QUA SÔNG HÁI SEN

Triệt Liên biết nếu Việt Minh Khê vào tìm hắn chậm một khắc thôi thì hắn có thể phá vỡ vách lò và thoát ra ngoài, nhưng nào ngờ bị thiếu niên ngờ ngệch này va vào chân khí ngay phút chót. Đan điền trống rỗng vẫn còn đau đớn, hắn không còn gì để nói, nhưng hiểu sự lo lắng của y, nên khônag thể buông lời oán giận, chỉ đành thở dài.

Hắn bình tĩnh nói: “Bần tăng cảm tạ thiếu chủ quan tâm, đáng tiếc ta và ngươi bạc phước, e là phải táng thân ở đây.”

Một tháng nay hắn cố dùng Băng Hỏa chú để miễn cưỡng chống đỡ trong địa ngục lửa cháy này, cộng với phần sức lực gom góp dồn vào chưởng vừa rồi, đã kiệt sức hoàn toàn. Một mình hắn còn không biết phải xoay sở ra sao, đôi chân gần như sụp xuống, sợ rằng khó bảo vệ chả hai chu toàn.

Ai mà ngờ được Thích Triệt Liên một đời tiêu dao tự tại, kết cục lại chấm dứt trong lò luyện đan đen tối này. Chẳng biết thời gian còn lại có đủ để hắn tụng chú Vãng Sinh cho mình với thiếu niên này không nữa.

Việt Minh Khê ngớ người, tỉ mỉ quan sát cảnh sắc xung quanh, lúc này mới chợt nhật ra nói: “Chẳng lẽ đây là pháp khí của Tam Thanh giáo – lò luyện Thập Toàn Bách?”

Triệt Liên đang định mở miệng, đã thấy Việt Minh Khê hốt nhiên rút bội kiếm bên hông ra, di chuyển cực nhanh vẽ ra phù văn không rõ hình thù dưới chân hai người, miệng lẩm nhẩm chú, vẻ mặt tập trung.

Hắn không biết thiếu niên này muốn làm gì, một khắc sau, những vệt kiếm ánh kim khắc trên đá kia bùng lên ánh vàng, ngọn lửa hừng hực vốn định thiêu đốt hai người chợt biến mất hoàn toàn, tiếng nổ lách ta lách tách vang lên, hàng nghìn nham thạch nóng chảy hòa với đá lửa thi nhau tắt dần, bầu trời vốn đen như nhung phai đi vài phần, tia sáng xé đêm tỏa ánh sáng ấm áp yên bình.

Khi Việt Minh Khê tra kiếm vào vỏ, địa ngục lửa ban đầu vốn đang giương nanh múa vuốt đã biến thành cảnh thế ngoại đào nguyên non xanh nước biếc cực kỳ tú lệ, cỏ xanh dưới chơn mon mởn, đất mềm bừng sức sống, không còn cái nóng hầm hập khó chịu trong lò luyện đan nữa, mà còn không ngừng tản ra linh khí cuồn cuộc linh nhiệm của tiên gia, đúng là động tiên ở chốn bồng lai mà Triệt Liên chưa từng được thưởng lãm.

Triệt Liên giật mình hoàn hồn, thấy Việt Minh Khê đang hào hứng đánh giá cảnh sắc tú mỹ xung quanh, bứt cọng cỏ non, dùng khinh công nhảy lên gốc cây rậm rạp bên cạnh, hái sơn tra.

Vì hiểm nguy không còn nữa, hắn kiên nhẫn để Viêtrj Minh Khê vui vẻ ở động tiên xa lạ này một lúc, sau khi hái đầy sơn tra vào trong vạt áo, y nhảy đến trước mặt hắn như tặng vật quý, lúc này mới cầm một quả sơn trả lên nhìn, hỏi: “Sao thiếu chủ biết huyễn thuật huyễn hóa của Huyền môn này?”

Có thể dễ dàng vẽ ra phù văn chính xác để thao túng ảo cảnh trong lò luyện Thập Toàn Bách, hơn nữa y còn là kiếm khách trẻ tuổi, không phải là người trong Huyền môn. Cho dù là các vị trưởng lão tu vi cao trọng nhất Tam Thanh giáo e là người làm được chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn nhìn ánh mắt trong trẻo của Việt Minh Khê, tâm tình khó nói.

“Hả? Cái này à?” Việt Minh Khê nhón một quả sơn tra lên ăn, nghe vậy gãi gẫi đầu đáp, “Trước kia ta ở trong thư phòng của một lão già xem được sách về phù chú của Tam Thanh giáo, cảm thấy những hình ảnh kia rất đẹp, lúc rảnh chép trộm vài bức, ai ngờ hôm nay cũng có đất dụng võ.”

Nói xong lại nhỏ giọng nói: “Kỳ thật quyển sách phù chú kia phần lớn là do mấy thu sinh giang hồ sao chép trộm, thật không đáng tin, ta chỉ mới thử à, đâu biết nó sẽ biến thành cái dạng gì, cứ nhắm mắt đánh bậy đánh bạ, để không bị luyện hóa trong lò Thập Toàn Bách này.”

Triệt Liên không nói gì, trong lòng thật sự ngưỡng mộ vận may của thiếu niên này.

Y nói hươu nói vượn xong, Việt Minh Khê ăn sơn tra đến no căng, liền theo Triệt Liên lên đường tìm huyễn cảnh ở động tiên có thể phá vỡ vách lò. Mặc dù lần này y cứu mạng mình và thiếu chủ phu nhân tương lai, không để hai người bọn họ phải chịu cảnh luyện hóa dày vò nữa, nhưng cũng hóa ảo cảnh địa ngục không quá sâu kia thành một cõi thế giới khác rộng lớn vô biên, e là khó tìm được nơi linh tức yếu ớt nhất trong lò để phá tường ra ngoài. Dù sao nơi này thời gian trôi qua cũng cực chậm, đủ để bọn họ từ từ nghiên cứu.

Nơi bọn họ rơi xuống là một hòn đảo yên tĩnh ở phía tây bắc  đáp xuống là một vị tiểu đảo thanh u nằm ở vùng sông nước tây bắc, cách hơi nước mờ mờ là người qua kẻ lại tấp nập bên kia, cũng là cảnh đẹp ngày xuân ở vùng Giang Nam. Nhưng dân chúng ăn mặt hơi khác với họ, giống như lối ăn mặc thời tiền triều, ai nấy cũng có da có thịt, không giống như ảo cảnh mông lung không thật.

Việt Minh Khê đi theo Triệt Liên chèo thuyền lên bờ, tò mò nhìn dáo dác xung quanh, lúc này mới khó kết luận Trang Chủ là bướm, hay bướm là Trang Chu.

Thấy đại mỹ nhân ngồi nghỉ chân trên ghế đá, y đến hiệu sách bên đường xem, tiện tay mở tập thơ đang bán chạy, phát hiện tất cả những thi nhân nổi tiếng trên đây đều lạ hoặc. Lại mở thêm một quyển sử ký ra, mốc thời gian và chi tiết lịch sử trong sách cũng rất khác với nhân gian theo trí nhớ của y. Lúc này mới biết mình đúng là đang ở ảo cảnh của lò Bách luyện này.

Y đặt cuốn sách nặng trịch xuống, lắng nghe thấy tiếng khung dệt và gà vịt vẳng ra từ ngõ sâu, tiếng rao ban la hét giữa phố phường, trong lòng thổn thức không thôi.

Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi phiến là là một đức Như Lai.

Không biết liệu khi bọn họ ở ngoài lo, có phải sẽ sinh sống giống như trong ảo cảnh hay không.

Thấy đại mỹ nhân ngồi tại chỗ cụp rèm mi trầm tư, rồi đứng dậy dạo chở một vòng, như chưa tìm được manh mối, Việt Minh Khê hớn hở khi tận hưởng thêm thời gian ở riêng với hắn. Đi theo hắn dạo các cửa hàng san sát trên cung đường lớn nhỏ khác nhau. Một chốc sau quên bẵng tình cảnh hiện tại của bản thân, tay trái cầm kẹo hồ lô tay phải cầm trứng năm vị, giống như thiếu gia sang quý ra ngoài du lịch mặc sức ăn chơi.

Triệt Liên dừng bước liếc Việt Minh Khê, không làm y mất hứng, ngồi xuống bên đường xin một chén canh đậu hũ, vừa ăn vừa dùng muỗng từ từ khuấy, vừa nhìn hắn dừng trước quầy hàng bán trang sức của một cô nương gần đó, hào hứng chọn trâm cài.

Việt Minh Khê mới vừa nhìn thấy một ngư dân trẻ mua cái trâm bạc rất đẹp cho vợ, trong lòng ngứa ngáy, cũng muốn chọn đồ tặng cho đại mỹ nhân là tín vật định tình. Nhưng y lựa qua lựa lại một hồi, mới sực nhớ ra đại mỹ nhân của mình là hòa thuợgn, khôgn cần những trang sức hoa hòe này, ủ ê thở dài định rời đi.

Lúc này, y bỗng dưng cảm thấy có một bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ trên vai, quay đầu lại thấy cô nương chủ quầy kia đang mỉm cười nhìn mình, trên tay cầm một cái lược ngà trắng như tuyết. Chiếc lược ngà này khắc rất tinh tế, trên còn khảm đá quý mã não, Việt Minh Khê rất thích, thầm nghĩ sau khi trở về có thể dùng nó làm quà tặng cho mẫu thân, liền hỏi:: “Tỷ tỷ, cái này bao nhiêu tiền? Ta muốn mua!”

Cô nương chủ quầy kia lắc đầu, ý muón tặng cho y. Thì ra nàng thấy thiếu niên này đang dạo ở chợ, ủng hộ kha khá mối làm ăn của người nhà nàng, quần áo trên người không giống như dân ở đây, nên nhiệt tình tặng y một món quà nhỏ không quá quý giá.

Việt Minh Khê hiểu ra, cực kỳ phấn chấn cầm tay cô nương kia nói: “Đa tạ tỷ tỷ!”

Thiếu niên này vốn đã đẹp, đôi mắt sáng như châu ngọc vô cùng chói mắt, hơn nữa lại chân thành nhiệt tình nhìn mình, cô nương quầy hàng nhanh chóng đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Lúc Việt Minh Khê vui vẻ xem đi ngắm lại chiếc lược ngà kia, Triệt Liên đã ăn xong canh đậu hũ từ lâu, nhìn hắn đầy ẩn ý, thu hết tỉnh cảnh vừa rồi vào mắt, thấy y hơi chột dạ. Y thấy không nói chẳng rẳng, y ngần ngừ định thẳng thắn nói, thì Triệt Liên đã đưa tay cầm chiếc lược ngà trong tay y chơi đùa, nói:

“Cho ta à? Cám ơn.”

Việt Minh Khê sửng sốt, vội vã nói: “Đây là vị do tỷ tỷ vừa rồi tặng ta…”

Triệt Liên nhướng mày hỏi: “Nếu ta muốn, thiếu chủ không nỡ à?”

Việt Minh Khê đương nhiên nói không nói nổi, luyên tiếc nhìn chiếc lược ngà bị Triệt Liên cất vào tay áo, lại lướt qua đỉnh đầu trơn bóng của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng mà ngươi không có tóc…”

Thấy Triệt Liên liếc y, Việt Minh Khê vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Được, chiếc lược này ta định đưa cho nương, xem như bây giờ tặng con dâu nàng cũng không sao. Nhưng đại mỹ nhân ngươi cũng phải tặng ta tín vật định tình mới được.”

Triệt Liên không ngờ thiếu niên này lại chủ động đòi quà với mình, hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Hằn mò mẫm trên người, biết mình không có vật gì để tặng y, bèn nói: “Thích cái gì? Ta mua cho ngươi.”

Việt Minh Khê hai mắt sáng ngời, hiển nhiên khôgn ngờ Triệt Liên dễ dàng đồng ý vậy, dạo mắt một vòng quanh người đại mỹ nhân, cuối cùng dừng chuỗi xá lợi trên cổ tay hắn.

Biết ý định cảu Việt Minh Khê, Triệt Liên hơi ngần ngừ, cởi chuỗi Xá Lợi không rõ màu sắc và chất liệu khẽ vuố.t ve trong tay, rồi đưa ra.

“Cũng không phải vật lạ. Nếu thích thì ngươi cứ lấy nó đi.”

Thấy hắn tuy không nỡ đưam nhưng vẫn lạnh nhạt tajwng cho mình, Việt Minh Khê vui mừng, không để tâm đến cái lược ngà kia nữa, cảm thấy chuyện mua bán này hời vô cùng.

Việt Minh Khê hào hứng cầm chuỗi Xá Lợi nhìn một hồi, cẩn thận nhét vào trong ngực mình, ngồi cùng hắn, một lúc sau hỏi: “Đại mỹ nhân, hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Vì cảm thấy mỹ mãn xong, nên y cũng nhớ tới chuyện chính của bọn họ, mà vừa nghĩ đến hiện giờ mình có thời gian ở riêng với đại mỹ nhân thì rất vui mừng, chẳng hề có vẻ sầu muộn gì cả. Triệt Liên nhìn y nói: “Vừa rồi ta trúng kế của Cao Tư Viễn, pháp lực và chân khí đã tiêu hao gần hết trong ảo cảnh lửa ngục kia, e là cần nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được. Sau này ta và ngươi thuê hai con ngựa tốt, rời khroi nơi này tìm lối ra của lò bách luyện này”

“Vậy à…” Việt Minh Khê đăm chiêu gật gật đầu, lại nói, “Vậy cần mất bao nhiêu thời gian?”

“Ảo cảnh này cực kỳ rộng, sợ cũng không dễ dàng. Ngắn thì một tháng, dài thì vài năm.”

Việt Minh Khê lắp bắp không nên lời, không ngờ lò bách luyện này lại giam họ lâu như vậy, không biết nên vui hay mừng, lòng trùng xuống, học dáng vẻ suy tư của Triệt Liên vuốt chuỗi Xá Lợi Tử trong ngực.

Triệt Liên từ tốn uống trà, thấy thiếu niên này tâm tình rối rắm hỏi: “Hay nghĩ đến phả ở cùng với ta trong lò luyện này nên thiếu chủ chán rồi?”

Việt Minh Khê lắc đầu: “Ta đương nhiên rất mừng.”

Dừng một chút lại nói: “Chỉ là hơi lo lắng, chờ chúng ta trở về ngoài lo có khi đã thành cảnh sắc khác.”

Y ước mình và đại mỹ nhân ẩn cư là tốt nhất, nhớ tới cha mẹ mình đang chờ ở Việt Gia Trang, trong lòng hơi nhớ thương. Không biết nếu bọn họ thật sự ở đây hơn mười năm mới về, thì bên ngoài sẽ là phong cảnh ra sao.

“Không cần lo chuyện này.” Triệt Liên đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của y, “Thời gian trong lò luyện Thập Toàn Bách này khác với bên ngoài, lúc trước ta trong ảo cảnh hỏa ngục được một tháng, còn ngươi chỉ trong tích tắc mà thôi.”

Lúc này Việt Minh Khê mới yên lòng, nhận một chén bánh bao súp nóng hỏi từ trong tay bà chủ quán, đang định húp canh, chợt ngẩng đầu nhìn Triệt Liên.

“Đại mỹ nhân, ngươi, ngươi lúc trước ở nơi đó…”

Hắn ngạc nhiên đến líu cả lưỡi, nhìn Triệt Liên thật cẩn thận, quả thực tìm nét đau khổ trên khuôn mặt tuyệt trần không tỳ vết kia. Lại nhớ đến hắn hao hết chân khí, hiểm ngư ở trung hỏa ngục kia hiển nhiên không hề tầm thường, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt ơ thờ, giống như không muốn nhắc lại với mình, trong lòng cay cay, hận không thể bầm Cao bá bá mặt người dạ thú ra làm trăm ngàn mảnh.

Thấy phản ứng của Việt Minh Khê, Triệt Liên biết mình lỡ lời, đứng dậy thản nhiên nói: “Không sao, hắn không thể làm tổn hại tới tính mạng ta, món nợ này ta sẽ tính trên Minh Kính sơn trang của hẳn, sau này sẽ đòi cho bằng sạch.”

Lại chỉ chỉ bát bánh bao thịt trước mặt y: “Mau ăn đi. Ta đi xem mấy nơi gần đây trước xem có xe nào thuê được không, sau đó sẽ trở về đón ngươi.”

“…… Đại mỹ nhân! ”

Hắn định rời đi, nhưng thiếu niên phía sau kéo tay áo.

Triệt Liên quay đầu, chỉ Việt Minh Khê lấy tay áo lau mồ hoio dính trên chóp mũi, nỗi tâm như đang đấu tranh dữ dôi, mặc dù có hơi do dự, nhưng vẫn cố đứng vững trước mặt mình, dùng đối mắt trong vắt nhìn hắn hỏi:

“Ta ở trong lò này với ngươi đi cùng nhau, không biết khi nào mới trở về, ta có một yêu cầu nhỏ, không biết có thể đổi lấy một lời hứa hay không”

Triệt Liên không biết thiếu niên này đang tính toán gì, nói: “Ngươi nói đi.”

Việt Minh Khê hít sâu một hơi, giọng nói trong trẻo của thiếu niên tuy không lớn, nhưng rất kiên định: “Ta không biết có thể ở chung với ngươi ở trong ảo cảnh này bao lâu, cũng không biết tình ý hiện tại của ngươi đối với ta sâu bao nhiêu, muốn dùng mấy ngày này đánh cược một phen, nếu lúc hai chúng ta trở về nhân gian, trong lòng ngươi vẫn dành chỗ cho Phật tổ nhiều hơn hay là Việt Minh Khê ta nhiều hơn.”

Thấy Triệt Liên hoảng hốt, y nói tiếp: ” Là vầy, mấy ngày trong lò ta sẽ không phải thiếu gia, ngươi cũng không phải yêu tăng diễm tăng, hai người chúng ta sống tự tại như hiệp lữ chân chính, cho đến khi tìm được cơ hội trở về, thế nào?”

Nghe vậy, Triệt Liên trầm mặc.

Hắn đương nhiên hiểu thiếu niên trước mặt vô cùng thích mình, cũng không hề từ chối những yêu cầu thân mật kia, nhưng không ngờ Việt Minh Kê lại đưa ý tưởng này, muốn cùng hắn kết thành phu thê. Bởi vậy hy vọng hắn ở trong hồng trần có thể rời bỏ lòng thiền, hoàn tục làm thiếu chủ phu nhân của y.

Hắn không nói được gì, thiếu niên trước mắt đang khẩn trương hẳn lên, hai tay cuống cuồng níu vạt áo, dáng vẻ nhu thuận cúi đầu vô cùng xinh đẹp, khiến hắn không nỡ mở lời từ chối.

“…… Đại mỹ nhân, ngươi không muốn sao?”

Thấy vẻ mặt Việt Minh Khê ảm đạm, Triệt Liên ngần ngừ, thản nhiên nói: “Nhưng cũng không phải không thể. Chỉ cảm thấy thiếu chủ là người rất thú vị.”

Nói xong liền tới gần y hơn, thấp giọng nhỏ nhẹ bên tai y: “Thiếu chủ nên chứng kiến bộ dạng tu la của ta lúc đồ sát Trúc Gian phái, mà vẫn đối với ta vậy, không sợ ta trong ảo cảnh này chán ghét ngươi, sẽ giống bọn họ thẳng tay giết ngươi ở đây?”

Việt Minh Khê nghe xong nhíu mày, con ngươi trong trẻo ban đầu đột nhiên sâu thẳm, cúi đầu suy ngẫm, nhanh chóng đáp: “Lúc trước ta từng nói, ta hoàn toàn không quan tâm ngươi là chính hay tà, là thiện hay ác. Sống chết của người khác liên quan gì đến ta, huống chi…”

Y cố ý kéo dài âm điệu, Triệt Liên nghe không ra hàm nghĩa trong lời nói của y, đột nhiên nhào qua, hai tay mềm mại ôm hông hắn, dùng đôi mắt ngập nước ngẩng dầu mím môi nói: “Ta  đáng yêu như vậy, đại mỹ nhân ngươi thật sự nỡ giết ta ư?”

“……”

Thân thể Triệt Liên cứng đờ, da thịt bị thiếu niên này chạm vào bỗng nhiên nổi da gà, hắn không chịu nổi kiểu làm nũng như vậy. Việt Minh Khê lại chớp chớp mắt, vội vàng rèn sắt nhân lúc còn nóng nói: “Đại mỹ nhân, ngươi đồng ý với ta đi.”

Triệt Liên chăm chú nhìn y thật lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt.

…… Thôi cũng được, sau khi hai người trở về nhân gian, những chuyện xảy ra trong ảo cảnh này cứ xem như là một giấc mộng. Cho dù hắn có cới tăng y tạm thời hoàn tục vui thú điền viên, thì mấy năm tháng dài đăng đẵng của đời tăng lữ chỉ là nét chấm phá thôi, cũng chẳng hại gì.

Nghĩ như vậy, hắn mở miệng nói:

“Được.”

……

Lúc đó Triệt Liên cũng chưa từng nghĩ tới, hai năm trong ảo cảnh này lại là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong quang âm còn lại của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi