QUÁ MUỘN ĐỂ NÓI LỜI YÊU


Từ Thiên nhướn mày ngạc nhiên.

Anh ta âm trầm, hạ mi mắt khàn giọng đáp: “Cảng phía Tây, kho hàng số 6.

Đây là tin nhắn mà cô ấy gửi cho tôi.

Tôi đã liên lạc nhưng không được.”
Từ Viễn Hàn nhíu mày.

Dương Mộc An sẽ không tụ dưng nhắn một dòng tin nhắn không có ý nghĩa gì như vậy.

Một địa điểm nhưng không có lời hẹn, mọi chuyện chẳng đơn giản như thế.
“Cảm ơn anh.”
Từ Viễn Hàn định ngắt máy nhưng lại nghe tiếng Từ Thiên vang lên.
“Tôi hy vọng cậu sẽ không phải hối hận.”
Từ Viễn Hàn cười khổ: “Đáng tiếc là tôi đã hối hận từ rất lâu rồi.”
Từ Thiên im lặng một hồi.

Anh ta không biết bản thân có đang làm đúng hay không.

Dương Mộc An lựa chọn không nói cho Từ Viễn Hàn có lẽ là do cô có lý do riêng.

Cô tin tưởng anh ta nhưng anh ta lại đem chuyện này nói cho Từ Viễn Hàn.

Có thể Dương Mộc An sẽ không vui.

Thế nhưng Từ Thiên lại thầm hiểu được.

Chuyện của bọn họ vẫn nên để chính bọn họ tự cởi bỏ.
Từ Viễn Hàn ngắt máy một hồi lâu.

Từ Thiên đặt điện thoại xuống bàn, nhìn ra bên ngoài khẽ thở dài.
“Tôi hy vọng hai người đều sẽ không còn hối hận nào nữa.”
Dương Mộc An đã không còn thời gian để quay đầu nữa.

Từ Thiên hy vọng cho đến lúc ngặt nhất, cô có thể cởi bỏ hết những nút thắt trong lòng mình.
Lúc này, ở kho hàng số 6, Dương Mộc An đã đến trước cửa kho.

Một người đàn ông mặt đồ đen xuất hiện đưa cô vào trong.

Đi qua một cái khoảng trống lớn, lại leo lên cầu thang, băng qua một dãy hành lang, rẽ vào một căn phòng nhỏ.
Dương Mộc An lập tức nhìn thấy Dương Mộc Nhiên bị trói trên ghế, dáng vẻ hình như là đang ngất đi.

Dương Mộc An có chút nóng lòng, liền đưa mắt sang nhìn xung quanh.
Ánh đèn trong phòng lập loè không rõ, không gian rộng lớn vang lên tiếng một người phụ nữ trung niên.
“Bình tĩnh hơn tôi nghĩ.”
Dương Mộc An quay sang nhìn.

Người phụ nữ nhìn qua có vẻ đã ngoài bốn mươi, phong cách ăn mặc và cả lời nói, cử chỉ đều rất tao nhã.

Có thể từ vẻ ngoài đoán được xuất thân từ một gia đình danh giá.

Dương Mộc An cũng đoán được có lẽ bà ta là người đứng sau những rắc rối xuất hiện ngay từ đầu.
Còn về mục đích, hình như là nhắm vào Từ Viễn Hàn hoặc gia đình Từ gia, bản thân chỉ là bị liên luỵ.
Người phụ nữ đưa tay ra hiệu.

Vệ sĩ bên cạnh liền nhấc một chiếc ghế đến chỗ cô.

Dương Mộc An điềm tĩnh ngồi xuống.
“Tôi không rõ mục đích của bà là gì.

Dù là nhắm vào ai, hy vọng bà có thể nói một câu rõ ràng.”
Người phụ nữ kia mỉm cười, cảm thấy có chút thú vị.
“Trước tiên thì giới thiệu một chút.

Tên tôi là Tằng Thuỵ, trưởng nữ độc nhất của Tằng Gia của mười mấy năm về trước.

Thế hệ của cô có lẽ là không biết đến.”
Gượm một lát lại nói tiếp: “Thành thật xin lỗi vì kéo cô vào mớ hỗn độn này.

Có lẽ cô cũng nhìn ra được người mà tôi nhắm vào không phải cô.


Lần này chỉ muốn mượn cô để dụ người đến, tôi lấy danh dự ra đảm bảo sau khi việc thành sẽ để cô an toàn rời đi.”
Dương Mộc An đối với cái tên này thực sự là xa lạ.

Nhưng theo lời bà ta nói lại có phần đáng tin.

Dương Mộc An nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng nhìn ra được Tằng Thuỵ đối với mình không có ác ý.
Nhưng có một sự thật không thể chối cãi rằng bà ta đã không tiếc thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Chính cô cũng nhiều lần bị đẩy vào nguy hiểm.

Người như vậy mới càng đáng sợ.
“Dựa vào cái gì tôi phải tin bà.”
Tằng Thuỵ hơi ngạc nhiên, sao đó lại mỉm cười.
“Cô cũng đâu còn lựa chọn nào khác.”
Dương Mộc An cười nhẹ nhàng.
“Mục đích của bà chỉ thành khi tôi còn sống, như vậy mới có giá trị.

Vậy nếu tôi chết đi thì bà cũng không đạt được gì nữa.”
Tằng Thuỵ đứng bật dậy, dáng vẻ có chút sốt sắng.

Dương Mộc An vẫn điềm tĩnh an nhiên.

Bà ta nhìn cô, trong một lúc đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và ngồi lại ghế.
“Cô thật sự thông minh và nhạy bén hơn tôi nghĩ.”
Dương Mộc An liếc mắt nhìn qua phía Dương Mộc Nhiên.

Cô kéo dài thời gian từ nãy đến giờ, có lẽ cũng khá đủ.

Nhưng vấn đề là Dương Mộc Nhiên vẫn còn trong tay họ, cô không thể liều lĩnh.

Rõ ràng bà ta là muốn đem cô làm mồi nhử, Dương Mộc Nhiên hoạ lắm cũng chỉ là bị cô làm cho liên luỵ.


Tạm thời sẽ không có nguy hiểm, nhưng làm gì cũng phải đảm bảo Dương Mộc Nhiên rời khỏi đây được sớm nhất có thể.
Dương Mộc An gõ gõ tay lên cạnh ghế, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Bây giờ thì tôi nghĩ chúng ta có thể bàn điều kiện một chút nhỉ.”
Tằng Thuỵ nhíu mày, dáng vẻ mất bình tĩnh.

Không gian im lặng khiến cho trống tim Dương Mộc An đập liên hồi.

Cô thừa nhận mình đang rất lo lắng.

Nếu bà ta không đồng ý, sự việc sơ sảy vượt khỏi tầm kiểm soát một chút thôi cũng có thể khiến cô không thể quay đầu.
Dương Mộc An không sợ bản thân gặp nguy, dù sao thời gian của cô cũng không còn nhiều nữa.
Một lúc lâu sau đó, Tằng Thuỵ mới mỉm cười, cơ mặt giãn ra một chút rồi mỉm cười.
“Nói thử xem cô muốn bàn điều kiện gì với tôi.”
Dương Mộc An thầm thở phào một chút, đi được đến thế này xem như đã đạt được một nửa mục đích.
“Bà có thể sử dụng tôi làm con tin như bà muốn, tôi sẽ đưa bà đi gặp người bà muốn gặp.

Chỉ cần bà thả Mộc Nhiên ra, tôi có thể đáp ứng bà.”
Tằng Thuỵ cười.

Lời đề nghị này ngược lại không tồi.

Có thể khiến bà ta không tốn chút sức mà đạt được mục đích.

Dương Mộc An cũng không có khả năng để làm ra điều gì quá lớn vượt khỏi tầm kiểm soát của bà ta.
“Được, tôi đồng ý với cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi