QUA NHÀ TỚ LÀM BÀI TẬP ĐI

Edit: Bàn

Mua đồ xong, Tống Dã hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Về nhà à? Hay là đi ăn McDonald? Chiều anh dẫn cậu đi trung tâm trò chơi nhé?"

Khúc Liệu Nguyên trước đây rất thích đi trung tâm trò chơi, nhất là trò bắn súng, một khi cầm lấy khẩu súng trò chơi, liền có một bộ hận không thể sống cùng máy chơi game trước mặt.

"Không muốn chơi, muốn về nhà," Khúc Liệu Nguyên nói, "Buổi sáng lúc đi, mẹ tớ nói buổi trưa làm mì cho bọn mình."

Không giống như tâm thái trước đây khi lên khu nội thành, luôn thấy tràn ngập cảm giác mới mẻ, chơi cái gì cũng chơi chưa đã, sau khi cậu đến thành phố học cấp 3 và trọ ở trường, thì bắt đầu cảm thấy trong nhà là tốt nhất, ở xưởng 407 leo núi nhặt con nhím, đi đập chứa nước câu cá, bị Cao Tú Nguyệt sai bảo làm ít việc nhà, không có việc gì thì đưa cơm cho Khúc Đại Giang đang trực ban, hàng xóm trong Gia Chúc Viện hoà thuận vui vẻ, cuộc sống như vậy cũng rất thú vị.

Trước khi lên xe bus, Tống Dã mua 2 cây kem Xảo Lạc Tư, trận này Xảo Lạc Tư làm quảng cáo che trời lấp đất, trêи xe bus cũng toàn là poster của Trương Thiều Hàm. Hắn cho Khúc Liệu Nguyên một cây, hai người lên xe, lần lượt ngồi lên hàng cuối cùng.

Trêи đường xe bus lái về nhà, Khúc Liệu Nguyên nói ra suy nghĩ của mình với Tống Dã.

Tống Dã đánh giá cậu nói: "Cậu đây là không muốn rời xa gia đình. Khi còn bé cậu cũng như vậy, có nhớ không? Ngày cậu mới lên tiểu học ấy, cậu cứ khóc nháo không đi học muốn về nhà, nếu không phải là tớ đưa socola cho cậu ăn, cô Vương đã phải gọi cho phòng bảo vệ bảo chú Khúc qua trường rồi."

"Làm gì có chuyện này chứ?" Khúc Liệu Nguyên lại không nhớ, nói, "Cậu đừng lừa người, sao tớ lại nhớ rõ là hồi bé cậu rất thích khóc? Giống y như bé gái, lớn lên vẫn giống."

Tống Dã không vui, nói: "Cái gì, nhìn tớ giống bé gái? Cậu lại nói lung tung."

Khúc Liệu Nguyên nói xong câu kia liền có chút không được tự nhiên, nhìn lại khuôn mặt Tống Dã trông cũng giống hồi bé nhưng lại có một hương vị khác, cảm thấy hậm hực một hồi: "Không nói thì không nói, bây giờ không giống được chưa."

Tống Dã dùng đầu gối đụng đầu gối cậu một cái, đưa kem qua, nói: "Đây, lấy thanh nhân ăn đi."

Xảo Lạc Tư ăn được một nửa, sẽ lộ ra một khối socola nhỏ ở giữa, chính là linh hồn của cả cây Xảo Lạc Tư.

Khúc Liệu Nguyên đến gần tay hắn, cắn khối linh hồn kia đi.

Ngày 6 là Tết Trung thu theo âm lịch, xưởng phát bánh trung thu, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt mỗi bên ôm về nhà một hộp.

"Năm nay không phát hoa quả ạ?" Khúc Liệu Nguyên bẻ một miếng bánh trung thu, chia cho Tống Dã, lại hỏi ba cậu, "Năm ngoái có phát một hộp hoa quả mà? Năm ngoái phát táo tây, ăn vừa giòn vừa ngon."

Khúc Đại Giang nói: "Phát được bánh trung thu đã là không tồi rồi, công nhân phân xưởng ngay cả bánh trung thu..."

"Nói với nó cái này làm gì?" Cao Tú Nguyệt lên tiếng cắt lời ông.

Khúc Đại Giang liền không nói nữa, cười nói với hai học sinh cấp 3: "Chiều chú rảnh, nhà ta đi qua vườn trái cây gần đây hái nho nhé?"

Tống Dã nói: "Cháu không muốn đi... Có bài tập chưa làm xong, mọi người đi đi ạ."

Hắn đứng dậy, quay về phòng.

Khúc Đại Giang nhìn con trai, Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Ba, ba dẫn mẹ đi thôi, Tiểu Dã cả ngày hôm nay không vui rồi, con muốn ở nhà với nó."

Ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng Khúc Đại Giang cùng hai nhà hàng xóm khác, đi vườn nho chơi.

Tống Dã ngủ trưa mười mấy phút đã tỉnh, nhìn Khúc Liệu Nguyên, người này mặt hướng tường, vẫn đang ngủ.

Hắn đi rửa mặt, quay về ngồi trước bàn, cầm lấy quyển "Vanity Fair" song ngữ đang đọc mấy ngày nay, trong sách bỏ một cái kẹp sách, là kẹp sách lưu niệm mua ở Đại học Thanh Hoa lúc hắn cùng Khúc Liệu Nguyên đi chơi Bắc Kinh. Lật tới trang có đặt kẹp sách lên, hắn phát hiện bên trong ngoại trừ cái kẹp sách kia, còn lẫn một tờ giấy gấp làm đôi.

Cái gì đây?

Tống Dã quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên đang ngủ một chút. Lần này hắn rất nhanh đã phát hiện ra Khúc Liệu Nguyên đang giả vờ ngủ, hơn nữa vẫn đang len lén nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn ở bên kia quét qua thì vội vàng nhắm hai mắt lại. Đồ ngốc này, giả vờ ngủ cũng giả không giống.

Hắn mở tờ giấy kia nhìn, tờ giấy là giấy viết thư của xưởng 407, kẻ ô vuông đỏ, trêи đầu in dòng chữ "Giấy viết thư xưởng 407," trêи tờ giấy viết --

Anh Tiểu Dã thân ái của em:

Đầu tiên, chúc anh Tết Trung thu vui vẻ!

Thứ hai, em muốn nói cho anh biết, anh, em, đồng chí Khúc Đại Giang, và đồng chí Cao Tú Nguyệt, bốn người chúng ta là người một nhà, chúng ta đều là người thân, đều là người nhà anh.

Cuối cùng, từng cái Tết Trung thu sau này, với tư cách người thân và người nhà, em sẽ trải qua cùng anh, anh vĩnh viễn không phải cô đơn.

Trân trọng, O (ghi chú tác giả: Hình một vòng tròn, trêи đó viết "Bánh trung thu Ngũ Nhân")

Em trai anh: Khúc Liệu Nguyên

Khúc Liệu Nguyên viết chữ rất đẹp, có phần tương tự khuôn mặt mắt to mày rậm của cậu, chữ viết đoan chính mạnh mẽ, giống như chữ Khải trêи bảng chữ mẫu để in lên đá.

Nhưng mà bức vẽ bánh trung thu này... vừa nhìn đã thấy rất khó ăn.

Tống Dã cười, cất bức thư vào ngăn kéo, tiếp tục đọc "Vanity Fair."

Khúc Liệu Nguyên nheo mắt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng vui vẻ, cười híp mắt nhắm mắt lại, thực sự ngủ.

Tống Dã nghe thấy tiếng hít thở của cậu trở nên đều đều chìm vào giấc ngủ, mới lại nhẹ nhàng mở ngăn kéo, lấy bức thư kia ra, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, ánh mắt rơi vào mấy dòng chữ "Anh vĩnh viễn không phải cô đơn," có chút không dời ra nổi.

Vĩnh viễn là có ý gì, Khúc Liệu Nguyên hiểu không?

7 ngày nghỉ của thời học sinh như thể trôi qua trong nháy mắt, buổi chiều ngày thứ 7, Khúc Liệu Nguyên kêu thảm tạm biệt ba mẹ, lưu luyến từng bước mà quay về trường cùng Tống Dã.

Vừa bước vào cổng trường, liền đi vào một thế giới khác.

Buổi tối hôm đó, sau khi chuông báo chuẩn bị vào tiết tự học buổi tối vang lên, Khúc Liệu Nguyên đang định sắp xếp đổi chỗ ngồi một tuần một lần, thì điểm thi tháng được công bố.

Lớp phó Lưu Hiểu Hiểu kiêm uỷ viên học tập, qua phòng giáo vụ lấy 2 tờ phiếu điểm về, dán một bản lên tường bên cạnh bảng đen đầu lớp, một bản dán lên bảng tin cuối lớp. Bản thân nhỏ thi tốt, lúc nhập học tên đứng thứ 2, lần này vượt qua bạn cùng lớp hạng nhất Nhậm Quyên, tổng điểm đứng đầu cả lớp.

Các học sinh đều vây quanh xem điểm của mình. Khúc Liệu Nguyên vốn đang đứng ở cửa, ở gần đó nhìn phiếu điểm dán trước mặt, rất nhanh đã tìm được tên mình.

Cậu thi xếp thứ 29 trong cả lớp! Tiến bộ gần 30 hạng! Mỗi ngày nỗ lực học hành cùng Tống Dã không hề uổng phí!

Cậu đang vui đến muốn nhảy nhót, bạn cùng lớp Diêu Vọng đang ngồi hàng thứ nhất cạnh cửa, ngồi đó gọi cậu: "Lớp trưởng! Giúp tao nhìn điểm một cái."

Khúc Liệu Nguyên liền giúp cậu ta tìm điểm trêи phiếu, sau đó chen ra từ đám người, nói: "Mày xếp thứ 60."

Diêu Vọng số thứ tự vốn là 60 cười ha ha, nói: "Không tệ lắm, giữ ngôi thành công."

Khúc Liệu Nguyên nhắc nhở cậu ta nói: "Mày có ít lòng cầu tiến quá, về sau đừng ngày nào cũng trốn tiết tự học nữa."

"Trước mấy hôm thi tao có trốn học đâu," Diêu Vọng ngồi ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Mày xem, tao lâm trận mới mài gươm, mà vẫn giữ được ngôi thứ 60, lợi hại không?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Diêu Vọng hỏi cậu: "Mày xếp thứ mấy?"

Khúc Liệu Nguyên không khỏi đắc ý nói: "29."

Diêu Vọng giễu cợt nói: "Không được nha mày, học như thế, mà thi xếp có 29? Lớp trưởng, trí thông minh của mày cũng không ổn lắm nhở?"

"Dù sao tao cũng thi được 29, còn mày 60," Khúc Liệu Nguyên hai tay làm tai lợn để hai bên tai, đảo mắt, tặng lại mặt quỷ cười nhạo Diêu Vọng, "Lêu lêu lêu."

Diêu Vọng: "Xì." Cậu ta bật cười, giơ tay làm động tác muốn đánh Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên trốn về phía sau một chút, lại "Lêu lêu lêu," nói: "Mày xếp thứ 60, còn dám tấn công thứ 29? Phản rồi phản rồi!"

Diêu Vọng nhảy từ sau bàn, ra vẻ muốn đánh cậu, cậu chạy ra khỏi phòng học, vừa chạy vừa quay đầu nói: "Không ồn ào với mày nữa! Tao tìm anh tao đây!"

Phòng học lớp 7 nằm ở trong cùng phía tây tầng 2, cậu chạy về cầu thang phía đông.

Diêu Vọng đi ra khỏi phòng học, đứng ở cửa lớp 7, nhìn ra xa, cũng không quay về phòng học, dựa vào lan can trước cửa.

Cửa sau lớp 10-1, lớp 1 cũng vừa công bố điểm, trong phòng học cũng đều đang thảo luận, so với không khí yên tĩnh thường ngày sau khi chuông chuẩn bị kêu hoàn toàn khác biệt.

Bình thường Khúc Liệu Nguyên tìm Tống Dã, đều là "Gọi anh tớ giúp tớ" với bạn cùng lớp ngồi hàng thứ nhất. Hôm nay cậu không làm, cậu trực tiếp nhảy thẳng vào phòng học lớp 1, ở cửa hô to một tiếng: "Tống Dã!"

Mọi người lớp 1 thoáng chốc im lặng, tất cả mọi người nhìn cậu, Tống Dã ngồi giữa cũng ngẩng đầu, vẻ mặt giật mình.

Khúc Liệu Nguyên kêu với hắn: "Tớ thi được xếp 29!!!"

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên là đến báo tin mừng cho hắn, hô xong liền chạy. Cậu trốn mất tăm, bạn học cả lớp mới cười ầm lên, nhao nhao quay đầu nhìn Tống Dã.

Tống Dã một tay đỡ trán, che nửa gương mặt, trong mất mặt có chút kiêu ngạo, giữa xấu hổ có chút buồn cười.

Khúc Liệu Nguyên chạy theo cầu thang phía đông lên tầng 2, chuông vào học liền vang lên, cậu từ xa nhìn thấy Diêu Vọng dựa vào lan can trước cửa lớp 7, cậu chạy tới gần, nói: "Vào tiết rồi! Sao không vào đi?"

Diêu Vọng dựa vào lan can, vươn tay ra đằng sau duỗi duỗi, hỏi: "Tiết này đổi chỗ ngồi à?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Đổi, vào nhanh lên, đổi ngay đây."

"Lớp trưởng," Diêu Vọng nhét hai tay vào túi quần đồng phục, cười nói, "Tao ngồi cùng bàn với mày được không?"

Khúc Liệu Nguyên hoài nghi nhìn cậu ta: "Làm gì?"

Diêu Vọng nói: "Thứ 60 muốn nhờ thứ 29 bổ túc, tác thành được không?"

"Không tác thành được." Khúc Liệu Nguyên nói, "Nếu mày muốn nâng cao thành tích, tao hỏi mấy bạn cùng lớp điểm cao xem có giúp mày học bù được không."

Diêu Vọng vẻ mặt mất hứng, nói: "Sẽ không có ai muốn giúp tao học bù đâu, có phải mày cũng không muốn không?"

Khúc Liệu Nguyên nhìn cậu ta có vẻ muốn nâng cao thành tích thật, nói: "Không phải, tao không biết cách dạy bù người khác, căn bản của tao không tốt, chính mình còn phải học bù mỗi ngày... Giờ tao giúp mày hỏi Hách Diễm một chút, điểm của nhỏ cũng tốt, tính cách cũng nhiệt tình."

Diêu Vọng cười nói: "Diễm thật hả? Nữ à? Diễm như nào?"

Khúc Liệu Nguyên: "... Diêu Vọng!"

"Ha ha ha, tao đùa thôi," Diêu Vọng biểu tình trêu đùa người khác đến kɧօáϊ trá, nói, "Là bạn cùng bàn của mày đúng không, tao biết, đeo kính với niềng răng, mày yên tâm, tao sẽ không làm phiền nhỏ."

Cậu ta đứng đắn lại, nghiêm túc nói: "Nếu nhỏ nguyện ý giúp tao học bù, tao nhất định sẽ học tập cho giỏi."

Khúc Liệu Nguyên đi vào trao đổi cùng Hách Diễm, Hách Diễm mới đầu nghe nói là giúp bạn học kém ngồi cùng bàn học bù, lập tức rất nhiệt tình tỏ vẻ mình nguyện ý, sau đó vừa nghe là Diêu Vọng, lại đánh trống lui quân.

"Tớ không nói chuyện nhiều với bạn ấy," Hách Diễm nói, "Tớ thấy hình như bạn ấy tính tình cũng không tốt lắm."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Nó thực ra cũng tạm được..."

Cậu có chút hối hận, không nên đầu óc nóng lên đã đề cử Hách Diễm, Hách Diễm là bạn học tốt, lỡ may bị Diêu Vọng bắt nạt thật thì làm sao bây giờ?

"Nếu không thì thôi." Cậu nói với Hách Diễm, "Tớ tìm nam sinh khác hỏi vậy."

Hách Diễm lại nói: "Ơ? Cậu đừng coi thường nữ sinh bọn tớ chứ."

Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Tớ không có ý này!"

"Tớ biết." Hách Diễm đẩy đẩy kính, nói, "Cứ thế đi, dù sao thì cứ mỗi một tuần lớn đổi chỗ một lần, tuần này tớ thử trước một chút, nếu như không được, thì tuần sau cậu tìm một nam sinh."

Vì vậy Diêu Vọng được chuyển sang hàng thứ 2 dãy thứ 2, Hách Diễm đổi chỗ sang, trở thành bạn cùng bàn của cậu ta.

Bạn cùng bàn mới của Khúc Liệu Nguyên là một nam sinh, ở phòng 412, hơi mọt sách, rất hiếu học, tính cách cũng không tệ lắm, thi tháng vừa rồi nằm trong top 10.

Sau khi đổi chỗ xong, thầy chủ nhiệm lớp Tào Văn Hoà tới, tổng kết kì thi tháng vừa qua, biểu dương vài bạn học có tiến bộ rõ rệt, trong đó tiến bộ lớn nhất chính là lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên. Thầy Tào còn biểu dương Lưu Hiểu Hiểu cùng bạn học khác, lần này thi tháng lọt top 50 cả khối, đặc biệt là bạn học Lưu Hiểu Hiểu, đạt được thành tích xếp thứ 8 trong khối.

Toàn bộ cả khối có 13 lớp thường, riêng lớp 7 có 2 bạn học thi được vào 50 người đứng đầu, thậm chí một người trong đó còn vào top 10. Điều này cũng có nghĩa, việc độc quyền thành tích của lớp thực nghiệm từ khi nhập học, đã bị phá vỡ.

Mà trong lớp thường, việc điểm đột nhiên tăng mạnh giống Khúc Liệu Nguyên khi kiểm tra tháng cũng không phải số ít, ngược lại, rất nhiều bạn học lúc đầu số thứ tự ở đằng trước, đã bị đẩy về phía sau.

Kì thi tháng đầu tiên sau khai giảng đã gõ hồi chuông cảnh tỉnh cho rất nhiều người. Lúc nhập học, ai cũng là người thắng cuộc trong kì thi cấp 3, đều là những người xuất sắc trong số những học sinh tốt nghiệp cấp 2 của năm nay, cảm giác ưu việt sau khi lên Nhất Trung cùng cảm giác mới mẻ của cấp 3, đã làm tê dại rất nhiều người.

Thầy Tào không phê bình bất kì ai, nhưng mọi người trong lòng đều biết. Tiến bộ chỉ là số ít như Lưu Hiểu Hiểu và Khúc Liệu Nguyên.

Khang Minh ngày nào cũng ngâm mình trong bóng rổ, lúc nhập học từ ba mươi mấy tụt xuống hơn 50. Giang Ba hơn 10, vị trí trong lớp không thụt lùi một cách rõ ràng, nhưng xếp hạng trong khối đã tụt hơn 10 hạng.

Tiết tự học buổi tối tiếp theo, trong phòng học tràn ngập không khí nặng nề. Những lớp khác cũng đều gần như vậy, hành lang và cầu thang lớp 10 ở tầng 1 tầng 2, lúc trước luôn náo nhiệt hơn các tầng trêи, còn bị giáo viên lớp 12 trách cứ nhiều lần.

Ngày hôm nay 2 tầng này đều yên lặng, không có ai đùa giỡn nói cười.

Sự xốc nổi của những học sinh mới lớp 10, sau kì thi tháng lần này sẽ dần phai nhạt.

Khúc Liệu Nguyên nghe Lưu Hiểu Hiểu nói, trêи bảng tin phòng giáo vụ có dán thành tích của tất cả mọi người trong 3 khối, đăng công khai theo xếp hạng trong từng khối.

Cậu hỏi: "Thế cậu có thấy anh tớ Tống Dã không?"

Lưu Hiểu Hiểu nói: "Không thấy."

Khúc Liệu Nguyên trong lòng lộp bộp, không thể nào, vội hỏi: "Chắc chắn ảnh ở trước cậu, chỉ mấy cái tên như vậy, sao lại không thấy được?"

Lưu Hiểu Hiểu ngượng ngùng nói: "Tớ thấy tên tớ xếp thứ 8, sợ quá, không nhìn lên trêи nữa."

Khúc Liệu Nguyên không thể làm gì khác là tự mình chạy sang phòng giáo vụ nhìn, tìm được cột của học sinh lớp 10, so với nhìn điểm của mình còn sốt sắng hơn gấp trăm lần.

Tiểu Dã tiến bộ rồi? Hay là tụt ở phía sau?

"Tống Dã" - xếp thứ nhất trong toàn khối 10.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi