QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

"Tô đại nhân... Tô đại nhân?"

Tô Chinh không vào doanh trướng nữa mà biểu cảm phức tạp xoay người rời đi, Lục Thời An đuổi theo phía sau.

Tô Chinh phục hồi tinh thần, "Thời An..."

"Đại nhân, xảy ra chuyện gì?"

Tô Chinh cười nói: "Không có gì, bây giờ lớn tuổi, trí nhớ không tốt, vừa rồi ta nhớ nhầm thôi."

Lục Thời An cười đáp: "Đại nhân muốn tìm cái gì sao? Thời An có thể giúp một tay không?"

Tô Chinh vội nói: "Không cần... không cần, ngươi nghỉ ngơi đi, cũng mệt nhọc cả ngày rồi."

Lục Thời An gật đầu: "Vậy... ta về suy nghĩ xem sẽ nói chuyện với Liễu Thấm như thế nào."

Tô Chinh gật đầu xong cũng xoay người rời đi luôn. Lục Thời An nhìn theo bóng lưng ông thật lâu, chuyến này hắn đến đây, cũng dẫn theo tâm phúc, lúc này liền bước lên nói: "Công tử, lúc nãy Tô đại nhân nghe được đối thoại trong trướng thì thần sắc liền thay đổi; nô tài vừa nãy cũng nghe được một chút, Cố Yến kia là người nào vậy ạ?"

Biểu tình Lục Thời An phức tạp: "Ta ở nhà từng nghe thấy phụ nhân nhắc tới cái tên này, lúc ấy phụ thân đang mật bàn cùng với Thái tử, cho nên ta cũng không dám nghe nhiều, chỉ là không ngờ tới đây, lại nhiều lần nghe thấy."

Người sai vặt kia nói tiếp: "Đúng là kì quái, không biết là người như thế nào ạ, thậm chí ngay cả lão gia cũng phải để tâm đến."

Lục Thời An không đáp.

Cố Hiển Thành cũng ngồi trong doanh trướng hồi lâu, hắn cũng không biết phải làm sao, rõ ràng vừa rồi còn vội đi nhà ăn, bây giờ lại không muốn đi nữa.

Ngực hắn dường như trống rỗng.

"Tướng quân?... Tướng quân?..." Phúc Quý nóng nảy.

Đại tướng quân đây là làm sao vậy...

Sốt ruột sai hắn đi thăm dò tin tức của Cố Yến, hiện tại tra được rồi không biết tướng quân có hành động tiếp theo là gì?

Hôm nay hắn còn nhìn thấy Mạnh đội trưởng, khẳng định Mạnh Thiệu kia không hết hy vọng dễ dàng như vậy, nói không chừng lại muốn đi tìm tiểu trù nương kìa!

Không biết Đại tướng quân đang đợi cái gì!

Không đúng, bây giờ người ta đã là Mạnh thiên tướng, Đại tướng quân thật là, còn cho hắn có cơ hội thăng tiến, nếu là hắn (Phúc Quý)... Ài... không biết tiểu trù nương có vì chuyện này mà dao động không nữa...

Phúc Quý cảm giác mình cần phải dụng tâm hơn, mỗi ngày hắn chỉ có thể vì tướng quân trù tính nhiều chút.

Nhìn thấy thời gian dùng bữa tối cũng sắp qua rồi, tướng quân vẫn còn bất động, Phúc Quý không có cách nào, nói: "Tướng quân, hôm nay không đi nhà ăn sao? Vậy... ta bảo Tống trù nương..."

Phúc Quý còn chưa nói xong, Cố Hiển Thành đứng dậy.

Trong lòng Phúc Quý vui vẻ, lúc này mới đúng a~~

Hắn vội vàng đi theo sau Đại tướng quân, cùng nhau đến nhà ăn.

Trong nhà ăn.

Hôm nay Triệu ma ma nói không cần bày yến, mọi chuyện cứ như lẽ thường, Tống Điềm nghĩ các tướng sĩ cũng vất vả, nên làm nhiều thêm hai món ăn cho bọn họ, cũng vì thế mà hôm nay nhà ăn đông đúc hơn hẳn, trên mặt mọi người đều có nụ cười thoả mãn. Nhưng đến lúc Cố Hiển Thành đến, trong nhà ăn cũng đã đi mất bảy, tám phần. Tống Điềm đã chuẩn bị đồ ăn xong từ sớm nhưng đợi mãi vẫn không thấy người, đang buồn bực liền thấy thân ảnh Đại tướng quân hiện ra ở cửa.

Tống Điềm vừa nhìn thấy hắn, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khẩn trương.

Nàng hơi mím môi, bưng đồ ăn của Đại tướng quân ra.

Vẫn chỗ cũ, Cố Hiển Thành ngồi xuống.

"Tướng quân." Tống Điềm dọn đồ ăn xong, nhẹ giọng gọi một câu, Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua nàng, nói: "Ngồi xuống ăn."

Tống Điềm: "..."

"Không được đâu, ngài chậm rãi dùng."

Cố Hiển Thành giương mắt, nhìn xung quanh: "Không phải đã hết giờ ăn rồi sao, còn có việc gì? Hay là ăn rồi?"

Thời điểm này, Tống Điềm tạm coi như xong việc, không còn bận nhưng khẳng định chưa ăn cơm.

Nàng chỉ là cảm thấy, cùng Đại tướng quân ngồi cùng một bàn ăn thì không ổn.

Một hai lần là trùng hợp, nhưng sao có thể ngày nào cũng như thế.

Cố Hiển Thành như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Ngồi xuống đi, có chuyện."

Nghe hắn nói có chuyện, Tống Điềm liền buông lỏng.

Cố Hiển Thành bảo nàng ôm Tiểu Bảo đến cùng hăn, Tống Điềm bất đắc dĩ, nàng cũng không thể để nhi tử bị đói, vì thế nàng đành bưng đồ ăn của mình tới, Tiểu Bảo ngồi trong lòng nàng.

Những người khác trong nhà ăn nhìn thấy cảnh này liền nhất loạt quay đầu lại. Chỉ là ngại Đại tướng quân còn ở đây, không có một người nào dám nhìn chằm chằm quá lâu, Tống Điềm cảm giác hơi thẹn thùng, đây đã là lần thứ ba nàng cùng đại tướng quân ngồi chung một chỗ ăn cơm, chắc chắn sẽ có người nghị luận.

Bữa tối nay ăn sủi cảo, ngoài ra còn có khoai tây cắt sợi xào, cà tím xào tỏi và ớt xanh, thêm một món canh, còn lại đều là món Cố Hiển Thành thích ăn. Cố Hiển Thành ăn sủi cảo, mỗi miếng là một cái, một bàn sủi cảo nhanh chóng ăn hết, nhưng Tống Điềm ăn sủi cảo lại rất từ tốn thanh tú, hai người ngồi đối diện nhau nhưng lại khác biệt một trời một vực.

Cố Hiển Thành chợt nhớ tới Lục Thời An dùng bữa ngày ấy, thanh nhã, so với nàng không khác biệt lắm, nghĩ đến điều này, sắc mặt Cố Hiển Thành có chút kì quái, Tống Điềm nhìn thấy liền hỏi: "Làm sao thế Đại tướng quân, đồ ăn không hợp khẩu vị sao ạ?"

Cố Hiển Thành lắc đầu: "Không."

Động tác của hắn chậm lại, không có ăn ngấu nghiến như lang sói nữa, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn người đối diện, dường như sợ nàng ghét bỏ.

Tống Điềm không hề để ý, nghe nói đồ ăn không có vấn đề thì yên tâm.

Trong nhà ăn, thỉnh thoảng lại có người nhìn qua, Tống Điềm nghĩ ngợi, nói: "Tướng quân... ta vẫn cảm thấy... như vậy không tốt lắm..."

"Như nào?" Cố Hiển Thành biết rõ còn hỏi.

Tống Điềm: "... Ngài là Đại tướng quân, ta chỉ là trù nương, cùng ngài ngồi cùng một bàn dùng bữa, vốn đã vô lý rồi, lúc này nhà ăn đông người, truyền ra ngoài..."

"Nàng sợ tị hiềm?" Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi lại.

Tống Điềm mở to mắt.

Nàng vội đáp: "Chủ yếu là sợ... đối với ngài... đối với ngài... không tốt..."

Cố Hiển Thành bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Bản tướng không ngại."

Tống Điềm ngẩn người.

Hai người mặt đối mặt trong chốc lát, bên tai Tống Điềm dần nóng lên.

Đại tướng quân... đại tướng quân nói lời này là có ý gì...

Đã nói đến mức này, Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, cuối cùng buông đũa xuống.

"Hôm nay Phúc Quý đã nói với ta, về chuyện của phu quân nàng."

Tống Điềm sửng sốt.

"Tuy rằng bản tướng cũng đáng tiếc cho hắn, nhưng quả thật đã rõ ràng ghi lại trong sổ, phu quân của nàng... đã vì quốc gia mà hy sinh."

Cố Hiển Thành nhìn thẳng vào nàng, tựa hồ không muốn bỏ qua bất kì một biểu tình nào trên mặt Tống Điềm.

Tống Điềm vẫn đang sửng sốt, mất một lúc lâu sau nàng hỏi lại.

"Đã... đã xác định rồi?"

Giờ phút này nhà ăn cũng chỉ còn lại hai ba người nữa, nhưng Tống Điềm không để ý đến bọn họ, đầu nàng ong ong, chưa hoàn hồn lại.

"Là ngài... để Phúc Quý giúp ta tra sao?"

Cố Hiển Thành ừm một tiếng.

Tống Điềm: "Vì sao ngài lại giúp ta?"

Thật ra giờ phút này, Tống Điềm đã có suy đoán trong lòng, nhưng ý nghĩa này chỉ vừa mơ hồ đâm chồi đã bị nàng nhanh chóng cắt đứt.

Mạnh Thiệu cũng nói muốn giúp nàng tìm, hôm nay vừa nói.

Mà mục đích của Mạnh Thiệu là...

Đại tướng quân sao có thể chứ... không có khả năng!

"Cho nên, bây giờ nàng đã biết rồi... còn muốn vì hắn mà thủ tiết sao?

Bốn chữ không có khả năng trong đầu Tống Điềm còn chưa kịp tan đi thì lời này của Cố Hiển Thành đã nổ đùng bên tai nàng.

Tay cầm đũa của nàng dừng giữa không trung.

Cố Hiển Thành nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ trên mặt nàng, còn có vẻ kinh ngạc và không thể nào tin.

Nàng chắc hẳn đã hiểu được ý của mình. Hắn nghĩ.

Thấy Tống Điềm bị doạ, vì thế Cố Hiển Thành cúi đầu nói: "Không sao cả, ta không vội, nàng cứ chậm rãi suy nghĩ."

Đầu óc Tống Điềm ong ong, đã không còn nghe thấy hắn nói cái gì nữa.

Một bàn sủi cảo trước mặt đã nguội, Cố Hiển Thành lặng lẽ kéo cái đĩa trước mặt nàng đến chỗ mình, không hề ngần ngại đây là đồ Tống Điềm ăn còn thừa, từng miếng từng miếng ăn hết toàn bộ sủi cảo nguội lạnh trong đĩa, xong hắn lại đẩy bát canh còn nóng mình chưa từng chạm qua cho Tống Điềm.

"Nguyệt sự, uống chút gì đó nóng đi."

Những lời này Tống Điềm nghe hiểu, nàng nhìn động tác của Cố Hiển Thành, còn có lời hắn vừa nói, khiến hai má Tống Điềm trong nháy mắt đỏ bừng.

Nguyệt sự của nàng đã hết từ lâu.

Hắn không biết, nguyệt sự của nữ tử không kéo dài lâu như vậy.

Tống Điềm cũng không định giải thích, hai má đỏ bừng nhẹ giọng đồng ý.

Nhưng không biết là đồng ý với những lời hắn vừa nói hay là đồng ý với câu Cố Hiển Thành bảo nàng từ từ suy nghĩ lời hắn nói.

Hiển nhiên, trong lòng hai người đều đang hỗn loạn.

Trên mặt Cố Hiển Thành trông vẫn có vẻ tự nhiên nhưng tai hắn cũng đỏ lên, lộ rõ trong lòng hắn cũng khẩn trương. Phúc Quý đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, nói thế nào cũng nhất quyết không cho mấy tướng sĩ đến muộn vào trong nhà ăn, cả nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm.

Lặng lẽ ăn xong một bữa cơm, Cố Hiển Thành lại định mở miệng nói gì đó.

Nhưng lúc này, lời của hắn còn chưa kịp ra khỏi miệng.

"Cố tướng quân thế mà lại gạt chúng ta ăn mảnh!"

Lục Thời An vừa cười vừa nói đi từ phía sau đến, trong nháy mắt Tống Điềm vội đứng lên, hiển nhiên, Phúc Quý lo trông chừng cửa trước mà quên mất cửa sau. Tô Chinh cùng Lục Thời An chạy đến nhà ăn lúc này, có thể là đói bụng.

Cố Hiển Thành cũng đứng lên, Tống Điềm lập tức nói: "Nhị vị đại nhân chưa dùng bữa sao? Ta lập tức đi chuẩn bị."

Tô Chinh liếc mắt nhìn hai người, cười nói: "Vậy làm phiền Tống trù nương, thật xin lỗi, chúng ta nghị sự lâu quá liền quên mất thời gian bữa tối."

"Không sao, nhị vị đại nhân mới vất vả, ta lập tức đi ngay."

Tống Điềm lập tức xoay người vào bếp, Cố Hiển Thành cũng chỉ đành thu hồi ánh mắt, cùng hai người ngồi xuống.

"Đại tướng quân ăn xong rồi sao?"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

Nhưng hắn hiển nhiên không muốn đi, cho nên chần chừ một lát lại nói: "Chưa ăn no."

Tống Điềm vừa mới đi vài bước, nghe nói như thế thì suýt cắn phải đầu lưỡi của mình, nàng không tin Cố Hiển Thành ăn chưa no, nàng biết rõ lượng cơm của hắn, mặc dù có thể ăn tiếp, nhưng cũng đã ăn 60 cái sủi cảo vào bụng rồi, hắn chỉ là...

Tống Điềm không dám nghĩ tiếp, vội vàng chạy vào bếp, chuyên tâm luộc sủi cảo.

Cố Hiển Thành cùng hai người họ ngồi trong nhà ăn, nhìn qua thì là đang nói chuyện yến hội, nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đánh về phía bếp. Sủi cảo rất nhanh chính, Tống Điềm lại nhanh tay xào thêm mấy món đơn giản, lúc này mới bưng ra bàn.

Còn Cố Hiển Thành, Tống Điềm cũng không quên, hấp cho hắn một chén trứng... giống như Tiểu Bảo.

Hắn nhất định đã ăn no rồi, ăn nhiều nữa sẽ không tiêu hoá được... Tống Điềm chỉ có thể nghĩ tới món này.

Lúc nàng đem chén trứng hấp kia tới trước mặt Cố Hiển Thành thì hiển nhiên cả ba người đều ngẩn ra, trong nhát mắt Tống Điềm đỏ mặt, qua loa nói: "Tướng quân vừa nói muốn ăn trứng hấp."

Cố Hiển Thành hồi phục tinh thần: "Đúng, ta muốn ăn trứng hấp, đa tạ."

Tống Điềm lập tức xoay người rời đi.

Tô Chinh sờ bộ râu dài, cười nói: "Cố tướng quân thích thứ đồ ăn của trẻ con này?"

Cố Hiển Thành mặt không đổi sắc đáp: "Biên quan thiếu thốn, gì ta cũng thích."

Lục Thời An cùng Tô Chinh chỉ cười không đáp.

Cuối cùng đã dùng xong bữa tối, Tô Chinh và Lục Thời An chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn Cố Hiển Thành thì lại không có ý đó, hắn như nước chảy mây trôi nói: "Các vị đi trước đi, bản tướng còn phải dặn dò vài câu về yến hội ngày mai."

Lục Thời An không nhịn được chế nhạo: "Đại tướng quân vất vả rồi, yến hội chuẩn bị như nào cũng phải tự mình đứng ra, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể mới tốt."

Cố Hiển Thành lười giải thích, tuỳ tiện gật đầu.

Hai người cười rời đi.

Tống Điềm ở trong bếp đầu cũng không dám ngẩng lên, Cố Hiển Thành đi qua.

"Chuyện vừa rồi còn chưa nói xong."

Tay Tống Điềm run lên, "Chuyện... chuyện gì?"

Cố Hiển Thành đứng cách nàng ba bước, không phải không nhìn ra nàng khẩn trương, suy nghĩ lại, hắn quyết định không doạ nàng nữa, con thỏ nóng nảy cũng sẽ biết trèo tường.

"Ngày mai chúng ta thiết yến, tuy rằng ăn uống không phải là mục đích chính, nhưng Chu Chí và Bạch gia đề ở đấy, Trâu đô uý cũng có thể tới, nàng phải vất vả lo toan rồi."

Tống Điềm nhẹ nhàng thở ra.

Đây hẳn là chính sự hôm qua tướng quân nói đi.

Tống Điềm lập tức đồng ý, "Được, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị thật tốt."

Cố Hiển Thành ừm một tiếng.

Xong lại giống như không còn lý do gì để ở lại, Cố Hiển Thành xoay người rời đi.

Tống Điềm thấy hắn đi rồi, mới hoàn toàn thả lỏng.

Tiểu Bảo đứng bên chân nàng, lúc này nhẹ nhàng kéo áo mẫu thân, Tống Điềm cúi đầu nhìn con, ngón tay bé nhỏ mập mạp của Tiểu Bảo liền chỉ về hướng Cố Hiển Thành: "Giữ... giữ..."

Giữ?

Tống Điềm mất một lúc mới phản ứng được nhi tử nói cái gì, gần đây mấy người Chu tỷ ngày nào cũng dạy Tiểu Bảo nói chuyện, đứa nhỏ học được rất nhiều từ.

Tiểu Bảo muốn nói giữ Cố Hiển Thành lại để chơi cùng thằng bé.

Tống Điềm giở khóc giở cười, ôm lấy con nhỏ giọng giảng giải: "Con à, người kia không phải cứ muốn giữ lại là có thể giữ, chúng ta so với hắn chênh lệch quá lớn, có hiểu không?"

Tiểu Bảo đương nhiên là nghe không hiểu lời nàng nói, đôi mắt tròn vo tràn đầy ánh sáng, đầu nhỏ còn nghiêng trái nghiêng phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi