bước ra liền vùng vẫy muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của hạ nhân, Lăng Mạc nhướn mày ý bảo tên kia cứ buông tiểu cô nương ra trước, nàng chạy vội đến toan mở cổng bước vào.


Lăng Mạc túm lấy cổ áo nàng xách lên, cười nói: "Vừa rồi ta và mẫu thân của muội đã bàn bạc thật kĩ, nàng ấy bảo việc muội quay lại Lăng gia là chuyện tốt, muội đừng lo lắng nhiều."
Lăng Mạc hắng giọng: "Huống hồ hai người vẫn còn cơ hội gặp lại nhau cơ mà, nàng nói khi nào có thời gian rảnh thì sẽ đến Lăng gia thăm muội, muội yên tâm."
"Ta muốn trực tiếp gặp mẫu thân nói chuyện, ngươi...!ngươi mau buông ta ra!" Lăng Tri rất kính trọng vị huynh trưởng lần đầu gặp mặt này, dù bị hắn ta xách bổng lên cũng không dám đánh đập hay cắn xuống mà chỉ giơ tay đẩy mạnh lên hai vai Lăng Mạc, hy vọng có thể thoát ra.

Nhưng cái ôm của Lăng Mạc cứ như gông sắt kìm chặt nàng, Lăng Tri không thể làm gì khác hơn, cuối cùng bị hắn ta ôm đi về hướng ngược lại.
Ánh hoàng hôn dần vụt tắt, bầu trời khoác lên mình tấm áo được thêu dệt bởi vô số vì tinh tú lấp lánh.

Lăng Tri bị người ta khiêng trên vai không thể động đậy, làn mi hoen nước mắt nhìn gian nhà thân thuộc ngày càng trở nên xa xôi, như thể mười bốn năm tuổi thơ của nàng cũng đã bỏ lại nơi đó, xa mãi xa mãi, nàng cứ nhìn cho đến khi đêm đen che khuất tất cả, khi hàng đèn lồng treo trước tường nhà trở thành những đốm sáng li ti như ngôi sao trên trời cao, khi mọi thứ đều mơ hồ không phân biệt được nữa.
Nàng theo Lăng Mạc về đến Lăng gia, trở thành đại tiểu thư của Lăng gia, gặp được vị phụ mẫu chẳng vương chút ấn tượng nào trong ký ức.

Dần dần, nàng cũng đã quen với cuộc sống mới, chân chính trở thành tiểu thư Lăng gia.
Cứ thế trải qua mấy năm.
Mà lời hứa sẽ đến thăm nàng của Tạ Thanh Li, chưa bao giờ được thực hiện.
***
Lời thì thầm từ trái tim của Editor:
Vậy là đã đi được gần nửa chặng đường rồi, cảm ơn những bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện nhé! Nhờ có các bạn mà mình cảm thấy công việc này không hề mệt mỏi chút nào, chỉ cần rảnh rỗi một xí là sẽ ngồi vào bàn Edit truyện ngay và luôn đó.
Nhưng gần đây trường mình bắt đầu nhập học trở lại, mình cũng đang bận chuẩn bị cho một số kỳ thi chứng chỉ, nên có lẽ sẽ không thể cập nhật truyện đều đặn như trước kia được nữa.

Mong mọi người thông cảm cho mình nha >..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi