QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Thời Niệm bắt đầu tránh mặt Cố Thành.

Buổi sáng trước khi ra cửa sẽ nhòm trộm cửa kính một cái trước, thậm chí lúc chờ thang máy, khi thang máy mở cửa. cô cũng theo bản năng núp vội sang một bên, thấp thỏm lo lắng Cố Thành sẽ đội nhiên xuất hiện ở thang máy đối diện.

Buổi tối tan tầm về tiểu khu sẽ ngẩng đầu nhìn đèn phòng của tầng 12.

Hai bên đều tắt, không ai ở nhà.

Sự thật chứng minh,

Quả nhiên là cô nghĩ nhiều, căn bản chưa từng gặp phải Cố Thành.

Đáy lòng Thời Niệm có chút xấu hổ, thậm chí còn có chút... mất mặt, may mà cô chưa kể chuyện này cho ai.

Như vậy ít nhất cũng được xem là cô chưa quá tự mình đa tình.

Tối thứ tư, Thời Niệm ở văn phòng tăng ca, sửa nốt một văn bản trên máy tính, coi như kết thúc công việc của hôm nay, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Di động đặt trên bài vang lên hai tiếng "Tích tích", là tin nhắn gửi đến WeChat.

Thời Niệm sửng sốt, do dự vài giây, cầm lên xem, là tin nhắn của Thẩm Mộng, ngay sau đó tự giễu một hồi.

Vừa rồi cô còn nghĩ là tin nhắn của Cố Thành.

Nghĩ lại đúng là không có khả năng, tin nhắn cuối cùng của Cố Thành trên WeChat là vào đêm đó, lúc cô vừa về đến nhà, Cố Thành gửi tin nhắn thoại, hỏi cô đã về nhà chưa.

Thanh âm nhu hòa tựa mưa phùn ngày xuân, phảng phất như hai người chưa từng có tranh chấp.

Khiến trong chốc lát Thời Niệm còn nghĩ tất cả những chuyện xảy ra đều là nằm mơ, Cố Thành trong mắt cô vẫn là người hàng xóm tươi cười lễ độ, bị cô bất cẩn chiếm tiện nghi nhưng vẫn rộng lượng tha thứ.

Nhưng mà,

Đau đớn trên môi thời thời khắc khắc nhắc nhở cô.

Cố Thành không phải thế.

Ít nhất, không phải là mẫu người như cô tưởng tượng.

Có lẽ, giống như lời người khác nói, hắn là người....

Di động trong tay lại rung lên hai cái, Thời Niệm hồi thần, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Thẩm Mộng: [Bạn yêu, bây giờ có bận không?]

Thẩm Mộng: [Chắc chắn là rất vội nhỉ, tớ không gọi cậu thì cậu cũng có biết đường tìm tớ đâu.]

Thẩm Mộng: [Khóc lớn.jpg]

Thẩm Mộng: [Hắc hắc, có tin tốt muốn nói cho cậu biết, bây giờ cậu nghe được điện thoại không?]

Đối phương vẫn đang chờ cô trả lời tin nhắn, Thẩm Mộng đã gửi mấy nhãn dán vẻ mặt thắc mắc đến, Thời Niệm bật cười, gửi một tin nhắn thoại.

Đối phương ngay lập tức đáp lại.

"Phú bà tỷ tỷ xinh đẹp của tớ, cậu không muốn gọi điện cho tớ," Thẩm Mộng khoa trương nói: "Tớ chờ đến nhan sắc tàn phai rồi có biết không hả?"

Thời Niệm đứng dậy, vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười nói:

"Gần đây hơi bận, đêm nay lại phải tăng ca, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn."

"Cậu bận thật đấy," Thẩm Mộng lắc đầu, "Tớ cũng nghĩ có khi cậu đang tăng ca nên cố ý đợi trễ một chút mới gửi tin nhắn, không nghĩ tới bây giờ còn chưa được về, chậc chậc chậc, vất vả quá đó."

"Vẫn bình thường," Thời Niệm tắt máy tính, khép lại ngăn tủ, "Quen dần là được, thứ sáu tuần này có cuộc họp nên tớ phải dành chút thời gian chỉnh sửa lại tài liệu."

Thời Niệm nói xong liền khoác túi, đi đến cửa văn phòng, tắt đèn.

"Hắc hắc, tớ có tin tốt muốn nói cho cậu!!!"

Thẩm Mộng không chờ nổi Thời Niệm hỏi cô, lập tức nói ra.

"A a a a a, người chị em!!! Tớ yêu đương rồi!!!"

Thời Niệm sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nói: "Thật sao? Chúc mừng nhé."

Đối phương an tĩnh vài giây.

"Cậu nói cái gì thế!" Thẩm Mộng bất mãn, qua điện thoại vẫn nghe ra được là không cao hứng, "Hai đứa mình mà còn nói lời chúc mừng khách sáo vậy sao? Khó chịu chết đi được."

Rõ ràng là bạn tri kỷ, làm gì mà phải nói mấy câu như thế, nghe qua thì có vẻ ôn nhu, thực chất lại vô cùng lạnh nhạt.

Nói thế với Thẩm Mộng đúng là không thích hợp nhưng cô tạm thời chưa nghĩ ra phải nói gì.

Thời Niệm cắn môi dưới, đánh trống lảng, chủ động hỏi:

"Cậu định bao giờ mới kể? Đối phương làm nghề gì? Sao hai người quen nhau?"

Vừa nói đế cái này, Thẩm Mộng đã vô cùng hưng phấn, gấp không chờ nổi mà nói:

"Hôm nay bọn tớ vừa xác nhận quan hệ, hắn ít tuổi hơn tớ! Nhưng mà siêu siêu siêu siêu siêu siêu siêu cấp soái ca!!!"

"Ít tuổi hơn cậu?" Thời Niệm chào hỏi với bác sĩ trực ban, đi đến cửa thang máy, cười nói: "Vậy là tình chị em nhỉ?"

"Ai nha," Thẩm Mộng bên kia nũng nịu nói: "Người ta cũng có muốn thế đâu, ai bảo hắn làm nũng giỏi như vậy, lỗ tai người ta lại mềm, không chịu nổi mấy lời âu yếm, cậu có biết không hả?"

Cứ "người ta" này "người ta" nọ, Thời Niệm nghe mà rùng mình một cái, bình thường có lúc nào mà Thẩm Mộng nói chuyện như thế chứ, toàn thấy rít gào thét to.

Dùng sức chớp mắt mấy cái, Thời Niệm kiềm chế cảm xúc lại, cảm thán:

"Xem ra cậu thích người ta thật rồi."

Hưng phấn đến mức này, hôm nay vừa mới xác định quan hệ đã vội vàng gọi điện cho cô, hận không thể chiêu cáo thiên hạ mới vừa lòng.

Thời Niệm cũng cao hứng, "Chỉ cần cậu thích là được."

"Hắc hắc, tớ đương nhiên là thích, vô cùng thích!" Thẩm Mộng vô cùng hưng phấn, hứng thú bừng bừng nói: "Cậu không biết tớ thích hắn nhiều đến mức nào đâu!"

Thời Niệm im lặng, chỉ nghe Thẩm Mộng bên kia thao thao bất tuyệt, ngẫu nhiên "Ừ" hai tiếng đáp lại.

"....Người chị em, hiện tại tớ cảm thấy rất hạnh phúc," Thẩm Mộng, "Tớ nói với cậu, chỉ cần di động tớ kêu một tiếng, tớ liền biết ngay là hắn nhắn tin cho mình, chỉ cần tượng tượng đến hắn là tớ thấy ngực mình 'bùm, bùm, bùm' đập không ngừng, chỉ cần hắn đứng gần tới một chút, tớ liền tưởng tượng hắn hôn tớ..."

Tim sẽ đập nhanh, sẽ nhịn không được mà nhớ tới đối phương, đó là thích sao?

Không biết tại sao mà trong đầu Thời Niệm hiện lên một người, người mà cô mới vừa rồi cô nhớ tới.

Ý thức được suy nghĩ của mình, Thời Niệm nín thở.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Thời Niệm hồi thần, thấy người bên trong thì kinh ngạc nói:

"Quý sư huynh?"

Sau đó mới nhớ ra cô hẹn Quý sư huynh buổi tối cùng chỉnh sửa tài liệu, thế mà cô lại quên mất!!!

Quý Minh Bác không bước ra, đứng trong thang máy, khoanh tay nhìn Thời Niệm, trên dưới đánh giá một phèn, hài hước nói:

"Thời Niệm, Thời Niệm Niệm, bác sĩ Thời, nếu anh nhớ không nhầm thì là em hẹn anh tới đúng không?"

May mà hắn đến sớm mấy phút, không thì thật sự là không gặp được nhau đâu!

Thời Niệm có chút xấu hổ, cô thật sự quên mất chuyện này, còn quên đến mức không có ấn tượng gì!!!

Thật là.

"Lát nữa gọi lại cho cậu sau," Thời Niệm nhỏ giọng, nói với Thẩm Mộng bên kia: "Sư huynh tới tìm tớ, tắt máy đã."

"Ai ai ai." Thẩm Mộng nghe vong vội vàng gọi cô, thanh âm nhanh chóng quay về bản chất rít gào.

"Sư huynh nào thế? Có thân nhau không, cậu có giấu tớ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương"

Lời còn chưa dứt Thời Niệm đã ngắt máy, miễn cho cô ấy lại nói hươu nói vượn.

Quý Minh Bác cố ý lớn tiếng thở dài, dùng tay chống cửa thang máy.

"Cũng gọi anh một tiếng sư huynh rồi, nếu còn bắt em ở lại tăng ca nữa thì anh đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ?"

Thời Niệm có chút ngượng ngùng, chuyện này đúng là làm khó cô, đúng là cô quên thật nhưng đã đến giờ này rồi, cô cũng không muốn ở lại tăng ca.

"Thật ra cũng không trách em," Quý Minh Bác ấn lầu một, "Cả ngày nay anh chẳng là được việc gì cả, chỉ chăm chăm làm cái này."

Nói đến đây, mặt Quý Minh Bác đầy đau khổ, "Anh đã nhìn qua nhân số, lần này tới có cả chuyên gia cơ sở bên kia, còn có học viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm, thêm cả hệ toán học, thất thất bát bát lung tung gộp lại cũng đến mười chuyên gia đấy."

"Nếu em làm không tốt, xét trường hợp xấu nhất," Quý Minh Bác nhìn Thời Niệm, "Mất mặt là chuyện nhỏ, chờ viện trưởng tìm em nói chuyện đi."

Thời Niệm gật đầu, điểm này cô hiểu được. Viện trưởng của bọn họ đúng là một lãnh đạo đã trọng mặt mũi lại còn... thích khoác lác.

Lần này mời đến nhiều chuyên gia như vậy, hệ thống loa đài của bệnh viện, còn có cả official website, cùng với hệ thống giáo dụng đều tuyên truyền rầm rộ vài ngày, thu hút không ít người tham gia.

Nếu người tham dự không bằng hai phần ba dự tính, cứ chuẩn bị mất tiền thưởng là vừa.

"Hay là tối nay anh chia bớt tài liệu cho em đi," Thời Niệm ra khỏi thang máy, "Ngày mai em sang khoa anh tìm anh."

Thứ sáu mở cuộc họp, hôm nay mới là thứ tư, cũng chưa quá muộn.

"Em tới tìm anh?" Quý Minh Bác nhíu mày.

Lúc đang nói chuyện, hai người đã ra khỏi bệnh viện, đứng ở cổng lớn chờ xe.

Gió đêm thổi đến, khiến tóc Thời Niệm bay ra, cô giơ tay chặn lại, hỏi hắn:

"Không tiện sao?"

"Là một người đàn ông, không thể để con gái chủ động được!" Quý Minh Bác nhìn Thời Niệm, nghiêm túc nói: "Đây là tôn chỉ của anh."

Thời Niệm không nói gì, chỉ nhìn hắn.

"Ngày mai anh ở khoa đợi em tới tìm!"

"....."

Một trận an tĩnh.

Quý Minh Bác nhìn Thời Niệm, thở dài, "Chuyện cười của anh nhạt lắm sao?" Hắn còn cho rằng ít nhất cô sẽ cong cong đôi mắt hoặc là câu khóe miệng một chút, cứ vô cảm như vậy đúng là tổn thương người khác mà.

"Xì." Thời Niệm bật cười, nhìn Quý Minh Bác.

"Quý sư huynh, đây là chuyện cười của anh đấy à?"

Quý Minh Bác rũ mắt.

Thời Niệm cong cong đôi mắt, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn, "Em còn tưởng là anh nói thật cơ."

Quý Minh Bác giật giật khóe miệng, giơ tay giả bộ muốn gõ cô một cái, bị Thời Niệm né được, cười mắng:

"Em nói cái gì hả Thời Niệm, có phải đang mắng anh không đàn ông không?

"Không có, không có, không có," Thời Niệm vội xua tay, "Em sai rồi, em sai rồi, em"

Đột nhiên dừng lại.

"Sao thế?" Quý Minh Bác nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy buổi tối ít xe chạy, bên cạnh bệnh viện vẫn đông kín người như cũ.

Không thấy có gì bất thường.

"Không," Thời Niệm thu hồi tầm mắt, lắc đầu, "Không có gì."

Chắc là cô nhìn nhầm thôi.

Phía xa,

Người đàn ông ngồi trong xe, đèn đường yếu ớt hắt vào, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, mi dài rũ xuống, môi mỏng mím chặt, đáy mắt ẩn hiên ý lạnh.

Mãi đến khi hai người cách đó không xa tách nhau ra mới thu hồi tầm mắt, thanh âm lãnh đạm.

"Đi thôi."

"Vâng."

____

Thời Niệm trên đường về nhà thuận tiện gọi cho Thẩm Mộng, tiếp tục nghe cô ấy kể mấy chuyện gần đây trải qua, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.

".....Sao đêm nay cậu yên lặng quá vậy?" Thẩm Mộng kỳ quái, "Tâm tình không tốt sao?"

"Không có," Thời Niệm cười cười, "Chắc là do hơi mệt thôi."

"Nào có," Thẩm Mộng bĩu môi, lẩm bẩm, "Rõ ràng là tâm tình không tốt."

Nhưng cô cũng biết Thời Niệm bận chuyện công việc, không dám trì hoãn thêm, nói: "Vậy được, tớ cúp máy trước, bao giờ tớ dẫn bạn trai đến giới thiệu với cậu sau."

"Được."

Thời Niệm cúp điện thoại, bước ra khỏi thang máy, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì dừng lại.

"Sao anh lại ở đây?"

Thời Niệm nhìn người đàn ông đang dựa gần đó, nhà hắn ở bên kia chứ có ở phía này đâu chứ.

Cố Thành bước đến ôm chặt cô, hô hấp có chút thô trầm.

"Em hy vọng là ai tới?"

"Quý sư huynh kia của em sao?" Cố Thành vừa nói vừa vén mấy sợi tóc rũ xuống của cô ra sau tai, nỉ non: "Bác sĩ Thời, em cũng thật tham lam."

Ngoài miệng nói thích hắn nhưng vẫn cùng người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ.

"...." Đây là đang nói cái gì thế.

Thời Niệm trừng hắn một cái, giơ tay đẩy người ra xa, "Anh uống rượu đấy à?"

Trên người vẫn còn vương mùi rượu, trách không được đến nhầm chỗ, còn nói mấy lời kỳ kỳ quái quái.

Cố Thành duỗi tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt Thời Niệm rất đẹp, giống như hắc thạch sáng ngời được vẽ nên.

"Bác sĩ Thời...." Cố Thành thấp giọng gọi cô, tiếng nói ôn nhu tận xương, "Ngực tôi đau quá."

Vô cùng đau đớn, đau đến xuyên tim.

Cô phải hôn hắn thật mạnh, thật mạnh, hắn mới có thể vui vẻ, cao hứng lại.

"Ngực đau?" Thời Niệm hất tay Cố Thành ra, không nhìn hắn, lập tức bước vè phía cửa, "Vậy thì đến bệnh viện đi."

Thời Niệm cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa, "Anh có thể tìm tên chuyên gia, lên mạng hẹn trước là được, nói không chừng ngày mai"

Lời còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có lực đẩy đến, Thời Niệm không kịp phản ứng, "Phanh" một tiếng, cả người bị đè trên ván cửa.

Thời Niệm ăn đau, "Anh điên.... Ưm ưʍ....ưʍ....."

Hung hăng hôn xuống, không hề ôn nhu, vừa cường hãn lại không nói đạo lý, nổi giận đùng đùng, tàn nhẫn cắn cô.

Thời Niệm tức giận, cắn chặt khớp hàm, đôi tay đấm mạnh vào người hắn, uống rượu vào còn dám nổi điên trước của nhà cô à? Hắn cảm thấy cô không dám ra tay đánh hắn phải không!

Cố Thành giơ tay, bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, nắm chắc cổ tay, lại bẻ khớp ngón tay ra, mười ngón tay liền chặt chẽ đan xen.

Thời Niệm nhắm mắt.

Đột nhiên, cô dùng sức cắn xuống, Cố Thành không nhúc nhích, trong mắt hiện lên ý cười, Thời Niệm bực bội, càng tăng thêm lực, mùi máu tươi nhàn nhạt lan trong miệng.

Thật lâu sau,

Môi Cố Thành rời đi, hắn xoa xoa khóe miệng, cúi đầu nhìn cô.

"Bác sĩ Thời, em mạnh bạo thật đấy, đầu lưỡi của tôi bị em cắn rách rồi."

".....Cút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi