QUẢ ĐÀO TRONG TÂM


Tả Nhiên ngẩn ra: “Nói cái gì?”
Tư Hành thuật lại: “Liền cái gì đó là không môn đăng hộ đối, nói cậu không phải là người ăn đồ linh tinh.


Những lời này từ trong miệng Tư Hành nói ra, Nhan An An thiếu chút nữa nhịn không được mà phì cười, không biết anh làm thể nào mà có thể dùng giọng điệu không đứng đắn mà nói ra những lời như thế.

Tả Nhiên vừa nghe xong, lập tức nóng nảy, “Anh như thế nào lại không nói sớm hơn?”
Tư Hành thờ ơ, hai tay thuần thục mà ôm lấy vòng eo của Nhan An An, hơn nữa còn ở trên eo cô mà xoa nắn.

Tả Nhiên bị anh làm cho không biết phải làm sao, “Xem như anh lợi anh, em đi giải thích trước.


Tả Nhiên vô cùng lo lắng mà rời đi, Nhan An An quay đầu hỏi Tư Hành, “Cậu ta đây là làm sao vậy?”
Tư Hành nhàn nhạt nói: “Sắp chết đến nơi nhưng cái mỏ vẫn cứng.


Rõ ràng thích, không có việc gì liền tìm cớ đấy nơi này, nói là để thảo luận về công việc, nhưng thật ra đến đây là vì muốn thấy Đinh Duyệt.

Quen biết với Tả Nhiên lâu như vậy, Tư Hành chưa thấy qua cậu ta đối với người phụ nữ nào mà quá nghiêm túc như vậy.

Có điều những lời anh vừa nói kia, bây giờ có đuổi theo cũng không kịp.

Nhan An An lười quản đến chuyện của Tả Nhiên, người này quá chăng hoa, quản không được, cô có chút nhàm chán hỏi Tư Hành: “Anh xong việc rồi sao?”
Ánh mặt Tư Hành nhẹ nhàng lướt qua mấy bản hợp đồng trên bàn làm việc, nhẹ giọng nói: “Xem xong mấy hợp đồng này nữa liền xong.



Nhan An An từ trên người anh đứng dậy, đi đến ghê sô pha ngồi xuống.

Thấy Tư Hành còn đang nhìn mình, cô khuyên nhủ: “Anh tranh thủ làm xong, bằng không đến tối lại phải tăng ca.


Tư Hành đi đến bên người cô, cúi thân người xuống, ở trên má cô hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Phải có khen thưởng mới có động lực làm việc.


Nhan An An còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Tư Hành đang bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Anh ngồi thẳng tắp, mắt buông xuống, ánh mắt sắc bén nhìn những dòng chữ trên giấy tờ, dùng bút máy ký tên, vô cùng lưu loát cứ như nước chảy mây trôi vậy.

Mà giờ phút Tư Hành xem những bản hợp đồng, tựa nhưng đang chấm bài thi dáng vẻ vô cùng giống nhau, mặt mày đều nghiêm túc và tập trung.

Đôi tay Nhan An An chống dưới cằm rồi nhìn về phía Tư Hành, cô đã bắt gặp bộ dáng khi anh dạy học, gặp qua bộ dáng khi anh ở phòng thí nghiệm, khi anh đeo tạp dề nấu cơm, hiện tại còn có thể nhìn thấy bộ dáng anh nghiêm túc làm việc.

Giáo sư Tư của cô đúng là toàn năng, mỗi lần tưởng tượng người ưu tú như vậy liền bị cô chiếm mất, từ tận đáy lòng Nhan An An liền cảm thấy đắc ý vô cùng.

Sau khi xem xong bản hợp đồng cuối cùng, anh đi đến trước mặt cô, gõ gõ đầu cô.

“Nhìn cái gì?”
Nhan An An cười trả lời: “Nhìn anh nha, giáo sư Tư đẹp trai bức người như vậy, nếu như những sinh viên ở trường thấy được dáng vẻ đẹp trai như này của anh, nhất định sẽ thét chói tai.


Tư Hành đem cô từ trên sô pha bế lên, nhẹ giọng nói: “Sẽ không, chỉ cho một mình em xem mà thôi.


Nhan An An tiếc hận mà thở dài một hơi, “Như vậy có phải là quá đáng tiếc hay không?”
Tư Hành trừng phạt ở trên miệng cô cắn một cái.

Hai người từ phòng tổng tài dùng thang máy chuyên dụng đi xuống lầu, người ở trong công ty cũng không thấy hai người, Nhan An An cảm giác giống như lối đi bí mật ở thời xa xưa vô cùng giống nhau, bảo sao thân phân tổng tài của Tư Hành lại chưa bị ai phát hiện.

Tới bãi đỗ xe, Nhan An An lưu loát mà yên vị.

Sau khi lên xe, cảm xúc Nhan An An liền tụt xuống dưới.

Tư Hành hỏi cô: “Làm sao vậy? Có tâm sự?”
Nhan An An đem ánh mắt nhìn cảnh ở bên ngoài của sổ thu lại, đau đầu nói: “Cũng không có, cũng không biết lát nữa nên dùng vẻ mặt nào mà đối mặt với ba.


Tư Hành vườn bàn tay xoa xoa đầu cô, an ủi nói: “Không có việc gì, có anh ở đây.


Đây là lần thứ hai mà cả hai người đến Nhan gia, ở trong nhà người hầu sớm đã chờ ở cửa, vừa thấy hai người bọn họ đến, liền dẫn đường đi vào trong.

Vừa vào phòng, liền thấy trên bàn toàn là đồ ăn.


Trong nhà có A di nói: “Tiểu thư, này đều là phu nhân tự mình làm cho cô, đều là đồ cô thích ăn.


Đúng lúc Sầm Bội cùng Nhan Tiềm từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ đã tới, Sầm Bội vội vàng tiếp đón nói hai người ngồi xuống.

Không lâu sau Nhan Nhạc cũng từ trên lầu chạy xuống.

Người một nhà chỉnh chỉnh tề tề mà ngồi xuống, Sầm Bội nhìn Nhan An An cùng Tư Hành nói hai người ăn nhiều một chút.

Rất nhiều lần Nhan Tiềm muốn mở miệng hỏi hai người về chuyện sao chép, đều bị Sầm Bội đánh gãy, “Có chuyện gì đợi lát nữa hãng nói, hiện tại ăn cơm?”
Nhan Tiềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lo lắng, nhưng đành phải cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, Nhan Tiềm đem An An cùng Tư Hành vào thư phòng.

Bên trong thư phòng rất lớn, ngoài có một bộ sô pha để tiếp khách còn có hai chiếc ghế sô pha nhỏ.

Nhan Tiềm ra hiệu cho hai người bọn họ ngồi xuống, Nhan An An cùng Tư Hành ngồi ở một chỗ, giống như hai đứa trẻ đang chờ bị dạy dỗ.

Nhan Tiềm tự cảm thấy thái độ của chính mình có chút quá nghiêm túc, cho nên tự điều chỉnh lại sắc mặt một chút.

“Chuyện sao chép tác phẩm hiện tại đã nháo lớn đến như vậy, hai con tính toàn làm thế nào?” Ông hỏi.

Nhan An An bình tĩnh nói: “Ba, chuyện là do con tự con sẽ xử lý, ba không cần phải xen vào.


Nhan Tiềm sốt ruột mà đứng lên: “Ta như thế nào mà có thể mặc kệ, ta là ba con, như thế nào có thể trơ mắt nhìn con bị người khác khi dễ.

An An, con nói cho ba nghe, có phải là cái tên Uyên Thanh kia là cố tình đổ oan cho con hay không?”
Thái độ hiện tại cùng trước đó của Nhan Tiềm vô cùng khác biệt, năm đó ông chỉ nghĩ bớt đi một chuyện còn hơn nhiều thêm môt chuyện, dùng tiền liền có thể lấp kín chuyện đó thì không cần tốn thời gian thêm nữa, nếu An An có sao chép hay không sao chép, dù sao chuyện đó cũng không phải là vấn đề lớn.

Biểu tình trên mặt Nhan An An trước sau vẫn luôn nhàn nhạt, làm người khác đoán không ra được cô đang suy nghĩ cái gì.

“An An, ba biết con cùng với cái tên Uyển Thanh kia từng có quan hệ vô cùng tốt, nhưng đó cũng không phải là lý do con nhường cậu ta.


Ba tin tưởng con, con đem sự tình năm đó nói rõ ra, ba sẽ giúp con.


Nhan Tiềm nói như thế nào Nhan An An vẫn không có nói ra, ngữ khí dần cũng trở nên bối rối.

Tư Hành đúng lúc ngăn lại: “Ba, người đừng lo lắng, chuyện này con sẽ xử lý tốt.


Nhan An An trầm mặc.

Nhan Tiềm liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt cũng hơi trùng xuống, cuối cùng là nặng nề thở một hơi dài.

“Ai….


….

.

Nhan An An nhìn vào đôi mắt Tư Hành, sẩu thẳm trong ánh mắt là ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt vừa kiên định lại nghiêm túc mà nhìn về phía cô.

Nhan An An xoay qua hướng khác, không có trả lời vấn đề này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi