QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Cố Hiển Thành xoa xoa trán, hắn cảm giác đầu đau đến mức muốn nổi trận lôi đình, Phó Ngạn đứng bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, vội la lên: "Thế nào rồi? Có cần đi tìm đại phu ngay bây giờ không?"

Cố Hiển Thành lắc đầu.

hắn xoa trán: "Tiếp tục đi về phía trước. Chuyện ở huyện Võ Công, đợi trời tối thì vòng qua, đánh úp khiến bọn họ trở tay không kịp mới có thể nhìn ra vấn đề."

Phó Ngạn gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn còn chút lo lắng, "Được, nhưng mà huynh đừng miễn cưỡng, nếu không chịu được nhất định phải nói sớm cho ta biết."

Cố Hiển Thành: "..."

*

Tống Điềm quay về doanh trướng, Tiểu Điệp bất an đi theo nàng, "Điềm Điềm tỷ..." Nàng ấy lo lắng nhìn Tống Điềm, Tống Điềm đúng là rất tức giận nhưng trước mặt Tiểu Điệp vẫn nhịn xuống.

"Không sao. Ta cũng quen rồi, cứ kệ ta một mình trong chốc lát là được."

Quen rồi?

Tiểu Điệp không thể ngờ, loại chuyện này sao có thể quen được?

Tống Điềm cười khổ: "Muội chưa nghe qua câu 'Trước cửa quả phụ nhiều đào hoa' sao? Trước đây ta ở nhà chồng những lời đặt điều khó nghe hơn cũng từng nghe rồi, không sao."

Tiểu Điệp đỏ mắt: "Điềm Điềm tỷ..."

Tống Điềm ngược lại cũng không cảm thấy quá khổ sở, trên đời này còn nhiều chuyện khiến nàng khổ hơn thế nữa cơ, chuyện hôm nay tuyệt đối không nằm trong số đó, nàng chỉ tức giận, hơn nữa lần này, nàng cũng sẽ không nén giận.

"Tiểu Điệp muội thân với Đậu Khấu lắm à?" Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên hỏi Tiểu Điệp một câu, không hẳn vì chuyện này mà nàng chỉ thật tâm hy vọng Tiểu Điệp kết được bạn tốt, không làm tổn hại đến chính mình.

Tiểu Điệp ngẩn người vừa định đáp lời thì bên ngoài trướng có tướng bước chân đến gần, theo sau đó là tiếng gọi: "Tống trù nương, muội có ở trong không?"

Tống Điềm cùng Tiểu Điệp giật mình, là tiếng của La thị.

Tống Điềm không hiểu sao bà ấy lại tìm đến, nhưng cũng chỉnh trang lại một chút, đứng lên: "Ta đây."

La thị đứng bên ngoài doanh trướng chờ, Tống Điềm đi ra gặp. Ngoại trừ ngày đầu tiên chào hỏi qua, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trực tiếp với nhau, La thị bắt đầu trước: "Từ sớm đã định tìm muội tâm sự, nhưng cũng bất đắc dĩ thời gian sinh hoạt lệch nhau, hai ngày này trong quân rảnh rỗi, ta mới qua đây."

Tống Điềm: "Tỷ... có chuyện gì sao?"

La thị nhìn nàng, nói thẳng: "Những lời đồn kia ta cũng nghe qua rồi, đại khái là do Đậu Khấu truyền ra, nha đầu kia dù gì cũng là người dưới trướng ta, cho nên ta cảm thấy có vài lời phải nói với muội."

Tống Điềm dừng một chút, nếu đối phương đã thẳng thắn như vậy nàng cũng thấy thoải mái hơn, "Ta biết là nàng ta, hôm qua nàng đến tìm ta nói muốn đổi vị trí với Tiểu Điệp nhưng ta không đồng ý, có lẽ là trong lòng không phục."

La thị thở dài: "Nha đầu kia cũng là người thông minh nhưng muội cũng thấy đấy, thông minh nhưng tâm tư lại bất chính, ta vốn định cân nhắc tìm cho nàng chốn về tốt, không ngờ nàng lại vội vàng tính toán cho bản thân như vậy."

Tống Điềm hỏi: "Tỷ thật sự muốn đi? Triệu ma ma cũng từng nói qua với ta, vì sao thế?"

La thị ngẩn người, cười xoà: "Không lo cho chính mình ngược lại đi quan tâm chuyện của ta à?"

Tống Điềm cũng ngẩn ra, "Chuyện của ta cũng không có gì đáng nói, tỷ nói là do nàng ta, ta cũng biết là do nàng ta, như vậy đã có thể đem chuyện nói rõ ràng rồi, huống hồ ta cũng không có lý do gì để đem chuyện này nghi ngờ đến tỷ, cho nên không cần để ý nhiều như vậy."

La thị giống như ngoài ý muốn, tựa hồ không ngờ nàng sẽ nói vậy, "Vậy muội định làm gì?"

Tống Điềm đáp: "Ta sẽ nói với Triệu ma ma, nhờ Triệu ma ma tra rõ, ta trước sau ngay thẳng không sợ gian tà, thật giả thế nào sẽ rõ, hơn nữa, lời đồn ở trong quân nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nàng nói xấu ta thì ta có thể bỏ qua nhưng còn lôi cả Mạnh đội trưởng vào, việc này liền không dễ dàng như vậy, Thành Dương quân nhất định sẽ không bỏ mặc."

La thị hít một hơi, "Muội... đúng là khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác đấy."

Tống Điềm khó hiểu: "Tại sao vậy?"

La thị cười: "Ta thấy muội là người hiền lành, dù sao nhìn bề ngoài cũng nhỏ nhắn, dễ bắt nạt, không ngờ trong lòng cũng rất cứng rắn."

Tống Điềm giật mình, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là quả phụ... không phải đều như vậy à?"

Lời vừa nói ra, La thị cũng trầm mặc. Một lát sau mới nói tiếp: "Đúng vậy, quả không sai."

Tống Điềm: "Nói tóm lại, ta không hoài nghi tỷ, tỷ cứ yên tâm đi!"

La thị cười xoà, "Ta biết rồi, thật ra ta cũng không lo lắng muội nghi ta, dù sao ta cũng thật tâm muốn đi."

Lại quay về đề tài cũ, Tống Điềm không nhịn được hỏi lý do, lúc này La thị liền nói thật: "Phu quân ta trước cũng là tổng binh, sau khi hắn chết Phó tổng binh hiện tại mới lên, cho nên hắn cùng đại tướng quân quan hệ rất tốt, nhất định muốn đại tướng quân chăm sóc ta, để ta vào nhà bếp đảm đương vị trí đầu bếp nữ... Nói thật, ta không hề thích sinh hoạt trong quân, muội biết trước đây ta làm gì không?"

Tống Điềm ngơ ngác lắc đầu.

La thị nhún vai, tự hào nói: "Ta ở Hoa Nguyệt lâu hát khúc, muội biết hát khúc đối không, chính là một người tung một người hứng, nếu không gặp hắn thì đời này của ta chắc sẽ không vào quân doanh đâu."

Tống Điềm mở to mắt.

La thị nhìn nàng, thấy vẻ mặt nhỏ nhắn có kinh ngạc, có cảm thán thậm chí có sự thương cảm đồng tình, nhưng tuyệt nhiên không hề có sự khinh thường nào.

La thị nói tiếp: "Con ma kia chết rồi còn muốn vây ta lại đây, ta đã làm đầu bếp bao giờ đâu, ta muốn làm một cánh chim tự do tự tại không chịu quản thúc! Ở nơi này, hát khúc cho ai nghe chứ!"

"Không gạt muội, muội cũng nhìn thấy rồi đấy, ta không có khả năng nấu nướng, cũng không định học, tay nghề kém lắm. Mà bọn lính kia cũng buồn cười, ăn không ngon cũng nhịn không nói, cả đại tướng quân cũng vậy! Thật ra cũng có thể hiểu..." La thị tự giễu.

"Cho nên, ta đi cầu xin ma ma rồi, bà ấy cũng đã đáp ứng sẽ nói chuyện với đại tướng quân, không bao lâu nữa ta có thể rời đi."

Tống Điềm lặng người lắng nghe, biểu cảm từ bình tĩnh chuyển dần sang kinh ngạc, cuối cùng lại buồn bã.

La thị nói xong không ngờ lại thấy biểu cảm này của nàng, "Muội... buồn cái gì?"

Tống Điềm quay sang một bên, điều chỉnh cảm xúc, "Không sao... vậy tỷ tính đi nơi nào chưa?"

La thị cười: "Chưa nghĩ, có thể là sẽ đến Mặc Lan dạo một vòng, sau đó đi Trung Nguyên, vài năm không về rồi cũng không biết kinh thành giờ ra sao! Ta cũng rất mong đợi. Ta thấy muội là thật tâm thích nghề này, vậy đợi ta đi rồi muội liền tiếp quản đi, có thêm nhiều đất để thể hiện khả năng, khi đó làm ra được thành tích tốt xem còn ai dám nói sau lưng muội."

Tống Điềm trịnh trọng gật đầu, mẫu thân cũng từng nói vậy với nàng.

Chỉ khi tự mình cố gắng, lớn mạnh rồi mới có thể khiến người khác không thể hoài nghi năng lực của mình, người xấu bụng cũng không thể nói gì nữa.

Nụ cười trên mặt La thị dần nghiêm túc lại, "Lại nói, chuyện kia kỳ thật ta cũng muốn xin ngươi, nha đầu Đậu Khấu kia tốt xấu gì cũng theo ta mấy năm rồi, ta vốn cho nàng ta một cơ hội nhưng nàng quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức dám tính kế cả đội trưởng của Thành Dương quân, còn nghĩ có thể có chỗ đứng sai, đừng nói là mất bát cơm, có khi còn bị phạt trượng, muội hiểu ý ta không?"

Tống Điềm nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Ta cũng không định tuyệt tình như vậy, nếu tỷ đã mở lời, ta sẽ không nói nữa, cho nàng ta một cơ hội."

La thị cười: "Đa tạ!"

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Nói chuyện với La thị xong, Tống Điềm trở về doanh trướng, vừa vào đã thấy Tiểu Điệp nước mắt lưng tròng ngồi đấy.

Hiển nhiên nnafg đã nghe được bọn họ nói chuyện.

Tiểu Điệp hoảng sợ, vừa lau nước mắt vừa giải thích: "Điềm Điềm tỷ, đừng giận... Ta... ta không cố ý nghe lén, ta..."

Tống Điềm lấy khăn cho nàng lau mặt, "Không sao, ta biết!"

Tiểu Điệp nghẹn ngào, "Ta... ta thật sự không ngờ, người đứng phía sau lại là... Đậu Khấu... Ta..."

Tống Điềm kéo nàng ngồi xuống ghế, nói nốt câu ban nãy còn đang dang dở: "Lúc nãy ta sợ ngươi sẽ đau lòng, nhưng xem ra, nàng ta tâm tư bất chính, lần sau nói không chừng có thể liên luỵ đến muội, Tiểu Điệp, kết giao bằng hữu cần phải cảnh giác, tránh làm chính mình bị tổn hại, muội hiểu ý ta không?"

"Điềm Điềm tỷ, ta hiểu..."

"Vậy thì tốt rồi, muội còn nhỏ tuổi, sau này sẽ còn hiểu rất nhiều chuyện khác, đừng khóc, ngày mai đại tướng quân về rồi chúng ta còn phải làm đậu phụ sốt tương đấy."

Tiểu Điệp lập tức xoa mắt, "Muội giúp tỷ!"

*

Tống Điềm cũng không thể ngờ rằng chỉ vì nàng cùng La thị nói mấy câu, thiếu chút nữa đã khiến Cố Hiển Thành phải thay đổi hành trình.

Hắn vốn đau đầu, bất thình lình ngực lại nhói lên, suýt nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống.

May mà, ngực chỉ nhói lên một chút liền hết. Xem ra nàng cũng chỉ buồn tủi một chút, Cố Hiển Thành cười tự giễu.

Phó Ngạn lo lắng không thôi, Cố Hiển Thành vẫn kiên cường chịu đựng, cố chấp không thay đổi ý định ban đầu.

Lần này trở về hắn phải tìm người hỏi thử, đến tột cùng là chuyện gì khiến nàng vừa tức giận vừa buồn tủi.

Cuối cùng khi màn đêm buông xuống, có lẽ người cũng đã ngủ, đầu hắn mới trở lại bình thường. Có như vậy hắn mới có sức lực làm chính sự, còn nếu không e là không thể ngủ ngon.

Tới ngày thứ ba, Phó Ngạn cũng không nỡ nhìn nữa. "Chuyện ở huyện Võ Công nhanh giải quyết đi thôi, sau đó trở về nghỉ ngơi sớm một chút, huynh tiều tuỵ quá,"

Cố Hiển Thành không để ý đến hắn.

Lần này đến huyện Võ Công, hai người đều mặc thường phục, tiền bạc cứu trợ thiên tai chỉ cần đi xem đê điều tu sửa như thế nào là có thể hiểu rõ trong lòng.

Huyện Võ Công cách quân doanh tương đối gần, ngày thường hưu mộc bọn lính cũng hay tới đây, nhưng Cố Hiển Thành không cho phép bọn họ lộ thân phận thật ở bên ngoài, cho nên dân chúng nơi này có rất ít người biết Thành Dương quân, đương nhiên càng không biết đại tướng quân Thành Dương quân là ai.

Phó Ngạn cùng Cố Hiển Thành đi một vòng thị trấn trước xong mới vòng ra ngoại ô xem đê điều, vừa đúng lúc giữa trưa nhóm công nhân đang nghỉ ngơi. Phó Ngạn nhân cơ hội đến gần xem xét, khi trở về liền lắc đầu: "Nhất định là ăn bớt ăn xét nguyên vật liệu, đất đá không đủ đắp."

Thần sắc Cố Hiển Thành nghiêm túc: "Ta xem qua cũng thấy vậy, huyện lệnh Võ Công xem ra là không muốn làm nữa."

"Đi xem thêm bên kia nữa."

Hai người tiếp tục đi về hướng hạ du, hạ du gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, dọc theo đường đi Cố Hiển Thành gặp không ít dân chúng mất nhà không có nơi nương tựa, sắc mặt cũng dần trầm xuống.

"Thí chủ... thí chủ..."

Cố Hiển Thành vừa vòng qua một thôn trang thì sau lưng truyền đến tiếng gọi, hắn quay đầu, là một hoà thượng mặc áo cà sa rách rưới cười nhìn bọn hắn.

Phó Ngạn nghĩ ông ta đi khất thực, nhanh chóng móc từ trong hà bao ra mấy đồng tiền: "Ta biếu ông!"

Ai ngờ hoà thượng kia không thèm cầm tiền, chỉ nhìn chằm chằm Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành thấy ông lão nhìn liền nhíu mày.

Hoà thượng kia thần thần bí bí nói: "Thí chủ gần đây, bị vận rủi quấn thân à?"

Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn vừa nghe vậy liền trầm mặt.

"Niệm tình ngươi là người xuất gia, đi khất thực hoá duyên là chuyện tốt, sao lại thành gạt người rồi hả?"

Người như vậy bọn họ gặp nhiều rồi, mở miệng là nói vận rủi này nọ, hơn phân nửa là muốn lừa gạt đoán mệnh, gặp dữ hoá lành gì đó.

Ai ngờ hoà thượng kia cũng không giận, cười nói: "Tiểu tăng không hề nói bậy, vị thí chủ này chẳng lẽ gần đây không gặp chuyện gì khác thường sao? Thân thể không có chỗ nào đau ngứa không rõ à?"

Phó Ngạn ngẩn người, nhìn về phía Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành vẫn lãnh đạm như cũ: "Không có!"

Hoà thượng kia lại tiếp tục: "Đau ở trên người ngươi ngươi biết, nếu thí chủ nói không có, tiểu tăng xin cáo lui."

"Ngươi đợi chút!" Phó Ngạn tiến lên kéo người lại: "Rốt cuộc ngươi có ý gì? Có cách nào hóa giải? Lão thành thật nói ra, có biết chúng ta là ai không?!"

Hoà thượng kia vẫn giữ nụ cười trên mặt, "Thân phận quý danh đều chỉ là mây bay, ngã phật từ bi chúng sinh bình đẳng, mọi việc có nhân tất có quả, thí chủ gieo nhân nào e là cũng không biết, nhưng luân hồi có đầu có cuối, thí chủ tự giải quyết đi thôi."

Hoà thượng kia nói xong thì xoay người rời đi, Phó Ngạn định hỏi thêm nhưng lại bị Cố Hiển Thành gọi trở về: "Ngươi mê tín từ bao giờ vậy, tin vào chuyện quỷ thần này?"

Phó Ngạn: "Không phải... gần đây huynh bị đau đấy còn gì, ta hỏi thêm chút, vạn nhất hắn nói đúng thì sao."

Sắc mặt Cố Hiển Thành càng thêm khó coi: "Vớ vẩn! Đoán mệnh người khác mười người thì nói tám người có tai ương ốm đau quấn thân, thế gian này biết bao là người, ai mà chẳng trải qua sinh lão bệnh tử."

Phó Ngạn: "Đạo lý thì chính là như vậy... nhưng mà cơn đau của huynh quá mức kì quái, hắn nhắc tới luân hồi gì đó, có phải là huynh cùng tiểu trù nương kia kiếp trước..."

Hắn chưa nói xong Cố Hiển Thành đã quay người rời đi, hiểu nhiên không muốn nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, Phó Ngạn thở dài đành đuổi theo.

Lại thêm nửa ngày, sự tình ở huyện Võ Công cuối cùng cũng kết thúc, quân tiên phong cũng truyền tin đã bắt được đạo tặc, Cố Hiển Thành xoay người lên ngựa lệnh: "Hồi doanh!"

Đội ngũ người ngựa mênh mông cuồn cuộn xuất phát trở về.

Trên đường trở về, bụng ai nấy cũng đói kêu vang trời, mở hành lý ra thì thấy bánh nướng vừng cũng hết cả rồi, trở về đến doanh trại cũng là thời gian cơm tối, nhưng bữa tối thì lại... Ai~~

Tống trù nương nấu cơm tối thì tốt rồi. Cơm sáng ăn no nhưng cơm tối khó nuốt thì cũng không thể khôi phục tinh lực a~~

Phó Ngạn cũng phát sầu, hắn nhìn Cố Hiển Thành mấy lần, cuối cùng không nhịn được giục ngựa đi lên hỏi, "Ta nghe nói hiện tại tiểu trù nương kia phụ trách cơm ăn hàng ngày của huynh, huynh trở về là có thể hưởng phúc rồi, chia ta với?"

Cố Hiển Thành thản nhiên liếc hắn một cái: "Sao ta không biết chuyện này nhỉ?"

Phó Ngạn: "Còn giả vờ, rõ ràng mỗi ngày đều nhiều hơn một phần thức ăn so với chúng ta, là tiểu trù nương kia tự mình bê đến, còn tưởng ta không nhìn thấy à!"

Cố Hiển Thành từ chối cho ý kiến, vẫn cự tuyệt như cũ: "Không có phần của ngươi!"

Phó Ngạn cắn răng nói: "... Keo kiệt!"

Cố Hiển Thành không biết nghĩ gì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, Mạnh Thiệu ở trong đám người rất dễ khiến người khác chú ý, dù sao cũng là tiểu tử mới ngoài hai mươi tuổi, khí phách phấn chấn, tiêu sái anh tuấn.

Hắn không biết ma xui quỷ khiến thế nào nói: "Ta đích xác là có chế độ ăn riêng đấy, hơn nữa khẳng định là ngon hơn dưa muối nhiều!" Nói xong, hai chân kẹp vào bụng ngựa, tăng tốc đi về phía trước.

Phó Ngạn không hiểu nổi, mở to mắt hô lớn: "Dưa muối cũng không phải cho ta! Huynh khoe khoang gì chứ!"

Đúng là không nói lý mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi