QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Sáng mùa đông, từng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, trên cửa kính nổi lên một tầng sương trắng.

Không khí lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

Trong phòng ngủ, chuông bác thức đầu giường vang lên ầm ĩ.

Người trong chăn vùi đầu vào gối, lật người "ưm" một tiếng, cánh tay trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, sờ soạng trên đầu giường một hồi, muốn tắt chuông báo thức.

Rất nhanh, chuông đã bị tắt.

Ngay sau đó, một cơ thể ấm áp phủ lên, từng chiếc hôn dịu dàng chạm vào vai, chậm rãi rơi trên lưng, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng cắn một cái.

Thời Niệm nghiêng đầu, vẫn nằm bẹp trên gối, chăn nhăn nhúm đắp trên người, tóc tụ sang một bên.

Không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhu hòa ấm áp từ đèn ngủ màu vàng quất chiếu tới, bả vai cùng tấm lưng trần trụi lộ ra bên ngoài, có thể thấy vết đỏ mờ mờ, mấy chỗ còn có dấu răng nhàn nhạt.

Thời Niệm vẫn nhắm mắt, duỗi tay đẩy người trên lưng xuống, không muốn lật người.

Lúc sau, người kia chuyển tới tấn công cổ cô, thoáng hôn lên tóc, cúi người....

"Cố Thành!"

Thời Niệm bực bội, mở trừng mắt nhìn người đàn ông đang thò qua, dùng tay đẩy mặt hắn ra, "Anh đủ rồi đó, em còn muốn ngủ."

Lăn lộn cả đêm, bây giờ cả người cô đều ê ẩm, chuyện tối qua cô còn chưa tính sổ với hắn đâu, đợi cô no giấc thì hắn đừng mong thoát.

Cố Thành cúi đầu, ghé sát vào tai cô.

"Tuyết rơi rồi."

"Cái gì cơ?" Thời Niệm lập tức mở to mắt, "Tuyết rơi rồi?"

Sớm như vậy mà tuyết đã rơi rồi? Thành phố A trước giờ đều có tuyết muộn hơn các khu vực khác, năm ngoái phải tới tháng 1, lúc gần ăn tết mới có tuyết, năm nay sớm như vậy mà tuyết đã rơi rồi?

Cố Thành nghiêng người nằm bên cạnh cô, một tay chống đầu, từ từ nói: "Đúng vậy."

Không thể phủ nhận vừa nghe thấy tuyết rơi Thời Niệm liền hưng phấn, khuỷu tay chống hơn nửa thân người dậy, thò đầu ra dò xét, muốn nhìn qua cửa sổ một cái.

Sương mù mênh mông trắng lối, không thể nhìn được gì.

"Thôi," Thời Niệm ỉu xìu, lại nằm xuống, ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, nói mơ hồ, "Không xem nữa."

"Hay là," Cố Thành tiến lại gần, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Anh ôm em đi xem nhé?"

Thời Niệm không trả lời, hàng mi dài hơi rung rung.

Cố Thành câu môi, tiếp tục dụ dỗ: "Tuyết đầu mùa, hồ nhân tạo trong tiểu khu đều bị phủ kín, rất đẹp."

Thời Niệm mấp máy mí mắt, trong lòng có chút rục rịch.

Cuối cùng,

Thời Niệm mở mắt ra, nhìn Cố Thành: "Vậy anh ôm em đi xem đi." Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, cô không muốn rời giường, cũng không muốn cử động gì hết.

Cố Thành nhướng mày: "Xin anh đi."

"...."

"A!" Thời Niệm bị hắn chọc cười, nhấc chân muốn đá hắn, vừa nhấc đã bị người ta nắm được mắt cá nhân.

Bàn tay dọc theo mắt cá chân di chuyển lên trên, thỉnh thoảng còn ấn một cái, vừa ngứa vừa tê, Thời Niệm bị nhột, muốn đá hắn, nhưng không còn sức lực.

"Được được được," Thời Niệm cười lăn lộn trên giường, muốn tránh ra, "Em xin anh, xin anh, xin anh, được chưa, anh mau buông tay, buông tay ra."

Cố Thành cười, cúi đầu nói thầm bên tai cô.

Nghe xong, Thời Niệm liền đỏ mặt, mím chặt môi, kiên định lắc đầu.

Không được, không được, cô không nói ra lời.

Cố Thành hôn lên vành tai cô, lại nói thầm một câu.

Thời Niệm đỏ mặt, vẻ mặt thoáng thả lỏng, nhưng vẫn còn do dự: "Không được, em cảm thấy em không nói được đâu."

Cố Thành rũ mắt nhìn cô, chậm rì rì nhắc nhở:

"Bác sĩ Thời, anh là bạn trai em đấy, em không phải đã nói phải đối xử tốt với anh sao? Yêu cầu nho nhỏ thế này mà em cũng không thể đáp ứng à?"

"Cái này thì tính là yêu cầu cái gì chứ?" Thời Niệm cong mắt nhìn hắn.

Cố Thành cười nhẹ, cơ thể lại đè lên, "Ít nhất thì yêu cầu tối qua của em, anh cũng thỏa mãn rồi, không phải sao?"

Thời Niệm dùng hai tay đẩy hắn, bật cười, "Được được dược, em nói, em nói."

"Anh mau đưa tai qua đây," Thời Niệm, "Em nói vào tai anh."

Cố Thành nghe vậy, quay lỗ tai qua, Thời Niệm hơi ngẩng đầu, cánh môi tiến gần lại, còn cố ý dùng tay che đi.

Cố Thành buồn cười, "Em còn sợ ai nghe được thế?"

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà còn che đến nghiêm ngặt kín mít, sợ bị ai nghe thấy sao?

Thời Niệm: "....Tai vách mạch rừng."

"....."

Nửa phút sau,

Cố Thành nhíu mày, "Không có?"

"Không có."

Thời Niệm cong môi, đẩy đẩy Cố Thành, thúc giục: "Muốn ôm em ra ngoài thì mau lên, không thì em ngủ đây."

"Nể tình bác sĩ Thời đau khổ cầu xin," Cố Thành ôm cả cô lẫn chăn xuống giường, đứng bên cửa sổ, "Anh liền thỏa mãn em."

"Ai đau khổ cầu xin anh chứ, anh có thể không"

Nói được một nửa, ánh mắt nhìn ra khoảng không trắng xóa ngoài cửa sổ, cô ngừng lại.

Sương mù rất dày, nhưng Thời Niệm không ngốc, làm gì có tuyết, lại còn tuyết đầu mùa, một bông cũng không có!!!

"Cố ____ Thành ____"

.....

Chờ lúc Thời Niệm nhận ra thì cô và Cố Thành đã bắt đầu sống chung.

Không đúng,

Nói đúng hơn là.

Cố Thành từ phía đối diện dọn tới nhà cô, lấy danh nghĩa tốt đẹp là giúp cô hưởng thụ vui sướng trong lúc công việc bận rộn.

Thời Niệm cảm thấy người này nhất định là đã lên kế hoạch từ sớm.

Nhưng mà,

Cô thấy thế cũng không tệ lắm.

Chỉ có tiếc nuối duy nhất là công việc của hai người đều rất nhiều, ít khi có thời gian ra ngoài chơi cùng nhau.

Tới gần cuối năm, đồng nghiệp trong khoa đều vội vàng sắp xếp lịch nghỉ, kỳ nghỉ đông của bệnh viện có bảy ngày, mọi người đều muốn gộp lại, thế thì về nhà thăm người thân cũng tiện, mà đi ra ngoài chơi cũng tốt.

"Thời Niệm," bác sĩ phụ trách chia lịch trực hỏi cô, "Năm nay cô muốn nghỉ thế nào? Gộp cả bảy ngày hay tách ra trực ban?"

Thời Niệm nghĩ nghĩ, nói: "Gộp bảy ngày lại đi."

"Cô cũng nghỉ bày ngày à," bác sĩ phân chia gật đầu, "Được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ gửi lại bảng phân chia vào nhóm chat."

"Được."

Chờ người đi rồi, Thời Niệm mới nhắn tin cho Cố Thành.

Năm ngoái cô chọn trực ban ở bệnh viện, không thể ra ngoài chơi, năm nay ấy à, Thời Niệm cong cong mắt, cô cảm thấy cùng bạn trai ra ngoài chơi cũng không tồi.

Thời Niệm: [Năm nay anh có rảnh không? Đến tết, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé.]

Biết tính Cố Thành, Thời Niệm lại bổ sung thêm.

Thời Niệm: [Chỉ hai người chúng ta thôi.]

Chờ hai phút cũng không thấy hắn trả lời.

Thời Niệm nghĩ chắc Cố Thành đang bận, cũng không quan tâm nữa, đến lúc giải quyết chuyện của mình, gần tan tầm, mới nhìn điện thoại, vẫn không có tin đáp lại.

Thời Niệm hơi bất ngờ, bình thường lúc gần tan tầm, Cố Thành đều đợi sẵn trên xe, sao hôm nay lại không trả lời tin nhắn, bận quá sao?

Hay là gọi cho hắn hỏi thử nhỉ?

Đang do dự thì hộ sĩ gõ cửa, "Bác sĩ Thời."

Thời Niệm ngẩng đầu: "Có chuyện gì thế?"

"Có người gọi đến tìm cô," hộ sĩ chỉ vào điện thoại trên bàn cô, "Có hộ sĩ nhận được cuộc gọi nội tuyến, hình như điện thoại của cô hỏng chuông thì phải."

"Tìm tôi sao?" Thời Niệm sửng sốt, sau đó nhìn điện thoại trên bàn, đúng là hỏng chuông thật.

"Hay tôi bảo cô ấy gọi đến cho cô nhé?"

"Không cần đâu," Thời Niệm bỏ điện thoại xuống, cùng hộ sĩ ra ngoài, "Tôi đến bàn trực hộ sĩ nghe vậy, từ khoa nào gọi tới thế?"

Hộ sĩ lắc đầu, "Không biết nữa, là giọng nữa, chỉ nói là muốn tìm cô, chúng tôi hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ một mực nói tìm cô."

"Có thể là bệnh nhân cũ đi," Thời Niệm không nghĩ nhiều, lúc đi qua văn phòng bác sĩ còn cố ý dặn dò một câu, "Chờ tôi quay lại thì đi kiểm tra phòng."

Gần cuối năm nên cả người đều lười biếng, mỗi lần kiểm tra phòng trước khi tan tầm đều vội vội vàng vàng, kiểm tra xong liền chạy biến, có mấy lần còn suýt quên giao ban.

Bàn trực hộ sĩ có mấy người mới nhập viện, hộ sĩ đang giữ máy thấy cô thì vội nói:

"Bác sĩ thời, cô mau qua đây đi, điện thoại của cô này, tôi phải đi kiểm tra nhiệt độ cho các cô ấy nữa, mau mau mau." Không thì lát nữa lại phải tan tầm muộn.

"Được rồi, cô cứ đi đi."

Thời Niệm cười, nhận lấy điện thoại: "Xin chào, ai thế?"

"Bác sĩ Thời, là tôi."

Bên kia truyền tới một âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức đã nói mấy câu nhưng Thời Niệm chẳng nghe thấy gì, hỏi lại lần nữa, "Ai thế?"

"Là là .....Là tôi, bác sĩ Thời." Thanh âm đột nhiên phóng to, mang theo chút âm rung nho nhỏ.

Ngay trong nháy mắt, Thời Niệm liền nhận ra, "Cố Đình?"

"Là tôi, là tôi." Thời Niệm nghe được cô ta nói, Cố Đình rất cao hứng, nhưng trên mặt lại đau, khóe miệng bị kéo vô cùng đau đớn, khiến cô tả phải hít vào một hơi, mạnh đến mức cách điện thoại còn nghe thấy.

"Cô," Thời Niệm nhíu mày, "Cô sao thế?" Nghe giọng có vẻ không tốt lắm.

"Tôi, tôi, tôi...." Cố Đình lắp bắp nửa ngày cũng không nói được gì.

"Cô làm sao vậy?" Thời Niệm nhẫn nại, hỏi cô ta: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Cô có cần tới bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Cô nhớ rõ lần trước gặp Cố Đình, trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm, thân thể có chút đơn bạc, không hề giống một người phụ nữ mới sinh.

Thời Niệm hỏi xong, bên kia liền an tĩnh lại, khoảng hai mươi giây sau, phía bên kia truyền đến tiếng khóc.

Đứt quãng, còn có tiếng đồ đạc bị quăng đổ cùng tiếng người khác ồn nào nói chuyện.

Không nghe rõ nội dung, nhưng vẫn cảm nhận được sự hỗn loạn xung quanh.

Trong một tiếng va chạm rõ ràng, Thời Niệm nghe được âm thanh quen thuộc.

Là tiếng của Cố Thành.

Lạnh nhạt mà tàn nhẫn.

"Muốn chết?"

Thời Niệm sửng sốt, tim đập càng ngày càng nhanh, điên cuồng mà đập.

Cô nhận ra Cố Đình gọi trộm tới, thanh âm ở rất xa, vì không gian đột nhiên an tĩnh lại nên tiếng của Cố Thành mới trở nên rõ ràng, thậm chí còn nghe được lệ khí dày đặc.

Áp lực mà nặng nề.

Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, vài tiếng vang liên tiếp vang lên, nghe như thứ gì đó rơi trên sàn nhà.

Cô nghe được âm thanh rêи ɾỉ thống khổ và tiếng ly thủy tinh đổ vỡ.

Cuối cùng, lại là tiếng nói quen thuộc, rõ ràng có ý cười nhưng lại mang theo hơi lạnh thấu xương.

"Muốn chết? Tôi giúp chị."

Rất nhanh sau đó, âm thanh bên kia trở nên ầm ĩ, Thời Niệm thậm chí còn không nghe được tiếng nói chuyện nữa, Cố Đình cúp máy.

Thời Niệm ngơ ngẩn nhìn màn hình trong tay.

"Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời," mãi đến khi có người trong văn phòng tới thúc giục cô, "Bác sĩ Thời, nên kiểm tra phòng rồi."

"....Được," Thời Niệm hồi thần, chậm rãi đặt điện thoại về chỗ cũ, "Tôi đến ngay đây."

Hộ sĩ đi đến, thuận miệng hỏi một câu: "Bác sĩ Thời, là bệnh nhân cũ gọi đến sao? Có chuyện gì à?"

Thời Niệm cảm giác chân mình mềm nhũn, đỡ tường mới có thể đứng vững, chậm rãi nói:

"Hình như là.....gọi nhầm rồi."

Gọi nhầm rồi?

Gộ sĩ ngẩng đầu nhìn cô một chút, cũng không hỏi lại.

Kiểm tra phòng xong, thu thập tốt mọi chuyện, lúc xa khỏi bệnh viện đã nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa, hai tay khoanh lại, cười ngâm ngâm mà nhìn cô, tựa như đang đợi cô chạy tới như mọi ngày.

Thời Niệm hít sâu một hơi, đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay.

Đột nhiên, cô cong môi, chạy chậm qua.

Cố Thành vô cùng tự nhiên nhận lấy túi trên tay cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, cười nói:

"Tâm tình không tốt sao?"

Vừa rồi thấy cô đứng yên một lúc, nhìn hắn sửng sốt hồi lâu.

Hô hấp chợt cứng lại, Thời Niệm miễn cưỡng cười cười, lắc đầu:

"Chắc là do mệt mỏi quá thôi."

Cố Thành nhìn cô một cái, không nói gì thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi