QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Nhanh chóng, tin tức Ngô Vương điện hạ đến đã truyền đến hậu viện, nhóm phụ thân biết là không phải quân địch thì đều nhẹ nhàng thở phào.

Bao gồm cả Tống Điềm.

Nàng hôm nay đã tinh bì lực tẫn (tinh thần mệt mỏi, sức lực kiệt quệ), không muốn nghĩ gì nữa, lập tức trở về doanh trướng đi ngủ.

Không thể không nói, ở một mình vẫn là thoải mái nhất, đêm nay nàng ngủ rất ngon; hơn nữa hôm qua bận rộn như vậy, đến lúc mở mắt ra đã là giờ Tỵ (9h – 11h).

Tống Điềm vội vàng thu dọn đi ra ngoài, Tiểu Điệp các nàng đã bận bịu ở cách đó không xa, Triệu ma ma đang nói chuyện với Tiểu Điệp, nhìn thấy Tống Điềm liền cười vẫy tay với nàng.

"Ma ma." Tống Điềm

Triệu ma ma nói: "Tối hôm qua Ngô Vương điện hạ đến, các ngươi đều biết cả rồi chứ?"

Tống Điềm gật đầu: "Đã biết ạ."

"Đây là chủ tử cần phải hầu hạ thật tốt, chúng ta là người dưới, không quan tâm chuyện bên trên, chỉ cần làm tốt chuyện trong tay là được rồi; Ngô Vương muốn ở trong doanh mấy ngày, Tống Điềm, ngươi phải bận rộn một chút rồi, cơm tập thể tạm thời cho Tiểu Điệp phụ trách, ngươi chịu trách nhiệm bữa tối cho khách quý, có vấn đề gì không?"

Tống Điềm cùng Tiểu Điệp liếc nhau, hai người đều thấy lo lắng, nhất là Tống Điềm: "Ta... không có vấn đề gì, nhưng chỉ là không biết, chiêu đãi vị vương gia này cần bao nhiêu phân thượng? Hôm qua chiêu đãi Tuần phủ đại nhân, ngài nói thêm mấy món so với cơm của binh sĩ là được rồi, vậy hôm nay..."

Nhắc tới việc này, Triệu ma ma cũng thấy khó khăn. Bà thở dài, "Nói thật, ta cũng không biết, Đại tướng quân của chúng ta không qua lại với Ngô vương, mà người ta là hoàng thân quốc thích chân chính, đương nhiên cũng không thể đối xử giống nhau được. Như vậy đi, giữa trưa hôm nay, sẽ có nguyên liệu tươi mới được đưa tới nhà bếp, ngươi nghĩ ngợi soạn một cái thực đơn, ta đem cho Tướng quân xem qua, để Tướng quân quyết định."

Tống Điềm cảm thấy cách này hay, vì thế khẽ gật đầu.

Trước khi đi, Triệu ma ma lại nói tiếp: "Mấy ngày này đặc biệt, các ngươi phải vất vả rồi."

"Ma ma đừng nói vậy, nên làm mà."

Triệu ma ma đi rồi, Tiểu Điệp lập tức kéo tay Tống Điềm, "Làm sao bây giờ Điềm Điềm tỷ, muội lo quá, ý ma ma là muốn để muội bắt đầu phụ trách bữa tối sao?"

Tống Điềm cười nói: "Đây là chuyện tốt, muội học lâu như vậy rồi, cũng đã nắm được không ít kinh nghiệm, đây là cơ hội mà."

"Nhưng muội... sợ hãi... nếu làm hỏng..."

"Sẽ không, có ta ở đây, đi thôi, đi nhà bếp xem thử."

Thành Dương quân ở biên quan ba năm, cũng không phải lúc nào cũng có chiến sự, thời gian nhàn rỗi ngoại trừ huấn luyện còn có một chuyện, tăng gia sản xuất.

Đây là chế độ Cố Hiển Thành lập ra, cũng đã thực thi được ba năm, lúc trước Tống Điềm còn không biết từ đâu mà có nhiều nguyên liệu cùng lương thực như vậy, hiện tại đã rõ ràng, ngoại trừ lương thực, mấy thôn xunh quanh mà cần rau dưa mà lại ngại chợ xa xôi thì có thể trực tiếp đến Thành Dương quân đổi.

Đổi bằng tiền hoặc bằng lương thực đều được, như vậy cứ đến mùa hè là mấy thôn xóm chung quanh Thành Dương quân đều rất thường xuyên lui tới, sau khi sửa đường xong Trần gia thôn cũng từng đến hai ba lần.

Hôm nay nguyên liệu được đưa đến nhà bếp thật sự làm người ta hoa cả mắt, gà vịt thịt cá trứng đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có hai con ngỗng béo chạy trong sân, vẫy cách phành phạch, Tiểu Điệp nhìn thấy vậy liền nở nụ cười, "Điềm Điềm tỷ, nhiều nguyên liệu thế này, hôm nay chúng ta không lo thiếu."

Tống Điềm khẽ gật đầu, nguyên liệu nấu ăn đúng là không cần lo, tiếp đến là cần suy nghĩ thực đơn hôm nay, nếu có cá nàng liền muốn nấu thử, lúc trước làm cá om dưa chua ăn rất ngon, không bằng hôm nay làm canh cá chua, vào thu ăn cũng sảng khoái!

Mặt khác còn có ngỗng, trong lòng Tống Điềm nổi lên mấy chữ, ngỗng hầm nồi đất.

Kỳ quái, rõ ràng nàng chưa từng làm qua món này, lại phảng phất cảm giác nhất định rất ngon, vì thế Tống Điềm lặng lẽ thêm vào thực đơn.

Mặt khác còn có những món khác nữa, không thể không nhắc tới đậu phụ được chuẩn bị từ trước kia, sau khi phơi nắng vài ngày đã mọc lông trắng, dùng thêm chút ớt bột, hoa tiêu cùng hoàng tửu và muốn, trộn đều lên sẽ có một mùi thơm dù hơi kì dị nhưng ăn một miếng vào trong miệng, hoa tiêu cùng ớt hoà với nhau bao phủ ngoài miếng đậu mềm mại lập tức đánh vào vị giác, không ai có thể ngờ đậu phụ cũng có thể làm ra hương vị như vậy, các sư phụ trong nhà bếp đều không nhịn được giơ ngón tay cái lên.

Loại đậu phụ này, ăn cùng cơm hay cháo đều rất ngon, nhưng còn có một cách làm, đó là hấp với thịt.

Đậu phụ hấp thịt, nghe thì có vẻ lạ, nhưng chỉ cần dùng thịt ba chỉ, xoa lên một lớp gia vị chua cay xong đặt vào nồi hấp chín, thịt ba chỉ mỡ ngán được vị đậu phụ chua cay trung hoà lại, ăn kèm một miếng cơm trắng, tư vị này, chỉ sợ là nhớ mãi không quên.

Tiểu Điệp nếm qua món thịt kho dưa chua, đây là lần đầu tiên nàng ấy nghe thấy món này, tò mò đi theo Tống Điềm học hỏi. Trừ mấy món này, lại thêm mấy món thịt, thịt bò đương nhiên có, thịt gà nấu cùng hạt dẻ, lòng gà xào giá. Mà mấy món rau trộn ăn kèm hôm qua cùng đậu phộng rang cũng rất được nhóm người Tuần phủ thích, Tống Điềm ý định tiếp tục làm thêm một thít. Ngoài ra còn có thịt nguội, trứng muối chuẩn bị sẵn. Hơn mười món ăn, Tống Điềm cảm thấy ổn thoả rồi liền cho người giao thực đơn cho Triệu ma ma.

Rất nhanh, Triệu ma ma truyền lời về, Đại tướng quân nói món gì cũng được, Tống Điềm cứ tuỳ ý làm.

Tiểu Điệp cười nói: "Đại tướng quân rất tin tưởng chúng ta, đều là nhờ tay nghề Điềm Điềm tỷ tốt."

Tống Điềm cười, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.

"Vậy bắt đầu chuẩn bị đi."

Hiện tại đã qua giờ giờ Tỵ (9h – 11h), giờ Dậu (17h – 19h) sẽ bắt đầu dùng bữa, thời gian để bọn họ chuẩn bị cũng không nhiều, nhà bếp liền bắt đầu bận rộn.

Ngay lúc mọi người đang hết sức chuyên chú với việc trong tay thì bỗng nhiên có hai ba người tiến vào, là Lý Phúc Thành dẫn theo một nam nhân mập mạp tới, Lý Phúc Thành vừa đến đã bắt đầu oang oang: "Ai nha ai nha... Ông trời ơi... Đây là nơi nấu cơm?"

Tống Điềm các nàng nghe tiếng liền quay đầu nhìn ra, thấy Lý Phúc Thành chống nạnh đứng ở cửa: "Ai là quản sự trù phòng?"

Mọi người nhìn nhau, không biết quản sự trù phòng là cái gì, nhưng nói đến trù phòng, thì là sư phó hoặc trù nương, hiện tại Từ sư phó không ở đây, Tống Điềm liền lau qua tay đi ra: "Ngài có việc gì?"

Lý Phúc Thànhn nhìn Tống Điềm một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi là trù nương?"

"Đúng."

Lý Phúc Thành ho nhẹ một cái: "Ngô Vương điện hạ sẽ ở lại trong quân mấy ngày, đồ ăn trong bếp có thể ăn được không, thực đơn hôm nay có gì, lấy đến đây ta xem!"

Người trong nhà bếp nghe vị công công mặt trắng này nói xong liền thấy không thoải mái, đây là người nào, vừa đến đã nghi ngờ bọn họ!

Tống Điềm nghĩ ngợi, nói: "Đại tướng quân đã giao phó qua, Điện hạ là khách quý, đương nhiên không dám chậm trễ, thực đơn hôm nay Đại tướng quân đã xem qua rồi, ngài yên tâm!"

Lý Phúc Thành hừ một tiếng: "Tiểu trù nương này! Khẩu vị của đại tướng quân các ngươi là của đại tướng quân các ngươi, Vương gia chúng ta cũng có sở thích riêng, chẳng lẽ Vương gia không có quyền chọn món?"

Lồng ngực Tống Điềm xiết chặt: "Đương nhiên không phải rồi."

Tống Điềm nghĩ ngợi, cảm thấy không cần vì việc nhỏ này mà đắc tội với Vương gia, nên liền lấy thực đơn trong tay áo ra.

Lý Phúc Thành tiếp nhận nhìn thoáng qua, mày hắn nhăn lại, giọng nói càng oang oang hơn.

"Mấy cái này đều là món ăn nông thôn... Thịt nấu tỏi? Linh ta linh tinh. Ngỗng hầm? Đậu phụ...? Sao lại còn đem cả đồ ăn đã thối rữa lên món chứ? Ông trời ơi, tiểu trù nương nhà ngươi có biết nấu ăn không vậy hả?!"

Lý Phúc Thành thể hiện rõ vẻ ghét bỏ trên mặt, phảng phất đồ ăn trên tờ giấy đều là cám bã nông thôn không lên được mặt bàn, cũng không thèm để ý sắc mặt giận dữ của mọi người trong bếp, lập tức ném trả thực đơn cho Tống Điềm, "Bỏ đi, chúng ta dùng sư phó riêng."

Nói xong, Lý Phúc Thành chỉ nam nhân mập mạp đứng sau lưng: "Đây là Đan sư phó, Tiểu Đan, hôm nay vất vả ngươi, làm mấy món Vương gia thích, đi đường vốn mệt mỏi, Vương gia ăn không ngon chúng ta đều phải chịu tội, ngươi hao tâm chút."

Đan sư phó đáp: "Dạ, công công yên tâm."

"Đúng rồi, nhà bếp của các ngươi nhiều người, phái hai ba tên sai vặt để Tiểu Đan sai xử đi."

Nói xong, Lý Phúc Thành liền xoay người rời đi.

Tiểu Điệp cùng mấy người phụ việc đều nổi giận đi tới: "Người gì vậy! Ghét bỏ chúng ta như vậy thì đừng đến a! Còn làm như chuyện đương nhiên."

Tống Điềm cười cười, "Thôi, vài món ăn thôi mà, bọn họ nguyện ý tự làm thì cứ để học tự mình làm đi."

Nói xong nàng đưa mắt nhìn Đan sư phó, hắn đã đi thẳng qua một bên bếp lò trống, tựa hồ hắn cũng khinh thường chào hỏi các nàng, Tống Điềm cũng không thấy khó chịu, chỉ hai người đi qua hỗ trợ, việc của nàng thì nàng cứ chuyên tâm làm thôi.

Hai người phụ việc bị chỉ qua cũng không tình nguyện nhưng lấy đại cục làm trọng vẫn đi qua.

Đan sư phó vừa tới, không lâu sau liền có người kéo tới ba xe nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Điệp nhìn thấy liền nhỏ giọng: "Ngô Vương này cũng thật phô trương lãng phí, ta xem qua đều thấy là đồ chuẩn bị cho riêng hắn, bên trong có cả cua! Dùng thùng băng lớn để trữ, cũng không biết tốn bao tiền a!"

Tống Điềm cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến thân phận người ta liền nhịn xuống, đây chính là cái người ta gọi là hoàng thân quốc thích đi.

"So sánh mà xem, tướng quân của chúng ta quá bình dân, giản dị lại tiết kiệm, không hề làm giá một chút nào. Tên vương gia này đúng thật là..."

Tống Điềm lập tức giơ tay che miệng nàng ấy, ý bảo nàng nhỏ tiếng chút, Tiểu Điệp gật đầu.

Đương nhiên, trong lòng Tống Điềm cũng nghĩ vậy, Vương gia thì sao chứ, trời sinh thân phận cao quý, không cần phấn đấu cũng có được những thứ mà người khác không bao giờ đạt được. So ra, nàng vẫn thưởng thức Đại tướng quân hơn, hắn dũng mãnh thiện chiến, chính trực giản dị, lại chịu được gian khổ vất vả...

Tống Điềm lấy lại tinh thần, vành tai nàng lặng lẽ đỏ lên, vội vã bài trừ tất cả những suy nghĩ hỗn loạn đó, toàn tâm toàn ý xử lý chính sự trong tay.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Mà hôm nay, từ sáng sớm Cố Hiển Thành đã bề bộn nhiều việc.

Bạch Hồng Chấn vội vàng chạy từ Tây Vực về, phu nhân Trâu Khấu Khấu của hắn chính là thiên kim của Trâu đô uý, cũng đã ở trong quân doanh an dưỡng hai ngày.

Người Bạch gia cùng Tuần phủ đại nhân được Cố Hiển Thành bí mật an bài hẹn gặp, không tiết lộ cho Ngô Vương, vì thế người Bạch gia đã sớm đàm luận cùng Tô Chinh được hơn một canh giờ.

Sau khi kết thúc, hai bên nhất trí, Trâu Khấu Khấu nghe nói phụ thân nhờ Ngô Vương dẫn 500 kỵ binh đến trong lòng cũng vui vẻ.

"Đại nhân cùng Tướng quân yên tâm, ta sẽ giải thích với phụ thân."

Tô Chinh nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói chuyện với Bạch gia xong rồi thì không cần lo lắng Trâu đô uý bên kia nữa, bây giờ chỉ cần chu toàn phía Ngô Vương là được.

Lúc này, Lục Thời An hỏi một câu: "Nói đi cũng phải nói lại, chỉ là một cái Võ Công huyện nho nhỏ, vì sao Ngô Vương điện hạ lại phải để ý đến như thế, không những sắp xếp mật thám nhiều năm, lần này còn muốn nhắm vào Đại tướng quân."

Tô Chinh trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi quên phu nhân của Chu Chí rồi sao, trong mắt Ngô Vương, Chu Chí bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập phe Lục gia, sao hắn có thể không sớm an bài được, đảng phái tranh đấu nghiêm trọng, Ngô Vương dù là địa phương nhỏ cũng muốn khống chế thật tốt, hắn chính là rất am hiểu nội vi chi thuật, dì của ngươi... cũng là người đáng thương..."

Lục Thời An nghe vậy liền cẩn thận suy nghĩ điểm này, trầm ngâm một lát, đáp: "Đại nhân chuẩn bị khi nào thì bắt Chu Chí? Quả thật ta đã nhận được thiệp mời của Chu Chí, ngày mai ta sẽ đi một chuyến, thuận tiện xem dì có thể nói cho ta nghe biết điều gì."

Tô Chinh: "Ngươi cứ làm theo lẽ thường đi, Chu Chí ta sẽ phái người theo dõi, chạy không thoát, để xem hai ngày tới hắn có liên hệ gì với Ngô Vương không."

Lục Thời An gật đầu, "Được!"

Tô Chinh nhìn về phía Cố Hiển Thành, "Theo như lời Thời An nói, ta có chút nghĩ không ra, lần này Ngô Vương phái Liễu Thấm ám sát ngươi, hiển nhiên không có khả năng thành công, đến tột cùng là vì sao?"

Cố Hiển Thành trầm ngâm, đáp: "Không những thế, ở Xuân Lai lâu, bọn họ còn mưu toan dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó với bản tướng."

Đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành nói việc này, Tô Chinh cùng Lục Thời An mở to mắt.

Tô Chinh: "Ý ngươi là..."

Hai người trước mặt hàng năm trà trộn ở kinh thành, đều là tinh anh, rất nhanh hiểu được thủ đoạn hèn hạ là cái gì, Tô Chinh ngẫm nghĩ: "Ta hiểu rồi, việc này ta sẽ xử lý sạch sẽ, ngươi yên tâm. Bạch phu nhân cùng Trâu đô uý ta cũng sẽ giải thích. Ta cũng sẽ dâng tấu chương lên Thánh thượng, chuyện ngươi đánh Chu Chí cũng sẽ không ảnh hưởng."

Cố Hiển Thành đáp: "Ta không lo lắng cái này, tóm lại phải mau chóng xử lý tốt chuyện Võ Công huyện."

Tô Chinh gật đầu: "Đây là lẽ tất nhiên."

Nguyên một ngày hôm nay, Cố Hiển Thành bề bộn nhiều việc, mãi đến khi hoàng hôn, Phúc Quý nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới bữa tối, cùng nhau đi về phía nhà ăn.

Ngoài ý muốn, Ngô Vương đã đến từ bao giờ.

Trong nhà ăn, Ngô Vương ngồi chính giữa, còn chiếm dụng hai cái bàn lớn, xung quanh là nội thị bưng trà rót nước, ước chừng có khoảng ba bốn người, Lý Phúc Thành đang cười nịnh nọt đứng bên cạnh, nhìn thấy Cố Hiển Thành, hắn liền cúi đầu nói vào tai Ngô Vương mấy câu, Ngô Vương ngẩng đầu hướng bọn họ vẫy tay, "Đến đây, ngồi xuống."

Tô Chinh cùng Lục Thời An nhìn thoáng qua Cố Hiển Thành, sắc mặt hắn có chút khó coi, đi qua liền nhìn thấy, trên bàn bày sẵn bảy tám món ăn, đều là sơn hào hải vị bày trong đĩa bạch ngọc.

Ngô Vương cười nói: "Hôm nay vội vàng chỉ có thể để sư phó chuẩn bị mấy món ăn đơn giản, chư vị đại nhân nhất là Cố tướng quân, đóng giữ biên quan cực khổ rồi, hôm nay cũng coi như có lộc ăn, đều ngồi xuống nếm thử đi."

Phản ứng đầu tiên của Cố Hiển Thành là tìm thân ảnh tiểu trù nương.

Quả nhiên, Tống Điềm đứng ở một góc khuất, dáng vẻ lúng túng. Người bên cạnh nàng cũng đang tức giận thở phì phò, chớp mắt Cố Hiển Thành đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Không cần!"

Cố Hiển Thành tuỳ tiện ngồi xuống đối diện Ngô Vương, đẩy những đĩa bạch ngọc trước mặt về phía trước.

"Cảm ơn hảo ý của Điện hạ, nhưng mà ta cũng chỉ là người thô tục, lợn rừng không biết ăn gạo tấm, ta chỉ thích trù nương nhà mình làm đồ ăn thôi! Mang thức ăn lên đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi