QUA THU - MỘC ĐIỀM

Rõ ràng, hành động này của Thẩm Phong không phải cố ý. 

Sau khi nhận ra không ổn, cậu thoáng khựng lại, tự nhiên lùi ra xa, khuôn mặt không thay đổi sắc thái. Cậu hờ hững nói: “Cậu thử đánh một cú xem.”

“…”

Ân Tư Thu cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như trống trận. Thậm chí không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt đỏ bừng của mình lúc này.

Không thể xấu hổ được.

Tuyệt đối không được mất mặt.

Cô hít thở sâu vài lần, phải mất một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. 

Trong ánh mắt chú ý của Đinh Tình và Thẩm Phong, Ân Tư Thu tập trung tầm nhìn và sự chú ý vào quả bóng trắng, cánh tay phải mạnh mẽ phát lực.

“Cạch.”

Một âm thanh giòn giã vang lên. Đầu gậy va vào bóng trắng, đẩy nó hướng về quả bóng toàn màu gần nhất. Chỉ tiếc rằng, dù tư thế có vẻ ổn, nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi, độ chuẩn xác không cao, sức đánh cũng không kiểm soát tốt, bóng trắng lăn nhanh trên mặt bàn xanh, “lộc cộc” lướt qua, không va trúng bất kỳ quả bóng nào, trực tiếp lao thẳng về mép bàn.

Ân Tư Thu hơi ngượng ngùng, thu gậy lại, lén nhìn biểu cảm của Thẩm Phong.

Thẩm Phong không cười, trên mặt cậu cũng không lộ vẻ khó chịu nào. Có vẻ như nhận ra ánh mắt của Ân Tư Thu, cậu nhướng mày, cầm gậy, vòng qua phía bên kia của bàn bi-a, tìm góc độ rồi cúi người xuống, nhắm vào quả bóng trắng, đánh một cú.

Quả bóng như có mắt, vững vàng chạm vào quả bóng toàn màu mà Ân Tư Thu nhắm tới trước đó, đẩy nó vào lỗ một cách chính xác.

Chuỗi động tác ấy thực hiện vô cùng đẹp mắt, từng cử chỉ đều hết sức tự nhiên. Tất cả diễn ra một cách trôi chảy, khiến Ân Tư Thu nhìn mà thầm nghĩ, Thẩm Phong có phong thái tao nhã và điềm tĩnh vượt xa những chàng trai cùng tuổi, thậm chí còn cuốn hút hơn cả các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết hay phim ảnh.

Thẩm Phong thu gậy lại, khuôn mặt cậu không biểu lộ chút tự đắc nào, vẫn giữ nét điềm nhiên, bình thản.

Sau một lúc, cậu mở lời: “Thử lại xem. Không sao đâu, chỉ là để thư giãn thôi, không học được cũng chẳng sao.”

“…”

Nghe vậy, Ân Tư Thu mở miệng định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Thẩm Phong nói tiếp: “Hôm nay không được thì còn lần sau.”

Đinh Tình ở bên cạnh không nhịn được, “phì” một tiếng cười thành tiếng.

Thẩm Phong và Ân Tư Thu dừng động tác, đồng thời nhìn về phía cô ấy.

Đinh Tình vội vàng xua tay, cười lớn: “Không có gì, không có gì, đừng để ý đến tớ, tớ tự cười bản thân thôi.”

Không phải vì lời của Thẩm Phong buồn cười gì lắm, mà chỉ là đột nhiên cô ấy nhận ra mình giống như một bóng đèn sáng rực ở giữa hai người vậy. Họ đã hẹn gặp lại lần sau rồi, còn cô ấy cứ đứng giữa chừng thế này, có phần lạc lõng.

Nhưng qua chuyện này, Đinh Tình càng thêm chắc chắn, giữa Ân Tư Thu và Thẩm Phong chắc chắn không chỉ là đơn phương từ phía Ân Tư Thu. Nhưng nói Thẩm Phong đang cố ý “lạt mềm buộc chặt” thì cũng có vẻ hơi phiến diện.

Chờ đến khi kỳ thi đại học kết thúc, liệu có ai sẽ phá vỡ khoảng cách mơ hồ giữa hai người không, chắc lúc đó sẽ có thể đoán ra được phần nào.

Chậc.

Người ngoài cuộc nhìn vào mà còn thấy đầy mong đợi.

Đinh Tình lại cười thầm trong lòng.

Chỉ tiếc rằng, Ân Tư Thu hoàn toàn tập trung vào bàn bi-a, không nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, ngay cả khi nghĩ đến, cô cũng không dám đoán xa. Một số điều, nếu mơ tưởng quá lâu, vượt ra ngoài tiến trình tự nhiên, sẽ càng giống như ảo tưởng. Như người gặp hạn lâu ngày bỗng thấy mưa ngọt, một chút hy vọng thôi cũng dễ khiến bản thân phát điên, mất kiểm soát.

Giống như khoảnh khắc Thẩm Phong đến gần vừa nãy, phòng tuyến trong lòng cô lập tức sụp đổ.

Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp cho những suy nghĩ đó, Ân Tư Thu hiểu rất rõ điều này.

Cô mím môi, không để bản thân suy nghĩ xa hơn, chỉ gật đầu nhẹ nhàng đáp lại Thẩm Phong: “Được, tớ thử lại lần nữa.”

Nói xong, cô nheo mắt lại, cẩn thận nhắm hướng bóng, cúi người xuống, tiếp tục tập trung thử sức.



Tập luyện một lúc, lại có cao thủ chỉ điểm cho, cuối cùng Ân Tư Thu cũng nắm bắt được chút kỹ thuật, không còn đánh trượt bóng trắng nữa, thậm chí mười cú còn đánh trúng một hai quả bóng, chơi cùng Đinh Tình cũng không đến nỗi kéo chân sau cô ấy quá nhiều.

Nhưng rõ ràng là Thẩm Phong rất thành thạo môn này, dù cậu có thường xuyên “vô tình” nhường, hai cô gái vẫn không phải là đối thủ. Sau khi dọn bàn thêm một lần nữa, Thẩm Phong không tiếp tục chơi mà chỉ đứng bên cạnh, nhường cho Đinh Tình và Ân Tư Thu chơi tiếp.

Ánh mắt cậu dõi theo bàn bi-a, rồi thoáng chốc lại lỡ đãng chuyển sang Ân Tư Thu. Lúc này, do vận động nhiều, trên trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi, gò má cũng đỏ ửng. Có lẽ vì tâm trạng phấn khích, đôi mắt cô sáng ngời, khiến cả người trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

Thẩm Phong khẽ nhếch môi. Dù thời tiết bên ngoài không quá nóng bức, nhưng tháng sáu đã đến, phòng bi-a luôn mở điều hòa, luồng khí lạnh lùa vào từng góc.

Thẩm Phong bỗng quay người, bước nhanh về phía quầy lễ tân. Không lâu sau, cậu trở lại, mang theo hai cốc nước ấm và một gói khăn giấy lớn. Cậu trầm giọng bảo hai người dừng lại, đưa cốc nước dùng một lần cho họ.

“Lau mồ hôi trước đi, kẻo cảm lạnh.”

Mục đích ban đầu là đến để thư giãn, giảm bớt áp lực trước kỳ thi, nếu không may bị ốm thì thật sự là lợi bất cập hại. Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.

Ân Tư Thu ngớ người, theo phản xạ nhìn về phía Thẩm Phong. Mãi một lúc sau, cô mới đưa tay nhận lấy cốc nước, giọng nói có phần ngập ngừng: “Cảm ơn…”

Ngược lại, Đinh Tình không hề khách sáo, cười tươi đáp lời: “Mặc dù tớ được thơm lây, nhưng cái thơm này cũng đáng lắm. Cảm ơn Thẩm Phong nha.”

Thẩm Phong không nói gì, cũng không thừa nhận hay phủ nhận, vẻ mặt như muốn giữ mọi thứ mập mờ đến cùng.



Thời gian luôn trôi qua một cách vừa nhanh vừa chậm. Ba người ở lại phòng bi-a tận hưởng gần hết buổi chiều, khi họ nhận ra thì đã bốn giờ.

Thư giãn cũng cần có chừng mực, ngày kia là kỳ thi đại học, các sĩ tử không thể tự cho mình nghỉ ngơi sớm, vẫn phải về nhà dưỡng sức.

Cả ba cùng nhau rời khỏi phòng bi-a. 

Đinh Tình có người nhà đến đón, không thể đi cùng Ân Tư Thu, chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt trước.

“Thu Thu, gặp cậu ở phòng thi nhé?”

Ngày mai là ngày cuối cùng trước kỳ thi, trường không có giáo viên giải đáp thắc mắc nên cả hai cũng không có ý định ra ngoài.

Ân Tư Thu gật đầu: “Ừ, gặp cậu ở phòng thi.”

Đinh Tình cười tươi, lại vẫy tay với Thẩm Phong.

“Thẩm Phong, cảm ơn hôm nay nhé. Phải nói là hoạt động này sảng khoái hơn chơi tàu cướp biển nhiều… Mặc dù cả ba chúng ta thi chung một điểm thi, nhưng chưa chắc sáng ngày kia sẽ gặp lại, nên tớ chúc cậu thi tốt trước luôn.”

Với một người học giỏi như Thẩm Phong, mọi lời chúc đều chỉ mang tính hình thức. Chỉ cần cậu không đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính hay vô tình ngủ quên trong phòng thi, dù có làm bài không tốt thì cũng dễ dàng đạt điểm cao.

Dù sao, suốt ba năm cấp ba, cậu chưa bao giờ rời khỏi ngôi vị đầu bảng xếp hạng, cần gì những lời chúc may mắn và động viên từ một kẻ học dở như cô ấy cơ chứ?

Khi Đinh Tình nói xong, Thẩm Phong chỉ “ừm” một tiếng, ánh mắt trong trẻo: “Cậu cũng vậy.”

Sau khi Đinh Tình rời đi, chỉ còn lại Ân Tư Thu và Thẩm Phong đứng đối diện nhau trong im lặng. Không khí đột nhiên trở nên là lạ, nhưng không rõ vì sao.

Ân Tư Thu siết chặt tay, lén nhìn Thẩm Phong một cái, rồi cất giọng lí nhí: “Vậy thì, tớ cũng…”

Chưa kịp nói hết ba chữ “về đây nhé” Thẩm Phong đã chậm rãi lên tiếng, ngắt lời cô.

Cậu gọi cô: “Ân Tư Thu.”

Ân Tư Thu hơi khựng lại, lập tức ngẩng đầu lên: “…Hả?”

Có lẽ không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, Thẩm Phong cũng  khá ngạc nhiên, rõ ràng dừng lại một chút.

Giây lát, cậu khẽ nhướng mày, một nụ cười nhẹ thoáng qua nơi khóe môi.

“Không có gì. Cậu định về nhà thế nào?”

Ân Tư Thu: “Chắc đi tàu điện ngầm?”

“Cùng đi chứ?”

“Ừm… ừ.”

Tầng dưới có một trạm tàu điện ngầm.

Cả hai quay trở lại bên trong trung tâm thương mại, rồi đi thang máy xuống tầng dưới.

Lúc này chưa đến giờ cao điểm, trung tâm thương mại vắng vẻ, ngay cả trạm tàu điện cũng ít người qua lại, tạo nên cảm giác như không thể che giấu được điều gì.

Ân Tư Thu bất an kéo chặt quai túi của mình.

May là Thẩm Phong không nhìn cô, chỉ yên lặng đi cạnh bên với khoảng cách một cánh tay. Khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần, khiến người ta dần cảm thấy thoải mái hơn.

Tàu điện ngầm đến nơi, Ân Tư Thu bước lên trước. Cô chợt khựng lại giữa chừng.

“Thẩm Phong, cậu cũng đi hướng này hả?”

Thẩm Phong gật đầu: “Ừ.”

Không đợi cô hỏi thêm, cậu tự báo một trạm: “Tớ xuống trạm này.”

Trạm đó cách trạm nhà Ân Tư Thu vài trạm, cậu sẽ xuống muộn hơn cô, nhưng đúng là cùng một hướng.

Khu vực xung quanh trạm đó thuộc khu dân cư giàu có ở Hải Thành. Con đường đó chủ yếu là những căn hộ cao cấp và biệt thự im lìm đứng giữa trung tâm thành phố, chỉ cần nhắc đến tên đường thôi cũng đủ khiến người ta phải thốt lên vì giá cả.

Ân Tư Thu không phải người gốc Hải Thành, thường ngày cô cũng ít quan tâm đến những thứ như vậy nên không rõ, cô chỉ gật đầu mà không cảm thấy tò mò gì.

Sau vài câu trao đổi đơn giản, bầu không khí lại trở nên im lặng.

Chẳng bao lâu, tàu điện ngầm chuẩn bị đến trạm nhà Ân Tư Thu.

Loa phát thanh bắt đầu thông báo tên trạm. Ân Tư Thu như chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn qua màn hình điện tử rồi quay sang Thẩm Phong, bắt gặp ánh mắt cậu.

“Tớ đến rồi.”

Tất nhiên Thẩm Phong biết điều đó. Dù sao trước đó lúc cô bị thương ở mắt cá chân, cậu còn đạp xe đưa đón cô mấy ngày liền, làm sao cậu có thể quên địa chỉ nhà cô nhanh như vậy được.

Cậu cảm thấy hơi muốn cười, nhưng lại sợ Ân Tư Thu vô cớ lo lắng vì suy nghĩ đó nên đành nhịn lại.

Ánh mắt cậu nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu cô.

Tóc cô không quá dài, trông rất mềm mại. Tóc cô buộc đuôi ngựa rủ xuống phía sau, nhè nhẹ đung đưa theo bước chân, giống như một nhành tảo nước, có vẻ rất mịn màng khi chạm vào.

Lòng bàn tay Thẩm Phong bỗng nhiên ngứa ngáy.

“…”

Chờ thêm một chút nữa.

Vẫn còn vài ngày mà.

Cậu khẽ ho một tiếng, cố che giấu cảm xúc, rốt cuộc vẫn không làm gì cả.

Cho đến khi cửa tàu điện ngầm từ từ mở ra, Ân Tư Thu bước ra ngoài.

Ngay giây tiếp theo, giọng nói êm tai của chàng trai vang lên từ phía sau cô.

Thẩm Phong: “Ân Tư Thu, cố gắng thi thật tốt nhé.”

Giọng điệu dịu dàng đến khó tin, như thể trong mơ.

Ân Tư Thu đã bước ra khỏi tàu, nghe thấy câu nói đó, kinh ngạc quay đầu lại.

Thẩm Phong vẫn đứng trong tàu, vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn cô.

Cửa tàu điện bắt đầu khép lại.

Ân Tư Thu không còn nghĩ ngợi gì nữa, qua lớp kính, cô gật đầu thật mạnh về phía Thẩm Phong.

Cô sẽ cố gắng hết sức.

Chắc chắn.

Chỉ cần là những gì Thẩm Phong nói, bất kể là gì, cô đều sẽ làm theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi