QUA VẠN NĂM ÁNH SÁNG MỚI GẶP ĐƯỢC ANH

Ngày hôm sau,  poster của chương trình "Nhà trọ ấm áp" được công bố, dự kiến một tháng sau sẽ lên sóng tập đầu tiên. Thông tin về chương trình mới này rất nhanh được đẩy lên top 1 thanh tìm kiếm, chủ yếu vì trong thông tin thành viên khách mời có sự tham gia của Lưu Vũ Thiên. Bên dưới hotsearch #1 [Thành viên chương trình Nhà trọ ấm áp] đã có rất nhiều bình luận.

[Woww, Lưu thần ca cuối cùng cũng quay một chương trình thực tế rồi. Lót dép hóng]

[Hình như còn có cả cô tiểu thư dỏm Lục Nhiên tham gia, mong là cô nàng đừng có giở tính tình tiểu thư kéo chân mọi người.]

[Vừa xem được một video lúc Lục Nhiên còn chưa ra mắt, cô ta còn dám huyên hoang "Lưu Vũ Thiên đừng làm ca sĩ nữa, em nuôi anh" cơ đấy. Không phải cô ta muốn vào chương trình này để cọ nhiệt chứ?]

[Lục Nhiên làm ơn tránh xa xa khỏi Lưu thần ca của bọn này, Lục Nhiên cút khỏi giới giải trí.]

[Chương trình còn chưa phát sóng mà mấy người đã mắng chửi người ta như biết trước rồi. Đúng là fan của mấy lưu lượng gặp chuyện gì cũng như chó táp, không chừa một ai. Thấy thương thay Lục Nhiên, chưa làm gì đã bị ăn chửi.]

[Còn phải xem phát sóng mới biết sao? Cứ đọc mấy bài báo nói về nhân phẩm của cô ta ấy.]

[Để lão đây nói một câu công bằng, trai xinh gái đẹp ở với nhau thế này, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nha]

[Tôi chỉ là người qua đường, thuận tiện mua một vé vào cửa hít hà drama.]

Lục Nhiên thức dậy sớm hơn bình thường, vừa đánh răng vừa lướt mạng, sau khi share bài tuyên truyền chương trình, lại thuận tiện đọc qua mấy bình luận trên mạng, cô muốn nhìn xem phản ứng của mọi người thế nào. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trên mạng vẫn có người lôi thân thế và những lời cô nói trước kia ra công kích cô. Lục Nhiên lắc đầu, mấy chuyện này cô muốn quản cũng không được, Lục Nhiên cất điện thoại, đi vào toilet rửa mặt.

Lúc cô xuống nhà, vẫn chưa có ai thức dậy. Lục nhiên vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Cô làm bánh mì trứng và hâm nóng sữa bò. Sau đó tự lấy phần của mình rồi ngồi bệt xuống bên ngoài ban công, chậm rãi ăn bữa sáng. 

Lưu Vũ Thiên là người tiếp theo thức dậy. Lúc anh xuống nhà nhìn thấy dáng vẻ nhìn xa xăm của cô, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, những bình luận ở trên mạng, không phải anh chưa xem qua, khi anh chưa biết phải nói gì, Lục Nhiên đã lên tiếng chào trước.

Lục Nhiên: "Lưu tiền bối, chào buổi sáng! Bữa sáng ở trên bàn, anh tự lấy nhé!"

Lưu Vũ Thiên nhìn cô, ánh mắt là vẻ khác lạ, nói: "Được, cảm ơn."

Lục Nhiên không nhìn vẻ mặt của anh ta, quay người tiếp tục mơ màng. Lưu Vũ Thiên không biết từ lúc nào đã đem bữa sáng ngồi xuống bên cạnh cô. Lục Nhiên vốn không để chuyện fan Lưu Vũ Thiên công kích mình trong lòng, vì dù sao trong quá khứ, những lời cô nói rất đáng bị chỉ trích, mặc dù người nói những lời đó là "Lục Nhiên" trước khi cô xuyên vào. 

Lục Nhiên tự cho rằng, chuyện này chẳng có gì to tát, nên cô không hề để ý thấy được sự khác lạ trong cảm xúc của Lưu Vũ Thiên, hơn nữa, mối quan hệ của hai người vẫn luôn không lạnh không nhạt như vậy, chắc là do ấn tượng đầu tiên. 

Lưu Vũ Thiên hình như muốn nói gì đó, nhưng tính cách anh ta trước nay lạnh nhạt, không giỏi thể hiện cảm xúc, chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng. Hai người cứ thế ăn bữa sáng trong yên lặng. 

Lúc mọi người xuống nhà đều nhìn thấy cảnh này, bọn họ vốn còn lo lắng chuyện trên mạng sẽ làm ảnh hưởng đến không khí, nhưng xem ra Lục Nhiên vẫn cư xử như bình thường, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Ăn sáng xong xuôi, mọi người đều theo danh sách công việc đã được phân chia mà làm. Nguyễn Đinh, Lưu Vũ Thiên đi gánh nước, Lục Nhiên đi nhổ cỏ bón phân, Lâm Như Như lấy thóc cho gà ăn, còn Liễu Như Yên và Dương Viễn thì dọn dẹp nhà cửa. 

Liễu Như Yên nhìn bộ dáng lau nhà rất chi là chăm chú của Dương Viễn, nhưng cứ lau vài chỗ lại bỏ vài chỗ. 

Liễu Như Yên chống nạnh nói: "Dương Viễn, anh lau cho đàng hoàng đi, chỗ này còn một đống bụi này." Nói rồi dưa tay quẹt lấy nơi cô vừa chỉ, quả thật là bụi bám đầy một lớp. 

Dương Viễn đưa tay gãi đầu, đây là lần đầu tiên anh làm mấy việc nhà như thế này, khó tránh khỏi có chút ẩu thả, nhưng vẫn không chịu xuống nước, gân cổ tranh luận: "Anh lau sạch lắm rồi, em có giỏi thì em lau đi."

Liễu Như Yên vẫn như cũ nhìn chằm chằm anh: "Vậy anh làm gì? Em còn một đống việc phải làm đây, anh mà không làm nhanh, lát em mách Nhiên Nhiên, không cho anh ăn cơm."

Chỉ qua mấy ngày mà mọi người trong nhà hình như đều biết được điểm yếu của Dương Viễn, đều lôi ra doạ nạt anh, Dương Viễn tuy là người mẫu, nhưng anh đối với chuyện ăn uống thì rất không khách sáo, là một người yêu ăn uống. Dương Viễn tuy vẫn còn muốn cãi lại đôi câu, nhưng nhìn bộ dáng hung dữ như cọp mẹ của Liễu Như Yên, đành rụt đầu lẩm bẩm: "Phụ nữ các em thật ghê gớm. Liễu Như Yên, em hung dữ như vậy, sau này không có ai lấy em đâu."

Liễu Như Yên tuy thấy điệu bộ của Dương Viễn rất đáng yêu, nhưng vẫn nhịn không được quát: "Anh lẩm bẩm cái gì đấy?"

Lúc Lục Nhiên làm xong công việc vào nhà, thấy hai người họ cãi nhau vui vẻ như thế, cô chỉ lắc đầu cười, rồi đi lên phòng tắm rửa thay đồ. Ở ngoài nắng cả ngày, lại thêm mùi đất và phân bón bám vào, Lục Nhiên có cảm giác cả người mình đều là mồ hôi. 

Đến gần trưa, mọi việc cũng xem như hoàn thành, ai nấy đều mệt bở hơi tai, ngay cả Lưu Vũ Thiên bình thường dáng vẻ có phần lạnh lùng khó gần, vì làm lụng vất vả ngoài nắng mà hai má cũng hồng lên, nhìn không khác gì một anh trai nhà bên.

Nguyễn Đinh cười lóm lĩnh trêu chọc: "Vũ Thiên, cậu trang điểm đấy à? Hai má hồng như em gái thanh xuân vườn trường này, đây, để tôi chụp hình cho cậu."

Mọi người đều cười ha ha, ở đây Nguyễn Đinh là người lớn tuổi nhất, Lưu Vũ Thiên ra mắt từ sớm, tính ra so với mọi người còn là tiền bối trong nghề, nên cũng chỉ có Nguyễn Đinh mới dám trêu chọc Lưu Vũ Thiên.

Lục Nhiên từ bếp bưng ra mấy ly sữa chua trái cây, đưa cho mỗi người một ly rồi nói: "Mọi người ăn cái này đi cho mát, em làm hôm qua đấy. Em làm nhiều, tổ chương trình ăn chung cho vui nhé ạ?" Lục Nhiên vừa nói vừa lễ phép đưa phần nhiều còn lại cho nhân viên quay phim và tổ chương trình phía sau. 

Dương Viễn hai mắt mở to, nhanh chóng cho ngay một muỗng lớn vào miệng, sữa chua lành lạnh tan trong miệng, vị trái cây tươi mát làm tan cái nóng ngày hè ở một vùng nông thôn hẻo lánh. Dương Viễn nịnh nọt nói: "Người anh em, sau này tớ giao miệng và dạ dày của mình cho cậu luôn."

Lục Nhiên trợn mắt nhìn anh ta: "Tớ thèm vào."

Dương Viễn ôm mặt giả vờ khóc lóc không khác gì một cô gái vừa mới chia tay người yêu. Lục Nhiên vui vẻ cười đùa, không biết có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô. 

Lưu Vũ Thiên ngẫm nghĩ, thì ra, sữa chua trái cây có thể ngon như vậy, rất ngọt, rất tươi mát, như ánh mắt của cô, như nụ cười của cô. 

Một màn này, Nguyễn Đinh đều thu vào mắt. 

Tổ chương trình ban đầu còn cho rằng khách mời vì trẻ tuổi mà không chịu đựng nổi ở vùng nông thôn, từ đó nảy sinh mâu thuẫn, sẽ tạo nên đề tài cho chương trình. Nhưng mọi chuyện đều đi ngược lại với dự kiến của họ, khách mời nhà họ không chỉ ăn ngon uống ngon, mà bây giờ làm việc nông cũng thuần thục không khác gì nông dân thực thụ. 

Không nói đâu xa, ngay cả Dương Viễn bây giờ còn có thể lau nhà sáng bóng bằng một tay, thần ca Lưu Vũ Thiên vốn nổi tiếng với dáng vẻ như tiên tử của mình, bây giờ cũng gánh nước quen tay đến độ luyện được cơ bắp. Hơn nữa, dàn khách mời còn trở nên rất thân thiết, chắc chắn khi lên sóng có thể chiếm được thiện cảm của khán giả, có khi còn tạo ra mấy CP nhiều fan ấy chứ.

Đạo diễn Lý Viêm là người chỉ đạo ghi hình chương trình "Nhà trọ ấm áp" này, ông có thâm niên và kinh nghiệm làm đạo diễn chương trình thực tế đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên khi quay chương trình mà thấy các thành viên hoà thuận như vậy. 

Những chương trình trước, nếu khách mời không phải là minh tinh mắc bệnh ngôi sao, thì cũng là người mới không hiểu chuyện, hoặc bị bắt nạt, đủ thứ drama trên trời dưới đất. Sau khi quay xong, nhiều khi bọn họ còn chịu áp lực từ phía nhà đầu tư hoặc công ty giải trí mà phải thêm hoặc cắt cảnh. Nhiều ngôi sao có kim chủ mạnh mẽ đứng sau tài trợ, khi quay chương trình còn không xem bọn họ ra gì.

Đạo diễn Lý nghĩ như vậy thì nghĩ tới Lục Nhiên, cô ca sĩ mới này, quả thật rất hiểu chuyện, đối với máy quay hình như cũng rất có kinh nghiệm. Lúc cô ở trong khung hình với người khác, luôn rất biết chọn vị trí để không che mất người bên cạnh, cũng không để bản thân bị lấn lướt. 

Chuyện nhà chung đều sắp xếp đâu vào đấy, tuy là em út, nhưng rất được khách mời và nhân viên tổ chương trình chiều chuộng và tôn trọng. Ông rất vừa lòng với người mới này, dự tính sau này nếu ông có quay chương trình nào, chắc chắn sẽ mời cô tham gia. Lục Nhiên trong lúc vô tư không hay biết, đã thành công chiếm được thiện cảm của vị đạo diễn nổi tiếng khó tính họ Lý này. 

Ngày hôm sau, như thường lệ mọi người đều lục tục dậy để bắt đầu quay phim. Liễu Như Yên là bạn cùng phòng với Lục Nhiên, bình thường lúc cô thức dậy, Lục Nhiên đều đã rời giường. Nhưng hôm nay, lúc cô đánh răng rửa mặt xong, Lục Nhiên vẫn mê mang trên giường. Liễu Như Yên tiến tới lay người Lục Nhiên, thì cảm thấy cả người cô rất nóng. Liễu Như Yên sờ trán Lục Nhiên, nóng như lửa. Cô nhanh chóng chạy đi thông báo cho mọi người. 

Lưu Vũ Thiên vừa nghe Liễu Như Yên nói thì đứng dậy chạy xộc lên phòng họ, mọi người thấy vậy rất ngạc nhiên, nhưng cũng vì lo lắng mà nhanh chóng đi theo. Lưu Vũ Thiên đi vào trong phòng, thấy cô sốt đến bất tỉnh, trong lòng anh không hiểu sao như có lửa đốt. 

Mọi người nhanh chóng lái xe đưa Lục Nhiên đi bệnh viện. Vì chương trình vẫn phải quay, nên chỉ có Liễu Như Yên và Lưu Vũ Thiên cùng phó đạo diễn đi theo. Nhân viên đoàn cũng rất nhanh thông báo cho quản lý của Lục Nhiên - Dương Mạnh. 

------

Tập đoàn Tiêu thị, Văn phòng tổng giám đốc Tiêu Mặc

Trần Vĩ vừa lo vừa sợ tiến đến gõ cửa, mấy hôm nay, Trần Vĩ có thể cảm giác được tâm trạng boss không tốt. Chậc, chẳng phải chỉ mới xa "vợ" có mấy ngày thôi sao, mặt lúc nào cũng như hận cả thế giới ấy, còn chưa cưa được người ta mà... Boss đã dặn anh, bất kì chuyện lớn nhỏ gì của Lục tiểu thư đều phải thông báo với boss, mà chuyện anh sắp thông báo đây, chắc chắn sẽ khiến boss phun lửa.

"Tiêu tổng."

"Có chuyện gì?" Tiêu Mặc đang xem tài liệu, không ngẩng đầu lên hỏi.

"Lục tiểu thư xảy ra chuyện rồi ạ." Trần Vĩ làm lơ ánh mắt sắc bén như dao của sếp mình, tiếp tục nói nhanh một mạch. "Lục tiểu thư bị sốt nên ngất xỉu, đã được đưa vào bệnh viện, còn có Lưu..."

"Đặt vé máy bay đến thành phố C." Tiêu Mặc không nghe Trần Vĩ nói hết, cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Bốn tiếng sau, bệnh viên trung tâm thành phố C.

Lục Nhiên mơ màng tỉnh lại, cả người cô đau nhức, đặc biệt là ở đầu, cảm giác giống với lần đầu xuyên vào cơ thể này vậy. Lục Nhiên tỉnh lại, đập vào mắt cô là gương mặt của Tiêu Mặc. Lục Nhiên rất ngạc nhiên hỏi: 

"Tiêu...Tiêu tổng? Sao anh lại ở đây?" 

Tiêu Mặc lo lắng nhìn cô, trong mắt là ôn nhu ấm áp, không có dáng vẻ gì của một vị tổng tài bá đạo lạnh lùng. 

"Tôi có công việc ở thành phố C, nghe nói em bị ốm, tiện thể ghé qua thăm."

"Vậy, những người khác đâu?" Lục Nhiên cũng không nghi ngờ gì lời anh, yếu ớt hỏi.

"Họ phải về quay chương trình, có tôi ở đây rồi." Thật ra Trần mặc rất muốn nói với cô, đừng quay chương trình này nữa, anh thật sự không muốn cô chịu khổ. Nhưng nghĩ lại, Lục Nhiên có thể vì đam mê của cô mà từ bỏ vị trí tiểu thư Lục gia, nếu anh can thiệp vào chuyện công việc của cô, cô chắc chắn sẽ ghét anh. Tiêu Mặc trần ngâm nghĩ, đây là điều anh sợ nhất.

Trần Vĩ đứng một bên nhìn ông chủ nhà anh nói dối không chớp mắt, rõ ràng là anh đuổi người ta đi, còn đe doạ nếu để chuyện này xảy ra một lần nữa, thì cái chương trình này đừng hòng quay nữa, bộ dáng rất đáng sợ. Trần Vĩ nhớ lại, lúc đó boss làm gì có bộ dáng dịu dàng thâm tình như bây giờ, lúc Lưu Vũ Thiên nói sẽ ở lại chăm sóc Lục Nhiên, boss nhà anh đã đưa ánh mắt như thần chết nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Tôi là ông chủ của cô ấy. Nhân viên của tôi, không đến lượt người ngoài chăm sóc." Quả thật muốn bao nhiêu bá đạo, có bấy nhiêu bá đạo. Nhưng mà hai từ bá đạo đó, lúc ở trước mặt vị Lục tiểu thư kia, đã biến thành hai từ ôn nhu. 

Thấy Trần Vĩ một bên xem vui vẻ như đang xem phim truyền hình, Tiêu Mặc quét mắt nhìn qua: "Còn ở đây làm gì?" Trần Vĩ nghe vậy rất thức thời phắn đi gọi bác sĩ, rồi ra ngoài mua đồ ăn tối.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, hôm sau có thể xuất viện. Tiêu Mặc nghe vậy thì lừ mắc nhìn vị bác sĩ kia, làm ông ta mồ hôi chảy ròng ròng, tôi là bác sĩ, lời tôi nói còn sai sao, anh nhìn tôi như thế làm gì? Vị bác sĩ khóc ròng trong lòng, nhanh chóng đi khỏi tầm mắt đáng sợ kia. 

Tiêu Mặc nhìn Lục Nhiên yếu ớt nằm trên giường bệnh, nói: "Em tạm thời đừng quay chương trình này nữa. Phải nghỉ ngơi cho tốt." 

Lục Nhiên trả lời: "Không được, tôi đã khoẻ hẳn rồi."

Tiêu Mặc dịu dàng vuốt tóc cô: "Nghe lời, tôi là ông chủ của em."

Lục Nhiên bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, thấy Tiêu mặc kiên quyết như thế, rất sợ là vị boss tổng này không cho mình quay thật, cô cần phải quay chương trình này, nó rất quan trọng cho sự phát triển sau này của cô. Nghĩ vậy, Lục Nhiên mắt long lanh nước, cô đưa tay nắm lấy ống tay áo của Tiêu Mặc, nhẹ giọng nói: "Đừng mà, ông chủ, chương trình này rất quan trọng với tôi." 

Tiêu Mặc nhìn bộ dáng ấm ức của cô, không đành lòng, đành nói: "Vậy nghỉ ngơi cho tốt, sau khi xuất viện lại nói."

Lục Nhiên vui mừng, không ngờ lại có tác dụng, kiếp trước lúc cô phải ăn kiêng kham khổ, toàn dùng cách này để xin quản lý của cô thêm cái đùi gà, mặc dù không có tác dụng, xem ra Tiêu Mặc đúng là một ông chủ tốt. Sau này, cô phải chăm chỉ làm việc, giúp ông chủ kiếm nhiều tiền một chút.

Trần Húc vừa lúc đưa đồ ăn tới, thầm phỉ nhổ ông chủ chỉ cần bà chủ tương lai nói một câu thì cái gì mà quy tắc và kiên định đều bay biến đâu cả. Tiêu Mặc nhận lấy cháo trắng từ tay Trần Vĩ, rất thuần thục mở bàn ăn cho cô, Lục Nhiên vừa ăn vừa nhìn anh, hỏi: "Tiêu tổng, anh đã ăn tối chưa?"

"Tôi không đói." Không hiểu sao, từ lúc Lục Nhiên rời nhà đi quay, Tiêu Mặc cảm thấy mình ăn gì cũng không có khẩu vị, đồ ăn mấy nhà hàng lớn, cũng không bằng mấy món thanh đạm mà cô nấu. Lục Nhiên thấy anh vẫn chưa ăn, mở một hộp cháo khác còn nóng bên cạnh, chậm chạp múc một thìa cháo đưa đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói: "Aaaa"

Tiêu Mặc cười, nụ cười của anh rạng rỡ, Lục Nhiên bỗng cảm thấy, khi anh cười lên, nhìn rất đẹp, hàm răng trắng đều, rất đẹp mắt. Tiêu Mặc nghiêng người há miệng, nuốt vội rồi nói: "Em ăn cháo của em đi, hay cũng muốn tôi bón?"

Lục Nhiên tim đập tay run, không để ý lời trêu chọc của anh, cười đưa cho anh một cái thìa khác, nói: "Tiêu tổng, cùng ăn đi."

Hai người vui vẻ ăn bữa tối. Tiêu Mặc ở bên cạnh chăm sóc cô cả đêm. Hôm sau, Lục Nhiên đã hạ sốt, bác sĩ lại kiểm tra một lần, rồi cho cô xuất viện. Tối hôm qua, người của tổ chương trình cũng có đến qua một lần, bảo Lục Nhiên cứ từ từ nghỉ ngơi, nhưng cô đã hứa ngày mai sẽ trở về nhà chung quay tiếp. Rời khỏi bệnh viện, Lục Nhiên ngồi xe của Tiêu Mặc, chạy thẳng về ngôi nhà nơi quay hình. 

"Tiêu tổng, cảm ơn anh đã đến bệnh viện thăm tôi, Đã làm phiền thời gian quý báu của anh rồi. Ông chủ, sau này tôi nhất định mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền cho anh." Lục Nhiên giơ ba ngón tay, lập lời thề kiên quyết. 

Tiêu Mặc nhìn cô, ý cười sâu trong mắt, gật đầu nói: "Được."

Lục Nhiên ra khỏi xe, vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc, cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Mặc nhìn cô, giọng trầm trầm nói: "Lục Nhiên, tôi đợi em ở nhà."

Câu nói này, thật sự cũng quá ai muội rồi, Lục Nhiên ngại ngùng cười, vẫy tay rồi đi vào nhà. Lưu Vũ Thiên đang đứng ở phía cửa, ánh mắt anh khẽ lướt qua chiếc xe màu đen kia, mà người trong xe, ánh mắt vốn ấm áp, khi nhìn về phía Lưu Vũ Thiên, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần. Chiếc xe lăn bánh rời đi. 

"Lưu tiền bối." Lục Nhiên gật đầu chào Lưu Vũ Thiên. Lưu Vũ Thiên không nhìn cô, chỉ quay người vào nhà. Lục Nhiên ở trong lòng mắng anh ta, không biết anh ta lại ăn phải thuốc nổ gì, đúng là người nóng lạnh thất thường.

Thấy Lục Nhiên cuối cùng cũng xuất viện, Dương Viễn chạy tới ôm chầm lấy cô, sau đó cứ đi vòng vòng quanh cô, luôn miệng hỏi: "Người anh em, cậu doạ chết tôi rồi. Còn sốt không, có đau ở đâu không? Người anh em cậu không biết đâu, mấy hôm nay cậu không có ở đây, đồ ăn Liễu Yên Như kia nấu khó ăn như vậy,  tôi toàn để bụng đói đi ngủ."

Liễu Như Yên nghe vậy, nhanh chóng lôi Dương Viễn ném qua một bên, nói: "Anh chỉ biết có ăn thôi. Lục Nhiên, cậu đỡ hơn chưa? Tớ và Như Như đã nấu cháo cho cậu rồi, ăn một chút rồi đi nghỉ nhé. Cậu đừng lo, lúc cậu không ở đây, việc nhà của cậu, Lưu tiền bối đều làm giúp cậu rồi."

Lục Nhiên nghe vậy thì ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua phía Lưu Vũ Thiên, nhưng anh đã bỏ lên lầu lúc nào rồi. Lục Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, thật ra, thế giới mới này, cũng rất tốt, cô gặp được những người bạn mới, công việc cũng là những thử thách mới. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi