PS 143,7

Chỉ chớp mắt, ta đã quay về Đài Loan được ba năm.

Ba năm này kỳ thực ta cũng không nghiêm túc làm chuyện gì, cũng chỉ là lão bản bên kia giới thiệu tới một ít giáo sư, thường thường tìm ta giúp bọn họ làm một ít luận văn, hoặc tham dự chút kế hoạch nghiên cứu.

Thời gian còn lại đại khái thực sự là làm "Bà chủ gia đình" cùng nàng sinh hoạt.

Ngày như vậy, thực sự rất hạnh phúc.

"Ngươi xác định thực sự muốn dẫn ta đi?" Nàng vừa thu hành lý vừa hỏi ta.

"Ngươi đều đã từ chức rồi mới hỏi, có muộn quá rồi không a?" Ta từ phía sau ôm lấy nàng.

"Ai, ta đã năm mươi tuổi, sao lại xung động giống như thanh niên thế này." Nàng tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

"Không có biện pháp, ngươi đang cùng thanh niên cùng một chỗ, sao có thể già được? Vẫn đều là tinh lực mười phần." Ta vừa nói, bàn tay bắt đầu không an phận.

"Được rồi, không nên nghịch ngợm, để cho ta sếp hành lý, ngày mai phải đi, ta còn không có xếp xong." Nàng vuốt ve tay của ta.

"Ô...Bị cự tuyệt." Ta khổ sở nói.

"Nhìn cái dạng này của ngươi thật đúng là rất khó hình dung bộ dạng của ngươi khi lên thuyết trình a..." Nàng nhìn ta nói.

"Nói giỡn sao, ở nhà cũng không phải là tiến sĩ." Ta nói.

"Đúng vậy, đường đường Tô tiến sĩ ở nhà lại giống như tiểu hài từ." Nàng oán giận.

"Ai thèm, không cần như vậy, người ta chỉ làm tiểu hài tử của ngươi." Ta ôm nàng làm nũng.

"Được rồi, ta biết. Bất quá ta thực sự rất thích nhìn biểu tình của ngươi khi thuyết trình." Nàng vừa nói, vừa đem y phục bỏ vào hành lý.

"Quá nghiêm túc, ta không cần nghiêm túc ở trước mặt ngươi, ta muốn làm tiểu hài tử của ngươi." Ta ngã vào trên giường, hai tay hướng nàng.

"Được rồi, ngươi có muốn giúp ta thu dọn hay không? Ta thu dọn không xong ngày mai đi không được." Nàng hai tay xoa thắt lưng nhìn ta.

"Ta biết rồi..." Ta không cam tâm tình nguyện từ trên giường đứng lên, bắt đầu chỉnh lý những thứ nàng còn không có đóng gói xong.

Lão bản ở nước Mỹ nhìn không nổi ta thanh nhàn ở Đài Loan, mời ta trở lại làm giáo sư trợ lý cho hắn. Hiệu suất làm thị thực cũng rất tốt.

Khi nàng gật đầu nguyện ý từ chức theo ta đi Mỹ, ta mới đáp ứng lão bản, quay về Mỹ cùng hắn tiếp tục làm nghiên cứu.

Tiểu Kiệt sao? Hai năm trước Hắn cùng Lam Hâm kết hôn. Cô dâu mới trải qua thời gian không thua chúng ta, rất hạnh phúc vui sướng.

Năm ngoái khi Philip tốt nghiệp được một công ty khoa học kỹ thuật không nhỏ tuyển đi làm công trình sư, chuyển đến Manhattan.

"Khi đến Mỹ, thì ngươi nuôi ta." Nàng ôm ta nói.

"Đúng vậy, đầu tư của ngươi phải bắt đầu lấy lại." Ta cười với nàng.

"Ngươi phải cố gắng một chút, ta cũng không muốn chết đói ở Mỹ." Nàng cố ý nói giỡn.

"Này ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nuôi ngươi đến mập mạp lại ngon miệng." Ta mờ ám nói.

Hôm sau, chúng ta cùng nhau đáp máy bay đi Mỹ.

Ở đó đón chúng ta, là Alisha cũng được lão bản giữ lại.

"A Bội! Ngươi rốt cục đã trở về!" Nàng vừa thấy đến ta thì chạy qua ôm cổ ta.

"Đúng vậy, trốn không thoát bị số phận nắm trở về." Ta cười nói.

"Ngươi rất vô tình, để ta một mình ở bên cạnh nước sôi lửa bỏng." Nàng oán giận.

"Ngươi có cái gì nước sôi lửa bỏng? Nghệ thuật gia?" Ta hỏi nàng.

"Ta nhớ ngươi nhớ đến nước sôi lửa bỏng a." Nàng vẫn giống như lúc trước.

"Được rồi, đi thôi." Ta đẩy hành lý, lão sư ôm lấy tay của ta.

"Fran! Người cùng tới thật vui, xin ngươi không cần lại biến mất, người này thật đáng thương." Alisha chuyển hướng sang nàng oán giận.

"Sẽ không, thực sự làm phiền ngươi chiếu cố nàng." Nàng cười nói.

"Ngươi thực sự, lớn hơn nàng 16 tuổi sao? Nhìn thế nào ngươi đều như mới 42, 43 tuổi mà thôi a..." Alisha đi vòng quanh nhìn nàng.

"Nào có, ngươi xem, ở đây đều có nếp nhăn..." Hai người các nàng bị kích động bắt đầu thảo luận chuyện bảo dưỡng chống lão hóa, ta mang theo tươi cười, đẩy hành lý đi theo phía sau các nàng.

Buổi tối ta trước đi gặp lão bản, Alisha cùng nàng ăn cơm, đi dạo phố, còn có hỗ trợ chỉnh lý chỗ ở của chúng ta.

Chờ khi buổi tối ta trở lại, hai người các nàng ngồi ở cầu thang trong phòng nói chuyện phiếm.

"Ngươi đã về rồi." Nàng thấy ta, cười nói.

"Thế nào, lão bản nói cái gì?" Alisha hỏi ta.

"Thì nói rõ nội dung công tác của ta a, tuần sau khai giảng sẽ bắt đầu đi làm." Ta ôm lão sư nói.

"Vậy, sau đó chúng ta coi như là đồng nghiệp?" Alisha nhìn ta nói.

"Đúng vậy, xin chỉ giáo nhiều hơn, tiền bối." Ta vươn tay tới, bị nàng cười đánh ra.

"Ngu ngốc a! Được rồi, ta phải về nhà, ngươi còn năm ngày để thích ứng múi giờ, không nên quá sức a!" Nàng như trước là không đứng đắn.

"Cảm ơn ngươi, đi mau!" Ta nói.

"A được rồi, xe của ngươi trước khi rời đi Phil để ở chổ của ta, hắn giữ gìn rất tốt, ta ngày mai đưa sang cho ngươi." Trước khi đi nàng nói.

"Hảo, cảm ơn!" Chúng ta cùng nhau nhìn theo nàng rời đi.

Sau khi Alisha rời đi chúng ta tay trong tay cùng nhau tản bộ ở gần nhà.

"Các ngươi hàn huyên cái gì?" Ta hỏi nàng.

"Nàng nói với ta chuyện của ngươi và Phil." Nàng nói.

"Ta không phải đã nói với ngươi sao? Thích nghe như vậy sao?" Ta cười.

"Đều không phải a, là muốn nghe một chút xem có cái gì ngươi chưa nói không." Nàng giải thích.

"A, vậy có nghe được chuyện gì mới sao?" Chỉ cần nắm nàng, thì nghĩ rất hạnh phúc.

"Đại khái là khi Phil từ Đài Loan trở về." Nàng suy nghĩ một chút nói.

"Vậy nói cho ta nghe, ta cũng không biết." Ta làm nũng.

"Nàng nói, khi Phil trở về đem chuyện xảy ra giữa chúng ta ở Đài Loan đều nói cho nàng, nàng mới vừa nghe được cũng rất giật mình, muốn nói thế giới này thật là nhỏ như vậy." Nàng nở nụ cười.

"Đúng vậy, thật đúng là nhỏ chết được." Ta mang theo oán giận nói.

"Ngươi còn đang ghi hận a, giống như trẻ con." Nàng nhéo nhéo gương mặt ta.

"Ta phải nhớ cả đời, chỉ cần là có liên quan tới ngươi đều phải nhớ cả đời." Ta nói.

"Vậy xin hỏi chuyện ngươi phải nhớ cả đời là chuyện tốt nhiều hay chuyện xấu nhiều?" Nàng hỏi ta.

"Đương nhiên là chuyện tốt nhiều a!" Ta không cần nghĩ ngợi trả lời.

"Vậy là tốt rồi." Nàng gật đầu.

"Nàng còn nói gì nữa không?" Ta lại hỏi.

"Nàng nói Phil trở về hình như thay đổi thành một người khác, không còn thần tình không chấp nhận sự thật như trước đây, thực sự bắt đầu rất nghiêm túc học bài viết luận văn, giáo sư cũng giật mình. Không có ngươi hắn trở nên than với Alisha, khi Alisha thất tình thì tìm hắn đi uống rượu." Nàng cười nói.

"A, vậy hắn không có quen bạn gái sao?" Ta rất quan tâm chuyện này.

"Hình như trước khi tốt nghiệp có mờ ám với một nữ sinh, thế nhưng khi hắn chuyển đến Manhattan cũng không biết nữa." Nàng kể lại lời của Alisha cho ta nghe.

"Ngươi viết mail hỏi hắn a! Tiểu hài tử này, thật là thần bí." Ta nói với nàng.

"Hảo, ta sẽ. Về nhà chưa?" Trên mặt của nàng xuất hiện mệt mỏi rã rời.

"Hảo, cõng nữ nhân của ta về nhà." Ta nói, khi nàng còn không có phản ứng thì đem nàng cõng lên.

"Ai nha, ta có thể tự mình đi." Nàng ở trên lưng ta oán giận.

"Đề cho ta cõng một chút, ta biết ngươi mệt chết đi, lại hay cậy mạnh." Ta vừa đi vừa nói nàng.

Tại Đài Loan ba năm, cơ thể của ta tốt lên rất nhanh. Không có biện pháp, bởi vì trải qua ngày hạnh phúc vô ưu vô lự.

"Ngày hôm nay có mệt hay không?." Về đến nhà nàng hỏi ta.

"Sẽ không, ta tương đối lo lắng ngươi sẽ mệt." Ta nói, dù sao nàng lớn hơn ta 16 tuổi.

"Có một chút, nhưng không sao." Nàng nhìn ta.

"Ngươi đi trước tắm, đi ngủ sớm một chút." Ta hôn lên trán của nàng.

"Còn ngươi?" Nàng nhìn ta hỏi.

"Ta lên mạng xem tư liệu một chút, sau đó xem xem chúng ta phải đi mua đồ dùng ở đâu, không thể sống chỉ có giường và bàn học." Ta vừa nói vừa mở máy vi tính.

Nàng cầm y phục đi vào phòng tắm.

Chờ ta chuẩn bị tốt thì, nàng đã bật đèn ngủ, ta rón ra rón rén lên giường, rất sợ đánh thức nàng.

"Ngươi đến rồi." Không nghĩ tới nàng còn chưa ngủ.

"Còn chưa ngủ sao?" Ta hôn nàng.

Nàng lắc đầu.

"Thế nào?" Ta cảm giác nàng có chuyện muốn nói.

"Thời hạn visa của ngươi còn bao lâu?" Nàng đột nhiên hỏi vấn đề này.

"Ân? Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Hiện nay là hai năm." Ta mang theo nghi vấn trả lời nàng.

"Ai, nếu như chúng ta có thể kết hôn hợp pháp thì tốt rồi." Lời của nàng thực sự khiến cho ta mờ mịt.

"Vì sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Như vậy ngươi có thể có thân phận a." Nàng nhìn ta nói.

"Người bởi vì như vậy nên muốn kết hôn với ta sao?" Ta cười nói.

"Ai nha, đều không phải..." Nàng thoáng cái chẳng biết nên nói cái gì, ta không có để cho nàng tiếp tục nói, hôn lên môi của nàng.

Mãi cho đến khi nàng nhẹ nhàng đánh ta kháng nghị, ta mới buông nàng ra.

Nàng thở phì phò nhìn ta.

"Ngươi biết không? Kỳ thực ta một chút cũng không muốn kết hôn, hoặc là nghĩ đến những điều tốt đẹp khi kết hôn mang đến, ta chỉ là mong muốn có một ngày, khi chúng ta đều già đi, khi tới thời gian sinh ly tử biệt, ta có thể nhìn nữ nhân ta yêu nhất, ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng, khẽ hôn lên trán của nàng, nhìn nàng vĩnh viễn ngủ say, mà không phải bị nhốt ở bên ngoài phòng bệnh, chỉ có thể mang theo nước mắt, nhìn nàng cô đơn rời đi." Ta nói, bất tri bất giác nghẹn ngào.

"Không cần quên điều ngươi đã đáp ứng với ta, nếu như thực sự đến một ngày như vậy, ngươi sẽ hảo hảo chiếu cố bản than thay cả phần của ta." Trong mắt nàng ngập lệ, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt ta nói.

Ta gật đầu, đem tay của nàng đặt ở bên môi hôn.

Nàng ôm cổ ta, tựa ở trên người ta.

Ta như trước là đợi hô hấp của nàng dần dần bình ổn, xác định nàng đã ngủ, ta mới an tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Ta biết có một ngày chúng ta đã định trước sẽ vĩnh viễn xa nhau, nhưng ta may mắn là, tại trước khi xa nhau ta còn có thời gian và cơ hội hảo hảo quý trọng nàng, tuy rằng chúng ta phải đi một vòng thật lớn mới lần thứ hai nắm chặt tay nhau, thế nhưng hiện tại quay đầu lại, đoạn ngày kia, nước mắt cố gắng cùng tưởng niệm của chúng ta, càng thêm làm sâu sắc tình yêu cùng không muốn xa rời của chúng ta đối với đối phương, kia có lẽ chính là căn cứ chính xác của "Định mênh".

Sau đó, cho dù tình cảm tốt đến thế nào cuối cùng kết cục sẽ là không có cách nào tránh được phải xa nhau, thế nhưng chúng ta may mắn, tình yêu của chúng ta ngay từ đầu đã là định mệnh, cho dù là tận lực rời xa, vẫn không có thay đổi số phận của chúng ta chính là cùng một chỗ.

Đây là chuyện làm ta cảm thấy hạnh phúc nhất.

"P.S.143,7." Ta nhẹ nhàng nói ở bên tai của nàng.

Nàng giật giật, đem ta ôm chặt hơn nữa.

P.S.143,7.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi