QUẢ NGỌT NĂM THÁNG

Dịch: Hoài Dương

Đinh Mật chuyển hết sách vở qua, ngồi xuống bàn sáu tổ bốn, ngẩn người nhìn chỗ trống bên cạnh. Lục Thời Miễn đã đi chơi bóng.

“Ngây ra gì đấy?”

Đỗ Minh Vy nhảy qua, ngồi xuống vị trí của Lục Thời Miễn, cười híp mắt nhìn cô.

“Không có gì.” Đinh Mật lắc đầu, bắt đầu sắp xếp bài vở.

“Thật?”

Thực ra là có. Đinh Mật chà mặt, xáp đến trước mặt Đỗ Minh Vy, thỏ thẻ: “Lục Thời Miễn đột nhiên chọn tao ngồi cùng, mày đoán xem liệu có phải do Từ Dịch cũng đồng hạng nhất, cậu ấy sợ Từ Dịch sẽ chọn tao không?”

Đỗ Minh Vy cốc đầu cô: “Giỏi đấy, tao còn tưởng đến thế mà mày vẫn không nhìn ra cơ.”

Cô nhìn ra đấy…

Nhưng còn người khác thì sao?

Trực tiếp một cách táo bạo như vậy, Đinh Mật kinh hồn bạt vía, nhút nhát hỏi: “Liệu mọi người có bàn tán gì không nhỉ? Nhỡ thầy cũng nhìn ra thì tao xong đời.”

Lúc chưa ngồi cùng bàn thì chỉ muốn được ngồi cùng bàn với cậu, bây giờ ước muốn đột nhiên trở thành hiện thực, cô lại sợ bóng sợ gió.

Đỗ Minh Vy biết ngay sẽ thế này, an ủi cô: “Đừng lo, cả lớp có mười mấy đứa con gái đều ngồi cùng bàn với tụi con trai hết đấy thôi, không có lí nào lại chỉ soi mày với Lục Thời Miễn. Hơn nữa mày với cậu ta vẫn chưa bắt đầu còn gì?”

“… Đúng là chưa bắt đầu, nhưng cảm giác vẫn khác.”

Đinh Mật cắn môi, không biết nên nói với Đỗ Minh Vy thế nào. Cô cảm thấy Lục Thời Miễn thích cô, nhưng thích bao nhiêu? Cô không biết. Bây giờ là cuối cấp, cô rất sợ bản thân không khống chế nổi làm ảnh hưởng đến học tập. Cô không còn lựa chọn nào khác, cô nhất định phải đỗ vào trường tuyến một.

Đỗ Minh Vy nói: “Chỉ cần thành tích của mày không trượt dốc, thầy sẽ không làm khó mày đâu. Hơn nữa mày nhìn Lục Thời Miễn giống người yêu sớm lắm à?

Không giống…

Đinh Mật an lòng, sắp xếp sách vở xong xuôi, nói: “Bọn mình đi ăn cơm đi.”

Lúc sắp đến giờ tự học tối, Lục Thời Miễn quay lại, đá ghế ngồi xuống. Đinh Mật nghiêng đầu thoáng nhìn cậu rồi lại vội vã cúi xuống. Lục Thời Miễn khó hiểu, không phải vẫn luôn muốn ngồi cùng cậu sao? Giờ ngồi cùng rồi lại phớt lờ cậu.

“Tối nay tự học môn gì vậy?” Ngón tay thon dài của Lục Thời Miễn lướt qua chồng sách.

Bấy giờ Đinh Mật mới nhìn cậu, nói khẽ: “Ngữ văn.”

Trong mấy môn học, Lục Thời Miễn học Văn kém nhất. Thực ra phần trả lời câu hỏi cậu làm cũng được, nhưng cậu không thích viết văn, thế nên điểm phần đó luôn rất thấp. Đinh Mật đọc bài văn của cậu, nghi ngờ cậu thực ra vốn chẳng để tâm, đơn giản là viết bừa.

“Ừ.” Lục Thời Miễn rút sách ngữ văn ra.

Năm nay đã đổi giáo viên dạy Văn, tên Chương Lệ Huy.

Khi cô diện Hán phục (1) bước vào lớp, cả đám ồ lên, ầm ầm ĩ ĩ. Chương Lệ Huy cầm sách giáo khoa gõ bàn: “Trật tự nào, có gì tan học thảo luận tiếp, hôm nay cả lớp ôn tập lại bài đầu tiên đi.”

(1) Hán phục: https://goo.gl/BeQucZ

Tan học thảo luận về cô được không ạ?

Khi Chương Lệ Huy đi qua chỗ Đinh Mật, Đinh Mật không nhịn được cúi đầu ngó chân váy dài quét đất của cô, lòng nghĩ, mặc như vậy mà Hiệu trưởng không có ý kiến gì sao?

Quả nhiên, tan học cả đám liền tụ lại bàn tán ồn ào, nói về bộ Hán phục của Chương Lệ Huy.

Đỗ Minh Vy ngồi bàn hai từ dưới lên ở tổ ba, người ngồi sau vẫn là Từ Khiên, cùng bàn với Từ Khiên là Tần Dạng. Bắt đầu học kỳ này, mấy cậu cao trên mét tám gần như không có quyền chọn chỗ, toàn bộ đều bị xếp xuống cuối.

Mấy cậu trai nói năng bỉ ổi: “Mặc cứ như tiên nữ ấy nhỉ.”

“Chuẩn luôn, tao còn tưởng cô xuyên không chứ.”

“Ha ha ha ha!”

Đỗ Minh Vy quay đầu lại lườm mấy tên đó: “Cười cái con khỉ! Cô Chương mặc đẹp thế còn gì!”

Cô nàng lại quay đầu hỏi Đinh Mật: “Đúng không, Mật Mật.”

Đinh Mật vô thức liếc nhìn Lục Thời Miễn, còn chưa kịp đáp, Khương Khả Du ngồi trước Đỗ Minh Vy đã nói: “Đúng là đẹp thật.”

Mấy nữ sinh bảo vệ cô giáo, tranh cãi với đám nam sinh, giờ giải lao cứ thế trôi qua.

Cả buổi tối Đinh Mật đều không dám nói chuyện nhiều với Lục Thời Miễn, sợ làm vậy sẽ khiến các bạn học để ý và dò xét. Nói cho cùng, Đinh Mật có tật giật mình.

Sau khi ngồi cùng bàn, quan hệ hai người còn không thân mật thoải mái bằng trước kia.

Lục Thời Miễn nhìn cô cứ hết tiết là chạy sang chỗ Đỗ Minh Vy, không phải ra hành lang đứng thì là dắt nhau đi vệ sinh, nói chung là sẽ không ngồi yên một chỗ, cũng không chịu nói chuyện nhiều với cậu.

Buổi tự học tối kết thúc, hai người một trước một sau ra khỏi phòng học, đến nhà để xe.

Lục Thời Miễn dắt xe ra, Đinh Mật chậm chạp ngồi mở khóa, cậu chán: “Đinh Mật, cậu nhanh lên.”

Đinh Mật lập tức đứng dậy, dắt xe ra, Lục Thời Miễn đã đạp xe đi trước.

Hai người một trước một sau ra khỏi cổng trường, vòng qua hai con phố, chạy đến đoạn đường biệt thự san sát. Trên đường lác đác người đi, xe cộ vượt qua chạy lại, Lục Thời Miễn đột nhiên phanh xe, ngoảnh đầu nhìn người phía sau.

Tim Đinh Mật đập như trống, dừng lại trước ánh mắt áp bức của cậu, dè dặt hỏi: “Sao vậy?”

Lục Thời Miễn nhìn cô một hồi, khóe miệng cong lên vẻ trào phúng: “Cậu nói xem?”

Cô cứng miệng: “Tớ không biết…”

“Nói lại lần nữa xem.”

“…”

Đinh Mật thức thời ngậm miệng, Lục Thời Miễn buồn bực không thôi, nói chẳng chút khách khí: “Cả buổi tối cậu cứ trốn tớ là ý gì? Ngồi cùng bàn với tớ khiến cậu thiệt thòi lắm à? Hay là cậu muốn ngồi cùng bàn với Từ Dịch?”

Đinh Mật vội vã lắc đầu: “Không có!”

Sao có thể, cô chưa hề đồng ý ngồi với Từ Dịch.

E là cậu không biết cậu thu hút thế nào đâu, ngồi cùng bàn với cậu áp lực lớn thế nào cậu có biết không?

Được rồi, hồi học lớp 11 cô cũng không biết.

Đinh Mật cúi đầu, lẩm bẩm: “Cậu bỗng nhiên chọn tớ ngồi cùng, cả lớp đều dán mắt vào tớ, đặc biệt là các bạn nữ, thế nên tớ hơi sợ…”

Tuổi học trò, sợ nhất là bị bàn ra tán vào với chỉ trỏ sau lưng, càng rõ ràng, càng sợ hãi.

Lục Thời Miễn im lặng hồi lâu, nói: “Cậu lại gần đây.”

Đinh Mật dù nghi hoặc nhưng vẫn đẩy xe bước đến trước mặt cậu, ngay giây tiếp theo, đầu cô bị cốc mạnh một cái. Đinh Mật ăn đau, bưng đầu ngước nhìn cậu: “Cậu làm gì đấy!”

“Khiến cậu tỉnh táo lại.”

Lục Thời Miễn dùng chân trái chống xe, thong thả nhét tay phải vào túi quần, ánh mắt vừa sâu vừa tối nhìn cô chằm chằm.

Đinh Mật xoa đầu: “Tớ tỉnh táo lắm mà.”

Lục Thời Miễn nhìn về phía trước: “Đã là năm cuối rồi, hầu hết mọi người đều đang bận nghĩ xem làm thế nào để đạt điểm cao hơn, chẳng mấy ai rảnh đi lo chuyện của người khác đâu.”

Đinh Mật nhìn gò má tuấn tú trầm lắng của cậu, bỗng thấy hơi mất mặt. Thật ra cả tối cô đều học không vào, ngồi cạnh cậu, tâm tư cô cứ bay loạn.

Lục Thời Miễn khôi phục ngữ khí lành lạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Biết vì sao trước kia tớ không đồng ý để cậu ngồi cùng tớ không?”

Cô lắc đầu.

Bờ tường bất thình lỉnh nhảy ra một chú mèo quýt tròn vo, nghênh ngang xuyên qua giữa hai người. Đinh Mật thoáng thất thần, ánh mắt đuổi theo chú mèo béo kia, mãi đến khi nó lượn một vòng quanh xe, quay lại nằm lên chân giày của Lục Thời Miễn.

Lục Thời Miễn không hất nó ra, cô ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt sâu hun hút của cậu.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Đinh Mật không nhịn được: “Thế sao bây giờ cậu lại chọn tớ…”

Lục Thời Miễn sa sầm: “Còn hỏi.”

Không phải cậu hỏi tớ trước sao?

Đinh Mật hơi tủi thân, đổi cách hỏi: “Vậy tại sao trước kia cậu lại không đồng ý với tớ?”

Sắc mặt Lục Thời Miễn hòa hoãn lại, liếc mắt lườm cô: “Chính vì sợ cậu sẽ như bây giờ đấy. Đầu óc cả ngày toàn nghĩ linh tinh, cậu còn định thi đại học không?”

Biểu cảm đã nhìn thấu bạn nhưng lại không nói rõ ra này khiến Đinh Mật thẹn đỏ cả mặt, cô trèo lên xe định đi, lúc sắp đi ném lại một câu: “Cậu mới nghĩ linh tinh ấy!”

Thiếu nữ tháo chạy như bay.

Lục Thời Miễn quay mặt đi, sờ sờ mũi, khom lưng ôm chú mèo béo kia lên, về nhà.

~~~

Đinh Mật về đến nhà, mọi người đều đang ngồi trong phòng khách, Tiết Chấn và Chu Thanh mặt mày vui mừng, Tiết Ninh nghiêng mặt mất kiên nhẫn.

Đáy lòng Đinh Mật vang lên hồi chuông báo động, tâm trạng tức khắc xuống dốc: “Mẹ, chú, con về rồi ạ.”

Tiết Chấn mặt đầy nét cười: “Con về rồi à, sau này Tiết Ninh sẽ học cùng trường với con đấy. Tuy không phải cùng lớp, nhưng thành tích của con cao, nền tảng cũng tốt, tối với cuối tuần hai đứa cùng nhau học bài nhé, con chỉ bảo thêm cho Tiết Ninh.”

Tiết Ninh hừ lạnh: “Ai cần nó dạy, tự con không biết học à?”

“Mày biết học mà sao đến trường tuyến ba cũng không thi đỗ?” Tiết Chấn mắng.

Đinh Mật thấy thật bất lực, nhìn sang Chu Thanh, Chu Thanh cười: “Ông đừng mắng con trẻ làm nó thấy áp lực. Vẫn còn một năm nữa mà, Tiểu Ninh rất thông minh, chăm chỉ ôn tập sẽ thi tốt thôi.”

Tiết Chấn nguôi giận, nhìn Đinh Mật: “Ngày mai con với Tiết Ninh đi học cùng nhau nhé, dẫn nó đi làm quen dần.”

Tiết Ninh bĩu môi: “Ai cần nó dẫn, chiều hôm qua con đi xem một lượt rồi, con biết phòng học ở đâu.”

Không cần càng tốt, Đinh Mật đáp: “Con đi tắm rửa ạ, con còn phải học.”

“Nhìn đi, sau này mày đừng mơ ra ngoài chơi tối nữa, ngoan ngoãn mà ở nhà học bài với Đinh Mật.”

“Bố không thấy phiền à, suốt ngày so sánh con với nó.”

“Mày mà làm tao bớt lo thì tao cần quản mày nữa hả?”

“Vâng, vâng, vâng, cả thế giới có nó bớt lo nhất!”



Tiếng tranh cãi bên ngoài ầm ĩ không dứt, Đinh Mật lấy MP4 Đỗ Minh Vy cho mượn ra, đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Một lát sau, cô bỏ tai nghe ra, bên ngoài cũng đã yên tĩnh.

Tiết Ninh đẩy cửa đi vào, bò lên giường trùm chăn kín người.

Đinh Mật ôm quần áo ngủ đi tắm, quay về nằm lên giường, thở dài một hơi, lật người ôm lấy gối.

Ngày hôm sau Đinh Mật dậy rất sớm, Chu Thanh còn chưa làm thức ăn sáng xong: “Sao con dậy sớm thế?”

Đinh Mật cúi đầu thay giày: “Con đi học sớm.”

Đứa bé này ngày càng khiến người ta lo lắng, Chu Thanh cười gượng, kéo tủ khóa lấy năm đồng đưa cô: “Trên đường con hãy mua gì đó mà ăn.”

“Vâng.” Đinh Mật nhận tiền.

Đinh Mật mua hai cái bánh bao ở gần nhà, đạp xe đến ven dãy biệt thự, xe Lục Thời Miễn vẫn còn trong sân. Cô ngồi trên xe ăn bánh bao, lại lấy một hộp sữa từ trong cặp sách ra hút.

Phòng ngủ của Lục Thời Miễn ở tầng ba, ban công đối diện với sân nhà, mặc quần áo được nửa, cậu vừa kéo rèm ra liền trông thấy cô bé đang ngồi trên xe cắn ống hút ở ven đường kia.

Lục Thời Miễn khựng tay lại, sao cô đi sớm thế?

Vội vàng đánh răng rửa mặt chạy xuống, bữa sáng cũng không ăn, Lục Thời Miễn ra sân lấy xe.

Đinh Mật nghiêng đầu nhìn Lục Thời Miễn đứng trước mặt, cười khẽ: “Chào buổi sớm.”

Lục Thời Miễn trèo lên xe, liếc cô: “Đâu sớm bằng cậu.”

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Qua đường cái, Lục Thời Miễn dừng lại trước một quán đồ chiên. Cậu ném xe vào góc cửa, nhìn cô: “Đợi tớ ăn sáng.”

Đinh Mật ngơ ra: “Cậu chưa ăn sáng á?”

Lục Thời Miễn liếc cô: “Sao hôm nay cậu đi sớm thế?”

“Tớ dậy sớm nên đi sớm thôi.”

Đinh Mật rất ít khi kể chuyện trong nhà, đến Đỗ Minh Vy cũng chỉ biết một chút, cô không biết nên nói với Lục Thời Miễn thế nào. Bởi vì cô không muốn đến trường cùng Tiết Ninh, vậy nên mới dậy sớm nửa tiếng. Nếu phải đến trường cùng Tiết Ninh, cô chắc chắn không thể đi cùng Lục Thời Miễn.

“Ừm.” Lục Thời Miễn tùy tiện đáp, đi vào ăn sáng.

Lúc Lục Thời Miễn ngồi ăn, Đinh Mật ngồi đối diện cậu: “Sau này sáng sớm cậu còn đi chơi bóng không?”

“Không đi nữa.”

“Ồ, tại sao vậy?”

Lục Thời Miễn nhìn cô: “Cậu thấy đứa học sinh lớp 12 nào còn có thời gian sáng dậy đi chơi bóng không?”

Thì ra là không có ai chơi cùng nữa. Được thôi.

Suốt ba ngày Đinh Mật đều dậy sớm nửa tiếng, ngày nào cũng đợi Lục Thời Miễn ở ven đường khu biệt thự.

Lục Thời Miễn không nắm bắt được thời gian của nha đầu này, trước kia luôn là cậu đợi cô, bây giờ bỗng bị cô đợi ba lần liền, cậu hơi khó chịu: “Sao dạo này cậu còn dậy sớm hơn cả chim thế.”

“…”

Đinh Mật mím môi: “Cậu cứ ngủ đi, tớ đâu giục cậu, cũng không để cậu phải đợi tớ mà.”

Lục Thời Miễn gõ đầu cô: “Ngủ cái con khỉ.”

Mỗi sáng thức dậy kéo rèm ra đều nhìn thấy một người đang ngồi ngay trước cổng nhà mình, cậu còn ngủ kiểu gì?

Đinh Mật xoa đầu, Lục Thời Miễn lườm cô: “Về sau đều tầm này?”

“Ừm…”

Lục Thời Miễn hơi nhíu mày, trèo lên xe. Đinh Mật theo sau cậu: “Cậu ăn sáng chưa?”

Cậu một tay lái xe, một tay xoa bụng, uể oải đáp: “Cậu nói xem?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi