QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Ngoài cửa sổ có ánh đèn chiếu vào, hắt ở trên mặt đấy, ánh sáng mỏng manh phủ lên mặt Cố Thành một vầng sáng nhẹ.

Càng ngày càng gần, gần đến mức Thời Niệm có thể đếm được lông mi của hắn.

Đôi môi chạm vào nhau, tiếng kinh hô nho nhỏ bị lấn át không phát ra thanh âm, hô hấp lởn vởn nơi chóp mũi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng đợt cảm giác tê dại lạ thường.

Thời Niệm mở to mắt, không chớp mắt mà nhìn người dưới thân mình, cơ thể cứng đờ.

Không biết phải làm sao.

Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn nhu hòa, còn có... người đàn ông bên dưới.

Có thể nhìn thấy hắn rõ ràng đang ngửa mặt lên, mang theo vài phần lưu luyến, thậm chí còn có thể cảm nhận được khóe miệng hắn cong lên một vòng cung rất nhỏ.

Tim lại bắt đầu gia tăng tốc độ.

Đập bịch bịch.

Cố Thành vẫn không nhúc nhích, cứ an an tĩnh tĩnh nhìn cô, chờ cô.

Chờ cô chủ động hôn hắn, chủ động ôm hắn, chủ động......

Yên lặng một lát,

Người con gái trên người rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Cố Thành nín thở, chỉ thấy Thời Niệm chậm rãi giơ tay, từ từ, từ từ, ngón tay mảnh khảnh từng chút một di chuyển trên người hắn.

Cảm giác khô nóng bốc lên, như muốn đem hắn thiêu cháy mới vừa lòng, hắn muốn đè cô dưới thân, muốn làm hết thảy những chuyện mà hắn từng mơ với cô, muốn....

Ngón tay mang theo hương thơm chậm rãi di chuyển trên mặt hắn, cuối cùng dừng trên mắt hắn, che lại.

Che..... lại......???!!!

Cố Thành: ??????

Bên tai có hơi thở ấm áp lướt qua, rất ấm, rất mềm, rất nhẹ.

"Anh ngủ rồi, đây là đang nằm mơ, đang nằm mơ, đang nằm mơ..."

Cố Thành: "......"

Hắn đã nghĩ Thời Niệm sẽ thẹn thùng, sẽ thấp thỏm, sẽ khẩn khẩn trương, sẽ ngượng ngùng, thậm chí là thẹn quá hóa giận, chỉ là không nghĩ tới cô còn có chiêu này nữa.

Cố Thành cười khẩy, thậm chí quên mất phải đem người kéo về lúc cô buông tay, một khắc khi cửa phòng ngủ đóng lại, hắn nhịn không được cười ra tiếng.

Trong phòng ngủ,

Thời Niệm nhắm mắt lại, dựa vào ván cửa lạnh lẽo, thở ra một hơi, tay phải đặt trên ngực, cảm nhận tốc độ tim đập của mình dần bình ổn lại.

Mu bán tay dán trên mặt, nóng đến kinh người.

Thời Niệm mở mắt ra, rũ mi, ngón tay đặt trên môi.

Sau một lúc lâu mới cúi thấp đầu xuống, chôn mặt vào hai đầu gối, mười ngón tay cắm vào tóc.

A a a a a a a a

Cô làm cái gì thế này? Cái gì vậy chứ!!!!

Trong phòng khách,

Cố Thành lật người, nằm nghiêng trên sofa, nhìn ánh sáng lọt qua khe cửa, khóe miệng cong lên.

Hắn biết mà,

Thời Niệm thích hắn.

_____

"....Chúng tôi thực hiện phẫu thuật người bệnh dựa theo phương án này rồi tổng hợp đánh giá, sự thật đã chứng minh, phán đoán ban đầu của chúng tôi là chính xác, bệnh nhân ở kỳ sinh nở tiếp theo sẽ có những phản ứng khác biệt...."

Hình ảnh trên màn chiếu chuyển qua chuyển lại, chuyên gia ở trên thao thao bất tuyệt phân tích ca bệnh.

Thời Niệm ngước mắt lên nhìn lung tung, lại xuất thần.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như tối qua, quả thật có chút ngốc, Thời Niệm nhịn không được đặt tay lên ngực, bây giờ nghĩ lại vẫn còn một chút,

Khụ khụ, không được tự nhiên.

Ngón tay Thời Niệm vô thức ấn ấn trên môi, cô cảm thấy tối qua Cố Thành hẳn là đang tỉnh.

Ngưng một chút, dùng sức mà chớp mắt, tỉnh ư....

Vậy thì đúng là quá xấu hổ.

Thời Niệm thở dài trong lòng, sớm biết thế tối qua đã không cho Cố Thành ở nhờ!

Trai đơn gái chiếc, đêm khuya lại ở chung một phòng, quả thật là quá nguy hiểm! Nếu không phải độ tự chủ của cô lớn, không chừng đã thực sự xảy ra chuyện gì rồi?!

May mà cô cũng không có....

Thời Niệm vuốt ngực, lần đầu có cảm giác khác thường như vậy, mỗi lần nhớ tới là tim lại đập nhanh.

Cô bị sao vậy chứ, cứ như là....

"...Thời Niệm? Thời Niệm?" Đỗ sư tỷ ngồi cạnh lấy khuỷu tay huých cô, "Thời Niệm?"

"A," Thời Niệm hồi thần, vội nói: "Sư tỷ, chị nói đi, em đang nghe đây."

Đỗ sư tỷ xem thường nhìn cô một cái.

"Chị nói là xem chừng sau trưa hôm nay sẽ có mưa đấy, lát nữa em nói với bên khách sạn, nhớ chuẩn bị dù trên xe." Siêu xe đưa đón chuyên gia đều là do khách sạn cung cấp.

"Được," Thời Niệm gật đầu, "Lát nữa em sẽ nói lại với họ."

"Ừ," Đỗ sư tỷ mở sổ, "Còn nữa, chi phí tổ chức hội nghị lần này cũng với những phí phát sinh cũng đừng quên kiểm tra đối chiếu với bọn họ một chút, nhớ tìm mấy thực tập sinh tới hỗ trợ thống kê lại, nếu có vấn đề gì phát sinh thì kiểm tra, xác nhận...."

Thấy người bên cạnh cứ đều đều "Dạ" một tiếng, Đỗ sư tỷ ngưng một chút, nhìn Thời Niệm:

"Một việc nữa, dạo này em yêu đương đúng không?"

"Dạ, đúng rồi."

Thời Niệm đầu cũng không ngẩng, đang ghi chép lại công việc vào sổ, đến lúc phản ứng lại mới sửng sốt, ngẩng đầu len thì bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Đỗ sư tỷ, lập tức cảm thấy mặt nóng lên, càng thêm mất tự nhiên.

"Sư tỷ, chị nói linh tinh cái gì thế!" Thời Niệm có chút chột dạ, giả vờ tức giận nói: "Chúng ta không phải đang nói chuyện hội nghị sao? Chị lái sang vấn đề gì rồi?"

Đỗ sư tỷ nhìn Thời Niệm, tươi cười có chút sâu kín.

"Không phải sao? Chị thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em, còn tưởng em mới có bạn trai."

Đã khi nào mà Thời Niệm thất thần như vậy chứ? Lại nhớ tới chuyện hôm qua, Đỗ sư tỷ cười, tám phần chính là yêu đương.

"Sư tỷ, chị nghĩ xem em lấy đâu ra thời gian mà yêu đương?" Ánh mắt Thời Niệm hơi lóe, ngập ngừng giải thích: "Chỉ là tối qua em ngủ không ngon thôi."

"Ngủ không ngon?" Đỗ sư tỷ nhướng mày với cô, "Hoạt động về đêm tích cực thế."

Thời Niệm đỏ mặt, "Sư ________ tỷ ________"

"Được rồi, được rồi, không trêu em nữa," Đỗ sư tỷ cười trêu chọc, lắc đầu, "Em ấy à, chính là yêu đương quá ít, không có tí kinh nghiệm nào, vừa nhắc tới đã ngượng ngùng thành thế này rồi."

"Em xem mấy cô bé bây giờ, nghiêm túc học hành được mấy đứa đâu," Đỗ sư tỷ uống một ngụm trà, "Chị còn nói với con gái chị là con thích ai thì cứ thích, đừng sợ trễ nải chuyện học hành, cùng lắm là về ăn trận đòn là xong."

Thời Niệm vui vẻ: "Chị nói ẩn ý đấy à?"

"Sao lại là ẩn ý?" Đỗ sư tỷ hừ một tiếng, "Nói thẳng đó! Nên nói gì gì nói hết! Mẹ chị ngày xưa cũng ủng hộ chị yêu đương, chả sao hết."

Thời Niệm buồn cười, đừng thấy Đỗ sư tỷ bây giờ nói ra nhẹ nhàng như thế, thực ra con gái chị ấy bây giờ mới vào nhà trẻ, vừa đến gần bé trai nào một chút thì cả nhà đã vô cùng khẩn trương.

"Lại nói nữa," Đỗ sư tỷ cúi đầu ghi trên sổ, "Đêm qua chị mới biết, hóa ra người hàng xóm kia của em lại chính là em trai Cố Đình, còn là CEO của Cố thị."

Đỗ sư tỷ ngẩng đầy nhìn Thời Niệm cười: "Rất có năng lực nha, sớm biết thì hôm qua chị đã không cản trở em, nhỉ?"

"Cái gì cơ?"

Thời Niệm sửng sốt, nhìn không ra ý tứ của Đỗ sư tỷ.

"Bạn trai em tìm được điều kiện quá tốt đấy," Đỗ sư tỷ nhìn máy chiếu, cẩn thận hồi tưởng một chút, "Chị cảm thấy trong viện mình tương lai em là người gả tốt nhất rồi."

Thời Niệm im lặng, chỉ là nụ cười trên mặt phai nhạt vài phần.

"Bảo sao tối qua ngủ không ngon," Đỗ sư tỷ nhìn cô, trêu chọc nói: "Chị mà gặp được một người cao phú soái như vậy thì cũng cao hứng đến mất ngủ luôn."

"Phải không?" Thời Niệm ngưng thần, nhìn cây bút trong tay, lẩm bẩm: "Trước giờ em chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

Cô biết là Cố Thành rất giàu có nhưng cũng không đặt nặng chuyện này, hôm nay tự nhiên nghe Đỗ sư tỷ nói thế, Thời Niệm mới chợt nhớ ra.

"Đương nhiên!" Đỗ sư tỷ đứng dậy, vỗ vỗ vai Thời Niệm, "Cố gắng nắm chắc cơ hội đấy nhé!"

Thời Niệm không đáp, trong lòng bỗng có chút không thoải mái.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, giống như thể vốn dĩ là chuyện đáng vui mừng nhưng bỗng nhiên lại không thấy thế, chỉ còn lại tiềm thức bài xích.

Thời Niệm nhịn không được xoa ngực, cố gắng cong khóe miệng, tươi cười vô cùng miễn cưỡng.

Nhân lúc nghỉ giải lao, Thời Niệm tranh thủ đi toilet, lúc rửa thay thì gặp một sư muội đang làm mặt quỷ trong gương với cô.

Thời Niệm rửa tay xong, bất đắc dĩ nói: "....Em muốn nói cái gì?"

"Hắc hắc," sư muội đã quá rõ tính Thời Niệm, cười hì hì ghé sát lại, "Sư tỷ, Thời Niệm sư tỷ, Niệm Niệm sư tỷ, bác sĩ Thời, bác sĩ Thời xinh đẹp của em, tối hôm qua em thấy rồi nha ~"

Trách không được sư tỷ lại không vừa mắt Quý sư huynh, bởi vì người ta có người trong lòng rồi nha!

Thời Niệm dừng lại, "Nhìn thấy cái gì?"

"Em thấy tối qua chị ôm một người," sư muội không biết nên miêu tả thế nào, hai tay múa máy lung tung giữa không trung, "Chính là một người đàn ông dáng vẻ rất tốt, giá trị nhan sắc vô cùng cao, ai nha, hai người đúng là ngọt ngào quá đó, hắc hắc."

"Đó là bạn trai chị à?" Sư muội hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

"Em nghe nói hắn là CEO của Cố thị, thật lợi hại nha! Hai người làm sao mà quen nhau thế? Hình như ai đó nói hai người là hàng xóm thì phải? Ai nha, lâu ngày sinh tình sao? Thật lãng man! Nhất định là có thời khắc đặc biệt ngọt ngào đi, sư tỷ tốt, chị kể cho em nghe một chút đi, em hứa sẽ không kể cho người khác đâu."

Thời Niệm nhấp môi, tự nhiên có chút mệt mỏi, không muốn giải thích nhiều.

Cô không thích thăm dò đời tư của người khác, không thích tham gia vào mấy chuyện bát quái trong bệnh viện, cũng không thích người khác bàn tán về mình.

Tất cả mọi chuyện, đặc biệt là những chuyện riêng tư.

Cô không yêu đương, không hết hôn hay cùng ai yêu đương, cùng ai kết hôn, đều là chuyện riêng của cô, cô không muốn chia sẻ những chuyện này với người khác.

Ngay cả Thẩm Mộng là bạn thân, nhiều lúc cô cũng sẽ không nói với cô ấy về đề tài này.

Chứ đừng nói là những người không thân thiết.

Nhìn được sắc mặt Thời Niệm không tốt lắm, sư muội hơi xấu hổ cười cười, vội vàng giải thích:

"Sư tỷ, chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chị đừng để trong lòng, thật đấy, chị, chị, chị cứ coi như không nghe thấy gì là được."

Thời Niệm không lên tiếng.

Sư muội hai tay xoắn cả vào nhau, nhỏ giọng oán giận: "Cũng không phải mình em muốn hỏi, mấy người Bội Bội sư tỷ đều rất hiếu kỳ."

Dù sao thì Thời Niệm sư tỷ ở bệnh viện cũng có tiếng tăm, vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn độc thân lâu như vậy, tối qua lúc nhìn thấy cảnh kia, các cô đều kinh ngạc không thôi.

Hiếu kỳ một chút không phải cũng là bình thường sao, bát quái nho nhỏ mà thôi.

Thời Niệm nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế lại cảm giác bực bội trong lòng, điện thoại trong túi "Tích tích" vang lên hai tiếng.

Thời Niệm cúi đầu, là tin nhắn Cố Thành gửi tới, nhấp nhấp môi, không mở ra đọc mà xóa luôn.

"Về sau đừng hỏi vấn đề thế này nữa," Thời Niệm nhìn cô bé, trên mặt không hề tươi cười, thần sắc cũng không còn ôn nhu như ngày thường, vô cùng lãnh đạm, "Chị không thích người khác bàn luận về mình."

"Được ạ," hiếm khi thấy Thời Niệm sư tỷ như vậy, cô bé bị dọa sợ, cả người cứng đờ, chôn chân tại chỗ, vội vàng gật đầu không ngừng, "Em, em, em biết rồi."

Ô ô ô, cô bé còn tưởng rằng Thời Niệm sư tỷ yêu đương vào sẽ càng ôn nhu, sao mà lại đáng sợ thế này chứ! Vẻ mặt lạnh lùng kia thật đúng là dọa người!

Rõ ràng tối qua lúc nhìn thấy còn có vẻ vô cùng ngọt ngào, hôm nay sao lại thành ra thế này? Sớm biết thế cô bé đã không lắm miệng hỏi!

Thời Niệm không nói gì thêm, xoay người rời đi, bỗng nhiên, cô dừng bước, quay đầu lại nhìn sư muội.

"Hắn không phải bạn trai chị, đừng tùy tiện đoán mò," lại bổ sung, "Cũng đừng đi nói linh tinh."

".....A, được."

______

Sắp đến trưa, hội nghị dần đến hồi kết, Thời Niệm tiến vào phòng quản lý khách sạn.

".... Đây là danh sách các chuyên gia", quản lý khách sạn cầm quyển sách, cùng Thời Niệm đối chiếu lại số liệu, "Chúng tôi dựa theo yêu cầu của ngài, đặt trên xe mỗi vị chuyên gia một hộp quà, tổng cộng mười lăm vị chuyên gia, ứng với mười lăm xe đưa đón. Mặt khác, các vị lão sư tham dự, tối qua thống kê được là 48 vị, di chuyển bằng mười chiếc xe, hoàn toàn rộng rãi, còn có vị trí dư ra."

Thời Niệm gật đầu, đưa mắt nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, buổi sáng còn đang vô cùng oi bức, thế mà mới qua buổi trưa đã mưa rào.

"Chuẩn bị giúp tôi thêm một chiếc xe nữa đưa đón người của bệnh viện đi."

Thời Niệm đi đến bên cạn cửa sổ, hơi hé cửa ra một chút, gió thổi nước mưa hắt vào, nhè nhẹ lạnh lẽo, "Lần này tới hỗ trợ hội nghị đều là thực tập sinh, mưa lớn như vậy, để xe chở bọn họ về."

Đỡ mất công giữa trời mưa gió lại phải chen chúc trong phương tiện công cộng, ngồi xe điện hoặc bắt taxi. Ngày mưa thế này, muốn bắt taxi cũng khó.

"Được." Mắt thấy Thời Niệm chuẩn bị rời đi, quản lý khách sạn vội vàng gọi cô lại, "Bác sĩ Thời!"

Thời Niệm xoay người nhìn hắn, "Có việc gì nữa sao?"

"Không phải chuyện gì quan trọng," quản lý khách sạn cười, đưa cho cô mấy tấm thẻ, "Đây là thẻ VIP của khách sạn chúng tôi, ngài và chủ nhiệm Trần khi nào muốn đến đây thì cứ đem thẻ ra dùng là được, toàn bộ kinh phí chúng tôi sẽ lo liệu."

Thời Niệm cười cười.

Năm trước ở khách sạn khác cũng có người đưa cho cô một cái, cô cũng không có việc gì dùng tới.

Quản lý khách sạn tiến lại gần hơn, chỉ vào tấm thẻ kim loại trong tay, "Cái này là của ngài," thanh âm bị ép tới cực thấp, "Quan hệ giữa ngài và Cố tổng tôi biết rất rõ, chỉ cần ngài tới, chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn phòng tổng thống cho ngài."

Thời Niệm lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc, cũng không nói gì, chỉ cầm lấy tấm thẻ rồi rời đi.

Hạt mưa va vào cửa kính, vang lên tí tách.

Đằng xa lóe lên một tia chớp, kèm theo đó là một tiếng "Ầm vang" lớn, khiến cho lòng người run lên.

Thời Niệm đứng bên cửa sổ, nhìn ngoài kia mưa to, cửa sổ chưa cài kín khiến gió lạnh lùa vào, cuốn rèm cửa màu xanh da trời lên.

Di động trong túi áo ngoài lại vang lên vài tiếng, Thời Niệm cúi đầu, trên đó là tin nhắn trưởng khoa hồi phục chức năng ở bệnh viện mẹ cô nằm gửi đến.

Trưởng khoa Lận: [Thời tiểu thư, khoa chúng tôi gần đây được đầu tư một thiết bị cao cấp, có thể ở góc độ vật lý và sinh lý đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tôi cảm thấy có thể giúp ích cho bệnh tình của mẹ cô, chỉ là chi phí có hơi cao. Cô suy nghĩ một chút ....]

Thời Niệm không đọc tiếp, lập tức trả lời.

Thời Niệm: [Được, cho mẹ tôi thử một lần, vất vả cho ông rồi, trưởng khoa Lận.]

Bên kia rất mau nhắn lại.

Trưởng khoa Lận: [Được.]

Trưởng khoa Lận: [vui sướng.jpg]

Thời Niệm tắt di động, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài cửa sổ, xuất thần.

Bản thân cô là bác sĩ, sao lại không biết là có tác dụng hay không.

Chỉ là, đôi khi, dù biết khả năng không lớn lại còn lãng phí tiền bạc, cũng vẫn muốn đâm đầu vào thử một lần.

Nhìn thời gian đã đến lúc hội nghị bế mạc, Thời Niệm thu hồi tầm mắt, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Bác sĩ Thời."

Bỗng nhiên có người ở đằng sau gọi cô, Thời Niệm quay đầu nhìn một vòng.

Không có một bóng người.

Thời Niệm xoa nhẹ huyệt Thái Dương, quả nhiên là không nên nghĩ nhiều, nghĩ nhiều quá đến nỗi xuất hiện cả ảo giác rồi.

"Bác sĩ Thời." Thời Niệm nhíu mày, cảm giác âm thanh là truyền tới từ phía trước, cô đi tới, rồi lại đi tiếp, vẫn không có ai cả, "Tôi ở trên này."

Thời Niệm ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

"Cố Đình?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi