QUA SÔNG HÁI SEN

Hòa thượng Huyền Chiếu kia thấy mình bị coi thường trắng trọn, trong lòng vốn không vui, nhưng thấy yêu tăng kiêu ngạo này tái nhợt tiều tụy, vẻ mặt bệnh yếu, cười nhạt, hừ lạnh cầm trượng chỉ giữa đài, cất cao giọng:

“Kinh mời chỉ giáo!”

Tiếng trống vang lên đã xoay người đánh về phía Đạo Giác.

Việt Minh Khê thấy mỹ nhân ân công đồng ý để tiểu đệ tử tầm thường như vậy lên sân, cho rằng hắn đã tính toán xong, vội ngồi thẳng lưng nhìn lên sân, muốn xem xem hòa thượng Đạo Giác này đánh ngã đệ tử Bồ Phong ra sao.

Nhưng mà ngoài sự dự đoán là, Huyền Chiếu hòa thượng kia khí thế hùng hổ, múa Thiên Quân thiền trượng trong tay thuần thục như hổ gầm gió thét, vừa nhìn đã biết là đệ tử đắc ý xuất chúng của Bồ Phong tự. Ngược lại Đạo Giác hòa thượng, trên tay không mảnh giáp, bị thiền trượng hùng mạnh trước mặt đánh tới bức lui về phía sau, chật vật vô cùng, từng chiêu thức nhẹ như bông, không chút quy luật, mọi người dưới đài cười nhạo từng trận, trong lòng hoài nghi về cái tên Đại Ninh tự này.

Việt Minh Khê càng xem càng thấy lo, thử liếc nhìn đại mỹ nhân bên cạnh, nhưng đại mỹ nhân vẫn bình chân như vại nhìn hai người trên đài, không tỏ vẻ lo lắng sốt ruột, trong lòng thoáng yên tâm, tiếp tục chăm chú theo dõi hòa thượng Đạo Giác kia ứng đối ra sao.

Chợt tiếng sám xé toạc vạc áo vang lên, hòa thượng Đạo Giao kia đã quỳ gối giữa đài, tăng y vốn còn vẹn nguyên đã bị trượng kia xé rách thành từng mảnh, dáng người trắng nõn gầy gò chợt phơi dưới ánh mặt trời, ẩn hiện mấy phần xúc cảm ngược đãi.

Hòa thượng Đạo Giác ngẩng đầu nhìn võ tăng trước mắt đang lao tới đánh mình, giọng nói ma mị chợt thốt một câu:

“Sư đệ, ngươi thật dũng mãnh…”

Chỉ một câu nói yểu diệu lả lướt này thôi, như người tình kiều diễm xinh đẹp nhật gọi giường được yêu thích, thiền trượng trong tay Huyền Chiếu hòa thượng dần châo lại, bị bức lui hai nước, hai chân khẽ run cố đứng vững, trên mặt đỏ au.

Việt Minh Khê sực tỉnh, nhìn lướt qua hòa thượng Huyền Chiếu đầu đầy mồ hôi, thở dài cảm thông.

Hòa thượng Đạo Giác trược mặt từ từ đứng dậy, dùng ánh mắt dỗi hờn ai oán nhìn hòa thượng Huyền Chiếu đột nhiên cảnh giác, thấy hắn cầm thiền trượng mãi không tấn công, liền đảo thế nghênh đón. Tuy lúc trước hắn cũng được xem là người mi thanh mục tú, nhưng dáng vẻ yếu ợt, không tính là nổi bật bắt mắt trong đám diễm tăng phong tư như nước này, nhưng lúc này sử dụng mị công đoạt tướng mật pháp kia, lại hiện ra vẻ khuynh thành khó tả, khiến mọi người trợn mắt cứng họng.

【Hộc】

【Hộc】

“……”

【Hộc】

【Hộc】

Hòa thượng Đạo Giác mỉm cười nhìn hắn, không quên châm dầu vào lửa nói: “Sao sư đệ nhìn ta như vậy, lẽ nào đang nghĩ đến chuyện đó sao?”

Thấy thiền trượng trong tay hòa thượng Huyền Chiếu rơi xuống đất, Đạo Giác tiến lên hai bước, tay không so vài chiêu, hắn th.ở dốc liên tục, không kể đến ý cười trong trẻo tự nhiên kia, tăng y vốn đã cởi bỏ sạch trên người kia càng mê người, đến khi tên võ tăng cao lớn dũng mãnh kia ngã sấp trên đài, cúi người cười tình nói: “Nếu sư đệ chịu dừng tay, ta cũng có thể cho ngươi hưởng tình xuân một lần, chi bằng đêm nay…thế nào?”

Mọi người hít sâu một hơi, hòa thượng Huyền Chiếu xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, mây lần muốn đứng lên, lại bị hòa thượng Đạo Giác nắm mắt cá chân, động tác lôi kéo triền miên.

Việt Minh Khê đang xem đến say sưa, bỗng nghe tiếng thở dài của đại mỹ nhân bên cạnh. Y thấy Triệt Liên nhíu mày đánh giá Đạo Giác, rõ không hài lòng, bèn nhỏ giọng hỏi: “Đại mỹ nhân, ngươi cảm thấy tiểu sư phụ này đánh không đủ giỏi sao?”

“Vẫn còn thiếu lửa lắm.” Triệt Liên nói ngắn gọn, “Nếu sư phụ hắn lên đài, cần gì phải dùng da thịt thế kia, chỉ vài chiêu là khiến bên kia chịu thua rồi.”

Việt Minh Khê sửng sốt, khó tin nhìn về phía Không Phạm, Y vốn tưởng mị công của tiểu sư phụ Đạo Giác này đã cao rồi, thì ra thế gian này còn có cảnh giới cao thâm hơn, chỉ dùng mắt thôi mà có thế khiến người đầu hàng sao?

Có lẽ nhận thấy ánh mắt kinh dị của Việt Minh Khê, hòa thượng Không Phạm ngồi cách đó không xa mỉm cười với y, trong mắt đầy thâm ý, sau đó nhanh chóng dời đi, vẫn chuyên tâm nhìn đệ tử trên đài tỷ thí. Việt Minh Khê đánh giá dáng người diễm lễ của hòa thượng Đạo Giác, tuy rằng chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng đã tin vài phần.

Thật ra y không quá tò mò với mị coong của hòa thượng Không Phạm, nhưng nghĩ tới bên cạnh mình còn một nhân vật đoan trang chân chính nổi danh khắp chốn, nuốt ực nước miếng, dò hỏi:

“Vậy đại mỹ nhân ngươi thì sao? Nếu ngươi lên đài, sẽ đối phó hắn thế nào?”

Triệt Liên nghe xong nhướng mày, hơi buồn cười nhìn y nói: “Ngươi muốn ta lên thử à?”

“Đương nhiên là không!” Việt Minh Khê vội vàng lắc đầu. Y còn lâu mới chịu cho mấy kẻ ở đây nhìn phong thái mê người của vợ tương lai, càng không muốn hắn lên dạy dỗ đám hòa thượng Bồ Phong Tự miệng còn hôi sữa kia ăn đậu hũ của đại mỹ nhân, chỉ là y vừa nghĩ đên ngay cả một tiểu sư phụ nhan sắc thường thường như vậy khi sử dụng mị công cũng kiều diễm, không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ của Triệt Liên.

Thấy Triệt Liên có vẻ không muốn giải thích cho mình, y nhỏ giọng thì thào: “Chỉ là hai đêm đó ta cảm thấy, hình như ngươi cũng không giỏi đến vậy…”

Triệt Liên liếc y, Việt Minh Khê vội vàng ngậm miệng, làm bộ như không có gì liếc mặt về phía đài. Hiểu tâm tư thiếu niên, Triệt Liên không thèm vạch trần, ngồi yên một lát rồi nói: “Chút”, làm bộ như vô sự phát sinh vẫn nhìn về phía đài. Nhìn ra được tâm tư của thiếu niên này, Triệt Liên cũng không phá vỡ, ngồi yên một lát chỉ nói: “Ngươi không cần phải lo lắng thế đâu. Song tu và đấu võ dù sao cũng khác nhau, nếu ngươi dễ dàng tiết ra thì sao thu lại thứ bổ được? Huống chi những võ công này còn chưa dùng đến hỏa hầu mới đánh, quá chướng mắt. Ngày thường ta không thèm dùng, chỉ dùng chiêu thức chính thống là được. Nhưng mà nếu ngươi tò mò, ta cũng có thể dạy ngươi một lần.”

Việt Minh Khê nghe vậy mừng rỡ: “Thật à?”

Thiếu niên trước mặt đương tuổi thanh xuân, một khi nếm được vị ngọt thì không thể che dấu nội tâm kích động, rộng ràng, đôi mắt trong veo soi thấy đây càng sáng lóa nhìn Triệt Liên, lòng hắn khẽ động, cũng không bài xích chuyện thân thiết với y. Hắn thấy dáng vẻ nôn nóng muốn thử của Việt Minh Khê rất đáng yêu, mở miệng trêu chọc:

“Đương nhiên là nói cho ngươi biết được. Nếu thiếu chủ thật sự muốn họ, thì có thể đi tìm Không Phạm sư đệ. Võ công của hắn tuy không bằng ta, nhưng thuật song tu cũng có trình độ, nhất định có thể dạy thiếu chủ hài lòng thì thôi.”

Việt Minh Khê kinh ngạc, biết đại mỹ nhân đã thấy tình cảnh mình và Không Phạm ở trên mái hiên, vội vàng giải thích: “Đại mỹ nhân ngươi đừng hiểu lầm, ngoại trừ ngươi ra ta không cần ai hết, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy với Không Phạm sư phụ…”

Vừa nói được một nửa, Việt Minh Khê nhìn thấy nụ cười nhẹ thoáng bên môi Triệt Liên, biết là mình lại bị trêu, không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy chộn rộn. Vừa định kéo tay hắn đặt trên đầu gối mình để tăng sự thân minh, chợt trong đầu vừa lóe lên, cảm giác nắm được thứ quan trọng: “Chờ đã, đại mỹ nhân… Làm sao ngươi biết Không Phạm sư phụ rất giỏi thuật song tu? Chẳng lẽ ngươi và hắn… Ngươi…”

Thấy Triệt Liên không nói rõ nguyên nhân, Việt Minh Khê ngẩn người một lát, lại nói: “Giữa những người tu luyện đoạt tướng mật pháp, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau sao?”

Triệt Liên ngộ ra ý của y, vẻ mặt hơi lạ, một lúc sau thản nhiên nói: “Tu luyện mật pháp Đoạt tướng đến tầng thứ bảy trở lên không cần phải bổ sung tu vi của người khác nữa, sau khi đại thành càng có thể giúp người lớn hồi lại thanh xuân, trong chuyện song tu thường nhắc nhở hậu bối một chút, cũng là chuyện thường thôi.”

Việt Minh Khê biết Triệt Liên tất nhiên còn chưa tu luyện đến tầng thứ bảy, nhưng thấy hắn vẫn chưa nói rõ mối quan hệ giữa mình và Không Phạm, càng tò mò hơn. Y nhìn ân công sư phụ dáng người diễm lệ bên kia, lại nhìn đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành bên này, lòng rối như tơ, lại dò hỏi: “… Vậy các ngươi ngày thường tu luyện, ai trên ai dưới?”

Triệt Liên cười nhạt nhìn y, không trả lời.

Trên sân, Bồ Phong tự và Đại Ninh tự tỷ thí đã gần kết thúc, hòa thượng Đạo Giác vẫn mang bộ dáng mị hoặc chúng sinh, ra tay nhanh hơn lúc trước rất nhiều, vừa khiêu khích vừa sử dụng công phu võ học chính thống, đánh hòa thượng Huyền Chiếu kia thắng bại bất phân, thậm chí còn dần dần chiếm thế thượng phong.

Việt Minh Khê sáng suốt thấy hòa thuợng Đạo Giác nhiều lần khống chế được điềm yếu của hòa thượng Huyền Chiếu, nhưng lại chưa xuống tay. Trong thời khắc gần phân thắng bại thì thu lại thế tấn công, chuyển thành vẻ mập mờ mị hoặc khó tả. Thể lực hòa thượng Huyền Chiếu cạn dần, nhiều lần tấn công hụt, lúc này trong lòng vô cùng ai oán, khuôn mặt đỏ au mồ hôi đầm đìa khó nhịn, nhìn kỹ thì trong miệng còn niệm chú, là thanh tâm chú định tâm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng hòa thượng Đạo Giác đùa chán rồi, đánh ngã hòa thượng Huyền Chiếu ướt đẫm đũ.ng quần, nói: “Nhường rồi.” Rồi bước xuống đài theo tiếng trống nổi.

Thấy Đại Ninh tự chỉ phái ra một tiểu tăng nhu nhược đã đánh thắng đệ tử chủ tịch Bồ Phong tự, thể diện Phật môn nổi danh kia cũng bị thu phục, sắc mặt mọi người dưới đài mỗi người một vẻ, đã hiểu rõ bản lĩnh trong lời đồn của Đại Ninh Tự, sau khi bình tĩnh lại thì càng thêm sợ hãi. Bọn họ không biết ý định của Đại Ninh Tự là gì, chỉ biết nếu mấy yêu tăng muốn gây sự, thì những hào kiệt giang hồ như họ quả thật không làm gì được.

Trán Cao Tư Viễn toát mồ hôi lạnh, càng cảm thấy trận luận võ cuối cùng của Minh Kính sơn trang đã thay đổi, lấy lại tinh thần định mở miệng, lại nghe giọng nói lanh lảnh vang lên

“Chưa xong chưa xong, sư huynh Đạo Giác đã xuất hiện lấy hết sân rồi, nào có chuyện ta ngồi im không đấu.” Người nói chính là đệ tử Đại Ninh tự kiêu ngạo ngồi sau Không PHạm, hắn tự ý lên đài, thi lễ với chúng tăng của Bồ Phong Tự nói: “”Nói ra lời này chính là đệ tử Đại Ninh tương đối cuồng khí phía sau Không Phạm, tự chủ trương liền lên đài, hướng bồ phong tự chúng tăng thi lễ nói, “Liên Hoa Như Ý Lang và nhiều bí tịch Phật Môn ta còn chưa học, mong các vị sư huynh chỉ dạy cho.”

Tỉnh Trần thượng nhân thở dài, dời mắt về đám đệ tử phía sau. Đệ tử Bồ Phong dưới đài thấy sư huynh Huyền Chiếu bại trận dưới dâm công một cách hoang đương, đã sợ hãi, cũng không muốn tự mình là xấu mặt, ngồi bàn bạc với nhau một hồi, rồi để một đệ tử to gan, niệm thanh tâm chú ba lần sau đó cầm hàng ma sạn đi nghênh chiến.

Việt Minh Khê yên lặng lau nước mắt cho hắn.

Sau nửa chén trà, để tử Bồ Phong quần áo mỏng manh ngã khỏi đài.

Sự im lặng bao trùm tất cả.

“Nhường rồi.” Hòa thượng Đạo Tĩnh chắp một tay đứng lên, liếc đám đệ tử Bồ Phòng đang ngây như phỗng, chỉnh lại quần áo phất ống tay áo, cung kính trở về phía sau Không Phạm.

Hiệp này kết thúc cực nhanh, hòa thượng Đạo Tĩnh kia là người thẳng tính, khinh vẻ giả vờ yếu thế của hòa thượng Đạo Giác, hơn nữa đối thủ chỉ là một đệ tử tầm thường của Bồ Phong mà thôi, trước khi mọi người nhìn rõ chiêu thức thì hắn đã nhanh chóng kết thúc trận tỷ thí này không tốn chút máu, trên mặt bình tĩnh không sợ hãi. Bồ Phong tự mất hết mặt mũi, khôgn ai dám tiến lên ứng chiến. Tinh Trần kia không nói tiếng nào, dặn để tử đưa hai người kia xuống, nói:

“A Di Đà Phật. Công phu của Bồ Phong tự ta không bằng người, tâm phục khẩu phục, vậy mời Đại Ninh tự thay mặt thu lại những vật thuộc về Phật môn.”

Thấy Tỉnh Trần thượng nhân nói vậy, Cao Tư Viễn cũng đành nghe theo: “Nếu đã vạy, mời sứ giả Đại Ninh tự theo Cao mỗ đến mật trang kiểm tra danh sách, phàm là bí bảo quý tự cần, Cao mỗ nhất định sẽ hoàn trả.”

Hai trận luận võ vừa rồi, dù Cao Tư Viễn cảm thấy không ổn, nhưng hắn chưa từng định ra quy tắc, xem như Đại Ninh tự đường hoàng giành phần thắng, không cho phép hắn lật lại. Hắn cảm thấy may mắn khi Đại Ninh tự này dường như không có ý định tiếp tục tỷ thí với các môn phái khác, bằng không với công pháp bọn họ khiến người nhìn không thấu, cho dù có chọn Minh Kính sơn trang này, cũng không phải không có khả năng.

“Không cần.” Triệt Liên bỗng nhiên đứng dậy, mặt cũng không lộ vẻ vui sướng khi thắng Bồ Phong tự, nhìn hắn trầm giọng nói, “Cao trang chủ, đệ tử Đại Ninh ta lần này tới thăm, không phải vì những bí bảo hoa lệ không thực này, cũng không phải ngồi ủ mưu với mấy đại môn phái đang ngồi đây. Về phần đó là vật gì, ngươi cũng nên hiểu rõ hơn hết,”

Cao Tư Viễn hơi ngẩn ra: “Vị sư phụ này nói có ý gì?”

“Kính xin Cao trang chủ chớ nên giả vờ, giao ra Vọng Hi Đoạt tướng của pháp sư Già Ngọc năm mươi năm trước đã giao phó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi