QUA THU - MỘC ĐIỀM

“Anh là vị khách cuối cùng trên con đường em đi, là mùa xuân cuối cùng, là trận tuyết cuối cùng, là trận chiến sinh tồn cuối cùng của em.” — “Phượng Hoàng” (Paul Éluard)

*

Tháng Ba lặng lẽ trôi qua, nhanh đến mức người ta chưa kịp cảm nhận.

Bây giờ Ân Tư Thu đã có thể tự do đi lại, không cần phiền ai đưa đón nữa, đương nhiên là mối quan hệ với Thẩm Phong cũng dần quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Nhưng điều đó cũng không sao cả, vì cậu đã sớm hạ cánh nơi trái tim cô rồi.

Chớp mắt, kỳ thi thử lần hai của lớp 12 đã gần kề. 

Sau lần thi thử đầu tiên bị điểm kém, Ân Tư Thu chẳng còn chút tự tin nào nữa, cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ ép mình tập trung vào việc làm đề.

Cho đến những ngày sát kỳ thi, Ân Tư Thu mới bàng hoàng nhận ra một sự thật… Chuyện Thẩm Phong có thể nói chuyện đã được mọi người biết đến mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Số lượng nữ sinh cố gắng bắt chuyện với cậu đột nhiên tăng lên đáng kể, ngay cả áp lực học tập của lớp 12 cũng không ngăn được quyết tâm của họ. Dù sao thì, nếu bỏ lỡ một chàng trai như Thẩm Phong, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Không ai hiểu rõ điều này hơn Ân Tư Thu.

Chiều hôm đó, trước giờ tự học tối, bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn.

Ân Tư Thu và Đinh Tình cùng nhau ra ngoài ăn tối, Đinh Tình cầm một lon Red Bull, giọng điệu chậm hơn thường lệ:

“Bae à, sắp đến sinh nhật cậu rồi phải không?”

Ân Tư Thu gật đầu: “Ừ.”

“Có kế hoạch gì chưa? Đây là sinh nhật cuối cùng của cấp ba rồi, hai năm trước chúng ta chưa tổ chức sinh nhật với nhau!”

Sinh nhật của Ân Tư Thu vào ngày 4 tháng 4, trùng với dịp nghỉ lễ Thanh Minh. Hàng năm mọi nhà đều bận rộn với các hoạt động cúng lễ, rất khó để sắp xếp thời gian. Hơn nữa, Ân Tư Thu không phải là một người giao thiệp rộng trong lớp, dù không còn bị cô lập như thời cấp hai nhưng cũng chẳng có nhiều người thân thiết đến mức gọi là bạn thân, chỉ đơn thuần là bạn học, mối quan hệ xã giao, nên cô cũng không có ý định tổ chức tiệc tùng gì.

Nghe Đinh Tình hỏi, Ân Tư Thu suy nghĩ một chút, vẻ mặt hơi do dự:

“Chắc là không có gì đâu… Sắp thi rồi, mà nghỉ lễ lại còn phải học bù nữa…”

Đinh Tình: “Cũng đúng. Nhưng không sao, dù không có tiệc sinh nhật thì tớ vẫn chuẩn bị quà cho cậu! Cậu nhớ mong đợi đó~”

“Cảm ơn cậu, Tình Tình.”

Ân Tư Thu nhẹ nhàng mỉm cười. 

Đinh Tình uống một ngụm Red Bull, thấy nét mặt của cô bạn như vậy thì không nhịn được thở dài một tiếng, cô ấy cảm thấy hơi thất vọng.

“Bé cưng, sao cậu còn cười nổi vậy! Cậu có biết tí nào về tình hình mới nhất của Thẩm Phong không? Trưa nay cậu ấy lại được một cô em khóa dưới tỏ tình trong căn-tin đấy.”

“À…”

Nghe vậy, Ân Tư Thu hơi sững lại, nhưng chỉ sau một giây, cô lập tức hiểu ra ngụ ý của Đinh Tình, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.

Đinh Tình đang ám chỉ điều gì? Cô ấy đoán ra rồi sao? Chắc chắn là đoán ra rồi. Nếu không, sao cô ấy lại nói những lời ám chỉ rõ ràng như vậy?

Thật ra Ân Tư Thu vẫn chưa sẵn sàng để nói ra bí mật này. Dù đối phương là Đinh Tình, cô cũng cảm thấy lo sợ, xấu hổ, lo ngại bị cười nhạo, cười cô tự đánh giá mình quá cao. 

Từ đầu đến cuối, Ân Tư Thu luôn đứng ở vị trí của người thầm ngưỡng mộ, lặng lẽ dõi theo Thẩm Phong.

Thêm vào đó, tính cách của cô khiến cô khó mà mở lòng được. Vậy nên, khi khoảnh khắc này đến, cô không biết phải phản ứng thế nào, cô chỉ có thể đỏ mặt xua tay, cố gắng lảng tránh:

“Tình Tình, cậu đang nói gì vậy…”

Đinh Tình nhún vai, tiện tay ném lon Red Bull vào thùng rác ven đường, cô ấy vỗ nhẹ lên vai Ân Tư Thu:

“Tớ đã nhìn ra từ lâu rồi.”

“…”

“Chuyện này có gì mà phải ngại, tớ sẽ không cười cậu đâu.”

Trong mắt Đinh Tình, dù cô ấy không thích vẻ lạnh lùng xa cách, làm người khác thấy không thoải mái của Thẩm Phong nhưng không thể phủ nhận rằng cậu sở hữu ngoại hình quá đẹp, khiến bao cô gái phải dõi theo, ao ước, điều này cũng không có gì lạ cả.

Hơn nữa, với Thẩm Phong, có lẽ Ân Tư Thu là một cô gái đặc biệt. Mà khi đã đặc biệt, con người ta lại càng dễ lún sâu vào.

Mặc dù tính cách Đinh Tình hào sảng không mấy quan tâm tiểu tiết nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy thiếu nhạy bén. Hơn nữa, cô ấy và Ân Tư Thu gần như luôn ở cạnh nhau, có những điều người ngoài luôn nhìn thấy rõ hơn người trong cuộc.

Nghe những lời của Đinh Tình, trái tim Ân Tư Thu bắt đầu đập loạn nhịp. 

Cô đã giữ bí mật này quá lâu rồi, cẩn thận, chần chừ không dám bước tiếp. Mỗi bước đi cô luôn cảm thấy mình phải bước đi cẩn thận, chỉ sợ sẽ mắc sai lầm, phát sinh chuyện bất ngờ, sau đó sẽ cách Thẩm Phong càng xa.

Thật ra sau khi chuyển trường Ân Tư Thu có gặp chút khó khăn nhưng cô vốn không phải là một cô gái tự ti hay nhút nhát. 

Lúc ở trấn Bạch Thuật, cô luôn vui vẻ, hồn nhiên, dù không hòa nhập hoàn toàn với tất cả bạn bè nhưng cô cũng có vài người bạn tâm giao, không hẳn là người hướng nội. 

Chẳng qua khi chuyển đến một môi trường mới, gặp phải sự lạnh nhạt như có như không từ các bạn cùng lớp, cô mới dần trở nên ít nói.

Về sau, vì yêu thích Thẩm Phong nên cô ngày càng thu mình lại, không dám để lộ tình cảm, sợ bị phát hiện. 

Thật sự là lâu quá rồi, cô đã quá mệt mỏi, mệt đến mức cô không còn sức để lừa dối bạn thân nữa.

Một lúc sau, Ân Tư Thu siết chặt tay lại, cuối cùng cất lời:

“Tình Tình, tớ xin lỗi, tớ…”

Đinh Tình khoát tay, dứt khoát ngắt lời cô, nói: 

“Nói mấy câu vô nghĩa như xin lỗi làm gì chứ. Tớ chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu định giữ im lặng đến lúc tốt nghiệp hay là tiếp tục theo đuổi người ta? Bé yêu này, cậu đừng có học mấy kiểu trong tiểu thuyết ngôn tình, làm mấy chuyện ngốc nghếch lúc chọn nguyện vọng với thi đại học đấy nhé!”

Trong tiểu thuyết ngôn tình không phải thường có những tình huống kinh điển như kiểu nhân vật chính vì muốn học cùng trường với người mình thích mà cố ý làm sai một câu nhiều điểm trong bài thi để khống chế điểm thi ở mức nhất định.

Nhưng đối với Ân Tư Thu, kết quả học tập của cô vốn dĩ không quá xuất sắc, muốn thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại cùng với Thẩm Phong – người luôn đứng nhất trường là điều gần như không thể, hoàn toàn không có chuyện cố tình làm sai câu nào đó.

Đinh Tình sợ Ân Tư Thu sẽ cố tình không chọn những trường ở Hải Thành, muốn nộp nguyện vọng vào các trường ở Bắc Thành cùng với Thẩm Phong. Ở Hải Thành, cô có ưu thế là học sinh bản địa, có cơ hội vào trường tốt, nhưng nếu chọn Bắc Thành, cô sẽ phải chấp nhận giảm cấp độ trường học, thậm chí có thể phải học ở một trường hạng hai.

Nghĩ đến điều đó, Đinh Tình dần trở nên nghiêm túc hơn:

“…Thu Thu, nếu cậu làm chuyện ngốc nghếch như vậy, chắc chắn tớ sẽ không ủng hộ cậu đâu.”

Ân Tư Thu có thể đoán được Đinh Tình đang nghĩ gì. 

Gương mặt cô ửng đỏ dưới ánh nắng hoàng hôn, một lát sau, cô vội vàng xua tay.

“Không có đâu. Cậu biết rõ hoàn cảnh gia đình tớ mà, ba mẹ tớ vất vả lắm mới có thể ở lại đây, tớ cũng không có ý định rời khỏi Hải Thành.”

Chính vì vậy, Ân Tư Thu mới chuẩn bị cho việc mỗi người một ngả từ sớm, mới có thể nôn nóng mà nhiều lần liều lĩnh.

Cho đến giờ, mọi thứ đã lộ sơ hở khắp nơi.

Đinh Tình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá rồi, tớ sẽ ủng hộ cậu hết mình, có gì đâu mà không thể nói chứ!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã rời khỏi trường.

Buổi tự học tối sắp bắt đầu, để tiết kiệm thời gian quay lại lớp, họ chọn vào cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp.

Lúc này, gần như chỉ có học sinh lớp 12 trường trung học Thực nghiệm Hải Thành ở trong cửa hàng tiện lợi La Sâm.

Có vài người xếp hàng trước quầy thu ngân, trước tủ lạnh cũng có vài học sinh đang lượn lờ. Hầu hết đều tụm năm tụm ba đi cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện, khiến không gian nhỏ bé của cửa hàng trở nên chật kín.

Bên trong cửa hàng, không khí nhộn nhịp và ồn ào.

Ân Tư Thu theo Đinh Tình đến tủ đựng cơm hộp.

Bên trong tủ hầu như đã bị lấy gần hết, chỉ còn lại vài món để chọn lựa.

Ân Tư Thu không kén chọn, tiện tay cầm lấy một hộp cơm gà chiên.

Đinh Tình thì không nhịn được mà than vãn: “Sớm biết thế này thì đã gọi đồ ăn ngoài rồi… Thôi, hôm nay tớ ăn tạm cái bánh kem vậy, về nhà rồi ăn thêm cái khác.”

Cô ấy vươn tay về phía khay bên cạnh, ở đó có một hộp bánh kem nho đen rừng đen.

Cô ấy chợt dừng động tác vươn tay, như nhớ ra điều gì đó, cô ấy quay đầu, chăm chú nhìn Ân Tư Thu, ánh mắt sáng ngời.

Ân Tư Thu không hiểu gì: “?”

Đinh Tình vỗ tay một cái, không lấy bánh kem nữa, ghé sát tai Ân Tư Thu, thầm thì: “Thu Thu, có cần tớ bày kế giúp cậu không?”

“Kế gì cơ?”

“Chẳng phải sắp đến sinh nhật cậu à, cậu có thể lấy cớ này để mời Thẩm Phong mà. Tớ nói cho cậu biết, bây giờ có không ít cô gái đang âm thầm hành động đấy, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được.”

“…”

Ân Tư Thu ngẩn ra, sau đó bật cười.

Cô nắm lấy cổ tay Đinh Tình, chậm rãi nói: “Vừa nãy cậu còn lo tớ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học mà, sao thay đổi nhanh vậy.”

Đinh Tình: “Tớ lo cậu không tỉnh táo, sẽ đưa ra lựa chọn ảnh hưởng đến tương lai thôi. Nhưng trong trường hợp không ảnh hưởng, nếu cậu có thể đạt được mong muốn, chắc chắn tớ sẽ mừng cho cậu. Dù sao lớp 12 vẫn là lớp 12, chúng ta đâu thiếu hai, ba tiếng để tổ chức sinh nhật chứ. Mười tám tuổi mà, phải dùng cách đáng nhớ nhất để lưu giữ kỷ niệm thì mới không lãng phí.”

Đã mười tám tuổi rồi.

Ân Tư Thu hơi khựng lại.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Không thể phủ nhận, lời đề nghị của Đinh Tình thật sự khiến lòng cô dậy sóng, khiến cô không kìm được mà cảm thấy xao động.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng điều đó sẽ thành hiện thực, đầu ngón tay của cô cũng bắt đầu run rẩy vì phấn khích.

Nếu… Thẩm Phong có thể đến dự sinh nhật mười tám tuổi của cô…

Cho dù ngày mai là tận thế, có lẽ cô cũng có thể mỉm cười mà nhắm mắt.

Cô cắn chặt môi, lại với tay lấy thêm một gói kẹo Mentos trên kệ.

Cô cụp mắt, tự mình chìm vào suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, hai người xếp hàng thanh toán xong, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Ánh tà dương cuối cùng biến mất nơi chân trời, bầu trời hoàn toàn tối đen.

Tháng tư, dù Hải Thành vẫn còn trong mùa xuân nhưng cơn gió chiều đã không còn mang theo cái lạnh của gió xuân nữa, chỉ còn chút hơi ẩm phảng phất trong không khí, như khiến tâm trí người ta bỗng trở nên minh mẫn, cả cơ thể như cũng bừng tỉnh.

Cuối cùng Ân Tư Thu đã hạ quyết tâm.

“Tình Tình, cậu nói đúng.”

Cô muốn thử một lần.

Dù có thất bại đến mức tan nát cõi lòng, cô cũng muốn tham lam một lần, chỉ cần không sợ mất mặt.

Ân Tư Thu dừng bước, một tay cầm hộp cơm gà, tay kia cho gói kẹo vào túi rồi mới rảnh tay lấy điện thoại ra.

Trong giao diện Wechat, đoạn chat vẫn dừng lại từ vài tuần trước, khi cô hỏi bài Thẩm Phong.

Kéo lên trên nữa là đoạn tin nhắn lúc Tết, khi Thẩm Phong bất ngờ hỏi về trấn Bạch Thuật, Ân Tư Thu lập tức gửi cho cậu hàng loạt hình ảnh, mong muốn có thể đào bới tất cả ký ức về quê hương từ trong tâm trí, bày ra cho cậu xem.

Dù cuối cùng Thẩm Phong không đáp lại gì nhưng vẫn khiến cô cảm thấy vui mừng.

Ngừng lại một chút, cô nhẹ nhàng chạm vào khung nhập chữ, ngón tay vẫn chưa thể hạ xuống.

Đinh Tình cũng dừng bước theo, thấy vậy, cô ấy nhận lấy hộp cơm từ tay Ân Tư Thu, lùi lại một đoạn, lùi đến chỗ mà mình chắc chắn không thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, để lại không gian hoàn toàn riêng tư cho cô.

Chỉ trong vài giây, Ân Tư Thu ngượng ngùng mỉm cười với Đinh Tình.

Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím ảo, gõ chữ thật nhanh.

Cô viết lời mời một mạch không ngừng, rồi nhắm mắt lại, hạ quyết tâm gửi đi.

Mọi thứ đều đã xong.

Ân Tư Thu: “Thẩm Phong, ngày 4 tháng 4 cậu có rảnh không? Tớ muốn mời cậu tham gia sinh nhật của tớ, cùng với Đinh Tình. Được không?”

*

Vài ngày trước lễ Thanh Minh, Hải Thành bắt đầu chìm trong những cơn mưa phùn liên miên.

Ở phía sau lớp Hóa học A, bảng đếm ngược ngày thi đại học đã lật sang con số “6”.

Số 6 với nét viết hoa trông giống như một chiếc búa, luôn đập mạnh vào từng người một.

Ân Tư Thu không có thời gian để hồi hộp, từ sáng đến tối, đầu óc cô mơ hồ, chỉ bận rộn với việc làm bài tập.

Cho đến trước kỳ nghỉ ngắn, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Ngày mai là sinh nhật rồi.

Vậy thì, sau 12 giờ đêm, cô sẽ trở thành người lớn.

Nhưng sự phấn khích của việc trưởng thành gần như chẳng có gì đáng kể so với việc Thẩm Phong đồng ý cùng cô đón sinh nhật.

Với tâm trạng đó, đêm hôm ấy, cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Một tia ánh trăng len qua rèm cửa, nhạt nhòa chiếu lên mái tóc cô, trông như có một lớp sương giá phủ lên.

Ân Tư Thu ôm gối, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch lên.

Ánh trăng đêm nay, cô không bao giờ muốn quên.



Thời gian hẹn gặp là vào chiều muộn.

Đây là lần đầu tiên Ân Tư Thu tổ chức sinh nhật cùng bạn bè từ khi đến Hải Thành, không biết chọn địa điểm nào nên cô quyết định đến một quán lẩu.

Bên trong quán lẩu, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, như thể có thể xua tan hơi ẩm của mùa mưa Thanh Minh.

Sáu giờ mười phút, Đinh Tình đến đầu tiên, cô ấy chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, chống cằm, chán nản lướt điện thoại.

Không lâu sau, cô ấy nhận được tin nhắn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ân Tư Thu đi vào.

Cô ấy lập tức đứng lên, vẫy tay với cô.

“Thu Thu!”

Ân Tư Thu dừng bước, nhìn qua, sau đó bật cười.

Bởi vì sinh nhật nên cô không mặc giống như lúc đi học.

Phần trên là một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng có cổ búp bê, gấu áo gọn gàng được sơ vin vào chiếc váy JK kẻ sọc xanh navy, kết hợp với tất chân và giày da đen, khiến cô trông rất trẻ trung rạng rỡ, không còn vẻ gầy gò yếu đuối nữa.

Đinh Tình ngắm cô hai lượt từ trên xuống dưới, không tiếc lời khen: “Bé cưng à, hôm nay trông cậu dễ thương lắm!”

Ân Tư Thu xấu hổ, kéo nhẹ váy.

“Cảm ơn cậu nha.”

Hai người nói dăm ba câu rồi cùng ngồi xuống một bên ghế sô pha.

Lúc này, chiếc ghế sô pha đối diện còn trống, đang chờ đợi người ngồi trên nó, cũng là một điều bất ngờ dành cho Ân Tư Thu.

May là họ không cần phải chờ quá lâu.

Từ đằng xa, Ân Tư Thu thấy một bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đẩy cửa bước vào, chầm chậm tiến lại gần.

Tim cô bỗng thắt lại.

Cô hít một hơi thật sâu, hồi hộp đứng dậy, khẽ gọi một tiếng: “Thẩm Phong!”

Tiếng gọi vừa dứt, chàng trai đã từ đằng xa nhìn về phía này.

Thẩm Phong vẫn giữ phong thái thường ngày, áo sơ mi trắng, quần kaki, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, trông như vừa bước ra từ một cuốn truyện tranh dành cho thiếu nữ.

Đối với Ân Tư Thu, dường như cậu chính là hiện thân của tất cả những câu chuyện cổ tích.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng có cảm giác xúc động muốn khóc.

“…Thẩm Phong, thật sự cảm ơn cậu vì đã đồng ý đến sinh nhật của tớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi