PS 143,7

Thời gian sau, chúng ta thật sự giống như bằng hữu, hoặc có lẽ giống như chị em.

Hắn không có hành vi vượt giới hạn, ta đương nhiên lại càng sẽ không có.

Tìm lại được phương hướng cùng động lực nghiên cứu, ta lại bắt đầu một ngày một đêm bận rộn.

"Tỷ, ngươi ngày hôm nay sắc mặt rất kém, có sao không?" Có một ngày khi đi ăn, Philip ngồi ở phía trước ta hỏi.

"Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, về nhà tắm nước nóng xong ngủ thì tốt rồi." Ta nói, nhưng kỳ thực ta đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.

"Thật sao? Cho ta xem thân nhiệt một chút." Hắn nói xong, không đợi ta phản ứng, tự vươn tay chạm vào trán của ta.

Đầu óc mơ màng trầm trầm khiến ta không kịp tránh đi.

"Ngươi phát sốt!" Hắn kêu to.

"Không có, ta về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi." Ta đem tay hắn đẩy ra.

"Mới là lạ, đi lên phòng y tế." Hắn nói.

"Không cần, ta ghét gặp bác sĩ." Ta không để ý tới hắn.

"Không được, ngươi như vậy ta sẽ rất lo lắng." Sự lo lắng trên mặt hắn đã rất rõ ràng.

"Không sao, ta về trước." Ta cố sức đứng lên, chuẩn bị đi đến xe.

"Ngươi thực sự rất..." Hắn theo ta đứng lên.

"Ta nói ta không sao, không cần đi theo ta." Ta bắt đầu không chịu được.

"Thế nhưng ngươi như vậy ta sẽ không có cách nào yên tâm." Hắn không từ bỏ theo sát phía sau ta.

"Ha, ta không thích như vậy..." Ta xoay người, muốn nói rõ ràng với hắn, nhưng không nghĩ tới, đại khái bởi vì động tác xoay người quá nhanh quá mạnh, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó thì mọi thứ trở nên tối sầm đi.

Đúng vậy, ta ngất xỉu.

Khi lần thứ hai ta mở mắt ra thì, thấy Alisha ở bên cạnh, bên kia là bình truyền dịch.

"A Bội ngươi rốt cuộc đang làm cái gì a?" Nàng thấy ta tỉnh thì lo lắng hỏi.

"Đây là chỗ nào?" Ta hỏi nàng.

"Chỗ này sao, dùng theo cách mọi người hay nói, là phòng khám sức khoẻ." Nàng rất thân thiết dùng tiếng Trung giải thích với ta.

"A, sao ta lại ở đây?" Ta lại hỏi.

"Còn dám nói, ngươi cùng Philip cãi nhau một trận, sau đó té xỉu, dọa hắn sợ muốn chết, hắn đưa ngươi tới đây thì gọi cho ta, ta lập tức đến." Nàng nhanh chóng nói rõ tình huống cho ta.

"A, vậy hắn đâu?" Ta hỏi.

"Đi mua đồ, hẳn sẽ trở lại ngay thôi." Nàng vừa mới nói xong, Philip mở cửa đi vào.

"Tỷ ngươi tỉnh rồi, có đỡ hơn chút nào không?" Hắn lập tức đi qua hỏi.

"Được rồi, cảm ơn." Ta cười nói.

Điện thoại của Alisha reo, nàng nhìn, đi ra ngoài nghe máy.

"Tỷ, ngươi vừa rồi, vẫn luôn khóc." Hắn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nói.

"Cái gì?" Bản thân ta cũng bị giật mình đến.

"Đúng vậy, khi ngươi vừa té xỉu, hình như làm mộng, ngươi hẳn là mơ thấy người trong lòng, bởi vì ngươi vẫn hỏi vì sao..." Hắn nhìn ta nói.

"Ân..." Không có phải vì đang bệnh hay không, ta nghĩ hiện tại bản thân thật yếu đuối.

"Có thể, không cần ở trước mặt ta làm bộ kiên cường được không?" Hắn cầm tay của ta hỏi.

Ta cúi đầu, không nói gì, thế nhưng nước mắt cũng không nghe lời mà rơi xuống.

Philip đứng lên, đi tới bên cạnh ta, nhẹ nhàng đem của đầu ta tựa ở trên người hắn.

Ta không có phản kháng, chỉ là cứ như vậy để mặc nước mắt làm càn chảy xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, ta ngủ thiếp đi mất.

Trong mơ màng, ta hình như nghe được Alisha nói với Philip một chút về chuyện của ta, ta nghĩ đứng dậy ngăn cản, nhưng toàn thân vô lực, con mắt đều không mở ra được.

Khi ta một lần nữa tỉnh lại thì, đã là sang hôm sau.

Philip ngồi ở trên ghế bên cạnh, lấy tư thế "ngủ trưa tiêu chuẩn của học sinh tiểu học" ghé vào bên giường ngủ.

Nhìn hắn, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua tựa ở trên người hắn rơi lệ, ta thử nhớ lại chuyện ngày hôm qua, rốt cuộc là cái gì, sẽ khiến ta thất thường rơi lệ ở trước mặt hắn?

Là bởi vì bị bệnh, ta nghĩ.

"Ngươi tỉnh rồi." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ta đang nhìn hắn.

"Sao ngươi lại ngủ ở đây? Alisha đâu?" Ta hỏi hắn.

"Nàng về trước..." Hắn muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói cái gì, nói đi." Ta bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.

"Alisha đại khái đã nói với ta về chuyện của ngươi." Hắn mở miệng.

"Nàng nói với ngươi cái gì?" Ta có chút khẩn trương.

"Nàng nói, có một người ngươi rất yêu, hai năm trước, khi ngươi tốt nghiệp thạc sĩ có đến thăm ngươi, thế nhưng cuối cùng lựa chọn bỏ lại ngươi một người, không từ mà biệt, nhưng Alisha cũng nói, nàng tin tưởng hai người các ngươi chính là yêu nhau, cho nên ngươi không cách nào chấp nhận ta. Như vậy." Hắn nói, biểu tình thoạt nhìn không giống đang nói dối.

Ta thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên lão sư không có nhìn lầm Alisha, mới có thể đem chìa khóa của ta đưa cho nàng, mới có thể để cho nàng biết chuyện của chúng ta.

"Ân, nàng nói không sai." Ta gật đầu.

"Vì sao? Vì sao đối với một người đã bỏ lại ngươi như vậy, ngươi vẫn là yêu hắn, vẫn đối với hắn nhớ nhung như vậy?" Giọng nói của hắn hơi kích động, hai tay nắm chặt để kiềm chế sự tức giận của bản thân...

"Đừng kích động," tay của ta đặt lên nắm tay đang nắm chặt của hắn. " Giữa chúng ta, xảy ra thật nhiều thật nhiều chuyện, những chuyện này đều không phải ngươi, hoặc Alisha có thể tưởng tượng cùng lý giải. Không có nàng, sẽ không có ta của hiện tại. Alisha nói không sai, ta yêu nàng, mà hiện tại, ta tin tưởng nàng cũng vẫn còn yêu ta, ngươi muốn nói ta khờ, nói ta ngốc đều không thể nói, có nữ nhân nào đối mặt với vấn đề tình cảm, còn có thể có hoàn toàn lý trí?" Ta nhẹ giọng nói.

"Nhưng ngươi như vậy, ta thấy rất đau lòng, ngươi biết không?" Hắn cầm bàn tay ta đang để trên tay hắn.

"Ta biết, đối với ngươi cũng phải nói, dù là ngươi vì ta mà đau lòng đến tâm đều nát, ta cũng không có cách nào cùng một chỗ với ngươi. Bởi vì trái tim ta, đã sớm cho người kia." Ta nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Vậy thì làm ơn, xin ngươi, để cho ta ở đây, thay hắn chiếu cố ngươi, tuy rằng ta không cách nào trở thành người ngươi yêu, thế nhưng như vậy chí ít, sẽ làm lòng ta không đau đớn như vậy. Ta không dám hy vọng xa vời ngươi sẽ đem ta trở thành hắn, nhưng ít ra, xin để cho ta không cần đau lòng như vậy, được không?" Hắn nắm tay của ta, đặt ở trong lòng hắn.

Ta nhẹ nhàng lấy tay về, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp lại thế nào.

Người thanh niên trước mắt này, không, hẳn là người đàn ông này, nguyện ý vì ta cố gắng nhiều như vậy, nhưng ta không cách nào đáp lại hắn...Trong giây lát, ta nghĩ bản thân thật xấu.

Ta cũng nghĩ không ra, thế nào sẽ có người dùng phương thức "Chiếu cố người yêu đơn phương" để trị liệu đau lòng, những điều này, với ta mà nói phát sinh quá đột ngột.

"Như vậy không được sao?" Hắn cúi đầu xuống, ta cảm thụ được hắn thật sự thật sự rất khổ sở, ta lại một lần nữa thương tổn hắn sao?

"Phil, A Bội tỉnh sao?" Alisha đột nhiên mở cửa tiến vào.

Hai người chúng ta song song nhìn về phía nàng.

"A, ta đến nhầm thời gian sao?" Nàng xấu hổ nói.

"Không có, ta vừa đúng lúc phải rời đi, phiền ngươi để ý nàng." Philip nói xong, không đợi chúng ta có bất luận lời nào đáp lại, tự mình ra khỏi phòng.

"Hai người các ngươi, xảy ra chuyện gì?" Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng Philip rời đi, sau đó nhìn ta.

Ta đem chuyện vừa xảy ra nói với nàng.

"Ai, ta nói, ngươi thực sự không quan tâm hắn sao?" Nàng nghe xong, nghiêm túc nhìn ta.

"Ngươi đang nói giỡn sao?" Ta sửng sốt.

"Ta nghĩ, nếu như Fran biết, sẽ mong muốn ngươi chấp nhận hắn?" Alisha nói ra giả thiết của nàng.

"Ta biết nàng sẽ. Nhưng, ngươi không cảm thấy như vậy đối Phil rất không công bằng sao? Ở bên cạnh một người không yêu mình." Ta hỏi lại nàng.

Nàng nhìn ta, cũng không lên tiếng nữa.

"Mối quan hệ từ một phía, là không có khả năng duy trì lâu dài." Ta nói.

"Nhưng muốn duy trì mối quan hệ lâu dài, cũng không nhất định có thể duy trì được, không phải sao?" Lời của nàng rất trực tiếp.

Đến lượt ta nói không ra lời, ta biết nàng đang chỉ cái gì.

"A Bội, xin lỗi, ta không phải cố ý muốn tổn thương ngươi, chỉ là, ta nghĩ ngươi hẳn là cho hắn, cũng cho ngươi bản thân một cơ hội." Alisha cầm tay của ta nói.

Sau đó, chúng ta cùng lặng yên.

"Ta sẽ hảo hảo suy nghĩ lại."Một lúc lâu sau, ta nói ra những lời này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi