QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Hai ngày nay, Trần gia thôn không có trận mưa nào, trời trong thanh mát, mặt trời chiếu rọi.

Tối qua, Tống Điềm cùng Đỗ thị đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn cho ngày hôm nay, cửa hàng ở đầu thôn cũng đã lên hình lên dạng.

vừa mới qua giờ Thìn, Đỗ thị cùng Tống Điềm đã đi qua nhìn. Các nàng vừa đến nơi thì thấy mấy tráng sĩ sửa đường ngày hôm qua vậy là lại ngủ ngoài trời cả đêm, mấy con mắt nhìn nhau chằm chằm.

Phó tướng bên cạnh Cố Hiển Thành họ Phó, tên chỉ có một chữ Ngạn, Phó Ngạn thấy các nàng đi đến cũng giật mình.

"Hai người đến đây làm gì?"

Đỗ thị vội vàng giải thích: "Đại ca, nhà ta có mở một cửa hàng nhỏ ở cửa thôn, hôm nay khai trương, trưởng thôn có dặn dò, các vị muón dùng trà nước hay đồ ăn gì đều do chúng ta phụ trách. Chắc chưa ăn sáng đúng không? Muốn ăn gì?"

Phó Ngạn à một cái, quay đầu nhìn Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành hiển nhiên cũng nghe thấy nhưng không nói gì, Phó Ngạn liền cười nói: "Ngươi thay ta cảm ơn trưởng thôn, chúng ta không kén chọn, ăn cái gì cũng được."

Đỗ thị vui vẻ: "Được, chúng ta chuẩn bị một chút."

Tống Điềm nhìn thoáng qua tiến độ bên kia, mới qua một đêm, đoạn đường bị chắn đã làm được gần một nửa rồi, trong lòng nàng cũng vui vẻ, ôn nhu nói: "Các vị đại ca cứ ở như vậy sao? Đây dù sao cũng là nơi hoang dã..."

Phó Ngạn nhìn về phía nàng, ngẩn người, tuỳ tiện đáp: "Không sao, bọn ta cũng quen rồi, có lều trại mà."

"Vẫn cực khổ quá, vậy sáng nay ăn chút cháo đi, dễ tiêu hoá lại ấm người."

Phó Ngạn nhớ lại món cơm chiên trứng tối qua, nở nụ cười: "Được, cô cứ làm đi, trù nghệ của cô rất tốt."

Tống Điềm được khen tay nghề, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nàng cong môi cười nói cảm tạ. Phó Ngạn liền trực tiếp đóng băng tại chỗ.

Chờ Tống Điềm đi rồi, mấy tiểu binh ở đằng sau liền tiến lên trêu ghẹo: "Phó đại ca~~"

Phó Ngạn lấy lại tinh thần, lấy chân đá mấy người tiểu binh, cổ có chút đỏ: "Cút!"

Tiểu binh liền cười lớn. "Tiểu nương tử này quả thật rất xinh đẹp nha, so với nữ nhân ở biên quan đúng là..."

"Phải đấy, khẩu âm cũng không giống người ở đây, có lẽ là từ kinh thành đến, vẫn là người phía Nam..."

Bọn lính câu được câu không nói chuyện phiếm, Cố Hiển Thành nghe thấy liền thản nhiên đi qua liếc một cái, mấy người liền câm như hến, không dám nhiều lời thêm một câu.

Tống Điềm chuẩn bị gạo kê để nấu cháo bí đỏ, xong còn làm thêm mấy xửng bánh bao, bánh bao được gói sẵn một ít từ tối qua, sáng nay nàng lại gói thêm một ít nữa. Bữa sáng nay mà còn thì có thể để đến giữa trưa cho bọn họ ăn thêm, Tống Điềm nghĩ vậy càng gói nhanh tay hơn, mấy chục cái cứ vậy là hoàn thành trong tay nàng, lần lượt được xếp vào nồi hấp.

Bí đỏ cùng gạo kê trong nồi nhanh chóng nhuyễn ra, hương thơm bắt đầu bốc lên nồng đậm, nàng lại thêm chút gia vị, hành lá, uống vào nhất định cảm thấy ấm bụng, dạ dày no rồi, tứ chi mới có nhiều sức lực.

Những binh lính kia đang làm việc thì bị mùi hương hấp dẫn, không tập trung nổi mà cứ nghển cổ nhìn về hướng này.

Cố Hiển Thành cũng phát hiện bọn họ không còn làm được nữa, liền nói: "Chú ý canh giờ, đi nhanh về nhanh."

"Dạ!" Mọi người như ngựa thoát cương mà chạy vội qua sạp hàng.

Đỗ thị thấy người đến liền cười nói: "Ta còn đang chuẩn bị qua gọi các ngươi! Thế mà đều đến cả rồi!"

Phó Ngạn thân thủ nhanh nhẹn: "Cứ để bọn ta tự phục vụ!"

Đỗ thị can không được đành đứng qua một bên, Tống Điềm mở lồ ng hấp ra, trong nháy mắt hơi nước trắng xoá bốc lên, xen lẫn mùi hương thơm lừng của bột, lính tráng đều bị hấp dẫn chạy đến: "Là bánh bao! Nhìn ngon quá!"

Tống Điềm cười, giúp bọn họ gắp từng cái một: "Có nhân cải trắng với miến, rau hẹ với miến, cả dưa chưa nữa. Không kịp thái thịt nên không có bánh bao nhân thịt."

"Không sao không sao, không cần phiền phức như vậy!"

Bánh bao nóng hổi lấp đầy bụng là tốt rồi, ai còn dám đòi hỏi bánh bao nhân thịt nữa chứ.

Bọn lính chụm đầu ăn như hổ đói. Bánh bao này vỏ mỏng, nhân nhiều, cắn một miếng đã đầy miệng nhân, riêng món này thôi đã đủ thoả mãn rồi, lại húp thêm một ngụm cháo bí đỏ, đúng là mỹ vị nhân gian!

Sảng khoái đến cực điểm!

Đều là thanh niên trai tráng, ăn một lúc bốn năm cái bánh bao là chuyện bình thường, nhưng khi nhìn thấy nam nhân ngồi một mình một góc kia, Tống Điềm mới phát hiện nàng vẫn còn đánh giá thấp bọn họ.

Cố Hiển Thành không biết tới từ lúc nào, ngồi riêng ở một góc, ăn mà không nói lời nào, nếu không phải nhìn thấy bát cháo trước mặt hắn đã sớm hết sạch, lại thấy hắn ăn đến cái bánh bao thứ sáu thì nhất định nàng còn cho rằng hắn chê tay nghề của mình.

Tống Điềm biết người đó là thủ lĩnh, liền cười đi qua, nói: "Còn ăn được nữa không, bánh bao vẫn đang hấp trong bếp, chờ một lúc là được."

Cố Hiển Thành ngồi một mình tự nhiên thấy có người đến gần, thần sắc hắn trở lên lạnh lùng, quay lại nhìn. Tống Điềm bị doạ sợ lùi về phía sau mấy bước.

tất cả mọi người đều yên lặng nhìn qua đây, Cố Hiển Thành ý thức được đã doạ đến nàng, liền thu liễm lại một chút, nói: "Ta đang bận suy nghĩ chuyện khác, không biết là ngươi đến, thật xin lỗi."

Tống Điềm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không dám ở trước mặt hắn nữa, chỉ nói không sao rồi rời đi luôn.

Mấy tên binh lính bĩu môi thở dài, Phó Ngạn cũng cười khổ lắc đầu.

Ăn sáng xong, Thành Dương quân lại tiếp tục làm việc. Mà Tống Điềm cùng Đỗ thị lại bận bịu chuẩn bị bữa trưa.

Thôn trưởng cũng đến hỏi thăm một loạt. Đỗ thị cùng Tống Điềm kể lại chuyện bọn họ đêm qua dựng lều ngủ ngoài trời, thôn trưởng kinh ngạc không thôi: "Sao lại như vậy? Ta tưởng quan phủ đã sớm sắp xếp chốn nghỉ cho bọn họ rồi chứ?"

Đỗ thị đáp lời: "Ôi chẳng biết nữa, buổi sáng thấy bọn họ mà giật mình, thôn trưởng xem..."

Trần trưởng thôn nghĩ ngợi: "Ta biết rồi, các ngươi không cần bận tâm, cứ yên tâm nấu ăn đi, ta nghĩ biện pháp giải quyết."

Đỗ thị cùng Tống Điềm gật đầu, đây cũng không phải việc các nàng có thể quản, nói chuyện cùng trưởng thôn xong các nàng liền quay lại nấu cơm.

Trần trưởng thôn đi qua, tựa hồ là cùng Cố Hiển Thành nói mấy câu, nhưng bất kể là nói gì, Cố Hiển Thành cũng chỉ lắc đầu từ chối.

Cuối cùng trưởng thôn cũng đành bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Đỗ thị đi gọi người đến ăn cơm, lính tráng cũng nhanh chóng chạy lại. Bọn họ nhìn thấy lương bì trên bàn đều tò mò, Đỗ thị liền giải thích một hồi, nhưng bọn họ cũng không để tâm lắm, ăn ngon là được!

Bởi vì chuyện buổi sáng nên Tống Điềm cũng không đến hỏi chuyện Cố Hiển Thành nữa, nàng lặng lẽ bận rộn ở một bên, nàng không đi qua nhưng lại có người nhịn không được cứ nhìn theo, ngay cả Phó Ngạn, cũng không tránh khỏi bị bóng dáng xinh đẹp kia hấp dẫn.

Tống Điềm bê lương bì đến, có tiểu binh nhịn không được hỏi một câu: " Tay nghề tiểu nương tử tốt như vậy, có phải ở nhà mở tiệm cơm không?"

Tống Điềm sửng sốt, lắc đầu: "Không phải."

"Thế có dự định gì không?"

Tống Điềm cười nói: "Cũng coi như là có đi, phải chờ các vị đại ca sửa đường xong, thì mới có thể đi."

Mọi người hiểu, nhưng cũng giật mình: "Không lẽ muốn đi biên quan sao? Con đường đó chỉ có thể đến biên quan thôi mà!"

Tống Điềm gật đầu: "Phải, chính là muốn đi biên quan."

Mấy lính tráng đều kinh ngạc không thôi.

Ai, đúng là đáng tiếc. Nếu tiểu nương tử mở tiệm cơm ở Trần gia thôn thì tốt rồi, bọn họ có thể tranh thủ phi ngựa đến ăn một bữa, dù mới có hai ngày nhưng hương vị này đúng là không thể quên mà.

Không so sánh không có đau thương, đồ ăn trong quân doanh thực sự là đồ ăn sao...

Nhắc đến quả thực khiến người ta ngán ngẩm.

Ngay cả Phó Ngạn cũng đi tới hỏi: "Tiểu nương tử họ tên là gì?"

Tống Điềm liếc nhìn hắn, cũng không giấu diếm: "Ta họ Tống, tên chỉ có một chữ Điềm, các vị cứ gọi Tống tẩu tử là được rồi."

Tẩu tử?

Mọi người đều ngẩn ra, chỉ có người phụ nữ đã có gia đình mới gọi là tẩu tử, không lẽ...

"Này!" Cách đó không xa, Hoa nãi nãi ôm Tiểu Bảo đến, vừa nhìn thấy con, Tống Điềm liền cười, bước nhanh tới

"..."

Mọi người đều tiếc nuối thu hồi tầm mắt, bao gồm cả Phó Ngạn.

Quả đáng tiếc, đúng là người đã có gia đình.

Cố Hiển Thành cũng nhìn thoáng, xong ánh mắt lại đảo về thuộc hạ của mình, không nói gì.

Bất quá, Phó Ngạn vẫn nhắc nhở thêm một câu: "Biên quan cũng không phải địa phương tốt, ngươi là nữ nhân, vẫn là tìm chỗ khác thuận tiện hơn."

Tống Điềm biết hắn có ý tốt, gật đầu nói cảm tạ.

"Còn có chuyện này..." Phó Ngạn liếc mắt nhìn Cố Hiển Thành đang ngồi ở góc hẻo lánh, nói tiếp "Lão đại ta là người lạnh nhạt, hắn đối với ai cũng như vậy hết, do trải qua nhiều chuyện... Dù sao thì cũng không phải cố ý làm khó cô."

Tống Điềm không nghĩ hắn sẽ giải thích với nàng, cười nói: "Không sao, ta không để ý, ngươi cũng đừng để trong lòng."

Chỉ là, xưng hô của Phó Ngạn khiến nàng có chút kinh ngạc, lão đại?

Chẵng lẽ Xuân Hoa tỷ tỷ đoán trúng rồi, bọn họ thực sự là thổ phỉ, xong được triều đình chiêu an (1)?

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Tống Điềm xong liền biến mất luôn không thấy tăm hơi, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần quản nhiều như vậy.

Ngày đầu tiêu mở hàng, Tống Điềm cùng Đỗ thị đều rất mệt mỏi, trở về nhà xong các nàng không muốn nhúc nhích, cơm cũng không muốn ăn.

Đỗ thị thở dài: "Thật là mệt... Mệt như vậy nhưng một đồng cũng chưa kiếm được, Vương Tú Quyên kia biết được nhất định vui sướng không thôi."

Tống Điềm nở nụ cười: "Xuân Hoa tỷ tỷ đừng nóng vội, chỉ là đường chưa thông thôi, chờ sửa xong rồi cửa hàng cũng coi như hoàn thiện tự nhiên khách sẽ đến."

Đỗ thị cười đáp lời: "Muội đó, đúng là như vậy, chúng ta chăm sóc đám người đó cẩn thận, cho bọn họ ăn ngon thì làm sẽ nhanh."

Tốc độ của đám người Cố Hiển Thành quả thực rất nhanh, nhưng không ngờ, đêm nay lại có một trận mưa lớn đổ xuống, đất đá lại bị mưa lớn gột rửa một lần.

Mà trận mưa lần này so với lần trước còn lớn hơn nhiều, Đỗ thị cùng Tống Điềm đang ngủ cũng bị sấm chớp làm tỉnh giấc.

Hơn nửa đêm, cửa nhà các nàng bị từng tiếng đập thùng thùng gọi vào.

(1) Chiêu an: chiêu dụ giặc đầu hàng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi