QUA SÔNG HÁI SEN

Khi nhìn thấy phong ấn tinh xá bị Triệt Liên thô bạo phá vỡ, Việt Thiên Hà hoảng hốt không thôi. Nhìn lại khuôn mặt sống động của phu thân sau hai mươi năm rồng, ông cảm thấy sống mũi cay cay, hai chân mềm nhĩn quỳ sụp trước mộ.

Việt phu nhân đi cạnh Việt Thiên Hà cũng quỳ theo, giương mắt nhìn cốt Phật, trong đôi mắt xinh đẹp đã ầng ậc nước.

Đây là lần đầu tiên Việt Minh Khê nhìn thấy ông nội của mình, hay nói đúng hơn là diễm tăng nổi tiếng pháp sư Già Ngọc. Là nhân vật truyền kỳ trong giới võ lâm ngày xưa đang ngồi tĩnh tại ngay ngắn trước mặt mình, tất nhiên vẻ căng tràn đã mất, giống như bao ông lão lìa đời, nhưung vẫn không thể giấu được nhan sắc khuynh thành trong mí mắt ở túi da héo rũ kia.

Từng nghe các loại dã sử trong giang hồ đồn rằng, thân thế của pháp sư Già Ngọc cũng ly kỳ không kém, là con trai của một vị thái phi trước đây được sinh ra trong quan tài. Từ nhỏ đã nhìn thấu buồn vui chia hợp của thế gian, dù trong lòng có tâm bồ đề, nhưng vì tu yêu pháp nên không thể thành Phật. Mà đến cuối cùng ông là thiên hay ác, người đời cũng không kết luận nổi. Nhưng mầy mấy người bàn chuyện trà dư chắc sẽ không ngờ tới, vị Diễm tăng lừng danh này lại kết thúc đời mình ở nơi này.

Thấy cha mẹ quỳ gối rơi lệ trước cốt Phật, mặc dù Việt Minh Khê cảm khái nhưng y chưa từng gặp ông nội, cho nên ngoại trừ cảm thấy nhói lòng thì không còn cảm xúc bi thương nào khác, im lặng nhìn một hồi, rồi dời mắt về phía Triệt Liên vẫn đang đứng trước.

Triệt Liên nhìn chăm chú cốt Phật trước mặt, không rõ vui buồn, một lúc sau mới nhấc chân rời khỏi vợ chồng Việt thị, đi tới cạnh thư án. Trên thư án, vẫn còng bày bút giấy mực, ở nơi dễ thấy nhất đặt ba bức thư như vừa mới viết xong. Mặc dù hai mươi năm đã trôi qua, nhưng nét chữ vẫn còn tươi như mới, như thể còn mang theo nhiệt độ của người viết.

Việt Minh Khê nhìn Triệt Liên cầm thư lên, cũng tiến lại gần xem, chỉ thấy bức đầu tiên viết: Giang Nam Khiên Linh Châu Minh Kính Sơn Trang, Cao Tư Viễn. Bức thứ hai là: Tấn Bắc vào Mộ Lĩnh Tam Bảo Thiền Tự, Vô Ngã đại sư. Bức thứ ba không viết tên của người nhận, chỉ vẽ một đóa sen ở chỗ mở thư.

Triệt Liên ngồi trước án thư, rút ra lá thư mỏng kia, đưa gần về phía ánh nên chú mục đọc. VIệt Minh Khê tò mò muốn xem xem ông nội viết gì cho người đẹp kia., nhưng cảm thấy nhìn trộm không phải là hành động của người quân từ, đành kiềm lòng, ánh mắt rơi vào bức tranh dưới nghiên mực.

Đây chắc chắn là những lời cuối đời của ông nội, trên đó chỉ viết bốn câu thơ ngắn:

Kệ khổ bùn nhơ trước nhập mộng, chút sen tỏa hương núi Đại Ninh.

Du cho đa tình vẫn quy Phật, ngon lửa đèn lồng chiếu nhân gian.

Bức tranh vẫn chưa hoàn thành, thoang thoáng vẽ rễ cây, nhưng lại giống như đang che giấu khuôn mặt của người nào đó. Việt Minh Khê ngẫm nghĩ bài thơ này hồi lâu, trực cảm vụt ngang qua đầu, tần ngần giương mắt nhìn Triệt Liên.

Mặc dù Triệt Liên vẫn chuyên chú đọc thư, nhưng hai tay bỗng run bần bật, sau đó vuốt thư thẳng nếp, đột nhiên lắc lư cúi xuống trước thư án, phun ra một ngụm máu.

Việt Minh Khê hoảng hốt: “Đại mỹ nhân, ngươi bị sao vậy?!”

Y nhìn thấy máu nhỏ xuống cuộn tranh của ông nội, hóa thành một tia sáng vàng biến mất giữa vệt mực, mà bài thơ kia cùng với nét vẽ dang dở đã phai màu trong chớp mắt, chỉ để lại bức tranh trống không và cũ kỹ.

“Cha!” Việt Thiên Hà kêu.

Việt Minh Khê đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện thi thể ngồi ngay ngắn lúc trước đã hóa thành cát, sau đó biến mất. Cùng lúc đó, bài trí trong tinh xã bỗng dưng hằn đầy dấu vết tuế nguyệt, lò đá đốt đàn hương loang lổ từng mảng, mạng nhện và bụi băm giăng đầy góc.

Triệt Liên lau vết máu nơi khóe môi, quấn quanh xá lợi trên cổ tay vào lòng bàn tay, ẩn Phật quang bên trong, miệng lẩm bẩm.

“Nam Mô Hương Vân Cái Bồ Tát Ma Ha Tát…”

Việt phu nhân biết hắn niệm hương tán, vội vàng kéo phu quân và con trai quỳ trước mộ, thành tâm nghe hắn tụng kinh Vô Lượng Thọ. Sau khi tụng bảy lần, hắn niệm A Di Đà Phật, cha mẹ Việt Minh Khê bên cạnh vẫn nhỏ giọng khóc nức nở.

“Hai vị không cần quá buồn đau. Già Ngọc pháp sư đã tới nơi Cực Lạc yên vui, sau này chỉ cần quét sạch gọn gàng, thắp nhang thờ cúng bài vị là được. Phước báo khi còn sống của ông vẫn linh nghiệm. Việt gia trang ngày sau sẽ thịnh vượng nhiều đời. Triệt Liên nói xong rồi cầm hai bức thư đầy bụi trên thư án, phủi sạch rồi nhét vào tay áo, nét mặt thong dong bước khỏi tịnh xá.

Việt Thiên Hà sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Không biết thượng nhân muốn đi nơi đâu?”

“Khi còn sinh thời, Già Ngọc pháp sư đã viết hai bức thư, thê phải đến Minh Kính sơn trang đưa tin.” Triệt Liên dừng bước, tựa như vừa nhớ tới chuyện gì lại quay đầu, chỉ về phía Việt Minh Khê nói, “Đúng rồi, kính xin lệnh lang đi cùng ta.”

Bị điểm danh bất ngờ, Việt Minh Khê còn đang an ủi mẫu thân, nghe vậy trong lòng thấy vui vẻ, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, “Vậy…vãn bối dám hỏi vì sao?” Việt Thiên Hà liếc nhìn đứa con cà lơ phất phơ của mình, có hơi hoài nghi.

“Khi còn sống, Pháp sư Già Ngọc từng dặn dò ta đưa ít đồ cho lão trang chủ Minh Kính sơn trang Cao Sùng, trong đó bao gồm cả Vọng Hi Đoạt tướng thư vốn là thứ thuộc về Đại Ninh tự ta. Bây giờ lão trang chủ đã qua đời, người kế nhiệm Cao Tư Viễn võ công bình thường, e là khó bảo vệ bí bảo này. Trong thư Già Ngọc pháp sư nói ta có thể đi lấy lại. Mà ta đã rời khỏi giàng hồ đã lâu, khó lòng thu hồi nó, nên phải mang theo hậu nhân của ông theo mới làm chứng được.”

Việt Thiên Hà rùng mình: “Nếu vậy, để vãn bối đồng hành cùng thượng nhân là được.”

Việt phu nhân cũng tiến lên nói: “Lão gia bình thường rất bận, thật sự không thể rời khỏi trang. Tuy rằng thiếp thân bất tài, những cũng am hiểu chút quyền cước, nguyện đồng hành cùng thượng nhân.”

“Ta xin nhận ý tốt của hai vị, nhưng ta từ chối. “

Thấy vẻ mặt khó hiểu cua hai người, Triệt Liên lạnh nhạt nói: “Ta không thích lão già, cũng không thích nữ.”

Vợ chồng Việt thị: “…”

Trong lòng Việt Minh Khê nở hoa vui vẻ. Việt Thiên Hà còn chưa tới bốn mươi đưa tay sờ sờ mặt mình vì quá nghiêm túc mà già hẳn, trong lòng thở dài thườn thượng. Hắn không ngờ mình còn đang trong tuổi khỏe mạnh, mà bị một tên yêu nghiệt chốn võ lâm sống thành tinh chê già.

Vì thế hắn thở dài đồng ý: “Cũng được, tên nhóc này vừa mới gây họa ở Trúc Gian Phái, đi ra ngoài du lịch kết hợp với tu luyện cũng tốt. Hôm nay sắc trời đã tối, kính xin thượng nhân theo ta đến phòng khách nghỉ ngơi, ngày mai sắp xếp rồi lên đường.”

Triệt Liên lắc đầu nói: “Lập tức lên đường. Cao Sùng đã qua đời mấy ngày rồi, cái môn phái võ lâm đều đang tụ tập ở Minh Kính sơn trang, đến chậm ắt có biến, ta không dám trì hoãn hơn.”

Việt Thiên Hà còn chưa trả lời, đã thấy Việt phu nhân bỗng nhiên ôm chặt lấy con trai nhà mình, nghẹn ngào nói: “Không được, con trai vừa mới về nhà, mệt đết mức còn chưua được ăn bữa cơm đoàn viên, sao có thể vội rời đi được? Đêm nay cho nó nghỉ ngởi một chút, sáng mai lại lên đường thì có trễ bao nhiêu đâu?”

“Không được sao?” Triệt Liên nhướng mày nói.

“Không được” Việt phu nhân không rõ nguyên nhân, kiên trì nói, “Thiếp thân xem như là chủ mẫu của Việt gia trang, vẫn làm chủ được.”

Triệt Liên nghe xong nhìn nàng, khóe môi nhếch ra nụ cười nhạo. Việt phu nhân gả chp Việt Thiên Hà lúc còn đương trẻ tuổi, bây giờ cũng chỉ mới hơn ba mươi, cộng thêm thường ngày chăm sóc, thoạt nhìn vẫn giống như thiếu nữ hơn đôi mươi, phong thái trưởng bối còn yếu ớt, thân hình dưới ánh mắt chăm chú của Triệt Liên càng nhỏ bé, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

……

Cũng may Triệt Liên thấy Việt Minh Khê quá sức mệt mỏi, vẫn để y ngủ hai canh giờ, rồi tự mình dắt hai con ngựa tốt trong chuồng ra khỏi Việt gia trang. Sắc trời vừa tờ mờ chưa sáng rõ đã trói thiếu chủ còn đang say giấc mộng, chào từ biệt vợ chồng Việt thị, đi thẳng về phái cực đông La Linh Châu.

Việt Minh Khê từ nhỏ đã ham ngủ, dù trong mộng cảm thấy mình bị trói vào lưng ngựa cũng không động đậy, xoay người đi tìm tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.

Vừa mở mắt đã đến giữa trưa, hai con ngựa tốt đã rời khỏi Việt gia trang trăm dặm, hai bên đường đầy ắp cảnh đẹp đầu xuân của Giang Nam, ánh mặt trời ấm áp và chan hòa chiếu lên người bọn họ, càng tô điểm vẻ tú lệ. Y nằm sấp trên lưng ngựa lười biếng nhìn hòa thượng, hắn đội mũ rơm, vẫn che đậy khuôn mặt xinh đẹp kín như bưng, ngoại trừ chuyên chú đi, thì không liếc mắt nhìn y lấy một cái.

“Đại mỹ nhân.” Việt Minh Khê gọi một tiếng.

Thấy hắn không để ý, Việt Minh Khê gãi gãi đầu nói: “Cái kia, đại sư, a không, thượng nhân…”

Khi hai người sắp đi tới khách điế.m trước mặt, Việt Minh Khê mới chợt nhớ tên hắn, vội vàng giục ngựa đuổi theo, chân thành gọi: “Triệt Liên!”

Tiếng hí bên tai vang lên, tăng nhân trược mặt đội nhiên ghìm dây cương, qu.y đầu nhìn y đầy ẩn ý, đưa ngón trò kề lên môi, trầm giong nói: “Thiếu chủ, pháp danh xuất gia không phải là thứ mà người thường có thể gọi được. Huống hồ người chắc cũng biết hai chữ này không được tông trọng lắm trong giang hồ, hà tất phải gọi nó.”

Việt Minh Khê nhìn thấy khách điế.m nhộn nhịp ở đằng xa, trong lòng biết mình gọi có hơi to, nín thinh lẽo đẽo sau hắn, một lúc lâu lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta gọi người có thèm để ý tới ta đâu…người ta vừa khát vừa mệt, đi không nổi nữa rồi.”

Triệt Liên xuống ngựa, thuận tay giao dây ngựa cho tiểu nhị đang chờ trước khách điế.m, nghe vậy liền nhướng mày, vươn tay về phía y còn đang ngồi trên lưng ngựa nói: “Mệt rồi à? Vậy theo ta vào nghỉ ngơi một lát.”

Việt Minh Khê nhìn bàn tay trước mặt đến ngẩn ngơ, chần chờ đặt tay lên, lòng bàn tay ấm áp đỡ y xuống ngựa. Rõ ràng đã làm chuyện nóng bỏng k.ích thích hơn nhiều, nhưng chỉ một hành đông tiếp xúc nhẹ nhàng này thôi cũng làm y rung động, cảm thấy hai người đã rất thân mật, giơ tay nhấ chân cũng tỏa ra ý vị khó nói thành lời.

Suy nghĩ vậy khiến lòng hắn nhảy nhót không thôi, ngoan ngoãn theo Triệt Liên vào nhã gian tiểu nhị đã sắp xếp xong. Mởi nửa ngày cưỡi ngựa không ngừng, hai người vừa đói vừa khát. Hòa thượng Triệt Liên trước mặt khá hào phóng, thì thầm nói tiểu nị làm chút thức an ngon, chỉ chốc lát sau thức ăn đã được bưng lên…

Có rượu và thịt.

“Đại mỹ nhân, ngươi…” Việt Minh Khê cắn đũa nhìn tăng nhân trước mặt

Thấy xung quanh không còn ai, Ngoại trừ khuôn mặt che kín, chiếc khuyên vàng dưới tai Triệt Liên vẫn sáng ngời, ánh vào trong mắt Việt Minh Khê, toát lên vẻ quyến rũ phong lưu. Hắn gắp một miếng thịt ngỗng báo ngậy vào miêng, lại rót một chén rượu, tướng ăn khong hề lịch sự, mà mang vài phần hào sảng thoải mái của giang hồ.

Thấy Việt thiếu trang chủ nhìn hắn ngẩn người, Triệt Liên uống hết rượu, lau khóe miệng nói: “Trước mặt người khác. ta tạm thời còn phải dựa vào Phật tổ, người đi thì thành dạng người này. Thế nào? Thiếu chủ có thất vọng không?”

Thất vọng? Không hề.

Việt Minh Khê chú ý tới Triệt Liên ở chung với mình càng ngày càng thoải mái tùy ý, không còn xưng bần tăng gọi thí chủ gì nữa, thậm chí còn không hề ngại ngần lộ ra vẻ ngoài bất cần, trong lòng nhộn nhạo không thồi, đầu còn lơ đãng nghĩ tới vài hình ảnh kí.ch thích, cảm thấy…vậy còn thú vị hơn.

“Ăn nhanh đi. Trước khi đi, Việt phu nhân đã đưa cho ta kha khá thiền, sợ đi theo ta phải chịu khổ.”

Việt Minh Khê ríu rít đáp, nhấc đũa lên gắp một miếng thịt sườn đông, nhét vào miệng nhai hai cái đã nuốt ừng ực, ánh mắt vẫn dính chặt vào Triệt Liên.

Thời tiết đang đầu xuân, giấc trưa ở Giang Nam cũng không nóng lắm. Triệt Liên đã  phanh áo ra, lộ ra lồng ng.ực dính nhớp mồ hôi. Một giọt rượu vương trên khóe môi hắn chảy xuống, lướt qua trước ngực rồi lại dọc qua cơ bắp màu bánh mật khỏe mạnh đến eo và bụng, mang theo sự mê người ẩn giấu.

Việt Minh Khê cũng cảm thấy rất nóng, muốn cởi áo khoác ra, lại cảm thấy nếu làm thế thì mờ ám quá. Đúng lúc đang tần ngần thì ngẩng đầu nhìn, Triệt Liên nhướng mày nhìn y ra chiều suy nghĩ, hiển nhiên đã nhận ra tầm mắt rối loạn của y. Thấy mình bị lộ, thiếu trang chủ dẹp luôn hình tượng đứng đắn, dùng ánh mắt lộ liễu quét quanh hắn một lần.

“Đẹp không?” Triệt Liên cười như không cười hỏi

Việt Minh Khê suy nghĩ một hồi, thành thật nói: “Đẹp!”

“……”

Triệt Liên bật cười thành tiếng, cảm thấy hêys nói nổi, đôi mắt phượng trở nên sâu hun hút, ánh lên tia sáng khiến Việt Minh Khê khó hiểu. Hăn vươn đầu lưỡi nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó cúi người xuống, đôi chân thon dài dưới bàn nâng lên, nhẹ. ái muội vu.ốt ve bắp chân thiếu niên trước mắt: “Nếu đẹp, thiếu chủ muốn làm gì ta sao?”

“……”

Việt Minh Khê choáng váng.

Y đã đánh giá quá thấp năng lực của lão yêu tinh trước mặt ngày, không ngờ hắn lại có thể ở trong tình huống này mà gọi mời vô sỉ đến thế, còn làm ra hành động khong biết xấu hổ hơn y. Y luống cuống không biết nên làm sao, nghẹn họng thật lâu, chịu thua nói “Ngươi không phải là người như vậy sao?

“Cái đó, ta… ngươi… Ý tôi là, nếu ngươi còn cần tìm người luyện công, ta cũng có thể…”

Y đỏ mặt lắp bắp, lại nhỏ giọng hỏi: “Đại mỹ nhân, công phu này của các ngươi bao lâu phải làm một lần?”

Thiếu niên trước mắt hồn nhiên thiên đơn thuần làm tâm tình Triệt Liên thaoir mái, lại rót thêm một chén rượu uống, lúc này mới từ từ đáp: “Khong rõ lắm, tùy người thôi. Như đại năng giống ta, một năm một lần là đủ rồi.”

Việt Minh Khê ngạc nhiên nói: “Một năm một lần!” Vẻ mất mát lộ rõ trên mặt.

Toàn bộ suy nghĩ của y viết hết trên mặt, thậm chí còn không định giấu diếm, vẻ mặt đáng yêu không đành, Triệt Liên nhếch miệng, đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn luyện, ta có thể dạy ngươi.”

Hai mắt Việt Minh Khê sáng ngời: “Thật sao?”

“Nhưng mật pháp đoạt tướng này vốn là bí mật Huyền Môn, Lên trúc cơ tương đối khó, chỉ riêng tầng thứ nhất có lẽ sẽ mất hơn mười năm.”

Việt Minh Khê nghe vậy sửng sốt, không biết nhớ tới chuyện gì, ánh mắt đột nhiên mờ mịt “Mười năm… Cũng không biết ta còn có thể sống đến lúc đó hay không…”

“Ừ?”

“Không có gì, chỉ là công phu này rất khó luyện.” Việt Minh Khê vội vàng xua tay, trong lòng còn sợ hãi rụt đầu lại. Triệt Liên gật gật đầu, cầm chén rượu trong tay nói: “Đúng là rất khó luyện. Bí pháp đoạt tướng phải tự cắt đứt kinh mạch toàn thân sau đó trùng tu, còn chưa kể mỗi một tầng đều có thể bị tẩu hỏa nhập ma, lúc bị phản phệ thì đau đến thấu xương, muốn sống không được mà chết cũng không xong.”

Việt Minh Khê nghe vậy nhíu mày: “Nếu vậy, vì sao đại mỹ nhân ngươi nhất định phải luyện loại công pháp đáng sợ này? Chỉ vì nó có thể làm cho người luyện công thanh xuân vĩnh viễn, mà ngươi không thích mình biến thành lão già sao thôi sao?”

“Không phải vậy, ” Triệt Liên cười nói, “Vì ta muốn báo thù.”

“Báo thù?”

“Trong lòng có khổ hận, không được thành Phật. Không thành Phật, có thù không báo, uổng công làm tu la.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi