QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Điềm trở lại liền đến nhà bếp làm Tiểu Điệp lo lắng không hiểu chuyện gì.

Mà lúc này mọi người xung quanh cũng đều nhìn về phía nàng. Đặc biệt là Đậu Khấu cùng La thị.

Lúc này vẫn chưa đến giờ cơm chiều, các nàng nghe nói Tống Điềm bị Đại tướng quân gọi đi đều rất tò mò, Tiểu Điệp chạy đến hỏi, Tống Điềm liền nhỏ giọng nói hai câu.

Bởi vì nấu canh gà quan trọng, Tống Điềm không rảnh để ý đến người khác nói gì, Tiểu Điệp nghe xong cũng vội vàng, hai người liền đi thẳng vào bếp.

Đậu Khấu thấy thế thì nhỏ giọng nói thầm: "Thần bí như vậy? Chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao?"

La thị nhìn nàng một cái: "Không làm việc?"

Đậu Khấu sửng sốt: "Không phải..."

La thị: "Đi thôi, làm việc không kẻo muộn."

Ban nãy Đậu Khấu còn nói với La thị muốn đi xem náo nhiệt, náo nhiệt không thấy đâu, không nghĩ tới hiện tại lại ở chung trong bếp với Tống Điềm.

Từ đầu bếp cũng ở gần đấy, nghe chuyện xong cũng không dám chậm trễ, mấy người liền đi về phía bếp chuyên dụng cho bữa sáng.

Cũng may nhà bếp lớn, mỗi bữa một khu nên cơm sáng và cơm tối không liên quan đến nhau, hai bên cũng không quấy nhiễu đối phương.

Tuy rằng nhóm đầu bếp làm bữa tối rất tò mò nhưng cũng không ai dám hỏi gì, chỉ là liếc mắt thấy Từ đầu bếp đi ra ngoài, lát sau quay lại cầm con gà đã xử lý sạch sẽ trên tay.

Bọn họ làm cơm sao? Nhưng nấu cho ai ăn?

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

Đại doanh trướng

Cố Hiển Thành còn đang suy nghĩ những lời quân y nói lúc nãy.

"Tướng quân nói... Đau đớn ngài cảm thấy đều có quan hệ với nữ đầu bếp kia, chỉ cần nàng không khoẻ hoặc buồn tủi thì thân thể ngài sẽ đau đớn kịch liệt?"

Cố Hiển Thành gian nan gật đầu.

Quân y trầm mặc một lát, lúc sau lại móc trong ngực ra một quyển y thư dày cộp lật xem từng trang, Cố Hiển Thành thấy vậy liền đau đầu đỡ trán.

"Chưa từng nghe thấy... chưa từng nghe thấy bệnh này..."

Quân ý giống như cảm nhận được điều gì ghê gớm lắm cả người đều phấn khởi, Cố Hiển Thành cắt ngang hắn: "Ta nghe Phó Ngạn nói, Vân Nam có cổ độc, cái này có khả năng không?"

Quân y sửng sốt, sau đó đưa tay vuốt chòm râu, nói: "Ý tướng quân nói cũng không phải không có khả năng. Nhưng... nếu trúng cổ độc, ta nhất định sẽ khám ra, trừ phi là cao thủ trong cao thủ, mới có thể thần không biết quỷ không hay."

Vấn đề khó giải quyết liền nằm ở chỗ này.

Không ai hay biết vậy lấy đâu ra chứng cớ cùng đối sách?

Quân y lại nói tiếp: "Nếu đại tướng quân hoài nghi nàng, sao không giữ nàng lại bên cạnh xem thử?"

Cố Hiển Thành sửng sốt, hoài nghi nàng? Hắn cũng không rõ.

Nếu như hoài nghi hắn đã sớm nghiêm hình tra khảo, cũng không biết vì sao, Cố Hiển Thành chưa từng có ý định này, hay là do cổ độc làm thay đổi cả suy nghĩ của hắn?

Chẳng lẽ, cổ độc còn có công hiệu này? Làm thay đổi cả tâm tính của một người?

Cố Hiển Thành khó chịu, cả người đều thấy kì cục.

Quân y thở dài: "Không bằng để thuộc hạ giúp người thử xem, nếu muốn hại người, biện pháp đơn giản nhất chính là lợi dụng chính chức vụ thấp bé của mình, nàng ta là đầu bếp, có thể động tay động chân trong thức ăn, không phải sao?"

Cố Hiển Thành nghĩ ngợi rồi gật đầu, "Quân y nói đúng."

"Vậy để nàng phụ trách đồ ăn của ngài, vi thần sẽ thử độc."

"Được."

Kết quả mới có chuyện nấu mì gà.

Giờ khắc này, Cố Hiển Thành dã dễ chịu hơn rất nhiều, dạ dày không đau, tim càng không.

Hắn tiếp tục xử lý chính sự, chẳng qua, trước nay hắn luôn là người làm việc chu toàn, hôm nay lại không có cách nào tập trung nổi.

Hắn ngẩng đầu, như tìm được nguyên nhân.

"Nhìn chằm chằm bổn tướng quân làm cái gì?" Cố Hiển Thành lạnh lùng hỏi Phúc Quý.

Nhưng Phúc Quý không sợ, cười cười bưng trà cho hắn, "Không có gì ạ, chỉ là nô tài đang suy nghĩ một vấn đề.."

"Vấn đề gì?"

Phúc Quý cười hắc hắc, to gan hỏi: "Hôm nay ngài không định trừng trị tiểu trù nương kia sao lại kêu nàng qua đây ạ?"

Hắn vì cái vấn đề này mà đã suy nghĩ cả canh giờ. Khả năng nào cũng nghĩ tới rồi. Thậm chí là trường hợp xấu nhất, chính là...

Cố Hiển Thành vô cảm nói: "Không vì gì cả, chỉ là đề phòng vạn nhất, nếu nàng hạ độc bổn tướng quân đương nhiên trừng trị theo quân quy. Nhưng đây chỉ là bệnh cũ của ta, không cần phải liên luỵ người vô tội.

Phúc Quý mở to mắt kinh ngạc, "Vì nguyên nhân này?"

Phúc Quý liếc mắt nhìn hắn, "Bằng không ngươi nghĩ là gì?"

Phúc Quý đau đớn vô cùng, mắc gì chứ!

Tiểu trù nương kia lá gan nhỏ, ở trong trướng bị doạ đến đỏ cả mắt, tướng quân thế mà lại hoài nghi nàng hạ độc?!

Khó trách, khó trách tướng quân đã hai lăm cái xuân xanh rồi vẫn côi cút một mình, quả nhiên, mọi việc có nhân tất có quả...

Nếu là hắn, dù có đau chết tuyệt cũng không hoài nghi một nữ tử yếu đuối nhu nhược như vậy!

Sắc mặt Phúc Quý cực kì đặc sắc, Cố Hiển Thành nhíu mày,

"Ngươi lại suy nghĩ lung tung cái gì? Muốn nghĩ linh tinh liền ra ngoài nghĩ, đừng làm chướng mắt ta!"

Phúc Quý lắc đầu đi ra ngoài, vừa ra tới nơi thì gặp Phó Ngạn.

Phó Ngạn thấy vẻ mặt hắn liền hỏi: "Sao đấy?"

Phúc Quý muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ thở dài lắc đầu.

Ai~~~ Một lời khó nói hết.

*

Hơn một canh giờ sau, cũng đã đến giờ ăn tối, La thị bên kia cũng đã chuẩn bị xong.

Hôm nay có món khoai tây xào, rau cải xào cùng thịt kho tàu.

Nhưng, nhà bếp đều bị một mùi hương khác che lấp mất.

Là mùi canh gà, quanh quẩn ngập tràn, một chiếc nồi đặt trên bếp đang sôi ùng ục, nắp hơi hé mở, bên trong thoáng thấy màu vàng kim, hương thơm đều từ đó mà bay ra, không ngừng tràn vào khoang mũi của mọi người.

Trong nồi, thịt gà được cắt thành từng miếng nhỏ, nấu cùng với nấm rơm, nấm rơm ngậm no nước thịt căng lên, tròn đầy, thịt gà phối hợp cùng nấm là sự kết hợp tuyệt mỹ.

Tống Điềm dùng muỗng nhỏ gạt qua lớp mỡ bên trên múc một ít nước canh nếm thử, nói: "Được rồi."

Canh gà đã nấu xong, Tiểu Điệp lập tức chuẩn bị bột

Xưa nay nấu mì đều là tự trộn bột kéo sợi, nhưng hôm nay, nghĩ đến dạ dày Cố Hiển Thành không khoẻ, Tống Điềm nói: "Để ta, kéo sợi mì nhỏ một chút."

Mì gà yêu cầu rất cao về hình thức sợi mì, sợi mì càng mỏng càng dai chứng tỏ khả năng của đầu bếp càng cao, nếu có thể thái ra từng sợi đều tăm tắp, rời rạc khong dính, toàn bộ cho vào nồi nước đang đun mới tính là thượng phẩm. Lúc mới học làm Tống Điềm cũng thất bại không ít lần, thời điểm ở Cố gia ba năm, nàng đã luyện tập nhiều đến mức thuần thục.

Tống Điềm thấy nàng kéo sợi, lại gập rồi đập, mấy lần liên tục, từ một cục bột ban đầu nhanh chóng thành từng sợi nhỏ dài giống nhau. Tiếp theo nàng bắc một nồi nước sôi, trụng trong chốc lát mì đã chín.

Lấy một cái niêu nhỏ, xếp ngay ngắn từng vắt mì vào bát, rải lên trên một chút nấm, rau cải, hành lá thái nhỏ, cuối cùng chan nước canh gà vào, sợi mì gặp nước nóng nở đều, một miếng mì lại một miếng canh kèm với miếng thịt gà thái mỏng, ngon miệng vô cùng! Sảng khoái!

Tống Điềm đặt niêu vào khay, nàng vừa xong Phúc Quý cũng đúng lúc chạy tới.

"Tống trù nương, làm xong rồi sao?"

Nhà bếp ai nấy thấy hắn đều giật mình, nơi này có ai là không biết Phúc Quý, nói nhưu vậy, mì gà này là nấu cho Đại tướng quân sao?!

Phúc Quý nhìn cái niêu trên khay, cười không khép được miệng, "Vất vả Tống trù nương, vất vả rồi!"

Tống Điềm: "Không sao, mau đem cho tướng quân đi!"

Phúc Quý cười cong mắt, "Tống trù nương, Triệu ma ma nói ta cùng cô đưa canh qua."

Tống Điềm kinh ngạc, "Ta cũng phải đi sao?"

"Đây là lẽ đương nhiên." Phúc Quý vẫn cười, "Tiểu nương tử cực khổ nấu bữa tối như vậy, đương nhiên phải có cơ hội lộ mặt trước tướng quân, tướng quân muốn thưởng thì làm sao đây."

Tống Điềm không quan tâm lĩnh thưởng, nàng chỉ muốn làm cho xong việc của mình, nhưng nếu Triệu ma ma đã nói vậy, nàng không thể không đi, vì thế trong ánh mắt của mọi người ở nhà bếp nàng đi theo Phúc Quý.

Cùng lúc đó, binh lính lục tục đến nhà ăn lĩnh cơm. Bọn họ đương nhiên cũng ngửi thấy mùi canh gà, lúc đầu ai cũng tưởng nay nhà bếp làm canh gà, ai nấy cũng chờ mong cười vui vẻ, nhưng không ngờ lúc sau vẫn thấy ba món ăn như mọi khi, mà canh gà lại là Tống trù nương nấu cho Đại tướng quân.

Bọn họ cũng muốn ăn canh gà Tống trù nương nấu!!!

Ngửi được mùi hương nhưng chỉ được ăn mấy món không rõ hình dạng trong tay, bỗng nhiên muốn khóc lớn.

Đậu Khấu không vui, động tác múc cơm của nàng dừng lại, ánh mắt sâu kín nhìn người trước mặt, "Làm sao, không ăn nổi?"

Binh lính nghẹn một bụng lời không dám nói, vội lắc đầu: "Không có! Sao lại như vậy được!"

Nói xong liền vội vàng bưng khay đi.

La thị cũng nhìn thấy nhưng bà cũng không nói gì.

Đậu Khấu không nhịn được, đợi Tống Điềm đi rồi liền chạy đến chỗ Tiểu Điệp hỏi thăm, nhưng không ngờ rằng, Tiểu Điệp cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.

"Điềm Điềm tỷ nói dạ dày tướng quân không tốt, phải làm mì gà bê qua, còn lại không nói gì cả."

Đậu Khấu nghe xong liền thất vọng, Tiểu Điệp đúng là không biết gì cả, nàng không hỏi được gì đành tiếc nuối quay người đi.

*

Đại doanh trướng

Khi niêu mì gà đưa đến trước mặt Cố Hiển Thành, người luôn không có cảm xúc gì như hắn hai mắt lại sáng lên, Tống Điềm đi theo Phúc Quý đứng một bên, trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng trong nháy mắt đã thấy Cố Hiển Thành cầm đũa, ăn từng miếng một.

Vị quân y kia cũng đứng bên cạnh, thấy một màn này liền ngây ngẩn cả người.

Tướng quân... quên cái gì đó... thì phải?

Cố Hiển Thành ăn đến vui sướng tràn trề, ăn xong rồi mới nhớ ra chính sự cần làm.

Hắn hơi xấu hổ nhìn về phía quân y bên cạnh, quân y thần sắc phức tạp nhìn lại hắn.

Mặt khác, mấy người còn lại không biết gì, Tống Điềm nhẹ nhõm thở ra, Phúc Quý cười đến mức không khép được miệng.

"Xem ra tay nghề của Tống trù nương rất hợp ý đại tướng quân. Tướng quân ăn xong sắc mặt cũng hồng hào hơn!" Phúc Quý vỗ mông ngựa (1) cực vang, hơn nữa Cố Hiển Thành lại không thể nào phản bác. Bởi vì cảm giác của hắn giờ phút này đúng là không tồi.

Quân y thở dài trong lòng, đành phải nhìn sang hỏi, "Hiện tại tướng quân cảm thấy thế nào, dạ dày còn khó chịu không?"

Cố Hiển Thành đằng hắng một tiếng, "Khá hơn nhiều rồi."

"Vậy hạ quan bắt mạch lần nữa xem."

Một lát sau quân y thu hồi tay, nhìn về phía Tống Điềm, cười nói: "Xem ra Phúc Quý nói không sai, canh gà này đúng là rất phù hợp với tình trạng của đại tướng quân, cũng không có xung đột gì với dược ta kê."

Cố Hiển Thành ngẩn người, hiểu ra thâm ý trong lời nói của quân y, hắn gật gật đầu, nhìn về phía Tống Điềm, "Tay nghề của ngươi đúng là không tồi, làm phiền rồi, có muốn gì không?"

Tống Điềm nghe lời này liền ngẩn người, Phúc Quý liều mạng nháy mắt ra hiệu với Tống Điềm, Tống Điềm hiểu, Phúc Quý dùng khẩu hình miệng nói từ "thưởng".

Đại tướng quân muốn thưởng cho nàng?

Tống Điềm kích động, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Dân phụ được tướng quân chiếu cố cho vào quân doanh đã cảm kích vô cùng, đây đều là bổn phận của dân phụ, dân phụ không muốn gì khác."

Nàng nói xong mọi người đều có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là Phúc Quý, hối tiếc đến đau cả răng, tiểu trù nương nói thật sao?

triệu ma ma lại rất thưởng thức nàng, Cố Hiển Thành cũng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, gật đầu nói, "Vậy cứ nhớ lấy lời ta, sau này muốn gì lại nói, đi xuống đi."

Tống Điềm nghe vậy thì nhẹ nhàng thở phào, có cảm giác cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng lập tức xoay người rời đi, Triệu ma ma cùng Phúc Quý cũng lui xuống.

Trong trướng chỉ còn lại quân y, hắn cười nói: "Ta từng nghe nói đồ ăn ngon có thể chữa bệnh, trước nay còn không tin, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi."

Cố Hiển Thành nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời hắn, đáp: "Chỉ là sáng tập luyện nhiều, đói bụng."

Quân y gật đầu, "Nhưng nếu tướng quân lại đau đớn không rõ nguyên do thì cũng đừng chủ quan, nếu cảm thấy không khoẻ, nhất định phải nói với hạ quan."

Cố Hiển Thành gật đầu đồng ý.

Mì gà



(1) vỗ mông ngựa: nịnh hót

Từ "vỗ mông ngựa" này xuất phát từ câu chuyện của những người Mông Cổ xa xưa. Trước đây khi những người trên lưng ngựa vừa gặp nhau, họ thường tới chạm tay và vỗ vỗ để xem ngựa của đối phương thế nào rồi nhận xét để chào hỏi, giao lưu, gần giống như kiểu "miếng trầu làm đầu câu chuyện" của Việt Nam đó.

Theo thời gian, không cần biết ngựa của đối phương khoẻ hay yếu, thông minh hay ngu ngốc, tốt hay không tốt, có một số người đều sẽ khen là ngựa tốt, thậm chí dùng những lời khen xa quá với thực tế để lấy lòng đối phương

Từ đó "vỗ mông ngựa" dùng để chỉ hành động của những người chuyên đi nịnh hót, lấy lòng người khác. (Nguồn: Tiếng Trung Thảo An)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi