QUẢ ĐÀO TRONG TÂM


Lúc này bên trong thang máy toàn là người, cô đi vào liền bị dồn vào góc tường oi bức, khiến cô càng thêm khó chịu.
Thời điểm ra bên ngoài, ai ai cũng mang dáng vẻ vội vàng.

Trên gương mặt biểu tình căng chặt, thần sắc ai cũng nghiêm trọng.
Lúc đi đến khoa phụ sản, cô nhìn thấy được một người đàn ông vì quá vui mừng mà bật khóc, anh ta ôm lấy người vợ của mình, giống như một đứa trẻ vui mừng nói: “Anh làm ba rồi làm ba rồi, lão bà, chúng ta có con rồi.”
Nhan An An đi ngang qua hai người bọn họ, không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.Cô sờ sờ bụng của chính mình, cũng không biết nơi này có đang chưa một sinh mệnh nhỏ nào hay không.
Sau nhiều thời gian kiên nhẫn xếp hàng, cuối cùng cô cũng nghe được hộ sĩ gọi tên mình: “Nhan An An, Nhan An An có ở đây không ạ?”
Nhan An An đứng dậy, cười nói: “Tôi ở đây.”
Cô đi vô đơn giản kiểm tra một chút, lúc sau bác sĩ kêu cô đi xét nghiệm một chút.

Nhan An An được dân đến văn phòng xét nghiệm, hộ sĩ đưa cho cô một cái ly nhỏ.
Nhan An An đi toilet một chuyến, sau đó đem cái ly nhỏ trên tay cho hộ sĩ.
Hộ sĩ kêu cô ở ngoài chờ, nửa giờ trôi qua, hộ sĩ lại kêu cô đi vào.

Bác sĩ nói cho cô: “Nhan tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai được hai tháng.”
Nghe được tin này, Nhan An An cũng đã quên mất chính mình đã đi ra khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều bay bổng, hết thực cảm giác từ nãy đều giờ chỉ là ảo giác không có chút nào là chân thực.
Cô không hề chuẩn bị tâm lý nào cho tình huống này, đột nhiên lại có người với cô rằng, cô mang thai.
Thời điểm Nhan An An trở lại phòng vẽ, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết thấy sắc mặt cô trắng bệch, khẩn trương mà hỏi: “Chị An An, thế nào rồi ạ?”
Nhan An An im lặng cả nửa ngày, mới trả lời: “Chị mang thai.”
Tiếp theo Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả liên “A” vài phút, hai người thét tới mức chủ của mấy cửa hàng cách vách cũng chạy lại đây hỏi hai cô có phải gặp chuyện gì hay không.
Lâm Khả vội vàng xua xau tay, xin lỗi mà cùng người ta nói: “Không có việc gì ạ.”
Đoạn Tuyết cố gắng kìm nén tâm trạng kích động mà nói: “Chị An An, chuyện vui như vậy, như thế nào mặt chị lại buồn như vậy.

Bọn em đều bị dọa sợ muốn chết luôn rồi này.”
Lòng bàn tay Nhan An An vẫn còn lạnh ngắt, trên đường trở về vẫn luôn đổ môi lạnh.

Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại được phản ứng của bản thân.
“Chị An An, chuyện lớn như vậy, chị có muốn gọi một cuộc điện thoại nói cho giáo sư Tư biết hay không?”
Nhan an An gật gật đầu, hình như là cũng muốn nói cho Tư Hành nghe một chút.

Nhưng cụ thể phải nói như thế nào, cô còn phải suy nghĩ lại mới được.
Cô một mình đi đến phòng ngủ, đem cửa khóa trái.
Cô còn có thể cảm nhận được trái tim của chính mình đang không ngừng đập bùm bùm, không biết việc này nên nói từ đầu, Tư Hành nghe xong có phải sẽ rất kích động hay không?”
Tư Hành đang ở bên ngoài ăn cơm cùng với đối tác, nhìn thấy là An An gọi tới, anh đứng dậy nói: “Ngại quá, phu nhân tìm tôi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Tư Hành tìm đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “An An, làm sao vậy?”
“An An….” Tư Hành lại kêu một câu, trong giọng nói cũng nhiều lên sự sốt ruột.
Nhan An An điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút, tận lục dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói: “Tư Hành, em có một việc muốn nói cho anh.”
“Ừm, em nói đi, anh đang nghe.”
Tư Hành nhận thấy được sự tình không có đơn giản, bằng không An An cũng sẽ không dùng ngữ khí như vậy để nói với anh.


Anh một bên lo lắng không thôi không dám hối thúc, chỉ sợ tiểu nha đầu sẽ khẩn trương đến mức nói cũng không được.
“Em mang thai.”
Ba chữ, không có một chữ dư thừa nào.

Căn bản cô nghĩ ra một đống lý do, nhưng là không nghĩ đến cuối cùng cô lại nói ra ba chữ đơn giản nhất.
Hai người đều trầm mặc vài phút, cuối cùng Tư Hành nói: “An An, chờ anh, anh lập tức quay về.”
Tư Hành giọng nói rất thấp, giống như đang cật lực khắc chế cái gì đó.
Nhan An An ấn nút tắt cuộc gọi, đem chuyện này nói cho Tư Hành nghe xong, trong lòng cô như được rơi xuống đất, những cái gì đó đang trôi nổi trong tâm trí cô, đều theo câu “Chờ anh” của Tư Hành mà hoàn toàn hóa thành đất bụi.
Buổi chiều, Giang Đại vô cùng lo lắng mà đi tới phòng vẽ tranh.
“Sao cậu lại đến đây? Không phải bây giờ cậu nên đi làm sao?” Nhan An An hỏi.
Giang Đại uống xong cốc nước, cười nói: “Còn không phải là giáo sư Tư nhà cậu lo lắng, gọi điện thoại nói mình đến chăm sóc cậu hai ngày sao.

Đi thôi, hai này nay mình chính là hộ sứ của câu.”
“Không cần khoa trương như vậy.” Nhan An An nói.
“Mang thai chuyện lớn như vậy, như thế nào lại không thể khoa trương.


Đừng nói chỉ chỉ có giáo sư Tư nhà cậu, mà mình cũng rất đau lòng.”
Dọc đường đi, Giang Đại đều vô cùng cẩn thận.

Tả Nhiên gọi điện thoại rủ hai cô đi đến quán bar chơi, nói quán bar hôm nay có một hoạt động mới.
Giang Đại mắng anh: “Chính anh tự chơi đi, về sau những hoạt động như thế, không cần gọi cho An An.”
Tả Nhiên vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “???”
Hôm nay anh có nói cái gì thì cũng là sai có phải hay không?”

Đến nửa đêm ngày thứ ba Tư Hành quay trở về, thấy Nhan An An đang ngủ say, anh cũng không có quấy rầy cô.
Ngày hôm sau Nhan An An tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn đến bên mép giường nhiều thêm một bóng người, sợ tới mức cô thiếu chút nữa là hét lên/
“An An, là anh.”
Tư Hành mở miệng, Nhan An An lập tức cảnh giác hỏi: “Giọng nói anh bị làm sao vậy? Bị cảm rồi?”
“Không có, chính là quá mệt mỏi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi