QUÁ GIANG - MẠCH TÂM

Chuyện của Hàn Chinh nói lớn không lớn, nói nhỏ thì anh lại không muốn bị Diên Phúc Hải "chuyện nhỏ hóa không", thế là kiếm cớ để cha Lưu về trước, còn mình thuê phòng ở tạm một thời gian, vừa dưỡng thương vừa thường xuyên lê thân tàn đến đồn công an đốc thúc.

Sau khi cha Lưu biết ý định này thì suýt chọc thủng thái dương của Hàn Chinh, nghiến răng mấy lần mới nhịn được không chửi tục, bỏ lại một câu "Mi cũng có cha đấy nhé" rồi cầm điện thoại đi tới cầu thang.

Chốc lát sau ông quay lại nhét nửa tờ giấy vào tay Hàn Chinh rồi nói: "Đây là việc cuối cùng cha mi có thể làm, muốn làm thì dứt khoát làm một lần cho xong đi!"

Sau khi liên hệ với người ghi trong giấy, Hàn Chinh vẫn chưa hết hoang mang.

Ai mà ngờ được ông lão nghèo túng keo kiệt này lại có quan hệ rộng như vậy, chỉ cần hỏi mấy người bạn đã tìm được một luật sư công có tiếng ở địa phương, sau khi ký giấy ủy quyền, Hàn Chinh có thể giao hết mọi việc cho đối phương toàn quyền xử lý.

Hàn Chinh vừa được phép xuất viện thì ba người già trẻ lớn bé xách hành lý đi thẳng tới nhà ga.

Lưu Hùng về cô nhi viện, còn Hàn Chinh và Mèo Con về nhà. Hai chuyến tàu xuất phát cùng lúc, hai cha con đều không phải người ủy mị nên lúc chia tay chỉ nói mấy câu rồi vội vã đi lướt qua nhau.

Cha Lưu lọm khọm đeo túi du lịch len lỏi giữa đám đông tìm ghế của mình, ngồi nghỉ một lúc lâu mới mò lấy điện thoại trong túi áo bông, kết quả chưa thấy điện thoại mà đã đụng phải một xấp tiền.

Cảm giác này hết sức quen thuộc.

Ông bấm số của Hàn Chinh, chưa kịp mắng thì anh đã phủ đầu trước, "Cha Lưu, đi một mình phải chú ý an toàn nhé, giờ trong túi có hàng càng không được để ai thấy, nhớ đó, tiền bạc đừng khoe ra ngoài!"

"Khoe khoe khoe, ông khoe cái đầu mi ấy!" Lưu Hùng mắng khẽ một câu, khóe miệng làm thế nào cũng không kéo xuống được, "Về nhà nhớ gọi điện, có chuyện gì nhất định phải nói đấy."

"Vâng!"

Hàn Chinh nói năng cợt nhả nhưng thật ra trong lòng rất buồn.

Lúc nhỏ vô tri cảm thấy xấu hổ vì mình xuất thân từ cô nhi viện, xem thường cha Lưu ra sức gồng gánh mái ấm rách nát này, chướng mắt ông không ra ngoài kiếm tiền mà chỉ đòi làm cha, rõ ràng chưa già nhưng trên mặt đầy vẻ tang thương, hai bàn tay thô ráp xấu xí.

Đến khi gặp Mèo Con, rốt cuộc anh mới hiểu được định mệnh khó giải thích và hạnh phúc giữa người với người, thế là muốn đỡ đần cha Lưu nhiều hơn.

Đoàn tàu chạy xình xịch khiến Mèo Con hết sức hào hứng, lúc thì leo lên giường, lúc thì chạy vào nhà vệ sinh khám phá, còn yên lặng đứng cạnh máy nước nóng xem người khác lấy nước thế nào.

May mà toa này ít người nên Hàn Chinh cũng yên tâm để cậu đi chơi.

"Hàn Chinh!" Mèo Con chạy tới báo tin từ đầu kia của toa tàu.

"Mì, nước nóng, thơm lắm!"

"Đói rồi à?" Hàn Chinh bị bộ dạng mèo háu ăn của cậu chọc cười, "Chúng ta cũng có mì mà, em muốn ăn không?"


"Dạ!" Mèo Con gật đầu.

Trước kia Mèo Con đi theo xe Hàn Chinh rất thích ăn mì gói, nhưng thứ này không lành mạnh nên Hàn Chinh không cho cậu ăn nhiều, giờ đi xe lửa cảm giác nghi thức vẫn phải có.

Mèo Con hớn hở ôm hộp mì đi.

Mấy phút sau cậu trở lại, cẩn thận bưng hộp mì nóng hổi về chỗ mình. Đến khi hộp mì nằm trên bàn, cậu mới huơ tay xuýt xoa kêu nóng.

Hàn Chinh cầm tay cậu xem đi xem lại, thấy không bị phỏng mới áp vào tai mình hạ nhiệt.

"Mèo ngốc hả? Mì nóng thế này phải kêu anh bưng chứ."

"Mèo không ngốc!" Mèo Con thu tay lại để lộ nắp hộp rồi lấy ra một cây xúc xích như dâng báu vật, "Bác gái cho nè."

"Sau này đừng tùy tiện ăn đồ người lạ cho." Hàn Chinh cắn thử một miếng, "Có mấy người xấu thích bắt cóc mèo háu ăn như em lắm đấy."

Đồ ăn không có vấn đề gì, chỉ có Mèo Con thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục.

"Em nhịn được à?"

Mèo Con lắc đầu, "Món ngon, phải cho anh."

"Sau này Mèo sẽ luôn đối tốt với Hàn Chinh." Mèo Con đặt tay lên ngực Hàn Chinh rồi trịnh trọng hứa hẹn.

"Cực kỳ tốt luôn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi