QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Lúc Tống Điềm tỉnh lại, trước mắt nàng đã là khung cảnh quen thuộc trong trướng của nàng, lúc này nàng mới phát hiện, mình đã được đưa về quân doanh từ lúc nào.

Tiểu Điệp ngồi bên cạnh giường, hai mắt đỏ bừng, thấy nàng tỉnh, muội ấy liền kích động đứng lên, "Điềm Điềm tỷ! Tỷ tỉnh rồi!"

Tống Điềm: "Ừm... ta..."

"Tỷ đừng động! Trên người nhiều vết thương lắm, ta lập tức đi gọi quân y cho tỷ."

Tống Điềm còn chưa kịp đáp lại, Tiểu Điệp đã vội vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng có quân y theo nàng ấy chạy vào.

Trong Thành Dương quân có không ít quân y, trong đó còn có một người là nữ nhân, lúc này người tới chính là vị nữ đại phu đó, vừa vào liền cười nói: "Ngươi tỉnh nhanh vậy sao, xem ra tình hình cũng không tệ lắm."

Tống Điềm không quan tâm tình huống của mình, mà ngay lập tức hỏi: "Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo ở đâu rồi?"

"Ngươi đừng gấp." Nữ đại phu đáp. "Tiểu Bảo rất tốt, hắn trở về sớm hơn ngươi, hiện tại đã uống thuốc xong được dỗ ngủ rồi, chốc lát nữa, ta sẽ bảo người ôm tới đây."

Nghe thấy Tiểu Bảo không sao, Tống Điềm cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Lúc này nàng mới nằm yên cho đại phu xem mạch.

"Hầu hết chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, chính là nửa đêm e sẽ phát sốt, ta kê cho ngươi ít thuốc để phòng hờ."

"Đa tạ..."

"Còn có thuốc bôi này nữa, ngươi cứ đúng hạn đắp lên vết thương, trong này có cao sinh cơ, sẽ không để lại sẹo, ngươi yên tâm."

Nói đến đây, Tống Điềm lại nhớ đến Cố Hiển Thành, nàng do dự hỏi, "Đại tướng quân... bị thương thế nào?"

Động tác trên tay nữ đại phu dừng lại, trên mặt thoáng chút nét buồn rầu.

"Không tốt lắm, Đại tướng quân so với ngươi nghiêm trọng hơn nhiều, hiện tại ngài ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh."

Đại tướng quân hôn mê chưa tỉnh?

Tống Điềm trừng lớn mắt, "Ngài... ngày ấu bị thương nặng vậy sao...?"

"Ừm, chủ yếu là bị thương nghiêm trọng ở nửa thân dưới, nhưng mà bây giờ tất cả đại phu đều tập trung ở đại doanh trướng bên kia rồi, hẳn sẽ không có chuyện gì?"

Tống Điềm nghe vậy, trong lòng chua chát không thôi.

Đại phu xem xong vết thương của nàng liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Điềm cùng Tiểu Điệp. Tiểu Điệp không nhịn được khóc nấc lên, "Điềm Điềm tỷ, ta có lỗi với tỷ... đều là ta không đúng."

Tống Điềm nhìn cánh tay Tiểu Điệp cũng được băng bó, vội hỏi: "Không sao, không trách muội, việc này muội cũng không ngờ tới. Huống hồ, muội bị thương thế nào?"

Tiểu Điệp lắc đầu, "Ta không sao... chỉ là bị chuốc thuốc mê... cũng đã uống thuốc rồi."

"Vậy là được rồi."

Tiểu Điệp lau nước mắt, "Điềm Điềm tỷ, lần này thực sự xin lỗi tỷ! May mắn tỷ cùng Tiểu Bảo đều không xảy ra chuyện gì, bằng không ta có chết cũng không thoát được trách nhiệm."

Tiểu Điệp vừa dứt lời thì Chu tỷ ôm Tiểu Bảo từ bên ngoài vào, Tống Điềm vội vàng ngồi dậy đón lấy nhi tử.

Chu tỷ nói: "Đại phu nói đứa nhỏ trúng mê dược, khoảng nửa canh giờ nữa mới có thể tỉnh."

Tống Điềm vội vàng cảm tạ Chu tỷ, đón lấy con ôm con vào lòng, nàng mới thật sự cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Chu tỷ nhìn Tiểu Điệp vỗ về bả vai nàng, "Thôi, chúng ta cũng không ai ngờ, Đậu Khấu thế mà lại qua lại với Ngô Vương, lời này cũng không thể nói bừa được, may mắn mọi người đều không sao là được rồi."

Tiểu Điệp gật đầu: "Về sau ai nói ta cũng không tin nữa, ta chỉ tin các tỷ."

"Đúng vậy, Đậu Khấu kia tâm thuật bất chính, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, về sau đừng dễ dàng mềm lòng."

Tiểu Điệp vội vàng gật đầu.

Trong lúc các nàng nói chuyện, Tiểu Bảo đã tỉnh lại.

Tống Điềm vội vàng quay sang nhìn con, Tiểu Bảo vừa nhìn thấy mẫu thân, trong mắt liền lộ vẻ tủi thân, ô ô oa oa vươn tay muốn được ôm, nhìn thấy vậy Tống Điềm liền đau lòng vô cùng, vội vàng ôm con vào lòng dỗ dành một lúc lâu.

Tiểu Bảo quả thực không có gì đáng ngại.

Tiểu Điệp lên tiếng: "Điềm Điềm tỷ, mấy ngày nay tỷ cứ tĩnh dưỡng đi, chuyện gì cũng cứ giao cho ta, ngay bây giờ ta sẽ đi nấu cơm, tỷ muốn ăn cái gì?"

"Tuỳ ý đi, đơn giản một chút là được, không thì cứ nấu một nồi cháo."

"Không được, đại phu nói phải bồi bổ thật tốt, ta còn định hầm canh cho tỷ."

Tống Điềm cũng không ngăn cản nữa kệ nàng ấy phát huy.

Xế chiều, quân doanh cũng vắng lặng, Tiểu Bảo đã khôi phục lại như cũ, ở trong doanh trướng chạy nhảy, Tống Điềm nằm nửa ngày cũng không chịu nổi nữa, trên người nàng cũng chỉ có một chút vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, thế nên nàng liền dậy rửa mặt, thay xiêm y.

Nàng muốn đi gặp Đại tướng quân.

Tống Điềm ngượng ngùng không muốn để người khác biết, đành phải liên miên lải nhải với Tiểu Bảo.

"Nương chỉ là cảm thấy... người ta cũng cứu chúng ta mấy lần, Đại tướng quân bây giờ bị thương nặng như vậy, nương muốn chăm sóc hắn một chút... Chúng ta làm người ý à, phải biết tri ân báo đáp, Tiểu Bảo nói có đúng không?"

Tiểu Bảo chỉ là trẻ con sao có thể biết hùa theo nàng, chỉ biết ô ô oa oa cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý.

Bất quá, Tống Điềm đã quyết định sẽ chỉnh trang lại rồi đi ra ngoài.

Lúc này hẳn là mọi người đều đã đi ăn cơm, Tống Điềm đi thẳng đến chỗ gần đại doanh trướng, ngoài trừ gặp mấy người lính Thành Dương quân đi tuần, còn lại đều không thấy ai khác.


Bọn lính nhìn thấy nàng thì đều thoáng có chút giật mình, một lát sau đều ngầm hiểu, sôi nổi chào hỏi, "Tống trù nương."

Cũng không ai hỏi sao nàng lại đến đây.

Tống Điềm gật đầu đáp lại, hai má đã lặng lẽ đỏ lên.

Nàng đương nhiên nhớ rõ, ở trong sơn động... Cố Hiển Thành nói với nàng điều gì.

Chỉ là bây giờ nàng đến đây giống như đã trải qua một thời gian rất dài, xong lại giống như một giấc mộng.

Nàng cùng Đại tướng quân...

Lời Đại tướng quân nói... nàng thật sự đã đáp ứng rồi sao...

Suy nghĩ của nàng hỗn loạn va chạm nhau trong đầu khiến Tống Điềm chóng mặt, chân đã không biết đi đến cửa trướng từ lúc nào.

Cùng lúc đó, bên trong trướng.

Tô Chinh cùng Lục Thời An đã từ huyện Thanh Sơn chạy về, bọn họ nhỏ giọng nghị sự ở bên trong, còn có mấy đại phu cũng đang túc trực, Tống Điềm đang định tiến lên gõ cửa thì nghe thấy mấy chữ, thần y, Bệ hạ, vì thế nàng quyết định chờ ở bên ngoài.

May mà nàng đợi không bao lâu, Lục Thời An cùng Tô Chinh đã đi ra.

Lục Thời An nhìn thấy Tống Điềm liền kinh ngạc: "Tống trù nương! Sao ngươi không vào lại đứng đây?!"

Tống Điềm cười cười: "Ta tưởng các vị đang nghị sự chuyện quan trọng, không nên quấy rầy."

Lục Thời An cười nói: "Không sao, là chuyện thần y Hồ Kỵ sắp tới, chúng ta muốn mời hắn xem thương thế cho Đại tướng quân."

Ngực Tống Điềm siết chặt: "Vết thương của ngài ấy... đại phu bình thường không làm được gì sao? Đã đến nông nỗi phải mời thần y sao?"

Trong giọng nói của nàng tràn đầy lo lắng và sợ hãi, điều này làm cho Lục Thời An sửng sốt.

Cũng không phải như vậy... chỉ là...

Hai người này đều không phải không có mắt nhìn, đương nhiên có thể nhìn ra sự lo lắng trên mặt Tống Điềm, Tô Chinh cười nói: "Tống trù nương không cần phải lo lắng, chỉ là thần y Hồ Kỵ bình thường đều thích du tẩu tứ phương, vừa hay ở biên quan, chúng ta chỉ thuận tay mời người đến mà thôi."

Lục Thời An gật đầu: "Đúng vậy."

Lúc này Tống Điềm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bên trong trướng, Phúc Quý cùng Phó Ngạn nghe thấy động tĩnh thì cùng đi ra, nhìn thấy Tống Điềm, Phó Ngạn rất thức thời rời đi: "Tống trù nương vào nhìn một cái xem sao? Chỉ là lão đại chưa tỉnh."

Tống Điềm gật nhẹ đầu, "Đa tạ..."

Phúc Quý không có mắt còn định đi theo vào, ai ngờ Phó Ngạn lại đưa tay kéo giật hắn về phía sau.

Vào trong trướng, hai má Tống Điềm càng ngày càng nóng hơn, bên trong lúc này chỉ còn một mình nàng.


Tống Điềm đi vòng qua sau bình phong đến bên cạnh giường.

Đây là lần đầu tiên nàng tiến vào khu vực nghỉ ngơi của Đại tướng quân trong trướng, một giường gỗ to như vậy, Cố Hiển Thành nằm ở bên trên. Xưa nay hắn đều là Đại tướng quân cao to cường tráng, oai phong lẫm liệt, giờ phút này lại suy yếu không nhúc nhích nằm trên giường, trong chốc lát Tống Điềm liền đỏ hồng hai mắt.

Ngón tay người trên giường khẽ động, chỉ là Tống Điềm không nhận ra.

Tống Điềm nhìn một lượt toàn thân hắn, đâu đâu cũng là vải băng trắng, nhất là chân trái nhìn có vẻ nghiêm trọng nhất, cả người bao lại như cái bánh trưng, trong lòng Tống Điềm lại càng khó chịu.

Nàng không nói gì, cũng không biết nên làm gì, đành ngồi bên giường lặng lẽ nhìn hắn, thỉnh thoảng lại đau lòng rơi nước mắt.

(Chị khóc đi, ảnh đau tim ảnh tỉnh lại liền à :)))) )

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Lúc Tống Điềm đi ra Lục Thời An và Tô Chinh đều nhìn theo.

Tô Chinh nói: "Ngươi có hay không cảm thấy, Tống trù nương cùng Đại tướng quân..."

Lục Thời An vừa nghe lời này thì mỉm cười: "Tuần phủ đại nhân cũng để ý chuyện phong nguyệt sao?"

Tô Chinh sờ râu đáp: "Đây là nhân chi thường tình, bản quan cũng không phải hoà thượng thanh tâm quả dục."

Lục Thời An cười lớn. "Vậy xem ra, ta cùng đại nhân không hẹn mà lại gặp, có chung một suy nghĩ."

Tô Chinh cũng cười: "Kỳ thật ta đã sớm nhận ra. Cũng tốt, Cố Hiển Thành cũng đã 25, 26 tuổi, bên người không có ai săn sóc, Bệ hạ cũng sốt ruột, hy vọng phong ba lần này qua đi, người có tình có thể về chung một nhà."

Lục Thời An nghe lời này, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

"Nhưng mà Tống trù nương kia... hình như nàng đến đây để tìm phu quân."

Tô Chinh: "?"

"Phu quân Tống trù nương còn sống?"

Lục Thời An: "Lần trước sau khi từ Chu phủ về, ta vô tình nghe thấy Tống trù nương nói chuyện cùng người khác, người kia nhắc tới chuyện muốn giúp nàng ấy tìm phu quân, chỉ là hiện tại không biết như nào rồi."

Tô Chinh kinh ngạc cực kì: "Ngươi có nghe thấy, phu quân của Tống trù nương tên họ là gì, rốt cuộc là chuyện như nào?"

Lục Thời An dừng bước: "Kỳ thật ta cũng không nghe được rõ ràng, người kia hình như là có cảm tình với Tống trù nương, nhưng Tống trù nương lại nói chưa tìm được phu quân thì chưa chết tâm, về phần họ tên gì... hình như cũng cùng họ Cố... tên chỉ có một chữ... Yến... thì phải."

Lời Lục Thời An vừa dứt, sắc mặt Tô Chinh liền thay đổi.

Cố Yến.

Cố Yến.

Cố Yến.

Lòng Lục Thời An cũng chìm xuống.

Hiện tại hắn đã có thể xác định, Tô Chinh đại nhân nhất định biết cái tên Cố Yến này.

Lần trước cũng như vậy. Trên mặt Lục Thời An không bộc lộ gì cả, chỉ thấy Tô Chinh ngây người, một lát sau hắn gọi: "Đại nhân?"

Tô Chinh hồi phục tinh thần: "Không có việc gì, bản quan bỗng nhiên nhớ ra còn có một việc, ta đi trước."

Lục Thời An ung dung gật đầu: "Được."

Nỗi lòng Tô Chinh phức tạp, nhanh chóng trở lại doanh trướng riêng.

Hắn cho toàn bộ hạ nhân lui xuống rồi đi đến trước thư án.

Mở ngăn kéo ra, lấy từ sâu trong góc một cái hộp, Tô Chinh chậm rãi mở ra.

Bên trong là một quyển trục nhỏ.

Tô Chinh trầm mặc một lát, mở ra xem.

Bên trên là mật thư của ông và Bệ hạ.

Lần trước ở bên ngoài trướng của Cố Hiển Thành ông ta nghe được hai chữ "Cố Yến" xong liền lập tức dùng bồ câu đưa thư đưa tin về kinh thành.

Bên trên viết mấy chữ ngắn gọn: "Hình như Tướng quân có ý định tra xét Cố Yến."

Bệ hạ hồi âm còn ngắn hơn, "Ngăn cản!"

Tô Chinh đau đầu đỡ trán.

Phu quân của tiểu trù nương là Cố Yến?

Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy?

Tô Chinh chỉ cảm thấy đầu mình như muốn phình ra, trong lúc nhất thời ngồi trước án thư mà không biết thế nào mới tốt.

Thật lâu sau, ông cầm bút lên viết một bức mật thư khác.

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi