QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Thánh chỉ hồi kinh vừa tuyên xong, chưa đến nửa canh giờ, tất cả mọi người ở Thành Dương quân đều biết.

Bọn họ chuẩn bị khải hoàn hồi triều?

Tất cả mọi người nghe được đều kích động.

Thành Dương quân là quân đội hợp nhất từ nhiều nơi, có không ít binh lính là từ kinh thành ngàn dặm xa xôi chạy đến, bây giờ được trở về quê nhà, đương nhiên là chuyện vui vẻ.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều binh lính bản địa thì lại không nỡ xa nhà.

Vì thế Cố Hiển Thành lệnh Phó Ngạn, trong thời gian ngắn nhất phân chia binh lính, ai muốn hồi kinh thì tập hợp lại, còn lại sẽ ở biên quan tiếp tục làm nhiệm vụ. Thánh chỉ cũng đã nói rõ ràng, Phó Ngạn ở lại thanh toán dư nghiệt, cho nên không thể không có binh.

Sau khi hai người thương lượng, thời gian cũng đã được quyết định, là mười ngày sau, điều này cũng có nghĩa là trong mười ngày tới, quân doanh sẽ cực kì bận rộn.

Tống Điềm quyết định theo Cố Hiển Thành hồi kinh, mấy sư phó trong nhà bếp qua tay nàng rèn luyện đều ở lại quân doanh, còn riêng Tiểu Điệp, Tống Điềm đặc biệt đến hỏi ý nàng ấy.

Huynh trưởng của Tiểu Điệp là người Bách Hộ, nằm trong nhóm lính theo Cố Hiển Thành hồi kinh, cho nên Tiểu Điệp quyết định, cũng theo Tống Điềm.

Tống Điềm hỏi: "Đã nghĩ kĩ chưa? Ta hỏi qua Đại tướng quân rồi, chúng ta đi rồi nửa đường sẽ phân tán thành các nhóm nhỏ, có thể còn phải hạ trại bên ngoài, không ở lại trong doanh như này đâu"

Tiểu Điệp cười nói, "Nghĩ kĩ rồi, vất vả chút cũng không sao, muội chịu được."

Tống Điềm trầm mặc một lát, "Vậy muội đợi ta thương lượng với Đại tướng quân trước, sau đó ta sẽ nói lại với muội."

Tiểu Điệp khó hiểu: "Nói chuyện gì a?"

Tống Điềm không trả lời nàng.

Đêm dài vắng lặng, Cố Hiển Thành lại lén lút chui vào doanh trướng của Tống Điềm, Tống Điềm hỏi hắn chuyện hồi kinh.

"Tiểu Điệp theo ta cũng lâu rồi, ta không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ nên muốn mang nàng theo cùng, chàng thấy có được không?"

Cố Hiển Thành gối đầu lên cánh tay đáp, "Được, có gì mà không được. Trước đây ta cũng bảo bên cạnh nàng nên có nha hoàn còn gì, nàng cứ không chịu, nếu đã muốn để nàng ta đi theo thì cứ dẫn theo, chờ về kinh thì dọn vào phủ Tướng quân."

"Phủ tướng quân?!" Tống Điềm mở to mắt.

Cố Hiển Thành thu hết bộ dạng giật mình của nàng vào mắt, nhíu mày hỏi: "Nàng không phải nghĩ là, hồi kinh rồi ta vẫn để nàng hạ trại ở trong doanh đấy chứ?"

"Cũng không phải..." Nhưng hắn cũng đâu có nói sẽ để nàng ở phủ Tướng quân.

"Ta không muốn."

"Nàng nói cái gì?!" Cố Hiển Thành cao giọng.

Tống Điềm bất đắc dĩ nói: "Hiện tại chúng ta còn chưa thành thân, chàng đã để ta vào phủ còn ra thể thống gì? Bệ hạ mà biết thì làm sao bây giờ?"

"Cho nên ta đã bảo đem mọi chuyện làm cho xong trước đấy thôi, nàng lại không chịu." Cố Hiển Thành bắt đầu khó chịu, cái này không được cái kia cũng không được, nữ nhân sao lại phiền toái thế.

Tống Điềm nghĩ lại lời Lưu Dương nói, lập tức tiếp lời: "Ta không phải là không muốn... ta nói thật với chàng. Trước khi gặp chàng ta tính toán thế nào, ở trong quân doanh hai năm, đợi tích cóp đủ tiền bạc thì mua một cái nhà cho Tiểu Bảo đọc sách, hiện tại đi kinh thành thì ta cũng nghĩ sẽ làm như vậy. Tạm thời chưa mua được thì thuê, sau đó mở sạp bán cái gì đó."

Tống Điềm nói, Cố Hiển Thành ở bên cạnh nghe dần nhíu chặt mày.

"Ta không đồng ý!"

Tống Điềm cũng trừng mắt nhìn lại hắn, "Vì sao?"

Vì sao? Nàng là nữ nhân của hắn, hắn sao có thể để nàng lộ diện ra ngoài? Lại còn đi thuê cửa tiệm, buôn bán?

"Chàng không phải là nghĩ sẽ để ta phụ thuộc vào chàng chứ?" Tống Điềm cũng hơi khó chịu, nàng cũng có tính toán của bản thân mình, sao có thể mỗi ngày chỉ dựa vào nam nhân.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, Cố Hiển Thành khó hiểu, vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng. Hắn hiện tại cảm thấy nữ nhân cực kì phức tạp, nhưng lại không biết dỗ nàng như nào mới là tốt.

Tống Điềm thấy hắn giận thì thở dài quyết định xuống nước, nàng thả nhẹ giọng: "Không thì thế này, chúng ta tìm một chỗ gần phủ Tướng quân một chút, được không? Ta thật sự không muốn núp sau lưng chàng, vào phủ rồi ăn không ngồi rồi, mọi người sẽ nhìn ta thế nào chứ? Vốn Bệ hạ còn định tứ hôn cho chàng, chàng xử lý xong lại tới tìm ta, không tốt sao?"

Không tốt sao?

Cố Hiển Thành bị nàng dịu dàng vuốt ve, hắn đương nhiên biết như vậy tốt.

Nhưng vẫn không thể tiếp thu.

Cố Hiển Thành không nói gì, xoay người quay lưng lại với nàng hờn dỗi.

Đêm nay Tống Điềm ôm Tiểu Bảo ngủ, hắn đương nhiên cũng không thể làm gì, vì thế càng nghĩ càng giận, tiếng hít thở cũng lớn.

"Chàng là trâu à?" Tống Điềm nhịn không được cười còn vươn tay nhéo mũi hắn, Cố Hiển Thành âm u nhìn nàng.

"Không hồi kinh nữa." Hắn đột nhiên bật thốt lên.

Hồi kinh lại phải tách ra ở, hắn chịu không nổi.

Tống Điềm cười: "Nói lời ngốc gì vậy, còn phải thành thân đấy? Hiện tại chàng không về, là muốn để Bệ hạ đích thân đến biên quan tìm người?"

"Lão đến ta cũng không về."

Tống Điềm mặc kệ trùm chăn lên người, "Chàng cứ mạnh miệng đi."

Cố Hiển Thành không vui nghe thấy lời này liền trở mình từ phía sau ôm chầm lấy nàng, thấp giọng ở bên tai Tống Điềm nói câu gì đó.

Tống Điềm đỏ mặt, quay ra nhìn nhịn được vơ lấy gối đánh hắn một cái.

Cố Hiển Thành nhanh chóng lật người lấy chăn trùm kín toàn thân.


Tống Điềm "..."

*

Từ ngày hôm sau, toàn bộ Thành Dương quân đều bận rộn, nhà bếp cũng vậy.

Bữa sáng hôm đó, Tống Điềm nói cho Tiểu Điệp dự định của nàng.

Tiểu Điệp vừa nghe liền vui vẻ cực kì, "Thật sao?! Ta thật sự có thể theo tỷ sao?!"

Tống Điềm cười nói: "Muội có đồng ý không?"

"Đồng ý đồng ý! Đương nhiên là đồng ý rồi!"

Nàng không những được đi kinh thành mà còn được đi theo Điềm Điềm tỷ, ngàn lần vạn lần đồng ý.

Tống Điềm cười nói: "Vậy thì chuẩn bị sớm chút."

Hai người còn đang nói chuyện, có kẻ sai vặt chạy vào ý bảo Tống Điềm nhìn ra ngoài xem, "Tống trù nương, Tô đại nhân... hình như đến tìm cô."

Tống Điềm sửng sốt, quả nhiên vừa quay ra liền nhìn thấy Tô Chinh ở bên ngoài, nàng không hề cảm thấy ngoài ý muốn thậm chí còn cảm giác, Tô Chinh đến muộn hơn so với suy nghĩ của nàng, Tống Điềm đi ra tiếp.

"Tô đại nhân."

Tô Chinh mỉm cười, "Tống trù nương."

Tống Điềm biết mục đích hôm nay Tô Chính đến, chỉ là nàng sẽ không chủ động mở miệng, "Tô đại nhân mời vào dùng bữa sáng, sáng nay nhà bếp nấu cháo khoai lang, ta múc cho ngài một chén nhé?"

Tô Chinh do dự một lát cuối cùng gật đầu, "Cũng được."

Một lúc sau, hai người mặt đối mặt ngồi trong nhà ăn. Tô Chinh nhìn chén cháo trước mặt nói: "Khoai lang này làm bản quan nhớ lại lúc nhỏ, ở trong thôn chỉ có khoai lang ăn qua ngày."

Tống Điềm có chút bất ngờ, "Đại nhân không phải người kinh thành sao?"

Tô Chinh cười đáp: "Ngươi nghĩ ta là thế gia quý tộc sao? Ba đời tổ tiên nhà ta đều làm nông dân, lúc trước khổ luyện học tập mới có được hôm nay thành danh."

Tống Điềm hiểu: "Đại nhân cần cù hiếu học, xuất thân hàn môn mà có thể làm đến người đứng đầu Nội các, dân phụ bội phục."

Tô Chinh cười.

Một lát sau, hắn nghiêm túc nói: "Cho nên, ta là người cảm nhận rõ nhất sự chênh lệch giữa Hoàng quyền cùng bình dân, ta nói như vậy, Tống trù nương có thể nghĩ rằng ta làm quá, nhưng thực sự một khi đã đến kinh thành, rất nhiều chuyện, sẽ là thân bất do kỷ (không theo ý mình)."

Tống Điềm cười: "Đại nhân... đang nhắc nhở ta sao?"

Tô Chinh nói tiếp: "Cũng không thể nói là nhắc nhở, chỉ là... Tống trù nương... suy tính thế nào?"


Tống Điềm nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi: "Nếu ta nói, ta nguyện ý theo Đại tướng quân về kinh, đại nhân sẽ nói với Bệ hạ để người dùng Hoàng quyền ép ta sao?"

Tô Chinh cười: "Ta sẽ không làm như vậy."

Nhưng ý tại ngôn ngoại, Tống Điềm cũng nghe hiểu, hắn cũng không thể cam đoan.

Kì thật, sáng nay trước khi đến nhà bếp, nàng đã gặp Lưu Dương nói mấy câu ngắn gọn, Lưu Dương nói với nàng rằng:

"Hồi kinh đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu hôm nay Tô Chinh đến tìm cô, cô có thể đàm phán với hắn."

Tống Điềm vẫn còn hoảng hốt, "Đàm phán như nào?"

Lưu Dương cười truyền thụ cho nàng ít kĩ xảo đàm phán trên chiến trường, tổng kết xuống chỉ có một câu, "Ba phải, cái nào cũng được."

Vô tình tiết lộ lợi thế của mình một chút, nhưng không được nói hết ra, người thông minh sẽ hiểu mà cân nhắc lợi hại.

Vì thế Tống Điềm nghĩ ngợi, nàng nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn không rõ, trước đại nhân từng nói, nếu ta nguyện ý, Bệ hạ sẽ vì thương ta vất vả mà cho ta làm thiếp, vậy nếu như ta đồng ý làm thiếp thì sao? Không phải là sẽ không còn vấn đề gì nữa ư?"

Tô Chinh nghe vậy rõ ràng rất bất ngờ.

Tống Điềm cười nói: "Ta nghĩ, cũng không nhất thiết phải quá để tâm chuyện vụn vặt, ở biên quan làm trù nương, màn trời chiếu đất cũng vất vả. Nhưng nếu vào Tướng quân phủ, chính là ăn sung mặc sướng."

Tô Chinh dần nhíu mày, "Ta nhớ, ngươi từng nói, mẫu thân dạy ngươi..."

"Đúng, ta từng nói thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu, nhưng ta lại cảm thấy, Đại tướng quân uy vũ, lại liên tiếp cứu ta, coi như là vì báo ân đi?"

Tô Chinh không đáp.

Tống Điềm cười nói: "Cho nên, ta cũng rất buồn bực, đối với Bệ hạ mà nói, tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, cần gì phải để ý một dân phụ nhỏ nhoi như ta? Chẳng thà Đại tướng quân lấy Công chúa đi, Bệ hạ bận tâm còn có lý, nhưng giờ không phải, Bệ hạ ngay cả chuyện hậu trạch của ngài ấy cũng muốn nhúng tay?"

Tô Chinh nghe vậy liền kinh hãi, vội nhắc nhở: "Tống trù nương, lời này cũng dám nói sao..."

Tống Điềm: "Là ta đường đột, hay là... Bệ hạ không cho ta hồi kinh, không muốn ta ở bên cạnh Đại tướng quân, là còn có lý do khác?"

Tô Chinh lúc này mới phản ứng kịp, nheo mắt nhìn nàng.

"Ngài cũng biết đấy, trước đây ta cũng có một vị phu quân họ Cố, cũng không biết là run rủi thế nào, ta với Đại tướng quân cũng coi như có duyên, ngài thấy thế nào?"

Tô Chinh hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên hắn bị một tiểu phụ nhân làm cho á khẩu.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, hiển nhiên thái độ đã không còn bình tĩnh như trước. Tống Điềm nhìn tình hình, đại khái hiểu được biện pháp của Lưu Dương quả nhiên có hiệu quả.

Tống Điềm dựng cho ông một cái bậc thang, nói ý định của mình: "Đại nhân đừng hiểu lầm, ta không phải lập tức muốn vào Phủ tướng quân làm nữ chủ nhân, ta muốn ở kinh thành làm buôn bán, dù sao thánh chỉ tứ hôn cũng đã ban xuống, ta biết nặng nhẹ."

Thần sắc Tô Chinh dần hoà hoãn lại.

Một lát sau, hắn đứng lên nói, "Ta đã biết."

Tống Điềm cũng đứng lên, "Đại nhân, cháo khoai lang còn chưa ăn xong mà."

Tô Chinh cúi đầu nhìn, cười nói: "Không ăn nữa, khi còn nhỏ có một năm túng quẫn, thời điểm đó chỉ có khoai lang để ăn, thật sự đã ăn đủ rồi. Giờ ta cũng lớn tuổi, dạ dày không tốt, ăn nhiều sẽ trướng bụng."

Tống Điềm cười: "Vậy khi nào hồi kinh, ta chuẩn bị cho Đại nhân chút đồ ăn dễ tiêu hoá."

Tô Chinh mỉm cười, "Đa tạ."

Rời khỏi nhà bếp, Tô Chinh gặp Hồ Kỵ, hai người nhìn nhau, Hồ Kỵ liếc mắt đã hiểu.

"Thế nào, Tô đại nhân mà gặp việc khó giải quyết sao?"

Tô Chinh cười khổ, "Phải..."

Hắn quay đầu nhìn về phía nhà bếp, bỗng nhiên thoải mái thở ra một hơi, "Ta quyết định mặc kệ chuyện này."

"Mặc kệ?" Hồ Kỵ giật mình.

"Đúng, ta vô năng, đương nhiên sẽ tự mình thỉnh tội cùng Bệ hạ. Quản việc nhà của người khác, sau mà bị lão bà nhà ta biết, e là sẽ không tránh được bị mắng."

Hồ Kỵ cười nói: "Tuỳ ngươi, ngươi mặc kệ ta lại càng không muốn quản, chuẩn bị hồi kinh thôi!"

Tô Chinh nhìn quanh một vòng, "Phải, nên trở về rồi."

Biên quan này phong cảnh đẹp, về kinh rồi e là sẽ không còn cơ hội quay lại nữa, bộ xương già của hắn cũng có tuổi rồi, sợ là thật sự không còn cơ hội.

*

Giờ ăn trưa, Lưu Dương đến tìm Tống Điềm, Tống Điềm kể lại cuộc nói chuyện với Tô Chinh lúc sáng, sau khi nghe xong Lưu Dương trầm mặc: "Tô đại nhân là người thông minh, hắn nhất định sẽ hiểu, ta nghĩ, sau này hắn sẽ không nhúng tay nữa."

Tống Điềm ừm một tiếng.

"Tô đại nhân... cũng là người tốt, nếu gặp được người khác, một dân phụ bình thường như ta không biết đã bị nói thành cái dạng gì." Tống Điềm cười khổ, nàng có bao nhiên phân lượng trong lòng nàng là rõ nhất, đơn giản chỉ là Tô Chinh có thiện ý, có lẽ đối với chuyện của Đại tướng quân, ông ta cũng không ủng hộ cách làm của Bệ hạ, chỉ là bất đắc dĩ."

Lưu Dương gật đầu, "Không sao rồi, hắn cứ làm ngơ đi là được; ngươi đã nói với Đại tướng quân quyết định khi về kinh chưa?"

"Nói rồi, hắn tức giận lắm." Tống Điềm cười khổ.

Lưu Dương cũng cười: "Có thể đoán được, cho nên ta mới nói, Hiển Thành cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá dễ xúc động, ta sẽ khuyên bảo hắn, cô yên tâm. Về phần nhà cửa trong kinh... ta có một chỗ yên tĩnh, cô suy xét một chút?"

Tống Điềm nghĩ nghĩ, cười nói: "Đa tạ, nhưng mà thôi... để Đại tướng quân chọn đi, ta sợ nếu không gần chỗ hắn, hắn lại..."

Lưu Dương cười: "Hiểu hiểu..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi