QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Sắp thời phòng bệnh thì di động trong túi Thời Niệm reo lên, cúi đầu xem thì là em trai Thời Hằng của cô gọi tới.

Thời Niệm nhìn chằm chằm màn hình di động, không bắt máy, bác sĩ đi bên cạnh nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ:

"Bác sĩ Thời, cô không nghe máy à?"

"A," Thời Niệm bừng tỉnh, cười cười, "Đang định nghe đây." Nói xong liền đi đến chỗ cửa sổ trên hành lang nghe máy.

"......Alo."

"Chị!" Đầu dây bên kia hình như không ngờ được là cô sẽ bắt máy, vừa nghe thấy tiếng cô liền kích động, "Chị, chị, bây giờ chị, chị có bận không?"

Thời Niệm đứng bên cửa sổ, ngón tay vô thức vẽ loạn trên kính.

"Ừ, em nói đi."

"Em, em, em sắp thi trung khảo, lịch lần trước thật ra là giáo viên tính sai, liền...." Thời Hằng kích động rõ ràng, nói năng cũng lộn xộn, nghĩ đến đâu nói đến đó, ".... Mấy ngày nay tinh thần cảu mẹ cũng khá tốt, còn muốn trồng rau trong tiểu khu đấy, em nghĩ chị muốn"

"Thời Hằng," Thời Niệm đột nhiên mở miệng, ngắt lời hắn, "Thiếu tiền à?"

Thanh âm líu lo ngừng lại, như dòng nước đột nhiên bị chia cắt, chỉ còn vài giọt cuối cùng tí tách nhỏ giống, sau đó im bặt.

An tĩnh vài giây.

"Không thiếu," giọng đối phương ỉu xìu, tinh thần hơi sa sút, "Chị."

"Bác sĩ Thời." Hộ sĩ ló đầu ra từ phòng bệnh, nhìn cô, "Cô có ổn không?"

Chắc là bên kia nghe được có người gọi cô nên lập tức nói:

"Chị, vậy chị cứ là việc trước đi, em cúp máy đây. Chị đang vội đúng không, bây giờ còn chưa đến giờ tan tầm mà, em không quấy rầy chị nữa."

"Được," Thời Niệm ngưng một chút, trước khi cúp máy vẫn hỏi một câu, "Trong nhà có chuyện gì sao?"

Bình thường Thời Hằng rất ít khi gọi điện cho cô,càng không bao giờ gọi ngay trong giờ làm việc.

"Không đâu, không đâu," Thời Hằng vội vàng giải thích: "Chỉ là hai ngày nay mẹ có nói lâu lắm rồi không thấy chị, nên em mới hỏi chị một chút."

Thời Niệm "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì.

Ngay sau đó, bên kia cúp máy.

Thời Niệm do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn qua.

Cất điện thoại xong, Thời Niệm vào phòng bệnh số 15, người mẹ đang ôm đứa bé khóc trên giường, khi chồng cô ấy nhìn thấy Thời Niệm thì lập tức xông đến, túm lấy tay áo cô, thanh âm nghẹn ngào.

"Bác sĩ Thờ, cô mau nhìn một chút, con gái tôi bị sao thế này? Con bé cứ không chịu ăn, không ăn chút nào cả, thật sự là ..... một miếng cũng không ăn."

Thời Niệm vỗ vỗ cánh tay hắn, "Bình tĩnh lại đã, tôi kiểm tra một chút." Nói xong, cô duỗi tay bế em bé từ trong tay người mẹ.

"Oa..... Oa oa ...... Oa."

Thời Niệm cúi đầu nhìn em bé trong lòng, hai má đỏ bừng, hai bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, miệng há lớn, tiếng khóc dồn dập, môi cũng hơi tái.

Rõ ràng là đói bụng, đang đòi ăn mà.

Thời Niệm bế em bé đến bên người sản phụ, cẩn thận đỡ đầu em bé, "Tô đỡ, cô cho bú lại một lần thử xem."

Người mẹ hít hít mũi, cố nén nước mắt, thử đút sữa lại cho đứa trẻ.

Đứa trẻ mới sinh đều phản ứng theo bản năng, sẽ liếʍ ʍúŧ một chút, đứa bé này cũng vậy, ngay lập tức ngậm lấy, dùng sức hút hai cái liền buông ra, đúng là không chịu bú.

Lặp lại ba lần, đều như thế.

Hoàn toàn không chịu bú, đổi thành sữa bột cũng không chịu, nhất quyết không ăn.

"Oa" một tiếng, sản phụ rốt cuộc không chịu nổi nữa, cảm xúc rối loạn, ôm đứa bé vào ngực gào khóc.

"Sao con bé không chịu bú? Sao lại không bú chứ? Cứ mãi không chịu ăn, con bé rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

"Bác sĩ Thời, con bé đói chết mất, cứ không ăn thế này thì đói chết mất."

"Con gái tôi rốt cuộc là bị sao vậy? Con bé bị sao vậy chứ?"

"Ô ô ô, con bé bị sao vậy? Bác sĩ Thời, cô mau cứu con gái tôi đi, tôi cầu xin cô đó!"

"Ô ô ô....."

"Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại nào," Thời Niệm nỗ lực trấn an cảm xúc bệnh nhân, muốn ôm lấy đứa bé, "Để tôi thử lại một chút."

Sản phụ không chịu buông tay, ôm chặt đứa bé, mặt dán vào nó, nước mắt như mưa, trong miệng lẩm bẩm:

"Không được, không được, căn bản là không được, ai cũng không được, không được, hoàn toàn không được...."

Chồng sản phụ cũng không khống chế được cảm xúc, gắt gao bắt lấy tay Thời Niệm, "Con gái tôi không phải..... không phải..... không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ?"

Em bé mới sinh đều bú sữa, sao con gái hắn lại không chịu bú, rõ ràng là trí lực không phát triển hoàn thiện!

Thời Niệm nhíu mày, em bé mới sinh không thể phán đoán được trí lực cao hay thấp, nhưng nhận ra hệ thần kinh có phát triển bình thường không thì vẫn được.

Vừa rồi lúc cô bế đứa bé, phản xạ cầm nắm, phản xạ liếʍ ʍúŧ, còn biết ôm, nhưng phản xạ cơ bản nó đều có, hiển nhiên là không có vấn đề về hệ thần kinh.

Em bé cũng biết khóc biết nháo, biết đói bụng, càng khẳng định lập luận bên trên.

Vậy thì chỗ nào xảy ra vấn đề chứ......

Hệ tiêu hóa sao?

Nếu vậy thì sẽ có triệu chứng không thể tiêu hóa hoặc trướng bụng đi tả sau khi ăn mới đúng, chứ không như hiện giờ, hoàn toàn không chịu bú.

Vậy.....

"Lấy ít nước vào chén nhỏ," Thời Niệm đột nhiên mở miệng, "Mang thêm cái muỗng lại đây, tôi cho em bé uống ít nước, môi cũng khô hết rồi."

"Tôi..... tôi.... tôi đút cho," sản phụ khụt khịt, không chịu buông tay, "Tôi đút, để tôi đút cho."

"Được, cô ôm đứa bé," Thời Niệm múc một thìa nước nhỏ, khom lưng đứng bên giường, tay còn lại lót dưới gáy đứa trẻ, hơi nâng một chút, để lộ ra hàm của nó, "Chúng ta cho đứa trẻ uống ít nước đã."

"Mọi người," Thời Niệm quay đầu nhìn mấy người xung quanh, "Mở đèn di động lên, tôi muốn kiểm tra khoang miệng con bé."

"A a. được được."

Rất nhanh, ánh sáng đều tụ lại.

Sau khi uống chút nước, tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ lại, tình hình chuyển biến tích cực hơn.

Sản phụ cũng bị ảnh hưởng, không khóc nữa, hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi Thời Niệm:

"Về sau tôi cứ dùng thìa đút là được đúng không?"

"Đúng vậy," Thời Niệm nói xong lại ghé sát vào, nương theo ánh đèn, nâng gáy đứa trẻ lên, ngừng một chút, "...... Trong thời gian ngắn cô chỉ có thể đút như vậy thôi."

".....Hả?" Sản phụ khó hiểu.

Thời Niệm bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực, dỗ dành, chắc là uống xong mấy nước cũng đã mệt mỏi, lúc này đứa bé không náo loạn nữa, có chút mơ màng buồn ngủ, Thời Niệm nói với người nhà bệnh nhân:

"Pha chút sữa bột đi, dùng thìa từ từ đút, em bé sẽ ăn."

"Được được được," người chồng vội vàng thúc giục bảo mẫu, "Mau mau mau, pha sữa bột, pha sữa bột."

Thời Niệm cúi đầu nhìn vài lần, xác nhận lại, sau đó mở miệng:

"Em bé có dấu hiệu hở hàm ếch nhẹ, vị trí hàm ếch hơi mềm."

Phòng bệnh nháy mắt an tĩnh lại.

Ngay sau đó, một âm thanh "loảng xoảng" vang lên, bình sữa trong tay người chồng rơi xuống đất, mắt người vợ ầng ậng nước, sắp khóc đến nơi.

"Đừng lo lắng, không phải vấn đề nghiêm trọng," Thời Niệm trước lúc hai người mất khống chế cảm xúc nói ra, "Ba ba đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, mua bình sữa chuyên dụng cho trẻ hở hàm ếch, núm của loại này sẽ dài hơn bình thường một chút, em bé hút dễ hơn."

Người chồng đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, nước mắt sản phụ ào ào chảy xuống.

"Tôi, tôi, tôi...."

Thời Niệm nắm tay cô ấy, "Tôi ở đây với cô, dạy cô phải đút cho em bé thế nào, có được không?"

Cả người sản phụ run rẩy, gắt gao cắn chặt môi, cố nén không khóc ra tiếng, ".....Được."

Thời Niệm ôm em bé, biểu tình ôn nhu, "Chờ lát nữa chúng tôi thỉnh lão sư khoa nhi đến hội chẩn một chút, vấn đề không nghiêm trọng đâu, em bé lớn một chút làm giải phẫu là được, sau này sẽ phát triển y như trẻ con bình thường."

Bảo mẫu pha xong sữa bột, Thời Niệm nhận lấy cái thìa, chậm rãi đút mấy muỗng.

"Cô xem, con bé ăn tốt chưa này, mỗi lần ngủ dậy thì cô cho em bé ăn một lần, mỗi lần khoảng 15-20 ml, nhớ phải chó uống thêm nước nhé."

"Không cần vội, cứ từ từ," Thời Niệm thả đứa bé vào ngực sẩn phụ, dạy cô ấy đặt tay sau đầu, lúc đút sữa phải hơi nâng lên một chút, "Có vấn đề gì chúng tôi liền nghĩ cách giải quyết, được không?"

.......

Thời Niệm và mấy bác sĩ khác ở trong phòng bệnh một lúc với sản phụ, chờ đến khi lão sư khoa nhi đến hội chẩn xong, thấy cảm xúc người nhà cũng đã bình ổn lại, mọi người mới rời đi.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, mấy bác sĩ thuận miệng trò chuyện, cảm thán:

"Làm cha mẹ đúng là không dễ dàng."

"Đúng vậy, lúc còn trong nôi thì phải chăm bẵm từng tí, mong nó bình an lớn lên, chờ sau khi lớn, phải đi học, lại nhọc lòng chuyện học của nó, sau đó còn phải nghĩ đế chuyện công việc, chuyện kết hôn, thật vất vả quá."

"Đặc biệt là người mẹ," hộ sĩ đẩy xe thuốc, lắc đầu, "Quả thật là mệt mỏi."

"Còn không phải sao, không thì sao bây giờ có nhiều phụ nữ không muốn sinh con như thế chứ, thật sự là quá mệt mỏi."

"Mấu chốt là cô còn không biết mình sinh ra cái gì, vạn nhất cực cực khổ khổ nuôi lớn nó, sau này nó mọc đủ lông, cất cánh bay đi thì đúng là tức chết."

"Cô nói vậy cũng không đúng, áp lực xã hội bây giờ lớn như vậy, một năm cũng chỉ có thể dốc sức làm việc bên ngoài, làm sao có thể luôn chăm sóc bên cạnh cha mẹ được chứ."

"Tôi cũng thấy thế, chuyện này...."

Lúc sắp đến cửa văn phòng, quay đầu nhìn lại mới thấy Thời Niệm tụt lại tít đằng sau, ánh mắt trống rỗng.

"Bác sĩ Thời?" Đồng nghiệp gọi cô, Thời Niệm hồi thần, bước nhanh tới, "Bác sĩ Thời, hôm nay cô sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"

Thời Niệm cười cười, không trả lời, chỉ là tay nhịn không được sờ soạng di động trong túi áo.

Lão sư khoa nhi chẩn đoán cho em bé phòng 15 tưởng Thời Niệm còn lo lắng chuyện hở hàm ếch nên trấn an:

"Cô đừng dằn vặt nữa, lát nữa tôi làm công tác tư tưởng cho nhà ấy, chẳng qua sản phụ chỉ là chưa biết vấn đề này không hề nghiêm trọng thôi, nếu chẳng may mà nghiêm trọng thật thì chuyển đến khoa của chúng tôi là được, đúng không?"

Thời Niệm gật đầu, "Tôi biết rồi."

Cô chẳng qua là nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ, lại nghe được mấy câu của đồng nghiệp nên cảm thấy mình làm con gái đúng là ..... không đủ tư cách.

_____

Buổi tôi, kết thúc một cuộc giải phẫu, xử lý xong hết mọi chuyện, ra khỏi bệnh viện đã gần 9 giờ.

Thời Niệm lê thân mình mệt mỏi về nhà, đói bụng đến mức không muốn động đậy, chỉ muốn về nhà nằm vật ra.

Thật vất vả mới về tới nhà, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy người đàn ông đang nhàn nhã dựa vào cửa.

Thời Niệm đứng khựng lại, sau đó lên tiếng:

"Nhà anh ở bên kia."

"Vết thương trên tay anh không cần đổi thuốc mỗi ngày, tôi cũng không còn hơi sức nào đổi cho anh." Nói xong, thanh âm lại yếu ớt vài phần, "Càng không có tâm tình đổi cho anh."

Cố Thành rũ mắt, không trả lời cô, chỉ giơ đồ trên tay lên.

"Tôi mua cháo dưỡng sinh, cùng nhau ăn không?"

Thời Niệm lúc này mới nhìn thấy đồ trên tay Cố Thành.

"Không anh." Thời Niệm không chút do dự cự tuyệt, cô không muốn Cố Thành vào nhà mình, bằng không lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì sao bây giờ?

Cố Thành: "Vừa mới mua, còn nóng lắm."

"Tự anh ăn đi," Thời Niệm nói xong liền lấy chìa khóa mở cửa, "Tôi không đói."

Vừa dứt lời, bụng liền reo vang mất tiếng.

Vô cùng không đúng lúc.

Thời Niệm: "....."

Cố Thành: "Sau bệnh viện của em mới mở một cửa hàng cháo, chính là tiệm bán 24/24 ấy, em không nếm thử sao?"

Hình như trong cháo có đường, vừa thơm vừa ngọt.

Thời Niệm khắc chế, "......Không cần, anh tự ăn đi."

"Em không ăn thật à?"

".....Không ăn."

"Em chắc chắn?"

"Chắc ..... chắn."

Đợi mãi không nghe thấy tiếng Cố Thành, cũng không nghe được tiếng mở cửa bên kia, Thời Niệm quay đầu lại, nhấp nhấp môi, ngữ khí cứng nhắc.

"Ăn xong anh phải rời đi luôn!"

Cố Thành câu môi, "Tôi cũng sợ em chiếm tiện nghi của tôi đấy."

"......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi