QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Cửa doanh, trên lưng ngựa có một người mặc bộ quần áo vải thô đơn giản, giống như người Khổ Hạnh phong trần mệt mỏi, Cố Hiển Thành vừa chạy tới thì Lưu Dương đã xuống ngựa, hai người giống như bằng hữu nhiều năm không gặp đều vội đi về phía đối phương.

Lưu Dương tươi cười ấm áp: "Đã lâu không thấy Đại tướng quân, tướng quân phong thái vẫn như vậy, ta lại già rồi, còn sợ Tướng quân nhận không ra."

Cố Hiển Thành cười to: "Ngươi chẳng có gì thay đổi cả, xem chừng còn tiêu sái hơn nhiều, bản tướng thì ngày càng mệt mỏi, cũng sắp già rồi."

Hai người đều cười, gọi huynh xưng đệ ôm nhau một cái.

Phó Ngạn ở bên cạnh cũng vui mừng không thôi.

Trên danh nghĩa mà nói, Phó Ngạn còn phải gọi Lưu Dương một tiếng sư phó, rất nhiều mưu lược cùng binh pháp trong quân, đều là Lưu Dương dạy cho hắn.

Hai năm trước, chiến sự ác liệt, nếu không có Lưu Dương sao Thành Dương quân có thể đánh lui man di. Cho nên ở trong Thành Dương quân này, mưu sĩ Lưu Dương không khác gì thần.

Cố Hiển Thành tự mình đón người vào trong, dọc theo đường đi, binh lính hoan hô nhảy nhót, Tô Chinh cùng Hồ Kỵ nghe tin cũng ra xem, mấy người tuy chưa từng gặp mặt nhưng đều đã qua đại danh của nhau, Tô Chinh cười chào hỏi với Lưu Dương, Lưu Dương tựa hồ cũng rất vui khi thấy hắn ở đâu, hai người hàn huyên mấy câu.

Cố Hiển Thành nói: "Hôm nay ngươi về, trong quân nhất định phải thiết yến khoản đãi, ngươi đi nghỉ trước, buổi tối lại chè chén! Không say không về!"

Phúc Quý nghe lời này xong lập tức đi nhà bếp truyền tin.

Tống Điềm nghe vậy cũng không thể ngồi yên trong trướng được nữa, đương nhiên phải đến nhà bếp, nhà bếp không dám chậm trễ, vội vã xốc lại tinh thần.

Giết dê mổ trâu, ai cũng biết địa vị của mưu sĩ Lưu Dương, đương nhiên phải chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi, Tống Điềm bận rộn chuẩn bị thịt bò tươi mới mang đến, bất giác Tô Chinh lẻn vào nhà ăn từ lúc nào nàng cũng không để ý.

Hắn cũng không phải đến tìm Tống Điềm chỉ lặng lẽ múc một chén tráo trắng ăn lót dạ, yên lặng ngồi một bên, Tống Điềm quay ra nhìn thấy thì có chút sững sờ.

Nàng dặn dò Tiểu Điệp mấy câu sau đó rửa tay đi qua.

Tô Chinh mỉm cười nhìn nàng.

"Tống trù nương."

Tống Điềm ngồi xuống đối diện hắn, "Tô đại nhân sao không nói một tiếng? Ăn đơn giản như vậy, ngài chưa ăn trưa sao?"

Tô Chinh nói: "Các ngươi đều đang bận rộn tiệc tối, ta không nên quấy rầy, không sao đâu, dù sao tối nay cũng được ăn ngon, ta ăn tạm một chút là được."

Tống Điềm không đáp.

"Lời đại nhân nói lần trước..."

"Lời ta nói với Tống trù nương lần trước..."

Hai người trầm mặc một lát song lại đồng thời mở miệng, Tống Điềm cúi đầu: "Đại nhân nói trước đi."

Tô Chinh hơi gật đầu: "Hôm qua Đại tướng quân hùng hổ tới tìm ta, trách ta không nên nhắc tới chuyện thiếp thấp với cô, ta kỳ thật sau đó cũng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đúng là không ổn."

Tống Điềm nở nụ cười: "Hắn là người dễ xúc động, ta thay hắn xin lỗi đại nhân, kỳ thật, đây vốn là việc riêng của hai chúng ta, lại phiền đại nhân phí tâm tư."

Nghe lời này có ẩn ý sâu xa, Tô Chinh cũng cười, nội tâm chua xót.

Hắn cũng không muốn quản...

Tô đại nhân thở dài: "Ta cũng nói thật. Nhớ sáng hôm qua, ta nghĩ, cô đã nghĩ rõ ràng? Cho nên mới nói những lời đó..."

Hai ngày nay, Tô Chinh cũng đang suy tư việc này, hắn nghĩ thế nào cũng thấy, mình bị tiểu trù nương trước mắt qua mặt.

Hắn có phải đã sai rồi không, đưa ra lợi thế cho nàng quá nhanh chóng, khiến tiểu trù nương hoài nghi.

Tống Điềm nhìn hắn nói: "Ta chưa nghĩ xong, chỉ là có chút hoài nghi. Đại nhân cho ta nhiều lợi ích như thế, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái... cho nên không biết có phải là... ý của Bệ hạ hay không..."

Tống Điềm nói lời này cũng rất lo lắng trong lòng, nàng vậy mà lại đi hỏi dò Tô Chinh.

Nhưng nàng quả thật rất hiếu kỳ, nàng muốn biết vì sao lúc trước Bệ hạ lại làm như vậy, mà hiện tại nàng xác định, Tô Chinh nhất định biết sự tình, nàng chỉ có thể mạo hiểm đi thử xem, mà ưu thế duy nhất của nàng, đó là nàng biết chuyện cái bớt của Đại tướng quân, nhưng việc này, Tô Chinh nhất định không biết.

Quả nhiên, Tô Chinh nghe vậy thì biểu cảm thoải mái hơn rất nhiều.

"Tống trù nương quả nhiên rất thông minh."

Tống Điềm cúi đầu: "Cho nên... quả thật là ý của Bệ hạ sao? Muốn ta cao chạy xa bay không làm lỡ dở tiền đồ của Tướng quân?"

Tô Chinh thở dài, nhưng chỉ có thể hồ đồ: "Cô cứ hiểu như vậy đi, kì thật, Thánh chỉ lần trước chỉ là thử thôi, trước khi ta rời kinh, Bệ hạ đã có ý ban hôn cho Tướng quân. Tống trù nương, ngươi có thể không hiểu, nam nữ hoan ái đối với dân chúng thì là chuyện người tình ta nguyện, nhưng sao liên luỵ đến Hoàng gia thì lại phức tạp như vậy chứ. Hiển Thành hắn là Đại tướng quân, thê tử của hắn mai sau, hắn liên hôn với nhà nào, mọi nhất cử nhất động đều sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong triều, Bệ hạ... bắt buộc phải ra tay can thiệp..."

Đây là lời nói thật, Tống Điềm cũng nghe được ý tứ an ủi cùng khuyên giải trong giọng ông.

Nhưng mà...

Như vậy không đúng...

Thân phận của chàng là do các ngươi áp đặt!

Trong lòng Tống Điềm bực tức nói không nên lời.

Tô Chinh tiếp tục: "Kỳ thật nói những lời này ta cũng thấy rất hổ thẹn nhưng không thể không làm, ngày ấy Tống trù nương nói xong ta cũng thật sự áy náy trong lòng, giống như mình đã làm chuyện sai lầm. Thế nhưng, quốc sự trước mặt, ta cũng phải lấy đại cục làm trọng."

Tống Điềm cười: "Tô đại nhân nói quá lời rồi."

Tô Chinh nói tiếp: "Ta biết cô nhất định sẽ oán trách ta, nhưng không sao cả, ta vẫn là câu nói kia, nếu Tống trù nương cần, ta đều sẽ vì cô mà tính toán con đường sau này, hơn nữa ta nguyện ý thay cô cầu xin Bệ hạ, nếu cô muốn Tiểu Bảo sau này công thành danh toại, cũng không phải là không thể."

Tống Điềm cười, "Bệ hạ... quả đúng là... danh tác..."

Tô Chinh cúi đầu, không đáp lời.

"Được rồi, ta đã biết, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Tô đại nhân." Tống Điềm nói.

Tô Chinh không biết đáp lại nàng như nào, chỉ gật đầu,

"Ta nghĩ, thời gian cho hai người cũng không nhiều, Bệ hạ không phải là người có kiên nhẫn."

Tống Điềm không đáp, nàng trực tiếp đứng dậy, "Ta còn có việc, xin phép đi trước."

Tô Chinh gật đầu, hắn ăn hết bát cháo rồi cũng rời đi.

Tiểu Điệp tò mò hỏi, "Điềm Điềm tỷ, Tô đại nhân nhìn có vẻ rất mệt mỏi, có chuyện gì sao?"

"Không có gì!"

"Ài, mệnh quan trong triều cũng vất vả nhỉ, Tô đại nhân đến quân doanh hơn một tháng, chắc nhiều việc bận rộn lắm."

Tống Điềm cười châm chọc.

Đúng nhỉ, vội vàng chuyện quốc sự chưa xong còn muốn bận tâm chuyện nhà của người khác!

*


Mùa thu phương Bắc ngày càng lạnh, nếu hôm nay đã đưa thịt bò thượng hạng đến, mọi người lại còn muốn uống rượu thì Tống Điềm liền quyết định làm Ngưu Nhục Thang*

(*món này mình không tra ra, nhưng theo cách ăn thì là Lẩu bò)

Không cần chế biến phức tạp, chỉ cần một nồi nước dùng, sau đó nhúng thịt vào là được. Cách ăn này phù hợp vừa trò chuyện vừa thưởng thức mỹ thực, lại rất ấm áp, thích hợp thời tiết phương Bắc.

Bọn Tiểu Điệp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cách làm món ăn này.

Các nàng trừng lớn mắt nhìn Tống trù nương chuẩn bị đến bốn năm loại đồ ăn nhúng lẩu, lại không ngờ, đó mới chỉ là thịt, sau đó còn thấy nàng chuẩn bị thêm bảy, tám loại rau, nấm! Cộng lại, tổng cộng là hơn mười loại!

Hơn nữa không riêng gì đồ ăn, ngay cả gia vị chấm cũng ba, bốn loại khác nhau.

Mấy tên sai vặt trong nhà bếp chịu trách nhiệm mang thức ăn lên, đi mấy vòng liên tục mới miễn cưỡng xong xuôi.

Cố Hiển Thành nhìn một hàng thức ăn xếp trước mặt, trận thế lớn đến mức khiến hắn nhảy dựng.

Tống Điềm đun một nồi nước lớn đặt ở chính giữa, mọi người tò mò đi qua xem. Thế mới phát hiện cái nồi này không giống bình thường, một cái nồi nhưng còn phân làm hai lửa, một nửa có thả rất nhiều ớt cùng hồ tiêu nhìn đã thấy cay tê kích thích, nửa bên còn lại thì thanh đạm, nhìn rất ngon miệng.

Ánh mắt mọi người đều dừng ở đồ ăn, chỉ có Cố Hiển Thành vẫn luôn quan sát Tống Điềm.

Nàng nhất định rất mệt mỏi.

Vừa mới về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế này, trong mắt Cố Hiển Thành hiện lên tia đau lòng.

Hắn cứ nhìn chằm chằm không chuyển ánh mắt, một màn này không thoát được cái nhìn của Lưu Dương, Lưu Dương thấy Cố Hiển Thành nhìn Tống trù nương thì cũng vui vẻ nở nụ cười.

"Các vị đại nhân từ từ dùng." Tống Điềm nói xong thì mỉm cười chuẩn bị rời đi, chỗ đồ này phải làm bao lâu mới xong chứ, mọi người hiểu ý đều gật đầu nói cảm tạ nàng, Tống Điềm lúc này mới xoay người rời đi.

Chỉ là lúc nàng đi, vẫn còn kịp nhìn Lưu Dương một cái.

Không nhầm được, chính là hắn.

Nàng vĩnh viễn không quên được người đến tìm nàng ở Cố gia lúc trước.

Cố Hiển Thành nhìn nàng, nàng lại nhìn Lưu Dương, trước khi đi cũng không cho hắn một cái liếc mắt.

Nháy mắt, miếng thịt bò trong miệng trở nên nhạt nhẽo vô cùng, hắn ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Lưu Dương một cái.

Đúng rồi, hắn còn phải hỏi Lưu Dương thật kĩ chuyện này mới được.

Dù sao thì, Lưu Dương cũng là người giật dây lúc trước.

Nghĩ đến đây, Cố Hiển Thành cũng không ghen tuông nữa, tự mình rót cho Lưu Dương một chén rượu.

Lưu Dương nhận lấy, cười uống cạn.

Bữa tiệc kết thúc, Tống Điềm mệt đến mức toàn thân rã rời.

Tối qua còn... hôm nay lại bận bịu cả một buổi chiều.

Nàng chỉ muốn ngã xuống giường ngủ một giấc.

Nhưng đến khi nằm lên giường rồi lại bắt đầu lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hôm nay Tống Điềm đã xác nhận Cố Hiển Thành chính là Cố Yến, nhưng sự thật này quá hoang đường, làm người ta khó mà tiếp thu.

Chắc đây là một giấc mơ...

Tống Điềm mơ mơ màng màng nghĩ vậy... chờ tỉnh giấc... Đại tướng quân chính là Đại tướng quân, không phải là phu quân mà nàng chưa từng gặp mặt kia...

Bao gồm tối qua cũng chỉ là giấc mộng một mình nàng tình nguyện mà thôi...

Hôm nay có vô số lần nàng muốn lập tức nói cho Đại tướng quân biết hết thảy chân tướng, nhưng lần nào cũng bị cắt ngang.

Sao Lưu Dương lại biết chuyện này, biết thân phận của nàng, còn muốn nàng đến biên quan...

Sao hắn lại đúng lúc quay về như vậy?

Nếu nàng liều lĩnh nói ra, Đại tướng quân sẽ làm thế nào? Sẽ đi tra mình "chết" thế nào sao?

Bệ hạ sẽ không ngồi yên mặc kệ. Tô Chinh rốt cuộc đứng về bên nào?

Từng chuyện từng chuyện không ngừng tràn vào đầu Tống Điềm, nàng còn chưa nghĩ ra được kế sách chu toàn cho việc này, nhưng sự mệt mỏi cả ngày khiến nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Mãi đến quá nửa đêm, Tống Điềm mơ mơ màng màng cảm giác được một con sư tử lông xù ôm vào lòng.

Vừa nóng vừa dính.

Nàng mở mắt ra, không hề nghi ngờ.

Đè trên người nàng là Cố Hiển Thành, Tống Điềm chỉ hơi kinh ngạc lúc đầu sau đó chớp mắt, toàn thân cũng thả lỏng.

Hắn ôm nàng, môi nóng bỏng di chuyển khắp nơi.

Tống Điềm giống như bị lửa nóng lây nhiễm, người cũng dần dần nóng lên.

Nàng chủ động ôm cổ Cố Hiển Thành, giống như đang mời gọi.

Tối qua, kỳ thật là vì nàng bi thương cho mình nên mới đồng ý cho hắn.

Bởi vì Tống Điềm nghĩ, cho dù tương lai hai người không bên nhau, nàng cũng nguyện ý cho hắn.

Nhưng hiện tại thì khác.

Nàng toàn tâm toàn ý, lại không có cái gì cố kỵ nữa cả. Hắn chính là Cố Yến, là nam nhân của nàng. Hai người bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận.

Tống Điềm nhiệt tình đáp lại khiến Cố Hiển Thành cứng người nhưng chớp mắt sau đó, hắn đương nhiên không thể phụ phần nhiệt tình này của nàng, động tác càng nhanh hơn, giống như khó nhịn, tình cảm nồng nàn, Tống Điềm chủ động giúp hắn tháo thắt lưng.

Cố Hiển Thành lại càng điên cuồng hơn.

Chỉ là giường gỗ trong quân quả thực không so được với giường đất ở nhà nông, vừa động vài cái liền không chịu được gánh nặng vang lên tiếng kẽo kẹt ầm ĩ, Tống Điềm xấu hổ bắt đầu lùi lại.

Nhưng mà Cố Hiển Thành hiển nhiên không thể dừng lại như thế, tay hắn hơi dùng sức, bế bổng người trong lòng dậy, Tống Điềm còn chưa kịp kêu lên thì lưng nàng đã dựa vào cái cột trống sau lưng, cây cột này đỡ cả xà nhà nên dù có động tĩnh lớn thế nào cũng không có vấn đề gì.

Sự thật chứng minh, vết thương của Cố Hiển Thành đã hoàn toàn bình phục, ôm nàng... cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là phía sau Tống Điềm bị cây cột gỗ ma sát sinh đau, nhưng cảm giác đau đớn nho nhỏ này nhanh chóng bị cảm giác khác rửa trôi sạch sẽ.

Nàng mệt vô cùng.

Hai người lần nữa trở về giường, Cố Hiển Thành xoay người ôm Tống Điềm vào lòng.

"Ngày mai đổi cái giường khác."

Tống Điềm đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy thì giật mình mở mắt ra, "Không được!"

Đang êm đẹp tự nhiên lại đổi giường, như vậy chẳng phải sẽ nói cho người khác biết có chuyện gì đó sao, nàng cũng không muốn được đối xử khác biệt.

Cố Hiển Thành buồn bực: "Vậy nàng nói xem phải giải quyết như nào?"

Tuy rằng vừa rồi cũng không tệ... nhưng chưa được bao lâu nàng đã kêu đau, kêu mệt.

Vẫn là giường đất tốt nhất.

Tống Điềm nhắm mắt lại, không chịu trả lời, Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở mắt nhìn xung quanh, "Tiểu Bảo đâu?"

Tống Điềm càng không trả lời, chỉ là bên tai nàng đỏ bừng.

Cố Hiển Thành nghĩ một chút, chớp mắt đã hiểu.

Ban ngày hắn nói nàng buổi tối chờ hắn, cho nên chắc là nàng đã nhờ Chu tỷ trông con, Cố Hiển Thành cười, trong lòng thoả mãn.

Hắn xoa nắn vành tai Tống Điềm, "Hôm nay ta đã hỏi Hồ Kỵ, hỏi bao giờ thì có thể bắt đầu trị liệu, hắn nói có một loại thảo dược hơi khó tìm, ta tính để Thành Dương quân cũng đi giúp, sớm ngày tìm cho ra, sớm ngày có thể xử lý chuyện phiền lòng này."

Hắn nói xong, Tống Điềm liền mở mắt ra.

Nàng suýt nữa thì quên mất.

Nàng hiện tại không hoàn toàn tin tưởng Tô Chinh, cũng như Hồ Kỵ, lại càng không tin Bệ hạ, bọn họ sẽ thật tâm muốn chữa trị cho Đại tướng quân sao? Hay là thừa dịp chữa bệnh lại động tay động chân.

Vì thế Tống Điềm cúi đầu: "Kỳ thật cũng không cần gấp, chúng ta không phải sẽ cần hồi kinh sao? Trong kinh có nhiều đại phu như vậy... hay là lại tìm người khác xem sao?"

Cố Hiển Thành nhăn mày: "Sao nàng nói giống Tô Chinh thế hả?"

Tống Điềm nhạy bén bắt được tin tức trong lời hắn, Tô Chinh cũng nói như vậy, nàng nghĩ, một chút sau liền hiểu.

Tô Chinh là muốn kéo dài chuyện này, không muốn hắn nhớ lại chuyện lúc trước.

Tống Điềm thoáng yên tâm hơn, "Ta là nghĩ cho chàng đấy..."

Cố Hiển Thành nhếch miệng cười, nghe được lời này trong lòng cũng thấy mềm nhũn! Thoải mái hẳn! Hắn quay sang hôn lên mặt Tống Điềm mấy cái, da mặt nàng mỏng bị hắn hôn đến mức đau.

Tống Điềm hừ một tiếng, không muốn náo loạn mà định bụng nói chính sự.

Nàng do dự hai ba lần, lời nói đến miệng nhưng lại không tài nào thốt ra lời.

Chờ đến khi nàng gom đủ dũng khí thì đã nghe thấy tiếng ngáy của Cố Hiển Thành.

Tống Điềm: "...???"

Nàng không biết nên nghĩ gì trừng mắt nhìn hắn, thử đẩy hắn mấy cái, ai ngờ Cố Hiển Thành cũng đã mệt mỏi nguyên cả ngày, mà trước khi đến còn uống thuốc, trong thuốc rõ ràng có tác dụng an thần, lúc này, dù Tống Điềm lay gọi thế nào hắn vẫn ngủ ngon.

Tống Điềm buồn bực, co chân đạp hắn một cái.

Ai ngờ Cố Hiển Thành dù ngủ nhưng vẫn nhạy cảm đè chân nàng lại, người không tỉnh nhưng sức hắn lớn Tống Điềm bất đắc dĩ bị hắn ôm ghì trong lồng ngực, lặng lẽ quan sát người bên cạnh.

Lúc này, Tống Điềm còn muốn nhìn lại cái bớt kia, nhưng nàng bị đè trên cái cột kia, vừa lơ đãng cúi xuống thì đã bị doạ không dám nhìn lại lần nữa, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng chung quy cũng đã xác thực.

Tống Điềm thả lỏng đưa tay ôm Cố Hiển Thành chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi