QUÁ MỨC CỐ CHẤP

"Chúc mừng cô..."

Thời Niệm đứng hình, vẻ mặt mờ mịt nhìn theo bóng Cố Thành, một lần nữa hoài nghi có phải gần đây quá mệt mỏi hay không mà sinh ra ảo giác rồi.

Thật ra Cố Thành không có nói gì cả?

Người bên ngoài thang máy xô đẩy chen chúc đi vào, Thời Niệm hồi thần, bước ra khỏi thang máy, hướng về phía bên cạnh, lắc lắc đầu, thở dài một cái.

Bạn trai?

Yêu đương?

Thôi bỏ đi, cô làm gì có thời gian mà suy nghĩ mấy cái vấn đề đâu đâu.

Mà Cố Thành,

Thời Niệm chớp chớp mắt, nếu là hắn của năm đó, có khi cô sẽ nói với hắn những lời nghi vấn giống như Thẩm Mộng.

Nhưng là bây giờ.

Vẫn là không nên tự mình đa tình thì hơn.

_____

Buổi chiều có hai ca giải phẫu vừa được gấp gáp thêm vào nên phải tăng ca đến tối, đến lúc làm giải phẫu xong thì trời đã tối đen rồi, Thời Niệm nhìn thời gian, vốn nghĩ là có thể kết thúc sớm một chút, sau đó tranh thủ đến phòng thí nghiệm một chút, hiện tại xem ra phải nghĩ lại rồi.

Chào tạm biệt bác sĩ trực ban, Thời Niệm xách túi rời đi.

Bởi vì câu Cố Thành nói mà lúc trưa cô ăn cơm cũng không ngon, buổi tối làm phẫu thuật lại bỏ mất bữa tối, đến tận bây giờ cũng chưa có cái gì bỏ bụng, dạ dày bắt đầu kháng nghị.

Thời Niệm một tay cầm túi, một tay xoa bụng, chậm rì rì bước đi. Cạnh bệnh viện có không ít cửa hàng tiện lợi, chỉ là nhìn một vòng cũng không thấy có cái nào hợp khẩu vị.

Đèn đường chiếu ra ánh sáng màu vàng quất, trong lòng cô có chút hoang mang.

Thời Niệm ngừng lại, đột nhiên xoay người.

Hai bên đường đầy người qua lại, còn có người dừng lại mua đồ, cũng không có cái gì dị thường.

Thời Niệm nhìn một vòng, nhấp nhấp môi, dù sao cũng gần bệnh viện, người kỳ kỳ quái quái hẳn là phải có, do không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên tinh thần có chút thất thường.

Hôm nay thân thể Thời Niệm hơi khó chịu, khiến tâm tình cũng bị ảnh hưởng theo, tốt nhất đừng có để cô đụng phải tên gàn dở nào, bằng không....

"Bác sĩ Thời," mới vừa quay người lại, trước mặt bỗng xuất hiện một gã đàn ông, trên người sực nức mùi rượu, nhìn cô đầy bất hảo, "Mới vừa tan tầm à."

Bất thình lình từ trên trời rớt xuống như vậy khiến Thời Niệm giật mình, nhịn không được lui về phía sau một bước, chống tay lên đèn đường, sau một lúc mới bình tĩnh lại được, chau mày nhìn gã trước mặt.

Là tên bạn trai kia của bạn cùng phòng, cũng chính là người hôm qua bị cô đuổi.

Gã kia thấy cô bị dọa sợ, trong lòng có vài phần đắc ý, cố ý cong eo dính sát lại, cười hì hì nói:

"Bác sĩ Thời, muộn như vậy mà tan tầm một mình thì không an toàn đâu nhỉ? Hay là tôi hộ tống cô nhé, được không?"

Tên này chắc hẳn là mới uống rượu xong, cả người bốc ra mùi rượu, hơi thở từ trong miệng bốc ra kinh tởm muốn chết, vốn dĩ dạ dạy Thời Niệm đang đánh trống khua chiêng trong bụng, lại bị mùi rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ghê tởm đến mức dạ dày khó chịu vô cùng.

Miễn cưỡng chịu đựng mới không nôn ra.

Thời Niệm nhìn hắn, thân mình hơi né ra phía sau, sắc mặt khó chịu, lạnh lùng nói:

"Tránh ra!"

"Chậc chậc chậc." Chắc là do đang ở bên ngoài, sắc trời lại tối đen, thấy bộ dáng của Thời Niệm, gã càng được nước lấn tới, lá gan cũng nở lớn, hận không thể dán cả mặt mình lên người cô, cợt nhả.

"Bác sĩ thời, cô em xinh đẹp như vậy mà sao lạnh lùng thế? Anh đây nói với cô em mấy câu cũng không được sao? Một thân một mình, lại còn không có bạn trai, hay là để anh đây" vừa nói tay chân vừa vung loạn, muốn chạm vào Thời Niệm.

Thời Niệm nhịn lại cơn cồn cào trong dạ dày, vung tay hất tay hắn ra.

"Bang!"

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra bắt lấy cổ tay gã đàn ông, tên kia lập tức tru tréo kêu đau, hung tợn mà nhìn về phía người kia, mắng:

"Mày là ai! Muốn chết à?"

Thời Niệm sửng sốt, ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, có chút đờ đẫn.

Cố Thành nắm cố tay gã đàn ông, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, không quan tâm tên kia nói cái gì, mày hơi nhíu, nhìn về phía Thời Niệm, gần nhau là đồng thời mở miệng với gã:

"Đây là bạn trai cô?"

"Đây là bạn trai cô?"

Thời Niệm: "...."

Đây là cái tình huống chó má gì thế?

Gã đàn ông kia phả ứng lại trước, nhìn Cố Thành, trào phúng:

"Mày là ai? Tao chính là bạn cùng phòng của bác sĩ Thời, hiểu không? Nếu thấy thích cô ta thì lăn xa một chút, chờ tao chơi xong lại đến lượt mày."

Lời còn chưa dứt, Cố Thành lập tức thay đổi sắc mặt, tay phải nắm chặt, đấm mạnh về phía bụng gã kia, Thời Niệm nghe tiếng mà da đầu tê dại.

Gã đàn ông gào lên, cả người ngã ngồi trên mặt đất, eo gập lại, ngẩng đầu nhìn Cố Thành, khó khăn mắng từng tiếng:

"Vương Bát.... Đản...."

Ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, Thời Niệm hồi thần, vội vàng bắt lấy cổ tay Cố Thành, "Đừng đánh nữa, tay anh không đau à?"

Vết thương của Cố Thành nằm ở tay phải, sáng nay cô mới băng bó cho hắn xong, vết thương còn chưa khép miệng liền đấm ra một quyền như vậy, máu đã rỉ ra thấm đỏ cả băng vải.

Nghe cô nói như vậy, Cố Thành bật cười, tay phải nặng nề nhéo cằm cô, lệ khí trong mắt không hề che giấu.

"Bây giờ thiên sứ áo trắng đều là thánh mẫu hóa thân à?"

Lực tay Cố Thành rất lớn, niết đến cằm cô hơi đau.

Thời Niệm nhắm mắt, hít nhẹ một hơi.

Bỗng dưng,

"Bang" một tiếng, hất tay Cố Thành ra, Thời Niệm xoa xoa cằm, mắt nhìn Cố Thành, không nói chuyện, khom lưng ngồi xổm xuống, nhìn gã đàn ông trên mặt đất.

"Cô làm gì" Cố Thành cau mày, đang muốn mở miệng liền thấy Thời Niệm đặt tay lên vai gã kia, hơi nhíu mày, sau đó nghe thấy hai tiếng "Răng rắc" liên tục, lập tức nghe thấy tên kia tru lên như heo chọc tiết.

"A a a a a a a a"

Mắt thường đều có thể nhìn ra hai cánh tay mềm oặt xuống.

Ước chừng thời gian khoảng hai mươi giây.

Lại là hai tiếng "Răng rắc", hai cánh tay lại trở về vị trí cũ, hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì bất thường.

Chỉ là sau một màn tra tấn như vậy, gã kia đã đau đến mức không phát ra tiếng, nằm vật ra đất, ngũ quan đều nhăn thành một nắm, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Thời Niệm ấn ấn vai hắn hai cái, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng dậy, phủi phủi tay, nhìn Cố Thành, giải thích:

"Anh đánh vào bụng hắn, vạn nhất ảnh hưởng tới tì tạng hắn thì làm sao? Đến lúc đó anh còn phải trả tiền thuốc men cho hắn đấy." Nói xong lại nhìn gã đàn ông đang nằm dưới đất, "Bẻ khớp tay hắn, ngoại trừ đau thì không để lại thương tổn gì."

Chỉ cần thủ pháp chính xác thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cố Thành: "...."

Thời Niệm nói xong liền kéo tay Cố Thành qua, để dưới ánh đèn đường nhìn kỹ, mấy tầng băng gạc quả nhiên lỏng lẻo, đều đã thấm máu, bàn tay cũng sưng lên.

Thời Niệm cột chắc lại băng gạc cho hắn, dặn dò: "Anh trở về thì nhớ dùng nước muối sinh lý súc rửa lại miệng vết thương, nếu không có thì dùng nước muối loãng cũng được, sau đó băng"

"Cô không thể xử lý hộ tôi à?" Cố Thành ngắt lời cô, nói xong liền nâng tay lên, "Tay này bị thương là do cứu cô đấy."

Thời Niệm lập tức dở khóc dở cười, cái gì mà tay bị thương do cứu cô, hắn không tới thì cô cũng có thể tự xử lý có được không?

Nhưng mà,

Nói cho cùng, Cố Thành quả thực đã giúp cô, ít nhất thì hai đánh một không chột cũng què, có hắn ở đây thì vẫn tốt hơn, Thời Niệm cũng không so đo với hắn nữa.

"Đến tiệm thuốc đối diện đi, tôi xử lý cho anh."

Đúng lúc tiệm thuốc mở 24 giờ ở đối diện, Thời Niệm liền dẫn Cố Thành qua đó, lúc sắp đi, Có Thành đưa mắt nhìn gã đàn ông nằm dưới đất, không nói gì.

Thời Niệm vào tiệm thuốc mua băng gạc và nước muối sinh lí, tăm bông linh tinh, rồi nhanh chóng bước ra.

Lúc này bên ngoài tiệm thuốc vắng người, hai người liền cứ thế ngồi xuống, Thời Niệm nương nhờ ánh đèn mà tỉ mỉ xử lý miệng vết thương cho hắn.

Cố Thành không nói chuyện, Thời Niệm cũng không mở miệng, hai người liền cứ an tĩnh như vậy mà ngồi.

Sau một lúc lâu,

Cố Thành: "Tên kia là ai? Hai người quen nhau à?"

Thời Niệm liên tay liên chân, giải thích: "Là bạn trai của bạn cùng phòng."

"Bạn trai cô đâu?" Cố Thành nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, "Muộn thế này mà không tới đón cô à?"

Thời Niệm rũ mi, không ngẩng đầu, chỉ nói: "Chúng tôi yêu xa."

Cố Thành cười nhạo một tiếng, "Là yêu xa hay là không có?"

Thời Niệm không hé răng, chỉ là dừng tay lại.

Bỗng dưng, hung hăng dùng sức.

Cố Thành kêu lên một tiếng, cúi đầu lại gần, cánh môi đều sắp chạm đến trán Thời Niệm mới khó khăn dừng lại.

"Bác sĩ Thời, cô đối với bệnh nhân không phải đều rất ôn nhu sao? Sao lại hung dữ với tôi như vậy? Hả?" Buổi sáng không phải còn dịu dàng lắm à? Sao vừa ra khỏi bệnh viện liền trở mặt rồi?

Quả nhiên,

Ôn nhu đều là giả dối sao?

Thời Niệm hơi bực bội, đang muốn mở miệng mắng hắn, mới vừa ngẩng đầu, trán liền chạm vào môi Cố Thành.

Môi Cố Thành rất lạnh, giống y như tay hắn, nhiệt độ khắp cơ thể đều thấp kinh người, đụng tới trán làm người ta giật mình một cái.

Thời Niệm ngây ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng lại, không chờ đến khi nghĩ ra cách chữa thẹn thì Cố Thành đã nhìn cô, cười nhẹ một tiếng:

"Bác sĩ Thời, cô mới hôn tôi sao?"

Thời Niệm nhất thời cảm thấy da mặt bốc khói, cả người đều không tự nhiên, cô cũng không biết mới xảy ra chuyện gì.

"Tôi" Thời Niệm há miệng định giải thích.

"Là cô dịch sát lại." Cố Thành giành trước một bước.

"Anh"

Cố Thành: "Tôi vẫn luôn ngồi im tại chỗ."

"Nhưng"

Cố Thành nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Cô thật sự là đã hôn tôi đấy." Đáng tiếc chỉ là cái trán.

Thời Niệm mím môi, cố gắng nhẫn nhịn, tốt bụng nói: "Thật ngại quá."

Cái trán của cô hôn lên miệng hắn, ha hả.

Cố Thành không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng.

Môi Thời Niệm giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Chờ tới khi về phòng trọ, nhìn thấy bạn cùng phòng, Thời Niệm ngay cả chào hỏi cũng lười, lập tức vọt vào phòng, "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại, đấm túi bụi lên gối đầu.

Cô khi nào thì hôn hắn!!!

Hắn cứ ở đó mà nói hươu nói vượn!!!

Hơn nửa đêm còn không chịu ở yên trong nhà mà còn ra đường lắc lư làm gì!!!

Cho rằng là giúp được cô sao? Một mình cô cũng có thể thu phục được gã kia!!!

Đấm đá phát tiết một hồi, Thời Niệm ghé vào mép giường, với tay lấy giấy dán từ trên bàn, ngoáy vài nét chữ lên, dán ở bên cạnh đầu giường.

Phòng của cô không lớn, bàn làm việc gần như liền kề với thành giường, khe tường bị cô dán lung tung tứ phía, phần lớn là danh sách kế hoạch hoặc là đánh dấu thực nghiệm gì đó, tờ giấy note vô cùng nổi bật mà dán ở vị trí chính giữa, viết:

"Cố Thành, tránh xa tôi ra!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi