QUA VẠN NĂM ÁNH SÁNG MỚI GẶP ĐƯỢC ANH

Ồn quá...ồn quá....

Mình... vẫn còn sống sao?

Dần lấy lại ý thức, Lê Nhung cảm thấy xung quanh rất ồn, đầu đau như có búa bổ, trên tay là cơn đau nhức do kim chuyền nước lưu lại. 

Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy một gương mặt phụ nữ trung niên xa lạ đang lo lắng nhìn mình. Thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ nắm lấy tay cô, lớn tiếng gọi bác sĩ.

Toán người y tá bác sĩ bước vào, kiểm tra xong mới kết luận "bệnh nhân đã bình phục, bị suy dinh dưỡng nên nhất thời hôn mê, không đáng lo ngại".

Lê Nhung giật mình, cô nhớ trước khi mất đi ý thức, cô đang ở trên chuyến bay về nước sau khi hoàn thành lịch trình. Máy bay gặp trục trặc, xung quanh hỗn loạn. Vậy là bọn họ hạ cánh an toàn rồi?

Vừa thở phào một hơi, Lê Nhung thấy người phụ nữ kia lại nắm tay cô, đôi mắt ngập nước.

"A Nhiên, con đã tỉnh rồi, sao con lại dại dột như vậy? Không cho con vào showbiz là vì muốn tốt cho con. Con là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Lục ta, đâu cần phải vì một tên ca sĩ thần tượng mà dấn thân vào cái nơi vàng thau lẫn lộn kia?"

Lê Nhung ngơ ngác không hiểu bà ta đang nói gì. A Nhiên? Mẹ cô? Cô lớn lên là cô nhi mà? Còn nữa, cô là nghệ sĩ toàn năng của giới giải trí, làm gì có chuyện dấn thân vào showbiz chỉ vì một ca sĩ thần tượng?

Đoàng...đoàng...đoàng

Trong đầu Lê Nhung như bị sấm chớp giật liên hồi. Cái tên này, cốt truyện này, sao mà quen tai đến thế?

Cuốn tiểu thuyết cô đọc trên máy bay cho dễ ngủ, tên gì mà "Công chúa trở về", cốt truyện chẳng phải như vậy sao?

Nội dung kể rằng: nữ chính Lục Khả Vân là tiểu thư cành vàng lá ngọc bị thất lạc bên ngoài, đến năm 18 tuổi mới được phát hiện. Sau khi được tìm về, trải qua bao nhiêu lần bị hãm hại, trở nên ưu tú, trở nên xuất sắc. Chinh phục tất cả nhân vật chính diện phản diện, tiến đến đỉnh cao vinh quang cùng nam chính.

Nam chính là ai thì Lê Nhung chưa rảnh quan tâm. Vì sao à? Qua lời người tự xưng là "mẹ" của cô nói, Lê Nhung biết rõ rằng cái chuyện xuyên sách trời ơi đất hỡi mà cô không bao giờ tin, bây giờ trực tiếp xảy ra trên đầu cô. 

Mà cô, so với những nhân vật xuyên không từng đọc qua, thảm hơn nhiều. Người ta xuyên không làm nữ chính, có bàn tay vàng của hệ thống cứu giúp. Còn cô xuyên qua làm nữ phụ độc ác nham hiểm thủ đoạn tàn nhẫn, ngu ngốc, xấu xa, kết cục bi thảm nhất trong truyện. 

Lê Nhung ở trong lòng khóc ròng. Lúc đọc truyện này, cô đã mắng nữ phụ Lục Nhiên không biết bao nhiêu lần. Bao nhiêu từ ngữ khó nghe đều ở trong lòng rủa xả một hồi, chỉ ước có thể xuyên vào sách tát nàng ta vài tát cho hả dạ. 

Ông trời hình như nghe thấy lời thỉnh cậu của cô, cho cô xuyên thật. Nhưng mà lại là xuyên vào nhân vật phản diện mà cô ghét nhất. Lê Nhung nghĩ nghĩ, vầy là bảo cô tự đưa tay tát mình rồi? Ông trời ơi, thiên lý ở đâu?

Nói đến nữ phụ độc ác Lục Nhiên này à, cô chính là tiểu thư dỏm. Lúc nhỏ không hiểu sao được bế nhầm trong bệnh viện, thay thế nữ chính sống cuộc sống nhung lụa 18 năm. 

Đến lúc được ông bà Lục thông báo về chuyện thân thế, Lục Nhiên sốc quá ngất xỉu. Ông bà Lục là người tốt, tuy tìm được con gái ruột nhưng vẫn giữ nữ phụ Lục Nhiên bên cạnh nuôi dưỡng. 

Lục Nhiên cho rằng Lục Khả Vân quay về là muốn cướp vị trí tiểu thư, cướp đi tình cảm của cha mẹ cô. Do đó, Lục Nhiên bày hết âm mưu này đến âm mưu khác để huỷ hoại nữ chính, bước trên con đường tìm chết một đi không trở lại. 

Kết cục thì khỏi nói cũng có thể đoán trước, chuyện xấu cô ta làm ra bị ông bà Lục phát hiện, đuổi khỏi Lục gia. Sau khi rời khỏi Lục gia lại không biết làm gì để tự nuôi sống bản thân, qua lại với những thành phần bất hảo của xã hội, bị cưỡиɠ ɦϊếp, bị chích thuốc nghiện, sau lại bị vu oan mà bị tống vào tù. Cuối cùng kết thúc là chết ở trong tù không ai hay biết. 

Nữ phụ này cái kết thảm quá thảm rồi. Lê Nhung nhớ lại cốt truyện bi thảm của bản thân, tự thắp cho mình một nén nhang.

Ngẫm lại chính bản thân mình ở thế giới thực cũng không khá khẩm hơn là bao. Nếu linh hồn cô xuyên đến đây, vậy hẳn cô ở thế giới bên kia đã không qua khỏi? Lê Nhung cảm thấy xót xa trong lòng, cô ở thế giới kia, chắc đã được xác nhận chết trên tai nạn máy bay rồi? 

Nghĩ đến đây, Lê Nhung nhắm mắt, hai hàng nước mắt tuôn rơi, thân thể khẽ run rẩy.

Ông bà Lục thấy cô như thế, cho rằng cô vẫn còn đau buồn chuyện bọn họ ngăn cấm cô vào showbiz, lòng càng thêm xót xa.

"Mẹ đừng khóc nữa, con sẽ suy nghĩ lại, hai người có thể ra ngoài không? Để con nghỉ ngơi một lát."

Ông Lục nhìn tình cảnh trước mắt, đỡ bà Lục dậy ra khỏi phòng.

Lê Nhung cảm giác được người trong phòng đã rời khỏi, mới thả mình khóc nấc lên, cuộn người lại.

Ở bệnh viện theo dõi thêm hai ngày, Lê Nhung được đưa về nhà họ Lục. 

Thật ra sức khoẻ của cô đã sớm không có gì đáng ngại, chỉ là cô vẫn mãi suy nghĩ chuyện không biết mình phải thích ứng với thế giới này như thế nào.

Lê Nhung tuổi thật đã 25, là nghệ sĩ toàn năng của giới giải trí. Cô là một ca sĩ debut từ năm 15 tuổi, sau đó lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và show truyền hình. 

Bây giờ ở thế giới này, cô chỉ mới 18 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học. Haizz, cô nên làm gì đây? 

Thôi thì đời trước của cô ngắn ngủi, cứ xem như là được cho thêm một cơ hội để sống vậy. Từ nay cô phải thích nghi với thân phận Lục Nhiên trước, dù sao theo như cốt truyện, chỉ vài tháng ngắn ngủi nữa thì tiểu thư Lục gia thật sẽ được đón về. Cô chỉ cần diễn tròn vai của mình cho đến lúc đó, những chuyện còn lại cứ để sau này hẵng tính. 

Lê Nhung là người một khi đã nghĩ thông chuyện gì, thì sẽ không vì nó mà sầu lo nữa. 

Có tiếng có cửa, bà Lục cầm một ly sữa đưa cho cô, nói: "A Nhiên, buổi sáng uống sữa nóng cho ấm bụng"

Lục Nhiên: "Con xin ạ."

Bà Lục nhìn cô uống sữa, nói: "Chuyện con muốn vào showbiz, ba mẹ cũng không muốn cấm cản nữa. Con phải suy nghĩ kĩ, đừng vì tình cảm nhất thời mà đưa ra quyết định bồng bột. Ba mẹ không muốn con phải chịu khổ."

Lê Nhung lần đầu tiên nhìn kĩ người phụ nữ trước mặt. Có thể thấy, ông bà Lục rất thương yêu con gái của họ, sau này dù biết cô không phải con ruột, thái độ cũng không hề thay đổi. 

Chỉ trách, số phận của Lục Nhiên đã được định sẵn là một nữ phụ chuyên đi tìm chết. Cậy vào việc sau lưng mình có Lục gia chống đỡ mà không sợ trời không sợ đất, ngang nhiên theo đuổi nam chính. Nói đến đây, Lê Nhung cũng nhớ ra, nam chính của bộ truyện này là một ca sĩ thần tượng tên là Lưu Vũ Thiên. 

Lê Nhung khẳng định một trăm lần, vì để bảo toàn tính mạng, cô phải tránh nam nữ chính càng xa càng tốt. Dù sao người ta cũng có ánh sáng cách mạng của nhân vật chính, còn cô thân là nữ phụ, sống tốt là may lắm rồi.

"Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con sẽ suy nghĩ kĩ. Sẽ không vì người khác mà đưa ra quyết định bồng bột."

"Vậy được, mẹ ra ngoài trước."

Lục Nhiên quyết định ra ngoài đi dạo thư giãn đầu óc.

Cô của bây giờ, tên là Lục Nhiên, một cô gái 18 tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi