QUA SÔNG HÁI SEN

Khi Thích Già Ngọc tỉnh lại từ trong giấc mộng dài, hương khói trong thiền phòng mới cháy một nửa, trời thu sau giờ ngọ ở núi Đại Ninh mát mẻ dễ chịu, lấp hết vẻ huyên náo ngoài cửa sổ dưới đám lá vàng rực rỡ.

Thấy có đệ tử gõ cửa bẩm báo, y đứng dậy mặc lại tăng bào, cầm lấy chuỗi Phật châu màu đỏ trước hương án, từ từ ra ngoài.  

Y không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu thiều quang ở chùa Đại Ninh cô lẻ này, cũng may người nọ đã tới đúng như dự định.

Y ngồi trên thềm đá dưới tháp đặt Phật Di Lặc, sai đệ tử bên cạnh đi pha ấm trà, sau đó nằm nghiêm, mặt không thay đổi rũ mắt nhìn lão tăng nghèo túng phủ phục dưới chân mình.

Lão tăng kia người đầy vết thương, vẻ đẹp điêu tàn không soi ra nét phong lưu năm đó, thân hình héo úa, giọng nói khàn khàn trong cổ họng tợ như mang theo mùi máu tanh, bộ dáng sắp chết đúng là buồn cười.

Hắn nói rõ mục đích của mình, liền quỳ rạp, run giọng nói: “Kính xin Già Ngọc pháp sư cứu lão tăng một mạng.”

“……”

Thích Già Ngọc nhìn dung nhan già nua của hắn thật lâu, nhẹ giọng thở dài, ánh mắt như thương hại như khinh thường, “Thuần Khê thượng nhân biết ta tu luyện mật pháp Đoạt tướng phải dựa vào gia.o hợp mới cứu người, vậy mà cũng cam nguyện phủ phục dưới thân một yêu tăng sao?”

Y mở miệng nói ám chỉ, nhìn thấy máu tươi chảy từ trên người Triệt Liên đang trút ra, từ từ rõ xuống mặt đất trơn bóng, “Huống chi ngươi bị thương nặng như vậy, cho dù có may mắn tìm lại thanh xuân, e là không kéo được bao nhiêu thời gian. Không bằng cứ thuận theo vận mệnh. Đại Ninh tự ta sẽ lấy lễ viên tịch của cao tăng chôn cất ngươi.”

Triệt Liên lại cúi đầu thật thấp, cả người suy yếu, ánh mắt lại vô cùng kiên định, “Không phải nguoiw là người tốt sao?”

“Nếu pháp sư Già Ngọc chịu cúi mình cứu ta, cho dù có thể kéo thêm mấy ngày nữa, ta vin vào sự thống hận cuối cùng này báo thù lão tặc Triệt hải kia, cũng xem như là chết không hối tiếc. Nếu để mặc tên này gạt Phật tổ, lừa thương sinh, sau khi chết cho dù lão tăng rơi vào ngạ quỷ, e cũng không an bình.”

Thích Già Ngọc nghe vậy ra chiều suy nghĩ, đầu ngón tay chống lên trán im lặng hồi lâu, bỗng bật cười nói:

“Dụ.c vọng sống sót của Thuần Khê thượng nhân thật khiến người ta cảm động. Nhưng tại sao ta phải cứu ngươi?”

Thấy lão tăng trước mắt đột nhiên sửng sốt, hắn chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết ta không phải là thiện tăng thương yêu chúng sinh, bởi vì tu luyện tà pháp kỳ dị, cần người tập võ hầu hạ bên gối, cũng cực kỳ kén chọn với dáng người. Nếu vơ phải lão tăng già nua, e là phải nôn hết cơm hôm qua vừa ăn mất.”

Dứt lời tỏ vẻ ghét bỏ, lại đánh giá một lượt lão tăng héo rũ trước mặt, uống chén trà xong, vẫn lười biếng nằm trên tháp, nhìn xem hắn trả lời ra sao.

Triệt Liên khựng lại, cúi đầu nhìn mu bàn tay khô héo đầy nếp nhăn của mình, từ từ nắm chặt tay trong ống tay áo, sau đó ngẩng đầu nói:

“Tuy rằng lão tăng bất tài, những cũng có võ học và nội công nhất định, có thuật kỳ hoàng, dư sinh, nguyện làm trâu ngựa cho Đại Ninh tự. Về sau nhất định có thể là cánh tay phải của pháp sư tỏ uy với giang hồ. Về phần pháp sư không thích bộ dạng lão tăng…”

Cơn đau nhức quen thuộc lần nữa cuốn tới, Triệt Liên cố gắng chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã, cắn răng lại nói:

“Nói đến đúng là xấu hổ, lão tăng bây giờ chỉ khiến mỹ nhân bỏ chạy, lúc trẻ cũng từng xinh đẹp phong lưu. Ta là cô nhi bị vứt trên chiến trưởng tiền triều bên Hoàng Hà, mẹ đẻ là cung nữ của cung chủ Tê Phượng cung tiền nhiệm Việt Hương Nghưng, không biết pháp sư Già Ngọc đã từng nghe tới chưa. Hơn tram năm trước nàng từngh là đệ nhất mỹ nữ ở chốn võ lâm, bởi vì tin sai người nên bị loạn tiền triều vứt bỏ, tức giận mà cùng ta gieo mình xuống sông tự sát, may mắn có ân sư Vô Ưu đại sư cứu ta một mạng. Ân sư từng nói ta rất giống mẫu thân, nếu có thể…khụ, nếu có thể cải lão hoàn đồng, trở về dung mạo ngày xưa, tuyệt đối sẽ không để cho pháp sư Già Ngọc thất vọng…

Nhiệt độ cơ thể dần dần mất đi hắn ngã xuống đất, giọng nói vô cùng thấp, chỉ đành ngước ánh mắt khẩn cầu về phái Thích Già Ngọc.

Thích Già Ngọc vẫn không nói lời nào, lạnh lùng nhìn thân thể vì quá đau mà cuộn tròn người, một lúc sau đứng dậy từ trên tháp, gọi đệ tử y đường lấy bình thuốc ném vào ngực hắn, thong thả bước xuống bậc thềm đá, lúc đi ngang hắn dừng chân, rồi lạnh nhạt ra khỏi cửa.

“Cho ngươi kéo dài mạng sống. Uống thuốc này vào rồi đi tắm rửa, nghỉ ngơi đi, đừng chết trước khi ta còn hứng thú.”

Thấy pháp sư Già Ngọc bỏ lại lời này xong rời đi, đệ tử Đại Ninh tự bên cạnh vội vàng đi rót trà cho lão tăng này uống thuốc. Đệ tử y đường cũng xử lý vết thương sâu tới xương của hắn, khó lắm mới cúi hắn từ ải cửa quỷ về, lúc này mới cẩn thật nâng hắn đi tắm nước thuốc.

Nửa đêm Thích Già Ngọc gõ lên quân cờ tự mình chơi, đến canh ba vẫn chưa buồn ngủ nhớ tới lão tăng hài hước lúc ban ngày. Trong tay áo trái lờ mờ vang tiếng lạch cạch. Y nâng cổ tay lên nhìn chuỗi Xá Lợi từ từ tụ thành một hướng trong lòng bàn tay mình, do dự mãi rồi cũng đứng lên, đi về phía thiền phòng nơi Triệt Liên đang nghỉ.

Chùa Đại Ninh nằm ở sâu trong vùng núi Giang Nam, hương khói cô quạnh, thiền phòng được tu sửa kĩ càng cũng không mấy tăng nhân thường ở lại. Thích Già Ngọc dễ dàng tìm thấy gian phòng nơi Triệt Liên ngủ, cầm đèn đẩy cửa đi vào, đứng ở đầu giường cách ánh đèn mờ ảo đánh giá hắn.

Cho dù khi còn trẻ từng nổi tiếng bốn phương với vẻ đẹp kỳ huyền trái với Phật tướng, nhưng trải qua gần chín mươi năm quang âm ở cõi hồng, cũng bao phủ vẻ phong lưu kia dưới khuôn mặt già nua. Cũng may hôm nay hắn được y được cứu chữa, lại ngâm tắm trong nước thuốc dồi dào linh khí ở phía sau núi Đại Ninh, lúc này cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều, không còn khô héo như trước nữa.

Triệt Liên mộng mị mở hai mắt, đập vào chính là khuôn mặt kề sát của Thích Già Ngọc. Đôi mắt đoạt hồn kia đang nhìn chăm chú vào hàng lông mày già nua của mắt, trong trí nhớ đó là đôi mắt đau đớn, cũng tợ như ẩn chưa vẻ dịu dàng.  

Hắn là người đã gần đất xa trời, tàn úa như cỏ héo, mà diễm tăng trước mắt chính trực hào hoa, tuấn mỹ khiến người ta hoảng hốt.

Trước đó hắn từng nghe qua thân thế truyền kỳ của pháp sư Già Ngọc, là vị hàong tử năm đó bị xem là hồng nhan hại nước, do Ngọc thái phi sinh ra trong quan tài, do nhân duyên khế hợp nhìn thấu hồng trần, xuất gia ở Đại Ninh tự ít người biết. Không biết vị thái phi sinh ra nhân vật thần tiên, xinh đẹp nhường này có thân phận ra sao.

Ngọc thái phi…

Một tia linh cảm kỳ quá xét ngang qua đầu, Triệt Liên chăm chú nhìn khuôn mặt phòng tình của Thích Già Ngọc, hình như cảm thấy mình đã quên đi chuyện cũ nào đó, lại bị động tác tiếp theo của y làm cho hoảng sợ.

Đôi mắt của Thích Già Ngọc sầm xuống, tắt mình vườn người lên giường, cứ vậy đè tới.

……

Đêm dài đằng đẵng, người mình sớm chiều nhung nhớ mấy chục năm đang nằm dưới thân mình, Thích Già Ngọc không hề từ tốn, ăn không đủ chấm dứt lần đầu tiên của hai người, mang dương khi thuần tịnh tích lũy bởi mật pháp Đoạt tướng kia độ cho hắn, cho đến khi da thịt khô quắt dưới lòng bàn tay lại đầy thịt, rửa sạch chướng khí trong kinh mạch.

Khi sắc trời hửng sáng, y thắp đèn lên, hít sâu một hơi cúi đầu nhìn về nơi ấm áp trong lồng ng.ực, người ngủ trong ngực quả thật đã là mỹ nhân trẻ tuổi môi son mắt phượng, giống như tranh vẽ.

Mới vừa trải qua đợt truy hoan kịch liệt, Triệt Liên vùi đầu vào cổ Thích Già Ngọc ngủ mê mêt. Đỉnh đầu vốn không sợi tóc vì sự xúc tác của lực thuần dương, thoáng chốc tóc xõa đầy giường như mây, hai hàng lông mày mặc dù hơi nhíu lại vì gặp ác mộng, nhưng vẫn tỏa ra sự phong lưu quyến rũ, tợ như hòa thượng phô trương tùy ý hào hoa năm nào, gãi nhẹ vào tìm Thích Già Ngọc..

Quả nhiên dung mạo xinh đẹp, không khiến y thất vọng.

Y ôm Triệt Liên, sóng lòng dâng trào, không thể nào bình yên đi vào giấc ngủ.

Hai người dây dưa tới tận mặt trời mọc đến ba sào, quên mất lập trường ban đầu, không ngừng cọ xát thân thể ấm áp của đối phương, mà còn nhiệt liệt cầu xin kh.oái cảm nguyên thủy nhất.

Không biết triền miên trong thiền phong không người này bao lâu, khi Thích Già Ngọc ôm mỹ nhật mệt mỏi tràn đầy vẻ thỏa mãn đi vào giấc ngủ, tinh thần sảng khoái mở mắt ra trao ánh chiều thu biếng nhác, bên cạnh đã không còn bóng dáng Triệt Liên.

Y khoác áo đứng dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Triệt Liên đang đưa lưng về phía mình xuất thần nhìn cái gì đó, vì thế đi ra ngoài cửa, tới phía sau hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, lồng ng.ực rắn chắc dán lên sống lưng hơi lạnh của hắn, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói:

“Liên nhi đang xem cái gì vậy?”

Triệt Liên giơ tay lên, hoảng hốt chỉ về núi Đại Ninh đã nhuốm trong màu hồng rực rỡ, nói:

“…… Hoa đào nở.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi