QUÁ MỨC CỐ CHẤP

"Cố Đình?" Thời Niệm gõ cửa phòng bệnh số 25, "Tôi vào được không?"

Phòng bệnh mở ra từ bên trong, là bảo mẫu Cố gia, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn Thời Niệm, ánh mắt hơi lóe, cười nói:

"Bác sĩ Thời? Bây giờ còn chưa tan tầm sao? Hẳn là sắp rồi đấy."

Tuy ngoài miệng nói thế, thân mình lại không hề nhúc nhích, hiển nhiên là không muốn cô đi vào.

Thời Niệm cười cười, duỗi tay trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào trong, nói:

"Nhanh thôi, lát nữa tan tầm rồi nên tôi qua đây thăm Cố Đình một chút."

"Vất vả cho bác sĩ Thời," bảo mẫu đi phía sau cô, thuận tay đóng cửa phòng tắm lại, cao giọng nói: "Tiểu thư, bác sĩ Thời tới thăm cô."

Cửa phòng tắm đóng quá nhanh, Thời Niệm cơ hồ cái gì cũng không thấy, chỉ ngửi thấy trong phòng có mùi máu tươi nhàn nhạt xen lẫn mùi nước sát trùng của bệnh viện, cảm giác vô cùng đè nén.

Trong phòng có chút âm u, toàn bộ rèm cửa đều được thả xuống, Cố Đình nằm trên giường bệnh, biểu tình không rõ lắm, nghe được cô tiến vào thì chỉ "Ừ" một tiếng, giống như là chẳng có phản ứng gì.

Thời Niệm cau mày, đưa mắt nhìn những người khác trong phòng, bảo mẫu tuy rằng không ít nhưng lại chẳng có người nào quan tâm.

Phòng 25 là phòng tốt nhất Bệnh khu này, ánh sáng tốt, thông gió thông khí, đối với người hậu phẫu thuật thì đay là hoàn cảnh điều dưỡng cô cùng tốt, sao lại bị bọn họ biến thành thế này?

Thời Nệm trực tiếp đi đến bên cửa sổ, "Thứ lạp ____" một tiếng đem rèm cửa kéo lên hết.

Đẩy cửa sổ ra, đem lưới cửa sổ mở lên, nói:

"Nhớ kỹ phải để phòng thông gió mới dễ thở, không nhất thiết phải thả rèm xuống mọi lúc, như vậy che mất ánh sáng mặt trời."

Một chút ánh sáng đều không có, lại ở đây vài ngày, người khỏe mạnh cũng có thể dưỡng thành bệnh trầm cảm mất.

Mấy ngày nay đều có mưa rào, không khí có chút ướŧ áŧ, đứng ở đây có thể thấy được hoa viên sau bệnh viện cùng với núi giả phía đằng xa.

Mở cửa sổ một cái liền cảm giác không khí trong phòng thoáng đãng hẳn lên, Thời Niệm lúc này mới xoay người lại, nhìn người đang nửa dựa vào giường bệnh, sắc môi trắng bệch, hai mắt có chút thất thần nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Cố Đình?" Thời Niệm đi qua, đứng ở mép giường, "Cố Đình?" Giơ tay vuốt trán Cố Đình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không nóng, không sốt là tốt rồi.

"Cố Đình? Cố Đình?" Thời Niệm lại gọi hai tiếng, người trên giường mới hồi thần lại, nghiêng đầu qua nhìn cô, còn chưa nói lời nào, nước mắt đã chảy xuống, tay từ trong chăn vươn ra bắt lấy tay Thời Niệm.

"Bác sĩ Thời, tôi không muốn sống nữa, tôi thật sự không muốn sống nữa, ô ô ô... Cô nói xem tôi sống để làm gì nữa? Cô nói đi tôi nghe đi? Tôi thật sự không muốn sống nữa..."

Thời Niệm nghe xong đầu liền muốn phình to, đành phải an ủi theo thói quen:

"Sao lại nói thế? Cô xem cuộc sống của cô bây giờ không phải rất tốt sao? Buổi tối tôi nói chuyện với bên nhi khoa một chút, ôm đứa bé lại đây cho cô xem, quả thật là một nhóc con xinh xắn, đều đã làm mẹ người ta rồi, đừng khóc, nhé?"

Theo thống kê, xác suất trầm cảm sau sinh của người lần đầu làm mẹ có thể đạt tới 50%.

Thời Niệm cảm thấy ở Bệnh khu của cô, cái xác suất này có thể lên tới 100%.

Đại bộ phận người đến chăm sóc đều là bảo mẫu, chồng mình có thể lộ mặt đã là không tồi, người thâm tình còn có thể ở lại mấy buổi tối, còn không thì đều lêu lổng ở cái hộp đêm nào đó rổi.

Cũng không biết mấy cô bé mơ mộng gả vào hào nhìn thấy điều này có thể bình tĩnh lại chút nào không? Thời Niệm nhịn không được suy diễn, cô chưa từng mơ ước đến hạnh phúc của cô bé lọ lem gả vào hào môn,

Không,

Thế giới này vốn không có cô bé lọ lem.

"Tôi thật sự không có cách nào, ô ô ô..." Cố Đình khóc đến ngạt thở, "Nó thật sự là muốn đánh chết anh ấy, cô có biết không? Ngay trước mặt tôi, nó thật sự muốn đánh anh ấy đến chết! Thật sự là thế!"

Nó?

Thời Niệm hơi nhíu mày.

"Tiểu thư," không chờ Thời Niệm nghĩ xem nên nói gì, một bảo mẫu phía sau đã lên tiếng, "Cố tổng cũng là muốn tốt cho cô, cô cứ yên tâm dưỡng tốt thân thể đi, chuyện khác"

Lời còn chưa dứt, Cố Đình đột nhiên cầm lấy ly pha lê trên đầu giường ném qua, mắng:

"Ai cho mày chõ miệng vào? Cút đi! Biến!!!"

"Rầm ___"

Thời Niệm nghe tiếng ly pha lê vỡ nát, mày nhảy dựng lên, nhịn không được nhắm mắt lại, cô cũng không phải là ngày đầu tiên tiếp xúc với Cố Đình, vẫn hiểu được chút ít tính khí cô ta.

"Cố tổng" trong miệng bảo mẫu hẳn là em trai Cố Đình, xem bộ dáng này, có vẻ như vị kia đến bệnh viện để đánh chồng cô ta?

Hai chị em nhà này cũng chẳng phải người tốt tính gì cho cam.

Thời Niệm vốn còn muốn hỏi xem có phải em trai cô ta cầm hộp cơm của mình không, hiện tại nghĩ lại, tính toán một chút, e là hộp cơm của cô còn chẳng bằng một góc của cái ly pha lê kia.

Quan sát cảm xúc của Cố Đình, Thời Niệm có chút đau đầu, mấy chuyện thế này cô không tiện chĩa mũi vào.

Mặc kệ thì lo lắng người bệnh luẩn quẩn trong lòng, không khống chế tốt được cảm xúc.

Mà quản thì lại không biết quản thế nào, càng không có lập trường đi quản chuyện nhà người ta.

"Khụ khụ," Thời Niệm hắng giọng, nỗ lực tìm kiếm điểm tốt từ vị em trai tựa hồ đầu óc không bình thường lại có chút bạo lực của Cố Đình, trấn an:

"Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, em trai cô làm như vậy chứng tỏ ít nhiều trong lòng cũng quan tâm đến người chị này, có phải không? Tuy hành vi có chút thô bạo, nhưng xuất phát điểm vẫn coi như là ... Khụ, tốt."

Dù sao, có rất nhiều người phụ nữ chịu ủy khuất bên nhà chồng nhưng nhà mẹ đẻ cái gì cũng không làm, phụ nữ sau hôn nhân mà nhà mẹ đẻ có cường ngạnh thực lực để chống đỡ là một điều hạnh phúc.

Nhưng hiển nhiên,

Cố Đình không cho là như vậy.

Thời Niệm vừa dứt lời, Cố Đình "Oa" một tiếng liền khóc lớn:

"Nó tốt với tôi, khi nào? Nó chính là một tên điên! Nó vốn không phải là con người! Nó căn bản không hề muốn tốt cho tôi, không phải đâu, thật sự không phải! Nó thật sự có bệnh đó, bác sĩ Thời, sao cả cô cũng không tin tôi? Nó thật sự là người điên mà!!!"

Cố Thành chỗ nào là muốn tốt cho cô ta, hắn chính là kẻ điên, cô ta ước gì hắn chết đi mới tốt!!!

Thời Niệm: "...."

Qua một lúc lâu cuối cùng cũng trấn an được Cố Đình, thời gian cũng đã hơn 7 giờ, đã sớm trễ giờ tan tầm từ lâu, Thời Niệm thu dọn đồ đạc chuẩn bị về văn phòng, khi rời đi, nhìn quanh phòng bệnh một vòng, nhìn mảnh vỡ pha lê đầy đất, nhắc nhở:

"Bệnh viện là nơi công cộng, cấm đùa giỡn, tránh trường hợp xuất hiện điều ngoài ý muốn."

"Chúng tôi sẽ bồi thường," bảo mẫu vô cùng tự nhiên mà tiếp lời, biểu tình tươi cười không hề để bụng, "Bồi thường gấp mười lần."

Thời Niệm: "...."

A, có tiền.

Nhiều tiền như vậy sao không mua luôn một hành tinh rồi lên đó ở đi? Sống ở trái đất không thấy ủy khuất sao?

_____

".... Cậu cũng không biết thái độ của bảo mẫu nhà đó đâu," Thời Niệm một tay đẩy xe, một tay cầm điện thoại cáo trạng với khuê mật: "Quả thực chính là bộ dáng chúng tôi có tiền, chúng tôi thích thế nào thì làm thế đó, tớ rốt cuộc tưởng tượng ra vị Cố tổng kia có bộ dáng thế nào rồi."

Bảo mẫu trong nhà còn như vậy, thì ông chủ còn có thể là cái thái độ gì chứ.

Tám phần chính là dáng vẻ quê mùa, một cái bụng bia, trên cổ treo đầy vòng vàng, hận không thể đi ngang như con cua!

"Chậc chậc chậc," khuê mật Thẩm Mộng ở đầu kia múc muỗng kem, lạnh đến ê răng, nói không rõ tiếng: "Kẻ có tiền đều là như vậy đấy, lần ước (lần trước) tớ thân cận người kia, đó mới ật ự (thật sự) là...."

"Cậu nói cái gì cơ?" Thời Niệm nhón mũi chân, cầm túi giấy trên kệ để hàng bỏ vào xe đẩy, nhìn người bên kia qua video, có chút bất đắc dĩ nó: "Cậu lại ăn kem, cẩn thẩn nửa đêm tiêu chảy đó."

"Tiêu chảy thì tiêu chảy, tớ cứ muốn ăn một lần cho thỏa thích đấy." Thẩm Mộng ở bên kia không để bụng nói: "Dù sao thì cũng không có anh chàng đẹp trai nào đau lòng tớ, tớ chính là một con cẩu độc thân thê lương, ô ô ô."

Thẩm Mộng nói xong lại căm giận mà cắn một miếng kem lớn.

"Cậu cũng là một con cẩu độc thân thê lương, hai chúng ta đều là cẩu độc thân."

Thời Niệm: "....."

"Cậu nói xem tớ cũng đâu phải là dạng xấu xí gì," Thẩm Mộng nhìn không được mà cầm lấy chiếc gương bên cạnh ngó trái ngó phải, "Xinh đẹp như vậy! Vì cái gì không có ai theo đuổi?"

Thời Niệm: ".... Cậu lại uống rượu đấy à?"

Thẩm Mộng lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Đó là chưa kể tới, cậu cũng biết cả huyện thành nhà chúng ta, người nào coi trọng tớ mà không phải là đánh chủ ý lên gia sản nhà tớ chứ, cậu nói xem tớ trừ tiền thì không còn gì khác sao? Như thế nào mà không có anh chàng nào thích tớ chứ? Tớ rõ ràng là đáng yêu như vậy mà!"

Thời Niệm không đáp lại, chọn mấy túi yến mạch, mặc kệ Thẩm Mộng bên kia thở ngắn than dài.

"Sớm biết như vậy thì năm đó tớ đã đáp ứng để người kia làm mối tình đầu," Thẩm Mộng rêи ɾỉ, "Như thế thì làm gì có chuyện phải độc thân nhiều năm như thế này!!! Cậu thấy có đúng không?"

Thời Niệm lại cúi đầu chọn ít trái cây.

"Cậu mãnh mẽ hơn tớ," Thẩm Mộng thở dài, "Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nếu không phải là do gia đình cậu có chút vấn đề, cậu làm gì có thể độc thân đến tận bây giờ."

"Cậu nói linh tinh gì thế," Thời Niệm nhịn không được bật cười, "Tớ lúc nào mà có người theo đuổi rồi."

Người nào muốn theo đuổi mà biết một ít về hoàn cảnh gia đình cô liền lập tức chùn chân, lại nói, cô mỗi ngày cũng chỉ dính ở bệnh viện và phòng thí nghiệm, trở về nhà liền lăn ra ngủ, làm gì còn tâm sức mà suy nghĩ mấy chuyện yêu đương.

"Đương nhiên là cậu có! Rất nhiều là đằng khác, dù sao tớ cũng không nhớ rõ," Thẩm Mộng cắn cái muỗng, "Lúc chúng ta còn đi học đã có rất nhiều người thích cậu, người này người nọ còn có cả người đó nữa."

Thời Niệm thuận miệng hỏi lại: "Ai cơ?"

"Cố Thành đó!" Mắt Thẩm Mộng sáng lên, "Đúng rồi, là Cố Thành nha! Cậu có còn nhớ hắn không đấy!"

Thời Niệm dừng lại.

Cố Thành à....

"Chính là cái đuôi theo sau cậu năm sơ nhị ấy, hắc hắc," Thẩm Mộng cười đến lẳng lơ, "Tớ nhớ rõ Cố Thành đẹp mắt thế nào, môi nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn, hồng như anh đào, bao nhiêu người còn tưởng hắn là nữ sinh đấy, chậc chậc chậc, năm đó cậu cự tuyệt liền khiến người ta khóc nức nở đấy biết không hả?"

Cố Thành thời niên thiếu còn được nhiều người biết đến là "Cố Mỹ Mỹ", nam sinh da mặt dày còn dám gọi là "Cố muội muội".

Không có cách nào, ai bảo Cố Thành xinh đẹp như vậy, toàn bộ nam sinh đứng cạnh hắn đều xấu trở nên đến đau mắt, không nỡ nhìn thẳng.

Đối mặt với người đẹp như vậy mà Thời Niệm này còn một lòng lo chuyện học hành, tuyệt đối không động tâm, nếu là cô thì e là bây giờ hài tử đã có thể chạy đi mua nước tương rồi.

Thời Niệm hồi thần lại, nhịn không được phản bác: "Cậu nói hươu nói vượn!"

"Tớ nói sai chỗ nào," Thẩm Mộng trợn trắng mắt, "Toàn trường đều biết hắn thích cậu có được không? Cậu mà biết đem đôi mắt dính chặt lấy sách vở của mình mà nhìn người kia một cái thì làm gì đến mức độc thân đến bây giờ, có biết không hả?"

Mỹ thiếu niên mười lăm tuổi, năm đó mà có mối tình đầu oanh liệt như vậy, cô nhất định sẽ không chia tay.

Thở dài.

Thời Niệm dở khóc dở cười, "Toàn là nói linh tinh!"

Năm ấy Cố Thành là học sinh chuyển trường, phải ở nhờ nhà họ hàng thân thích, tính cách hướng nội lại sợ người lạ, vừa đến trường đã bị mấy nam sinh coi hắn như con gái đùa giỡn một phen, lúc đó cô lại là lớp trưởng, thuận theo tự nhiên mà giúp hắn vài lần.

Dần dần, Cố Thành thành thói mà đi theo cô.

Cái gì mà thích với không thích, lúc ấy còn chưa có thành niên đâu, làm sao mà biết được thích với không thích, đơn giản chỉ là tâm lý ỷ lại mà thôi, dù sao ai tới một hoàn cảnh lạ lẫm cũng sẽ đề sinh ra hảo cảm với người đầu tiên giúp đỡ mình, đây không phải là bình thường sao?

"Dù sao nếu tớ là cậu," Thẩm Mộng nhìn cô, chém đinh chặt sắt nói: "Tớ nhất định không chuyển trường, đời này không đi học nữa, lấy tiền bao nuôi soái ca cả đời!!!"

Thời Niệm nhịn không được đả kích lại, "Thời gian là con dao gϊếŧ heo, mỹ thiếu niên năm đó rất có khả năng bây giờ đã trở thành" âm cuối khi nhìn thấy người đàn ông đang đi tới liền không thể thốt ra.

"Trở thành cái gì?" Bên trong tai nghe còn nghe được âm thanh Thẩm Mộng hò hét: "Tớ mặc kệ! Đã đẹp trai thì bất kể thời điểm nào cũng sẽ đẹp trai! Cậu đừng hòng lay chuyển tớ! Trong ấn tượng của tớ hắn chính là một soái ca! Đại soái ca!"

Mỹ thiếu niên trưởng thành chỉ có thể là thành đại soái ca!

Mấy đồng học nam năm đó sau khi lớn lên quả thực là xấu đi nhiều, Thẩm Mộng cúng không dám tưởng tượng tiểu soái ca Cố Thành kia lắc mình biến thành một nam thanh niên mặt xồm xoàm râu lôi thôi lếch thếch.

Giống như Tiểu Lý Tử ở trong cảm nhận của Thẩm Mộng vĩnh viễn là hình ảnh Jack năm xưa!!!

"... Đúng vậy, xác thực là trước sau như một" Thời Niệm sững sờ tại chỗ, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, lẩm bẩm:

"Đẹp."

Có một số người một số việc, dù cho chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi cũng đủ để lại ký ức sâu đậm trong lòng người khác, dẫu cho thời gian trôi qua bao nhiêu năm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Ngũ quan của Cố Thành không thay đổi nhiều, chỉ là so với năm đó nẩy nở hơn nhiều.

Không có sự ngây ngô non nớt của thiếu niên, khuôn mặt nhìn qua có vẻ thâm sâu hơn một chút, đặc biệt là đôi mắt kia, đuôi mắt hơi câu, mặt mày lộ ra một cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Mặc một bộ tây trang màu rượu đỏ, dáng người thon dài, tự phụ mà tinh xảo, vẫn là gương mặt cũ nhưng lại giống như là một người hoàn toàn khác, vốn không còn là Cố Thành năm xưa đi theo cô chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Phía sau còn có một ít người, giống như là nhân viên của trung tâm, Cố Thành đi đằng trước, khí thế mười phần.

Sợ nhận sai người, Thời Niệm còn cố ý dùng sức mà chớp mắt.

Thật sự là Cố Thành nha.

Hắn biết hóa cũng thật... Lớn.

"Cố" Thời Niệm há miệng thở dốc, đang muốn tiến lên chào hỏi, lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương khu ướp lạnh liền do dự.

Cô ở trong gương, tàn nhang đầy mặt, tóc buộc lỏng lẻo sau đầu, sau một ngày làm việc, lúc này đã lộn xộn đến kỳ cục.

Trên người mặc áo hoodie giảm giá, thân dưới mặc quần jean đã bạc màu, chân đi giày plastic bọt biển nhẹ nhàng, thuận tiện cho việc đi lại trong bệnh viện.

Thời Niệm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, lại nhìn Cố Thành đứng cách đó không xa, yên lặng nuốt xuống ý tưởng chào hỏi.

Lúc này mà tiến lên chào hỏi có khi còn bị người ta nghĩ là muốn tìm cách thân cận nhỉ?

Thời Niệm lại đeo tai nghe lên, bất ngờ nói một câu:

"Tớ vừa thấy Cố Thanh."

Bên kia an tĩnh ba giây.

"Thật đấy à?!!!!"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!

A phi! Phải là nhắc Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử đến ngay mới đúng!

"Ừ," Thời Niệm cố ý đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đẩy xe con đi tới, mặt không đổi sắc nói:

"Hắn thay đổi rồi."

"Bụng bia, hói đầu, lắp răng giả lại còn cằm chẻ."

Lại an tĩnh ba giây.

Bên kia video truyền đên tiếng hô tê tâm liệt phế của Thẩm Mộng:

"Không!!!!!"

Thời Niệm nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, cố tình vòng qua người Cố Thành, mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, cũng không biết có phải là Cố Thành nhận ra cô hay không.

Chỉ mong là không.

Không nhận ra mới tốt.

Thời điểm các giác tầm mắt sau lưng yếu đi rất nhiều, Thời Niệm mới dám nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Vừa đúng lúc cùng Cố Thành đối mắt.

Thời Niệm: "....."

Chậm rì rì thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía Cố Thành phun ra trọc khí.

Hắn hẳn là.... Có lẽ.... Có khi.... Chắc là không nhận ra cô đâu nhỉ.

Thời Niệm không dám chậm trễ nữa, tay nhanh hơn não, nhanh chóng đến quầy thu ngân tính tiền xong rời đi, một chút lưu luyến cũng không có.

Sau một lúc lâu,

Cố Thành mới thu hồi tầm mắt.

Bỗng dưng, hắn khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, người trong ảnh cười có chút rụt rẻ, khóe môi hơi cong lên làm cho người khác không nhịn được mà muốn ... hôn môi.

Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve hộp cơm, ngón cái cùng ngón trở ấn ở hai bên sườn, ngón giữa hơi dùng sức.

"Bang" một tiếng, hộp cơm nứt ra từ giữa, vỡ thành hai nửa.

"Cố, Cố, Cố Cố tổng?" Cảm nhận được tâm trạng Cố Thành không vui, mấy giám đốc đi theo bị dọa sợ, lắp bắp hỏi: "Có có có có chỗ nào không hợp lý sao?"

Tháng trước trung tâm bọn họ bị tra một loạt sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, bị phạt một đống tiền, nói đến nói đi đều là do Võ Tu! Nếu không phải tại hắn, bọn họ cũng không bị đối thủ cho một vố đau như vậy!

Vốn tưởng trước khi Cố tổng trở về sẽ giải quyết xong, ai biết được Cố tổng lại về nước sớm hơn dự định!

Cũng cũng cũng cũng không biết lần này sẽ bị trừng phạt như nào nữa? Mấy công ty có liên quan đều bị phạt không ít tiền, cổ phiếu cũng trượt giá liên tục!

Một lần nữa đem hộp cơm vỡ làm đôi cất vào túi, Cố Thành đưa mắt nhìn vị giám đốc bên cạnh, giơ tay đặt trên cổ hắn, ý cười lành lạnh:

"Đừng để tôi nhìn thấy ông nữa, hiểu không?"

Hắn tuyệt đối không đào tạo ra phế vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi