PS 143,7

Khi ta mở mắt ra thì thấy nàng ngồi ở bên giường nhìn ta.

"Làm sao vậy?" Ta lôi kéo tay nàng hỏi.

Nàng lắc đầu, nằm xuống bên cạnh ta, nghiêng người nhìn ta.

"Ngày hôm nay không cần đến lớp sao? Thạch giáo sư?" Ta mang theo nụ cười nhợt nhạt hỏi nàng.

"Hôm nay không lớp, hệ chủ nhiệm có rất ít lớp, hơn nữa tuần này là tuần thi cuối kỳ." Nàng lắc đầu, cười nói.

"Wow, hệ chủ nhiệm, lợi hại như vậy." Ta cười, đem nàng kéo vào trong lòng.

Nàng hôn hôn lên cổ ta.

"Ngày hôm qua, làm sao ngươi biết ta còn ở đó?" Ta hỏi nàng.

"Ta vốn muốn chạy ra đuổi theo ngươi, nhưng trong khoảnh khắc khi tay chạm vào cánh cửa, ta dừng lại... Ta phải nói, ta không biết nên làm cái gì bây giờ, ta rất rõ ràng, ta yêu ngươi, nhưng đối mặt với Phil, ta thực sự không biết nên làm như thế nào... Mãi cho đến khi ta nghe được tiếng thang máy, ta mới giật mình, nếu như ta lại do dự, ta sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi." Ánh mắt nàng nhìn ta, là sự ôn nhu mà ta quen thuộc.

"Cảm ơn ngươi, đem ta tìm trở về." Ta hôn lên trán của nàng.

"Là ta buông tay ngươi ra, cho nên ta phải tìm ngươi trở về." Nàng nói.

"Đêm qua, Philip có gọi điện cho ta." Ta nói cho nàng.

Ta cảm giác được nàng ở trong lòng ta khựng lại một chút.

"Nói cái gì?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Ta đem cuộc đối thoại của chúng ta ngày hôm qua, còn có chuyện Tiểu Kiệt giục ta đi tìm nàng, nhất nhất nói cho nàng nghe.

"Thế nhưng hắn cũng không biết, người trong lòng ngươi là ta, ta chính là người đó... Mẹ con chúng ta, cư nhiên lại yêu cùng một người" Ngón tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh tay ta.

"Tiểu Kiệt nói các ngươi thật đúng là mẹ con." Ta cười nói.

"Cho nên tình địch của ta, là con trai của ta sao?" Nàng đột nhiên nói một cái kết luận như thế.

"Cái gì mà tình địch? Ta không có yêu hắn." Ta nhìn đôi mắt của nàng nói.

"Nói cho ta biết, những chuyện ngươi đã trải qua 5 năm qua. Bao gồm cả chuyện ngươi sinh bệnh." Nàng đem đầu của ta tựa ở trên vai nàng, hôn lên trán ta nhẹ giọng nói.

Ta thở dài, bắt đầu nói cho nàng những chuyện xảy ra sau khi nàng rời đi. Bao gồm cả chuyện của ta và Philip, còn có chuyện ta sinh bênh.

"Bây giờ thân thể của ngươi thế nào?" Nàng nghe xong, trong mắt mang theo lo lắng hỏi.

"Cứ như vậy thôi a, quá mệt mỏi hoặc áp lực quá lớn sẽ có chút vấn đề." Ta thành thật nói.

"Ngươi là bởi vì ta, mới biến thành như vậy." Nàng ôm ta nói.

"Ta biết ta nói cái gì đều không thể thay đổi sự tự trách của ngươi...Vậy xin ngươi phụ trách chăm sóc ta đề sau này ta được khỏe mạnh." Ta nhìn nàng, nghiêm túc nói.

Nàng nở nụ cười, hôn môi ta.

"Ngươi trở về khi nào? Đi những đâu?" Khi nàng buông ra, nàng hỏi.

Ta đem chuyện ba ngày trước quay về Đài Loan, cùng mấy ngày nay đi tìm nàng đều nói cho nàng.

"Vì sao không bán đi?" Ta đang nói đến căn hộ chúng ta cùng sống với nhau.

"Bởi vì nơi đó có bóng dáng của ngươi." Nàng từ mái tóc ta nói.

Ta nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.

"Nơi đó đối với ta mà nói, thật giống như, căn cứ bí mật của ngươi và Alisha. Khi ta gặp phải chuyện gì không vui, hoặc khi nhớ ngươi tới chịu không nổi, sẽ trở lại đó." Nàng nói cho ta biết.

"Khi nhìn thấy những thứ thuộc về ta, không phải sẽ càng khổ sở sao?" Ta lại hỏi.

"Sẽ rất đau lòng, chỉ có thể luôn nói cho bản thân, ta làm như vậy là đúng, đối với ngươi mà nói là tốt, ai biết, hóa ra ta sai đến triệt để." Sự đau lòng cùng yêu thương lại lặng lẽ bò lên đôi mắt của nàng.

"Vậy không nên lại sai, đem ta nắm chặt một chút." Ta hôn lên bàn tay nàng đang khẽ vuốt gương mặt ta.

"Vì sao lại yêu ta như thế?" Nàng hỏi ta.

"Bởi vì ngươi là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng ta." Ta nói.

Lúc này, điện thoại của ta reo lên, là Philip.

"Thân thể ngươi có sao không?" Hắn hỏi.

"Hôm nay ta muốn ở nhà nghỉ ngơi." Ta nói dối, nghĩ bản thân thật xấu.

"Hảo, ta không làm phiền ngươi, với lại ta còn lệch múi giờ nên có chút mệt. Nghỉ ngơi đi, lúc khác ta sẽ gọi cho ngươi." Sự săn sóc của hắn từ khi nhận thức đến hiện tại chưa từng thay đổi.

Ta cúp điện thoại, nàng ánh mắt nghi vấn nhìn ta.

Ta đi trở về bên cạnh nàng, tới lượt điện thoại nàng reo. Hẳn cũng là Philip.

Nàng nghe máy, ta mặc áo, đi vào WC đánh răng rửa mặt.

Sau đó không lâu, nàng đi đến.

"Là Philip?" Ta tự động từ ngăn tủ của nàng tìm được bàn chải đánh răng mới, thói quen cất đồ của nàng chưa từng thay đổi.

Nàng gật đầu. Từ phía sau ôm lấy ta.

"Hắn nói hắn còn đang lệch múi giờ, đêm qua hầu như không có ngủ, hôm nay dự định ngủ cả ngày, ngày mai trở lại tìm ta." Nàng từ phía sau ta nói.

"Tốt, cả ngày hôm nay ngươi đều là của ta!" Ta dùng miệng đầy kem đánh răng hôn lên mặt nàng.

"A! Ngươi rất ác tâm!" Nàng kêu to, đem ta đẩy ra, dùng nước đem kem đánh răng trên mặt tẩy sạch.

Thời gian dường như lại nhớ tới 7 năm trước, đoạn thời gian chúng ta sống cùng nhau.

Chúng ta nhàn nhã ngồi ở sô pha nói chuyện phiếm, ta nghe nàng nói về cuộc sống 5 năm qua của nàng.

"Cho nên, ngươi là cố ý đi C đại học tới Tân Trang?" Khi nghe xong, ta nhíu mày hỏi nàng.

"Thành thật mà nói, khi đó ta thực sự sợ ngươi xung động sẽ trở về tìm ta..." Nàng thành thực nói.

"Ngươi thật là... Ai, quên đi, lại nói, bây giờ không cho ngươi lại chạy đi!" Ta nói xong, đem nàng ôm thật chặt ở trong lòng

"Chúng ta như vậy, hình như rất xấu." Nàng tựa ở trên người ta nói.

"Nếu như phải làm người xấu mới có thể yêu ngươi, ta đây chỉ có thể lựa chọn làm người xấu." Ta hôn lên cổ nàng.

"Muốn nghe chuyện quá khứ của ta sao?" Nàng đột nhiên quay đầu hỏi ta.

Ta gật đầu.

Nàng thở dài, bắt đầu nóira chuyện trong quá khứ giữa nàng và người đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi