QUÁ MỨC CỐ CHẤP

"Phi phi phi"

Ăn một miệng toàn đất.

Thời Niệm vội vàng bò dậy, nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của mình mới bị Cố Thành trông thấy, bỗng nhiên có chút.... Mất mặt.

Cũng không biến hắn đến lúc nào, nhìn được lâu chưa?

Ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, xuất quỷ nhập thần, Thời Niệm trong lòng rủa thầm, càng không muốn chào hỏi Cố Thành.

"Chúc mừng bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn cô, vẫn là bộ dáng đoan chính ngày thường, chủ động vươn tay tới, "Về sau là hàng xóm rồi."

Giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau.

Tương thân tương ái.

Thời Niệm nhìn chằm chằm bàn tay kia của Cố Thành vài giây, băng gạc cô băng bó cho hắn đã bị gỡ hết xuống, vết thương do mảnh pha lê lưu lại đã dần kết vảy.

Thời Niệm lắc lắc đầu.

"Cố tiên sinh khách khí rồi," Cái quy củ kỳ quái gì đây, cũng không phải là đi gặp mặt lãnh đạo, bắt tay làm gì? Thời Niệm dừng một lúc, lại giải thích thêm một câu.

"Tôi vừa nằm sấp dưới đất, tay bẩn lắm."

Cố Thành cười cười, thu tay lại, "Không sao đâu."

"Tôi nghe bên ngoài có động tĩnh, đoán là bác sĩ Thời dọn đến," nhìn ra được Thời Niệm có vẻ không cao hứng, Cố Thành cười giải thích: "Nên tới đây xem có thể hỗ trợ cái gì không."

Thời Niệm không nói chuyện, chỉ nhìn vào mắt Cố Thành.

Thanh triệt thuần tịnh, tựa như một khối ngọc được tinh điêu tế trác, thuần túy trong sáng, không có một tia tạp chất.

Chắc là do cô nghĩ nhiều.....

Thời Niệm mím môi, còn chưa kịp chờ cô mở miệng, công nhân trong phòng đã gọi cô:

"Thời tiểu thư, cô xem giường đặt như thế này đã được chưa?"

"A, được, được, tôi tới ngay đây." Thời Niệm phục hồi tinh thần, cũng không rảnh nói chuyện với Cố Thành, vội vàng xoay người chạy vào phòng.

Phòng ngủ ở hướng chính nam, giường đặt trong đó, công nhân chỉ vào góc dựa sát tường, hỏi:

"Thời tiểu thư, cô muốn kê sát tường hay kê cách hai bên một chút?"

"Cách____" Thời Niệm do dự, đi tới bên mép giường, nghĩ xem có tên để mỗi bên đầu giường một cái tủ nhỏ không? Hay là dặt một cái thôi? Bên kia để một giá quần áo, "Vậy thì để hai bên đều"

"Cách một bên thôi," Cố Thành từ bên ngoài tiến vào, đứng bên cạnh Thời Niệm, "Nhìn không gian sẽ rộng hơn một chút."

"Vậy sao?"

Thời Niệm nhìn Cố Thành, sao cô cứ cảm thấy cách hai bên thì không gian mới rộng nhỉ?

Dù sao, cô cũng không hiểu mấy cái này lắm, lúc trước ở ký túc xá của bệnh viện, phòng rất nhỏ, hoàn toàn không có giá trị tham khảo gì cả, Cố Thành nói như vậy hẳn là cũng có đạo lý.

"Ừ."

"Vậy" Thời Niệm cũng không nghĩ nhiều, "Cứ dựa sát tường đi."

"A, được thôi."

Mấy công nhân lắp đặt nhìn hai người trước mặt, nam tuấn nữ tịnh, vô cùng hợp đôi, nhịn không được trêu chọc đôi câu:

"Thực ra kê sát tường rất tốt, buổi tối cô quay mặt vào trong ngủ mới có cảm giác an toàn, lại để bạn trai cô ngủ phía ngoài nữa, vậy thì hoàn toàn có thể yên tâm rồi."

Thời Niệm nhất thời mở to hai mắt, "Các anh" nhìn cái kiểu gì thế!

Ai nói cô với Cố Thành là quan hệ yêu đương chứ!

Cái gì mà một người ngủ bên trong? Người kia ngủ bên ngoài??

Mới nói được một nửa đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của Cố Thành, hắn rất tự nhiên duỗi tay, nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo, Thời Niệm gần như là bị hắn ôm vào ngực.

"Cẩn thận."

Tay Cố Thành rất lạnh, đặt bên hông cô, cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo, hơi thở phả trên mặt lại nóng bỏng, như một dòng nhiệt muốn đốt cháy người khác.

Thời Niệm giật mình.

Đang hoảng hốt thì Cố Thành đã thả tay, chắp lại sau lưng, thân mình lùi về phía sau một bước.

"Sợ đụng phải cô."

Vừa dứt lời, ván giường nặng nề rơi xuống đúng chỗ Thời Niệm vừa đứng.

Đầu óc Thời Niệm ngưng trệ.

Thì ra là sợ cô bị đụng phải sao?

Vậy là cô còn phải cảm ơn à....

Trầm mặc vài giây, Thời Niệm nhấp môi, nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn."

Chỉ là ngữ khí nghe cũng không... thành tâm cho lắm, nghe kỹ còn thấy vài phần không tình nguyện.

Câu "Cảm ơn" này xác thực Thời Niệm vô cùng không tình nguyện, luôn cảm thấy mình bị đem bán còn thay người ta đếm tiền, nhưng rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường, Cố Thành cũng bình thường luôn.

Nhưng loại cảm giác khác thường này khiến trong lòng cô có chút bất an.

Lúc hai người nói chuyện, mấy công nhận kê xong giường liền ra ngoài, xuống lầu khiêng những thứ khác lên, trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Niệm và Cố Thành.

Không ai mở lời, an tĩnh dị thường.

"Bác sĩ Thời hình như rất thích nhìn thẳng vào mắt tôi," Cố Thành nhìn cô, hơi cúi đầu, cố tình mở to mắt, khóe môi cong lên, tươi cười không hề che giấu, "Mắt tôi có đẹp không?"

Thời Niệm ánh mắt hơi lóe, thân mình ngửa ra sau, nuốt nuốt nước miếng, ho nhẹ:

"Đẹp, đẹp lắm."

Cô thích nhìn vào mắt người khác, vì đôi mắt không biết gạt người.

"Vậy cô có thích không?"

Cô?

Thích?

Thời Niệm cười gượng hai tiếng, câu này cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.

"Hả?"Cố Thành dịch sát lại chút nữa, tựa hồ nhất định phải nghe được đáp án của cô.

Thời Niệm dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy, xét về một góc độ nào đó thì Cố Thành kỳ thật vẫn giống trước đây, luôn cố chấp với một số chuyện.

Cô không rõ lắm về hoàn cảnh gia đình của Cố Thành, nhưng nghĩ đến những lời người ta đánh giá hắn.

Thời Niệm mềm lòng.

Nhìn Cố Thành, cong cong đôi mắt:

"Mắt anh rất đẹp, tôi thích lắm."

Thanh âm ôn nhu lại kiên nhẫn.

Vẫn y như trong trí nhớ, thật khiến người khác hoài niệm....

Lông mi thật dài rũ xuống, để lại một khoảng tối trong tròng mắt, che khuất đi đôi con ngươi xinh đẹp, cũng che khuất đi tình cảm cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Trong lòng như có một ngọn lửa hừng hực, muốn đem người con gái trước mặt đốt cháy.

Muốn đem thanh âm ấy, muốn đem ôn nhu ấy, muốn đem người trước mặt

Chiếm cho riêng mình.

Hắn thích sự ôn nhu này, nhưng cũng chán ghét nó.

Tuy ôn nhu nhưng thật lạnh nhạt.

Hắn càng thích,

Xé nát ôn nhu giả tạo của cô, lột xuống mặt nạ lạnh nhạt ấy, nhìn cô trắng nõn mềm mại ở dưới thân hắn giãy giụa, tựa như một con bướm nhỏ xinh đẹp mỹ lệ rơi vào mạng nhện, có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.

........

Cảm xúc dâng trào không thể áp xuống, lớp ngụy trang ôn nhu dường như sắp sụp đổ, Cố Thành nhắm mắt lại, cảm giác ngay cả nụ cười nhạt nơi khóe miệng cũng sắp không thể duy trì thêm nữa.

"Anh không sao chứ? Có phải là bị sốt rồi không? Nếu không"

Thời Niệm theo thói quen định áp tay lên trán hắn, đầu ngón tay mới chạm vào. Cố Thành liền thụt về sau một bước.

Thời Niệm hoảng sợ, có chút xấu hổ mà thu tay.

"Ngại quá, tôi không phải cố ý chạm vào anh, tôi chỉ là"

Thuần túy là do thói quen nghề nghiệp mà thôi.

"Không sao đâu." Cố Thành miễn cưỡng nói, sắc mặt nhìn qua có chút không tốt, bàn tay đẹp đẽ cầm lấy tay nắm cửa, đầu ngón tay trắng nón vì dùng sức quá lớn mà phiếm hồng.

Nhìn Thời Niệm trước mặt rồi quay người rời đi.

Thời Niệm vẫn đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Vừa rồi còn đang rất tốt mà, sao mà mới, mới, mới chạm nhẹ một cái đã thế này rồi?

Lúc trước cũng đâu phải là không cho ai chạm người chứ, hay là hắn bài xích người khác chạm vào mặt?

Thời Niệm nhấp nhấp môi, trong lòng tự nhiên có chút không vui, cô cũng đâu có thích người ta chạm vào eo mình?

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Công nhân đang lục tục chuyển đồ đạc lên, nhìn thấy Cố Thành đứng ngoài cửa thang máy liền cười sôi nổi, đang định chào hỏi một tiếng thì chạm đến ánh mắt lạnh lẽo dọa người của Cố Thành, rùng mình một cái, nói không nên lời.

Cố Thành không phản ứng lại, chỉ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, mặt không biểu tình đi vào thang máy.

Ánh sáng trong thang máy phản chiếu lên đôi mắt âm u....

_______

Vào buổi chiều thứ năm, chủ nhiệm Trần và Đỗ sư tỷ cuối cùng cũng kết thúc đợt công tác.

Làm cái gì thì không ai biết, chỉ biết lúc về mang theo không ít đặc sản, bao lớn bao nhỏ, còn phải nhờ người xuống lầu để hỗ trợ mang lên.

Y tá trưởng ôm hai túi đồ lớn tiến vào, mấy người trong văn phòng trêu chọc:

"Người biết thì không sao, ai không biết lại còn tưởng hai người ra nước ngoài du lịch đấy, túi lớn túi nhỏ, tư liệu một cái cũng không thấy, toàn bộ đều là quà cáp."

Chủ nhiệm Trần theo vào phía sau, cười nói:

"Không phải cái gì đắt tiền gì, vài loại đặc sản thôi, Tiểu Đỗ nói muốn mua cho con cô ấy một ít nên tôi cũng mua luôn cho mọi người."

Vừa nghe tới có đồ ăn ngon, người trong văn phòng đồng loạt lao đến, mồm năm miệng mười nói:

"Ai nha, nhiều như vây? Ngại quá, mỗi lần chủ nhiệm đi công tác đều mua quà cho chúng tôi."

"Đúng vậy, lần sau không cần mua nữa, nếu không chúng tôi không thấy thì cũng ngại, mọi người nhỉ?"

"Khoa chúng ta chủ yếu là nữ, giảm béo còn không kịp, chủ nhiệm cứ tặng đồ ăn ngon như vậy thì chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Mấy người bớt bớt!" Y tá trưởng gõ đầu từng người một, cười mắng: "Cho rằng chủ nhiệm Trần hiền lành thì các cô muốn khua môi múa mép thế nào cũng được đúng không?"

Còn biết ngại, mới đem lên có mấy phút mà giờ đã hết sạch đấy.

Mọi người cười hì hì, lập tức giải tán.

Chủ nhiệm Trần đi vào văn phòng, Thời Niệm và y tá trưởng theo sau, thuận tiện đóng cửa lại.

"Thời gian tôi không có ở đây, trong khoa không xảy ra chuyện gì chứ?"

Chủ nhiệm Trần cởϊ áσ khác, ngồi vào bàn làm việc, khởi động máy tính, vào hệ thống bệnh lịch của bệnh viện, xem qua một lượt danh sách bệnh nhân của khoa mình.

Nhìn qua đều bình thường, thỉnh thoảng có một ca cấp cứu được Thời Niệm đánh dấu, chủ nhiệm Trần mới mở ra xem.

Khoa bọn họ có bảng thống kê kỹ thuật chuyên môn cùng với biểu đồ quan sát tình hình sức khỏe, do sản phụ mới sinh đều cần ghi chép cẩn thận tình trạng khi sinh và khả năng phụ hồi sau sinh, đặc biệt là những người sinh mổ.

"Mọi thứ đều tốt," Thời Niệm cầm sổ ghi chép, lật vài trang, nói: "Có một ca nước ối tắc máu."

"Có cả nước ối tắc máu?" Đỗ sư tỷ đứng dậy rót cho mọi người chén nước, kinh ngạc hỏi, "Có nghiêm trọng không? Sản phụ thế nào rồi? Em bé có sống sót không?"

Thời Niệm uống ngụm nước, y tá trưởng trả lời tiếp:

"Sống chứ, mẹ tròn con vuông, hình như phải phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ đấy," nói xong lại nhìn về phía Thời Niệm, "Đây là chưa tình thời gian kho máu chuyển máu khẩn cấp đên đây nhỉ?"

"Đúng rồi," Thời Niệm gật đầu, "Gần 11 giờ đêm, bác sĩ trực ca gọi cho em nói tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng, huyết áp giảm sâu, lúc em chạy đến thì đã phải thở gấp bằng miệng."

Cô ở cách bệnh viện tầm khoảng 10 phút, trong thời gian đó huyết áp liên tục giảm xuống, lúc đến nơi thì sắc mặt bệnh nhân đã trắng bệch, mạch máu dưới da nổi lên, cô có cảm giác người bệnh có khả năng rong huyết nhưng không dám chắc chắn trăm phần trăm.

Nước ối tắc máu không dễ chẩn đoán ra, lúc ấy cô cũng không dám chẩn đoán bừa, chỉ thông báo cấp cứu.

"Lúc ấy em cũng không dám trì hoãn, lập tức đẩy bệnh nhân vào phòng giải phẫu," Thời Niệm nghĩ lại mà vẫn còn thấy khiếp sợ, "Sau đó mời chủ nhiệm khoa sản số ba, cùng với chủ nhiệm khoa gây tê và ngoại khoa tiết niệu tới hội chẩn."

Tầm khoảng 11 giờ thì bắt đầu phẫu thuật, phẫu thuật xong thì đã 5 giờ sáng, thời gian phẫu thuật hơn sáu tiếng đồng hồ một chút.

"Khoa sản số ba?" Chủ nhiệm Trần nhíu mày, nhìn Thời Niệm, "Mình cô không làm được à? Còn kêu bà ấy qua giúp làm gì?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ"

Thời Niệm đang uống nước liền sặc, ho mạnh mấy cái mới ngưng được, nuốt nuốt nước miếng, nhìn chủ nhiệm của mình, bà ấy đang nói đùa đấy à?

"Em sợ em không cứu được."

Cấp cứu thông thường cô có thể xử lý được nhưng tình huống hi hữu như nước ối tắc máu thì đúng là rất hung hiểm, cô thật sự không nắm chắc, việc liên quan đến mạng người, buộc phải đi mời bác sĩ kinh nghiệm hơn.

Y tá trưởng vỗ lưng cho Thời Niệm, giải thích với chủ nhiệm Trần:

"Dù sao Thời Niệm vẫn còn trẻ, ca bệnh này vô cùng khó khăn, may ra cũng chỉ có chủ nhiệm Trần trở về mới có thể giúp, lúc ấy ngay cả vị chủ nhiệm bên Bệnh khu số 3 cũng không nắm chắc."

Chủ yếu là do chủ nhiệm của bọn họ nhìn chủ nhiệm Bệnh khu số ba, khụ khụ khụ, có chút, khụ khụ khụ, có chút chướng mắt.

Nói đúng ra thì phải là hai vị chủ nhiệm này đều không ưa gì đối phương.

Chủ nhiệm Bệnh khu số ba cho rằng năng lực nghiên cứu khoa học của Bệnh khu bọn họ không cao, đoàn đội không đủ nghiêm túc khẩn trương, tính tình chủ nhiệm quá mềm yếu, không đủ cường thế, khó làm nên chuyện lớn, thế mà lại được quản lý Bệnh khu VIP, mang về không ít lợi ích và danh tiếng.

Chủ nhiệm của bọn họ thì lại cảm thấy năng lực nghiên cứu khoa học của Bệnh khu số ba cũng không mạnh như lời đồn, khoe khoang thì nhiều chứ thực tế chẳng được bao nhiêu, không khí đoàn đội quá mức nghiêm túc khẩn trương, một chút hương vị tình người cũng không có, chỉ được cái nhiều người, cả ngày âm dương quái khí.

Nói tóm lại, chỉ có một câu.

Chính là thấy đối phương không thuận mắt.

Chủ nhiệm Trần hừ một tiếng, không nói gì.

Đỗ sư tỷ nháy mắt với Thời Niệm, ra hiệu cho cô tiếp tục báo cáo.

"A, còn có một ca từ bệnh viện cấp dưới chuyển lên," Thời Niệm nói, "38 tuổi, thai song sinh, đáy huyệŧ đã mở nhưng phát hiện ra hở van tim bẩm sinh, tim thai có xu hướng ngừng đập."

Phía dưới phát hiện không thấy tim thai nên mới chuyển viện, đến đây thì lại có, sau đó lại biến mất, khi đoạn khi tục, tim thai không ổn định, trạng thái vô cùng tồi tệ.

"Có tham vấn" Chủ nhiệm Trần uống ngụm trà.

"Đúng ạ," Thời Nệm gật đầu, "Sau khi mời các vị lão sư trong khoa đến tham vấn thì liền mổ luôn, không trì hoãn."

"Ngoài ra thì," Thời Niệm nhìn trên sổ ghi chép có mấy ca bệnh đặc thù, "Còn có một ca..."

Thời điểm báo cáo kết thúc, chủ nhiệm Trần nhìn máy tính, có một tin nhắn từ bên hậu cần gửi tới.

"Nhiều tiền bồi thường như vậy là thế nào?" Nói xong lại nhìn Thời Niệm, "Có tranh chấp à?"

Thời Niệm nhìn qua thông báo trên màn hình máy tính.

"A, cái này"

Y tá trưởng nhìn qua, nhìn thấy số liệu trên máy tính thì còn kinh ngạc hơn so với Thời Niệm.

"Thật sự là đền gấp mười lần à?"

"Cái gì gấp mười lần?" Chủ nhiệm Trần nhìn hai người, "Đền cái gì gấp mười lần? Ai đền?"

"Ách, cái này," Thời Niệm gãi đầu gãi cỗ, có chút xấu hổ mà giải thích:

"Chính là Cố Đình ở phòng 25, hiện tại đã xuất viện rồi, lúc nằm viện hình như trong nhà có chút chuyện nên làm vỡ một chút đồ của bệnh viện."

Thời Niệm có chút chột dạ, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp:

"Em có dọa làm hỏng phải đền gấp đôi, ai ngờ bọn họ trực tiếp đền gấp mười."

Lúc ấy thật ra cô chỉ định cảnh cáo bọn họ một chút, ai muốn bọn họ đền gấp đôi thật chứ, chỉ cần đền lại giá gốc là được rồi, không nghĩ tới bọn họ đền gấp mười thật.

Nhưng mà,

Sao bệnh viện có thể chấp nhận để bọn họ đền gấp mười chứ, Thời Niệm nhìn con số trên máy tính, nhịn không được than thầm, đúng là quái gở, nhiều tiền quá nên đem vứt bớt đây mà.

"Cố Đình?" Chủ nhiệm Trần chau mày.

Y tá trưởng nghe vậy thì liền cáo trạng với chủ nhiệm Trần:

"Cô không ở trong khoa nên không biết, thời gian Cố Đình nằm viện đúng là hành hạ người khác, mỗi cô ta đầy đọa thì cũng thôi đi, đây thì ngay cả chồng cũng gọi đến để đầy đọa cùng, hai vợ chồng còn chưa đủ, còn phải có cả em trai cô ta nữa, cũng nhau đến đây vẽ ra việc cho người khác làm.

"Em trai cô ấy về rồi?" Chủ nhiệm Trần hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, chỉ thở dài.

Thời Niệm động môi dưới, cố nhẫn nhịn không mở miệng.

"Đúng vậy," Y tá trưởng oán giận: "Em trai cô ta tên là Cố Thành thì phải, vẻ ngoài đạo mạo nhưng tính tình không tốt, mặt lạnh như tiền, cũng không biết là nói cái gì mà mỗi lần cậu ta tới thì tình trạng của Cố Đình lại xấu đi, thà rằng không tới còn hơn."

Thời Niệm lại nhịn, đến lúc không thể nhịn thêm được nữa mới nhỏ giọng nói:

"Cũng có thể nguyên do là từ phía Cố Đình."

Dù sao thì hai vợ chồng Cố Đình cũng là ăn cơm trước kẻng, còn chưa kể tới ngày cô ta sinh, người đàn ông kia vẫn còn đang lêu lổng bên ngoài, lấy tiền của Cố Đình đi dỗ dành người phụ nữ khác.

Thân là em trai Cố Đình, Cố Thành nổi giận không phải cũng là...... bình thường sao.

Y tá trưởng nhìn Thời Niệm đế mức da đầu cô run rẩy, vô thức siết chặt quyển vở trong tay.

"Cũng có vẻ đúng."

Thời Niệm thở phào, ngay sau đó lại muốn đấm cho mình mấy cái, cô làm gì mà phải khẩn trương chứ? Vốn dĩ là nói thật thôi mà.

Dù sao thì, thì, thì đó cũng là sự thật mà, cô cũng không muốn oan uổng Cố Thành.

Chủ nhiệm Trần không để ý, chỉ cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây thôi mà cô ấy đã trở thành mẹ rồi."

Đỗ sư tỷ nghe ngữ khí này của Trần lão sư thì bật cười, hỏi lại:

"Cô biết Cố Đình ạ?"

"Tôi đương nhiên biết chứ, lúc mẹ cô ấy sinh, người mổ là thầy của tôi đấy," chủ nhiệm Trần nhìn Thời Niệm, cười nói: Lúc ấy tôi còn trẻ hơn cả Thời Niệm bây giờ ấy chứ."

"Sức khỏe mẹ Cố Đình không tốt, cha cô ấy liền mở luôn một bệnh viên tư nhân để bà ấy điều dưỡng thân thể, lúc sinh Cố Đình, toàn bộ chuyên gia danh tiếng trong thành phố đều được mời đến, tôi năm đó là đi theo thầy của mình đến tham gia."

Nhớ lại cũng đã hơn hai mươi năm, chủ nhiệm Trần tâm tình vui vẻ, "Lúc cô ấy mới sinh nhỏ xíu có bằng này," vừa nói vừa khoa tay múa chân mô tả, "Nháy mắt đã lớn như vậy rồi."

Thời Niệm cùng y tá trưởng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

"Thật đáng tiếc." Chủ nhiệm Trần ngữ phí phai nhạt đi nhiều.

"Dạ?"

Chủ nhiệm Trần lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói quá nhiều, chỉ thở dài, "Mẹ cô ấy mất sớm, cha lại bận rộn làm ăn, chuyện trong nhà không có ai quản, đứa trẻ cũng bị dạy hỏng rồi."

Lúc em trai Cố Đình ra đời, chỉ có thầy của bà đi thôi, bà ấy không đi theo, sau khi trở về, ông ấy có đề cập với bà một câu, nói là mẹ Cố Đình khó sinh, xuất huyết nhiều, phải cấp cứu cả đêm, may mà sau đó mẫu tử đều bình an.

Bà ấy cũng không để trong lòng, chỉ là nhiều năm sau nghe tin mẹ cô ấy mất rồi, nguyên nhân cũng không rõ lắm.

Sức khỏe cha Cố Đình cũng không tốt, vẫn luôn nằm trong viện. Cố Đình sinh em bé lại không có người thân nào tới thăm, ngoại trừ bảo mẫu thì chẳng còn ai.

Nhớ trước đây, bà từng đến bệnh viện tư nhân của Cố gia, thời điểm ấy không có bất cứ bệnh viện nào tốt bằng nó, xinh đẹp mà xa hoa, thiết bị dụng cụ đều là loại tân tiến nhất lúc bấy giờ, cả bệnh viện lớn như vậy cũng chỉ khám chữa cho người trong nhà, không mở cửa cho người ngoài tới khám.

Lúc mẹ Cố Đình sinh, cha cô ấy vẫn luôn chăm sóc tỉ mỉ, thậm chỉ còn đòi theo vào phòng sinh, còn có mấy vị trưởng bối trong nhà cũng tới thăm.

Bây giờ nghĩ lại có chút thổn thức,

Mẹ Cố Thành qua đời rồi ư.....

Thời Niệm giật mình, cảm giác có chút mông lung.

Đột nhiên cô nhớ tới lần duy nhất Cố Thành đánh nhau lúc còn đi học là vì nghe được có nam sinh nói hắn ngoại hình xinh đẹp, nhất định là giống mẹ mình, vốn chỉ là lời khen, thậm chí còn nghe ra được ngữ khí hâm mộ của nam sinh đó khi khẳng định mẹ Cố Thành nhất định rất đẹp.

Kết quả vừa mới nói xong, Cố Thành liền vung nắm đấm lên, hai người lập tức xông vào đánh nhau.

Lúc ấy Cố Thành là người từ thành phố mới tới, nhìn đã biết không phải người biết đánh nhau, vóc dáng có điểm gầy yếu, không giống hắn, đám nam sinh ở đó đều ăn đến tròn vo, sức lực vô cùng lớn.

Lúc Thời Niệm đi qua can ngăn, Cố Thành đang bị nam sinh cưỡi trên người.

Xung quanh là đám đông xem náo nhiệt chỉ sợ còn chưa đủ loạn, huýt sáo, hò hét, thậm chí còn đe dọa mấy nữ sinh định tiến lên.

Năm ấy, Thời Niệm là lớp trưởng, tính cách cũng mạnh mẽ hơn hiện tại nhiều, giơ một chân đạp nam sinh kia xuống, còn chưa kịp đánh hắn thì người đã bị dọa chạy mất.

Cô vẫn luôn cho rằng Cố Thành vì không thích người khác nói hắn xinh đẹp nên mới tức giận, dù sao thì nam sinh tuổi dậy thì đều không thích bị người khác nhận xét như thế, nghe cứ như là con gái ấy.

Hóa ra lại là vì mẹ của hắn....

"..... Thời Niệm? Thời Niệm?" Đỗ sư tỷ đi tới vỗ vào vai Thời Niệm.

"A, dạ," Thời Niệm hồi thần, vội nói: "Trần lão sư, cô nói đi."

"Nói cái gì," Đỗ sư tỷ cười, "Trần lão sư hỏi em đã đặt lịch với nhà hàng chưa, ngày mai đừng quên báo cho mọi người trên WeChat đấy. Mấy người ở phòng thí nghiệm cũng mời tới luôn.

"A, được được, em nhớ kỹ rồi."

Y tá trưởng đi theo cười nói: "Phỏng chừng là quá mệt mỏi rồi, thời gian này tôi cũng nhọc đến phờ người, ban ngày có lúc nào được nghỉ ngơi liền ngồi xuống thở hổn hển."

"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi ra ngoài trước," Đỗ sư tỷ sắp xếp tài liệu đem về lên giá sách sau lưng chủ nhiệm Trần, "Thời Niệm, em sửa sang lại mấy ca bệnh đặc thù trong khoảng thời gian này để mọi người cùng phân tích, hướng dẫn cho mọi người cùng hiểu nhé."

"Được."

Lúc sắp đi ra ngoài, chủ nhiệm Trần gọi Thời Niệm lại:

"Thời Niệm, cô chờ một chút."

Thời Niệm quay đầu.

"Cô ấy à," chủ nhiệm Trần dừng một lúc, cố ý chờ đến khi Tiểu Đỗ và y tá trưởng đều đi ra ngoài mới nói tiếp:

"Cô không phải là muốn xin tiền trợ cấp của bệnh viện và tiền thưởng nghiên cứu khoa học để mua nhà sao? Đã được đóng dấu chưa? Được rồi thì đem đến đây, tôi ký tên cho cô, làm sớm một chút thì phát tiền mới nhanh được."

"A, được ạ," Thời Niệm vừa nghe xong liền vội vàng ra ngoài đem giấy tờ đã được đóng dấu xong xuôi tiến vào, đặt trên mặt bàn, chỉ vào chỗ ký tên, nói: "Ký vào đây là được."

Chủ nhiệm Trần cúi đầu xoát xoát ký tên, hỏi:

"Sức khỏe mẹ cô dạo này sao rồi?"

"Đã tốt hơn nhiều rồi," Thời Niệm suy nghĩ một chút, "Hiện tại rất ít nhận sai người, không cần thuê người giúp việc nữa rồi."

"Vậy thì tốt."

"Đúng ạ," Thời Niệm cười, "Em trai em nói có thể chăm sóc được nên cho người giúp việc nghỉ luôn."

"Không tồi, rất tốt." Chủ nhiệm Trần nhìn Thời Niệm trước mắt, cười nói: "Nếu trong nhà không còn chuyện gì lớn, phòng ở cô cũng tìm mua rồi thì cũng nên suy xét đến việc tìm đối tượng đi thôi, một thân một mình mãi cũng không tốt, người trẻ tuổi ấy à, nên yêu đương thì yêu đương, nên kết hôn thì kết hôn."

Thời Niệm xấu hổ cười một cái, không biết nên trả lời sao cho hợp lý.

Chủ nhiệm Trần nhìn cô: "Tôi biết hoàn cảnh nhà cô rồi, để tôi nói đám người Tiểu Đỗ xem có ai thích hợp không thì giới thiệu cho cô xem mắt nhé?"

Thời Niệm cười gượng hai tiếng.

"Đúng rồi, tôi còn chưa xem kỹ," Chủ nhiệm Trần liến thoắng, "Cô mua phòng ở đâu thế?"

"Giang Đô ạ."

"A, Giang" Chủ nhiệm Trần dừng lại.

Thời Niệm vội bồi thêm một câu: "Trả góp, trả góp, em mua trả góp thôi."

Chủ nhiệm Trần nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nói một câu:

"Thời Niệm, cô có muốn xem xét cháu tôi một chút không, còn đang học đại học, là một tiểu soái ca."

"....."

________

Chắc là do lúc chiều có nhắc đến chuyện tìm đối tượng nên buổi tối lúc liên hoan, rượu vào lời ra, chủ nhiệm Trần cứ lải nhải chuyện này mãi, từ bác sĩ chính thức còn độc thân trong khoa, đến người trong phòng thực nghiệm, lâu lâu chuyển tới mấy cô bé thực tập, cuối cùng lại về tới Thời Niệm,

Liên hoan xong rồi, lúc đứng trong thang máy cũng không dừng lại, một cô bé dựa sát vào bên cạnh Thời Niệm nhỏ giọng hỏi:

"Sư tỷ, Trần lão sư bình thường cũng..... nói nhiều thế à?"

Đúng là có hay nói chuyện tào lao thật, nhưng cô nào dám nói thế, chỉ có thể miễn cưỡng tìm một từ tương đối chuẩn xác để hình dung.

Thời Niệm uống rượu nên đầu óc có chút lâng lâng, liếc cô bé một cái, "Ừ" một tiếng, tỉnh táo một chút lại lắc đầu.

"Không phải, cô ấy là ướng ay."

Cảm thấy mình nói chuyện có chút lèm bèm không rõ tiếng, Thời Niệm lắc lắc đầu, cắn lưỡi, gằn từng chữ nói lại lần nữa:

"Không phải, cô ấy là uống say."

Cô bé kia nghiêng đầu nhìn cô, "Sư tỷ, có phải chị cũng say rồi không?" Nói xong lại bật cười, "Tửu lượng của chị kém quá, mới uống một chén nhỏ đã vậy rồi, em còn uống nhiều hơn chị mấy lần đấy."

Thời Niệm xoa huyệt Thái Dương, không đáp lời.

Tửu lượng của cô đúng là không tốt lắm, bình thường cũng không uống rượu, cũng không hề muốn uống, nếu không phải vì mặt mũi chủ nhiệm, cô cũng không định uống đâu.

Hơn nữa, cô uống rượu vào là sẽ đỏ mặt, dù là nhấp môi cũng không được.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong thang máy, giữa một đám người, mặt cô ửng đỏ vô cùng nổi bật, làn da vốn trắng nõn lại càng lộ rõ ra nét hồng.

"Đinh_______"

Cửa thang máy mở ra, người đứng bên ngoài nhìn đám người bên trong, vốn không định đi vào nhưng ánh mắt quét một vòng liền dừng lại trên người cô gái đang chụm đầu vào thành thang máy trong góc.

Cong môi lên, liền nâng chân tiến vào.

Bởi vì có người vào thêm nên người bên trong tự động xê dịch, Thời Niệm đang đứng dựa vào thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi, lờ mờ mở mắt, thấy còn chưa tới lầu một, lại nhắm mắt vào.

Thang máy chậm rãi đi xuống, trong không gian bí bức đầy mùi rượu, lại nóng nực, chật chội khiến dạ dày người ta khó chịu.

"Ọe"

Cảm giác dạ dày như sông cuộn biển gầm muốn nôn ra, Thời Niệm vội che miệng lại, hơi cúi đầu, một tay đỡ thang máy chịu đựng không cho mình được phép phun ra.

Nghe được âm thanh, mấy người phía trước liền quay đầu nhìn Thời Niệm, hỏi:

"Thời Niệm, cô không sao chứ?"

Thời Niệm không dám ngẩng đầu, chỉ vẫy vẫy tay, dùng sức cố gắng áp xuống cảm giác buồn nôn đã lên tận cổ họng, thanh quản bị chèn ép đến đau đớn.

Có người đưa cho một một tờ khăn giấy, Thời Niệm nhận lấy, thấp giọng nói câu "Cảm ơn".

Đồng nghiệp phía trước vẫn còn trêu chọc cô:

"Thời Niệm, tửu lượng của cô thế này thì không ổn đâu, mới uống được bao nhiêu chứ, một lý sao? Không, nửa ly, tôi đoán là chỉ có nửa ly thôi."

"Về sau có cơ hội thì uống nhiều một chút, dần dần là có thể rèn được tửu lượng tốt."

"Hoặc là cô tìm một tên bạn trai biết uống rượu, để hắn bồi cô luyện tập, khẳng định rất nhanh sẽ biến thành người tửu lượng cao."

"Ha ha ha, đây là luyện tửu lượng hay luyện chuyện đó thế?"

Cô bé sư muội nhịn không được bồi thêm một câu,"Hay là tìm Quý sư huynh đi, anh ấy nhất định là nguyện ý." Dù sao cô bé vẫn cảm thấy là Quý sư huynh thích sư tỷ.

"Quý sư huynh? Ai thế?"

"À à, tôi biết, chính là cái người"

Vừa có người định giải thích thì cửa thang máy đúng lúc mở ra, đề tài này liền bị lãng quên. Mọi người lần lượt ra khỏi thang máy, Thời Niệm đứng ở trong cùng, dựa vào thành thang máy, nhắm mắt lại, cả người vô cùng khó chịu.

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Bước nhanh qua đại sảnh khách sạn, chạy ra ngoài, ngồi xổm cạnh thùng rác bên đường phun ra.

"Ọe____"

Buổi tối còn chưa kịp gì bị kéo đi kính rượu chủ nhiệm, Thời Niệm vất vả lắm mới ăn được mấy miếng lại bị mấy sư muội lôi kéo hỏi kinh nghiệm làm thực nghiệm.

Phun nửa ngày cũng không phun được cái gì, toàn là nước chua, lại khiến cho người ta vô cùng khó chịu, cổ họng đau đớn, nước mắt không khống chế được mà thi nhau chảy ra, cả người phờ phạc, chỉ muốn về nghỉ ngơi.

"Uống chút nước súc miệng."

Thời Niệm quay đầu nhìn người vừa tới, ngơ ngẩn mà lẩm bẩm:

"Cố Thành...."

Bị nước chua còn sót trong miệng làm cho bị sặc, cô ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, có chút chậm chạp.

Cố Thành thấy cô không nhúc nhích liền đổ nước ra bình nhỏ, đưa đến bên miệng cho cô.

"Uống đi."

Thời Niệm nhắm mắt lại, trực tiếp đoạt lấy nước trên tay Cố Thành, uống một hớp rồi phun ra, lại uống thêm mấy ngục, cảm giác đè nén ở cổ họng cuối cùng thoái lui, thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc đứng dậy, hai chân tê liệt do ngồi quá lâu khiến cô quơ quơ lảo đảo, cả người đổ về phía trước.

May mà có người kéo lại mới giữ được thăng bằng.

Thời Niệm bắt lấy tay Cố Thành, đứng vững lại, mím môi, có vài phần mất tự nhiên.

"Trùng hợp thật, anh cũng đến đây ăn cơm à."

Cố Thành "Ừ" một tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm, gương mặt trắng nõn oánh nhuận hơi phiếm hồng, tóc vì vừa chạy vội mà có chút lộn xộn, nước mắt tẩm ướt đôi mắt ngập nước khiến cô trông mềm yếu bất thường.

Ánh mắt Cố Thành sâu thêm mấy phần.

"Uống rượu à?"

Nhìn dáng vẻ của cô là biết không phải người biết uống, sợ là mới một ly đã gục rồi.

Thời Niệm mở to mắt, tự nhiên cảm thấy ánh mắt của Cố Thành có chút đáng sợ.

"Ừ, hôm nay liên hoan khoa nên uống một chút."

"Uống rượu bên ngoài không tốt đâu," Cố Thành cười, "Tôi thật ra có không ít rượu ngon, nếu lần sau bác sĩ Thời muốn uống thì cứ tới tìm tôi."

Thời Niệm lúng túng: "Không cần đâu, cảm ơn anh." Cái tửu lượng đáng xấu hổ này của cô tốt nhất là không khoe ra thì hơn,

Lúc đang nói chuyện thì bí thư Trương đã đánh xe tới, Cố Thành hất hất cằm, ý bảo Thời Niệm:

"Cùng nhau trở về nhé."

"A?" Thời Niệm sửng sốt, không biết có phải vì uống rượu không mà đầu óc có chút trì trệ, luôn phản ứng chậm nửa nhịp.

"Này", Thời Niệm hơi do dự, cô sợ lát nữa mình phun ra xe người ta.

"Sao thế, chúng ta tiện đường mà." Cố Thành kéo cửa sau của xe, "Vừa lúc tôi cúng định đi về." Khóe môi hơi dương khiến tim người nhìn run lên.

Thời Niệm ngẩng đầu đối diện với hắn, hơi hoảng hốt, ngón tay ra sức cấu vào lòng bàn tay mới có thể ổn định tinh thần, lúc này mới khom lưng ngồi xuống.

Không biết có phải do cơn say không mà Thời Niệm cảm thấy mặt mình vô cùng nóng, mong là không có đỏ ửng lên.

Cố Thành nhìn về phía cô, cười nhạt, ý cười như ánh sao mùa xuân dịu dàng.

Thời Niệm gian nan ép mình chuyển tầm mắt, hơi thở hắt ra.

Đàn ông quyến rũ đúng là muốn mạng người ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi