QUẢ PHỤ XINH ĐẸP CÙNG THƯ SINH CỔ HỦ


Có lẽ là quá mức kích động, lực trên tay Chu Lê đột nhiên tăng mạnh, chân không tự giác đá một cái, cũng không biết như thế nào, Thẩm Việt bị đá xuống giường.
Chu Lê ngồi dậy, liền thấy Thẩm Việt đang chật vật quỳ rạp trên mặt đất, miệng còn nói: “Phu nhân cớ gì đá ta?” Người đã chậm rãi bò dậy, lại muốn xáp tới trên người Chu Lê.
Chu Lê duỗi tay ngăn chặn hắn: “Ngươi từ từ.”
Thẩm Việt sững sờ tại chỗ, về sau cười: “Phu nhân, giờ Hợi rồi, canh giờ không còn sớm, tối nay chúng ta còn có chính sự cần làm, ngủ sớm chút đi.”
Chu Lê nhíu lông mày: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là ngươi đã khỏe? Đã có thể?”
Thẩm Việt da mặt dày dịch đến đuôi giường ngồi xuống: “Kỳ thật mỗi ngày ta đều có uống thuốc, mấy ngày trước cũng đã có thể.”
Chu Lê hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi uống thuốc gì? Cho ta xem?”
Thẩm Việt làm sao có thể lấy thuốc ra được, mông dịch về phía Chu Lê từng chút một: “Ngày mai đi, tối lửa tắt đèn, khó tìm lắm.”
Chu Lê thấy hắn tới gần, duỗi tay ngăn hắn: “Chờ một chút, trước tiên ngươi cứ lui trở về.”
Thẩm Việt đành phải ngoan ngoãn dời mông trở về.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi uống thuốc gì?”
Đôi mắt Thẩm Việt còn rất ủy khuất nhìn Chu Lê: “Có thể...!có thể là thuốc gì được chứ, chỉ là chút thuốc trị cái kia....”
Chu Lê trầm mặc một lát, nàng nào biết thuốc trị cái kia là loại thuốc gì, cau mày lại hỏi: “Ngươi thật sự khỏe?”
Thẩm Việt vội gật đầu, mang theo tia hưng phấn: “Ừm, khỏe khỏe, không tin nàng có thể tự mình thử xem.” Nói, liền bắt lấy tay Chu Lê.
Chu Lê né tránh, một cái tát đánh bay tay hắn: “Thử cái gì thử?”
Nàng đột nhiên nhớ lại, một loạt hành động sau khi nàng nói rõ với hắn, mỗi lần đều là hắn, vô cùng chủ động ôm mình hôn môi, tuy trong miệng luôn nói khó chịu.
Hiện tại nghĩ đến, một nam nhám từng bị thương ở phương diện kia, sao có thể chủ động như vậy?
“Ngươi…… có phải vẫn luôn gạt ta không?” Chu Lê thu ánh mắt, không có nửa phần ý cười hỏi.
Thẩm Việt bị một lời vạch trần, trong lòng căng thẳng, vội che giấu nói: “Ta sao có thể dùng loại chuyện này lừa nàng, vạn nhất nàng bởi vì cái này không gả, thì ta làm sao bây giờ? Chẳng phải là mất nhiều hơn được?”
Chu Lê nghe hắn giải thích, nửa chữ cũng không tin, lắc đầu nói: “Không đúng không đúng, hiện tại ta nhớ tới, giống như chỗ nào cũng không đúng.”
Thẩm Việt hốt hoảng trong lòng, trên mặt lại không hiển lộ mảy may, cười nói như cũ: “Không đúng chỗ nào? Rất đúng! Gần đây ta tăng lượng thuốc thêm vài phần, chính là muốn trước khi chúng ta thành thân, có thể điều trị tốt thân mình, không để phu nhân chịu thiệt khi gả cho ta.”

Chu Lê không để ý tới hắn, đang nhớ tới các sự việc gần đây, bắt đầu từ đêm hắn nhảy tường, hắn chủ động, hắn trù tính, kế sách của hắn, dần dần rõ ràng ở trong lòng.
Hắn cố ý ôm nàng trước mặt mọi người trong thôn, chính là để lời đồn về hai người bọn họ truyền ra, khiến cho Vương Hứa biết; hắn lại nói với Ngưu thị cùng Thẩm Yêu, hắn làm chuyện thực có lỗi với nàng, làm cho bọn họ chủ động tới cửa cầu hôn; lại vô cùng đáng thương nói hắn không được, hiện tại nhớ lại, sao lại giống như tranh thủ để nàng đồng tình với lời giải thích của hắn?
Suy nghĩ của Chu Lê quay cuồng chần chừ thật lâu sau, rốt cuộc đã tỉnh ngộ, Thẩm Việt hắn, chính là từng bước một tính kế nàng!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Chu Lê sóng gió cuồn cuộn.
Bất quá, nàng cũng muốn xác nhận một chút, vạn nhất trách lầm hắn thì sao?
Nàng vươn ngón tay ra, ngoắc ngoắc hắn một cái: “Lại đây.”
Thẩm Việt nhìn Chu Lê, chỉ thấy nàng hồng y mị môi, đôi mắt hàm xuân, liền không hề phòng bị nhích lại gần.

Hắn đang muốn ôm người hôn vài cái, ai ngờ, nữ tử thế nhưng đột nhiên vươn một bàn tay, tiến vào vạt áo hắn.
Thẩm Việt sửng sốt.

Tay lại còn đang ở bên trong sờ tới sờ lui, tìm tìm kiếm kiếm một trận.
Khi da thịt chạm vào bàn tay nhẵn nhụi mềm ấm kia, không khỏi tâm viên ý mã: “Phu nhân, không ngờ nàng trực tiếp chủ động như vậy……”
Hắn còn chưa kịp quá mức cao hứng, tay kia đột nhiên rút ra, trước người hắn không còn, tựa như đang đói bụng, đột nhiên được một miếng thịt kho tàu, kết quả mới li3m một cái, đã bị người khác cướp mất.
Khi Chu Lê chạm vào, trong lòng bị dọa nhảy dựng, nếu không phải nàng đã từng gả chồng, biết được đó là cái gì, nàng thậm chí còn hoài nghi trên người Thẩm Việt đang giấu cái chày giặt xiêm y.
“Phu nhân, sao vậy?” Thẩm Việt tính bắt lấy cái tay kia.
Chu Lê vội vàng né tránh: “Được lắm, ta mới suy nghĩ cẩn thận lại, ngươi chỗ nào là không được, chỗ nào là bị thương? Rõ ràng…… Rõ ràng là rất……” Nàng nói không nên lời.
Thẩm Việt lại mang bộ dáng không rõ nguyên do, hỏi đuổi: “Rất cái gì?”
Chu Lê hiện nay mới phản ứng lại, gần đây nàng bị Thẩm Việt dùng kế ép gắt gao, một chút tự chủ lựa chọn đường lui đều không có, nàng dường như cũng chỉ còn một con đường, đó chính là gả cho hắn.
Thẩm Việt thấy nàng nhíu mi, bộ dáng tức giận, ngồi gần lại, dỗ dành: “Được được, đừng tức giận, không ngủ nữa là đến giờ Tý rồi.”
Chu Lê thấy người này lại muốn áp tới, duỗi tay đẩy ra, lại lần đẩy người xuống đất: “Ngủ cái gì mà ngủ? Ngươi cũng chỉ biết ngủ! Hiện tại ta đang rất tức giận.” Nói, nghiêng người, xoay mặt sang một bên.

Thẩm Việt lại lần nữa bị đẩy xuống đất cũng không giận, vẫn còn nhìn về phía Chu Lê, nhưng thấy giờ phút này nàng đang chu môi, bởi vì hôm nay thành thân, trên môi tô màu đỏ chói.

Từ trước đã nghe mấy người cùng trường thường xuyên lưu luyến bụi hoa nói, son môi nữ tử đều dùng nước ép cánh hoa làm thành, vừa thơm vừa ngon miệng.

Hiện tại, hắn nhìn cánh môi kia dưới ánh nến như hai mảnh hoa sơn trà, hận không thể lập tức nhào qua cắn vào một cái.
Vì thế, hắn điều chỉnh tâm thái một chút, bắt đầu nhận sai: “Phu nhân, vi phu biết sai rồi, nàng xem phải như thế nào mới có thể tha thứ vi phu, phu nhân nói, vi phu hết thảy đều làm theo.”
Chu Lê liếc hắn một cái, thấy bộ dáng hắn thỏa thuê đắc ý gian kế được thực hiện, nào có nửa điểm nhận sai, mắt hạnh hồng nhuận đầy nước mắt.

Lại quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Thẩm Việt thấy thế, vội đứng lên, tiến lên an ủi Chu Lê: “Nàng đừng khóc nàng đừng khóc, đều là Thẩm Việt ta hỗn đản, nàng nói, nàng muốn phạt ta như thế nào, ta đều nhận.”
Chu Lê uốn éo thân mình, không nhìn hắn như cũ.
Thẩm Việt nhịn không được muốn duỗi tay qua vỗ vỗ lưng nàng, nhưng nghĩ lại mới bị nàng đá xuống giường hai lần, cuối cùng ẩn nhẫn thu hồi tay, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng.
Trong lúc nhất thời, hai người không nói chuyện, Thẩm Việt nhìn nến đỏ kia đã cháy hơn nữa, trong lòng nóng nảy khó dằn nổi, sắp đến giờ Tý rồi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên linh cơ vừa động, nghĩ đến cái gì, lập tức đi đến kệ sách bên cạnh, lấy bàn tính tới.
Đi đến trước mặt Chu Lê, “Bang” một chút ném bàn tính xuống mặt đất, rồi sau đó vén vạt áo lên, thẳng tắp quỳ xuống.
Đầu gối đột ngột chạm vào viên châu trên bàn tính, Thẩm Việt “Xít” một tiếng hít lấy ngụm khí lạnh.

Hắn cũng không nói gì, đặt đôi tay trên đùi, rũ đầu quỳ nghiêm túc.
Chu Lê liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy? Có cái gọi là dưới gối nam nhi có hoàng kim, còn ngươi nói quỳ liền quỳ?”
Thẩm Việt thành thành thật thật nói: “Phu nhân tức giận, mặc dù dưới gối có đinh cũng phải quỳ.”

Chu Lê nhất thời chán nản, cũng không nói gì.

Không đứng dậy thì không đứng dậy đi, nàng buồn ngủ rồi.
Nàng đi rửa mặt, cởi áo khoác, nằm xuống giường, trở mình, hướng mặt vào trong.

Chờ hắn quỳ mệt, tự nhiên biết đứng lên, hiện tại nàng mới không thèm đi quản hắn.
Có lẽ hôm nay lăn lộn một ngày, sau khi Chu Lê nằm xuống, thật sự ngủ rất nhanh.

Chờ khi nàng tỉnh dậy lần nữa, trước tiên nàng nhớ tới Thẩm Việt, thấy trên giường không có ai, xoay người nhìn về phía dưới giường, liền thấy hắn vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nhưng giống như đã ngủ rồi, đầu còn gật gà gật gù.
Cũng không biết hiện nay là giờ nào, nàng ngước mắt nhìn nhìn chỗ cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Thôi, mùa đông khắc nghiệt, vạn nhất quỳ hỏng chân rồi còn muốn nàng tới hầu hạ.

Nàng đưa một chân ra khỏi chăn, nhẹ nhàng đá đá trước ngực hắn, người không tỉnh, lại đá đá.
Đầu Thẩm Việt gật mạnh một cái, nhất thời tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một cái chân ngọc nhỏ dài, đang xoa vạt áo trước ngực hắn, theo bản năng vươn tay nắm lấy cánh hoa sen nhỏ xinh kia: “Phu nhân, nàng chịu tha thứ cho vi phu?”
Chu Lê đá một chân: “Ngươi buông tay.”
Thẩm Việt không bỏ.
“Ngươi lại không bỏ cũng đừng nghĩ lên giường ngủ được.”
Thẩm Việt sửng sốt một chút, nhưng chợt phản ứng lại, vội buông lỏng tay, đứng lên.

Chỉ là bởi vì quỳ lâu rồi, vừa mới đứng dậy, liền lảo đảo một chút, thẳng tắp té ngã ở đuôi giường.
“Trời lạnh, lên giường ngủ, miễn cho sinh bệnh, còn phiền ta sắc thuốc cho ngươi.”
Lời nói nàng gắt gỏng, Thẩm Việt cũng không giận, cười hắc hắc, đá giày, cởi áo ngoài, bò lên trên giường, đang chuẩn bị chui vào trong chăn, đã bị Chu Lê chặn lại: “Chờ một chút, trên giường chỉ có một cái chăn này, ngươi một nửa, ta một nửa, không thể vượt qua.”
Thẩm Việt mới vừa mở một góc chăn, nghe được lời này, ủy khuất “Nga” một tiếng, cả người dưới giám sát của Chu Lê, dịch ra bên ngoài, thật cẩn thận chui vào trong chăn, rất sợ đụng tới người bên cạnh.
“Ngủ đi.” Chu Lê “ra lệnh”.
“Nga.” Thẩm Việt “vâng vâng dạ dạ”.

Thẩm Việt nhắm mắt lại, chốc lát sau lại mở, quay đầu nhìn tức phụ bên cạnh, thấy nàng nhắm hai mắt, tưởng nàng đã ngủ, liền lén đứng dậy làm bộ tới gần.
Ai ngờ, khi sắp “thực hiện được”, Chu Lê trở mình, quay vào trong: “Ngươi thành thật ngủ cho ta!”
Thẩm Việt chỉ phải lui về trong ổ chăn.

Hắn xem đôi nến đỏ cách đó không xa, cùng với bóng đêm, trên cửa sổ ẩn ẩn có thể thấy được chư hỉ, mím môi.
Tự làm bậy, không thể sống a, aiz……
Hắn nhắm mắt lại, tính cứ như vậy ngủ.

Truyện Linh Dị
Nhưng một lát sau, hắn vẫn tỉnh táo như ban ngày, dần dần, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Hắn lại mở mắt, nhìn phía bên cạnh, lần này, Chu Lê xác thật đã ngủ say.
Nàng dường như đắp chăn không kín, Thẩm Việt vươn tay, dịch dịch góc chăn cho nàng, động tác hắn cực nhẹ, nhưng vẫn dẫn tới người trong lúc mơ ngủ trở mình, cú lật này, liền đối mặt với Thẩm Việt.
Hai người nằm cùng cái gối uyên ương, một luồng hương nhàn nhạt bay vào hơi thở Thẩm Việt, hắn theo bản năng giơ tay xoa gương mặt nàng.
Chu Lê ngủ mơ còn tưởng rằng có sâu bọ gì đó bò trên mặt, duỗi tay vỗ vỗ, về sau theo thói quen nhúc nhích một chút.
Tối nay không có bình nước nóng, lúc nàng ngủ còn cảm thấy có chút lạnh, trong mộng đột nhiên phát hiện một bình nước nóng thật lớn, liền vui vẻ hớn hở áp sát vào.
Đối mặt với tức phụ đột nhiên đặt tay cùng chân lên người mình, thân mình Thẩm Việt cứng đờ, nửa điểm cũng không dám động.

Đợi sau một lúc, trong lòng ngực lại một lần truyền đến tiếng hô hấp đều đều, hắn mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Chu Lê lên một chút, xuyên cánh tay mình qua cổ nàng, lại lén lút ôm nàng, về sau an tâm nhắm mắt.
Xem ra tối nay bị lỡ động phòng rồi.

Đêm mai! Đêm mai nhất định được!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi