QUA VẠN NĂM ÁNH SÁNG MỚI GẶP ĐƯỢC ANH

Hôm nay tâm tình của Lục Nhiên rất tốt, cô trông ngóng được gặp Lông Xù, từ sáng đã dậy sớm sửa soạn.

Đúng 9h sáng, nghe thấy tiếng chuông cửa, Lục Nhiên chạy nhanh ra mở cửa, Lông Xù nhảy ào vào lòng cô. Một người một chó vui vẻ lăn qua lộn lại, Lục Nhiên thoả sức vuốt ve bộ lông của nó. Tiêu Mặc đứng ngoài cửa đen mặt, độ hiện diện của anh còn thua cả chó.

Cũng may Lục Nhiên rất nhanh nhận ra sự hiện diện của người trước cửa, húng hắng mời anh vào nhà. 

Ông bà Lục từ sáng đã lên đường đi công tác, nghe nói phải mất hai tuần sau mới trở về. Lục Nhiên biết chuyến này hai người đi là để tìm tung tích con gái ruột của họ. Trong lòng cũng không có gì không vui, vị trí vốn không thuộc về cô, cô không nên tranh giành làm gì, cứ tận hưởng những ngày còn lại là được.

Tiêu Mặc hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?" 

Lục Nhiên lắc đầu: "Không có gì. À, anh có mang những đồ dùng của Lông Xù không? Mà quên, tôi có thể gọi nó là Lông Xù không, tôi thuận miệng."

Tiêu Mặc cười nói: "Em muốn gọi thế nào cũng được. Tôi không mang theo gì hết."

Lục Nhiên vốn cũng không trông mong việc anh ta sẽ mang theo đồ dùng của Lông Xù. Cô đã dự định hôm nay sẽ ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua mấy thứ đồ cần dùng cho Lông Xù.

Thấy Tiêu Mặc vẫn ngồi đó không có ý định đi, Lục Nhiên hỏi: "Anh không đi làm sao?"

Tiêu Mặc thờ ơ đáp: "Hôm nay cuối tuần, không đi." .

Chuyện kinh doanh của nhà họ Tiêu trước đây vốn dĩ tập trung ở nước ngoài, những năm gần đây đều dần dần chuyển về trong nước. Tập đoàn nhà họ là một tập đoàn xuyên quốc gia, chuyên về kinh doanh bất động sản, khai thác năng lượng. Chưa kể dưới trướng còn có vô số công ty con thuộc nhiều lĩnh vực kinh doanh khác nhau. Mà Tiêu Mặc, thay thế cha anh ta, trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Tiêu Thị.

Lục Nhiên thấy Tiêu Mặc không có ý định đi cũng không đuổi. Lục Nhiên thuận miệng hỏi Tiêu Mặc đã ăn sáng chưa, có muốn ăn cùng cô hay không. Anh ta vậy mà không chút do dự đồng ý.

Lục Nhiên rất nhanh bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng. Kiếp trước khi cô sống một mình, đều là tự nấu ăn ở nhà, nấu nhiều dần dần tay nghề cũng tốt.

Thức ăn rất nhanh được bưng lên. Bữa sáng rất đơn giản, nước ép sinh tố và bánh mì kẹp. Lục Nhiên đặt đồ ăn xuống trước mặt Tiêu Mặc, lại ngó xem Lông Xù có đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng không, rồi mới cầm điều khiển mở ti vi, vừa ăn vừa xem tin tức.

Cô ăn rất chậm rãi, thỉnh thoảng vì chăm chú theo dõi tin tức mà nhíu mày. 

Tiêu Mặc nhịn không được muốn nhìn cô nhiều thêm một chút. Bữa sáng này, hắn ăn rất ngon miệng. Bình thường bữa sáng, Tiêu Mặc chỉ thích uống cà phê, bây giờ cảm thấy, nước ép sinh tố còn ngon hơn nhiều.

Tiêu mặc hỏi: "Hôm nay cuối tuần em định làm gì?"

Lục Nhiên nói: "Đi mua sắm. Tôi muốn mua mấy thứ đồ cần thiết cho Lông Xù."

Tiêu Mặc nghe vậy liền nói: "Tôi đưa em đi."

Lục Nhiên không chú ý đáp: "Không cần." 

Tiêu Mặc đặt ly nước ép xuống bàn cái cộp, không biết là vì lỡ tay hay đang tức giận.

Lục Nhiên thỏ thẻ nói: "Anh xem, anh bận như thế, sao tôi có thể làm phiền thời gian quý báu của anh được?"

Tiêu Mặc mạnh mẽ khẳng định: "Tôi không bận." 

Thấy Tiêu Mặc đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn mình, khiến cô nhớ lại dáng vẻ đáng sợ lần đâu gặp anh. 

Lục Nhiên không được nói tiếp: "À, haha, anh không bận, thật tốt. Vậy anh có thể đưa tôi đi không?"

Tiêu Mặc lúc nãy mới thoả mãn thu lại công suất làm lạnh của mình, nói: "Ăn xong chúng ta đi."

Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cô cũng không biết lái xe, bây giờ có người tự nguyện làm tài xế, xem như cô được lời.

Lục Nhiên ăn xong liền phóng lên lầu thay đồ. Cô mặc một áo phông trắng và quần bò ngắn cạp cao, tóc buộc cao gọn gàng, nhìn càng năng động hoạt bát, sức sống tươi trẻ bắn tứ tung.

Tiêu Mặc hình như rất thích mặc đồ thể thao, hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng rất thoải mái, có vài phần phóng khoáng, khác hẳn dáng vẻ mặc đồ tây đi làm bình thường.

Hai người lên xe rời khỏi nhà, lái đến một trung tâm thương mại. Lục Nhiên tìm một cửa hàng bán đồ dành cho thú cưng, nhanh chóng chìm vào việc mua sắm, cô nhìn cái gì cũng muốn mua. Lục Nhiên cầm hết thứ này đến thứ khác, vui vẻ hỏi Tiêu Mặc xem có đẹp không, có nên mua không.

Tiêu Mặc nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, khoé môi cong cong, anh chìa ra một tấm thẻ đen, chỉ nhả ra một chữ: "Mua"

Thế là, hai người rời hỏi cửa hàng thú cưng với túi lớn túi bé. 

Chọn lựa một hồi, Lục Nhiên đã mệt bở hơi tai, cảm thấy vừa đói vừa khát. Cô nói: "Tiêu Mặc, tôi đói rồi."

Tiêu mặc dịu dàng hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Lục Nhiên đưa tay chỉ về tấm biển của cửa hàng phía đối diện, một quán lẩu.

"Được, tôi đi cất đồ trước. Em đợi ở đây, đừng đi lung tung." Tiêu Mặc nói rồi rời đi.

Lục Nhiên cảm thấy, người này thật ra rất trầm ổn ấm áp, chắc là do ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta có phần sai lệch. Cô không biết, ấn tượng của cô thật ra chẳng sai tí nào, chỉ là có người nào đó vì được cô gọi tên mà tuỳ ý nuông chiều cô.

Lục Nhiên đợi một lúc, cảm thấy rất khát, nhìn bên đường thấy một quán bán đồ uống, cô liền mua hai ly nước vị dâu tây bạc hà.

Trong lúc đợi đồ uống, Lục Nhiên đã nhìn thấy bóng dáng Tiêu Mặc bước đi trong biển người. Vóc dáng anh cao lớn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, mãi tóc khẽ bay bay theo từng bước chân anh đi. 

Chậc chậc, người như này, không làm nam chính thật uổng phí, Lục Nhiên cảm thán.

Anh đi về phía cô, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô ở đó, Tiêu Mặc đưa mắt nhìn xung quanh, đang muốn lấy điện thoại để gọi cho cô, thì cảm thấy được hơi nước man mát áp lên cổ mình.

"Lạnh không? Cho anh này!"

Lục Nhiên cười tít mắt đưa ly nước cho Tiêu Mặc, vốn là nghịch ngợm muốn áp ly nước lên má anh, nhưng anh rất cao, Lục Nhiên nhón chân cũng chỉ có thể áp nó vào phần cổ của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc đưa tay cầm lấy ly nước, cũng thuận tay nắm lấy bàn tay còn vương hơi nước mát lạnh của cô, vừa kéo cô đi, vừa nhẹ giọng nói: "Đi thôi, nơi đây đông người, đừng để bị lạc."

Hai người rất nhanh vào bên trong quán lẩu, gọi một phần lẩu uyên ương. Lục Nhiên thích ăn cay, nhưng sợ Tiêu Mặc ăn không quen, nên đành gọi như vậy.

Cô ăn rất vui vẻ, còn Tiêu Mặc cả buổi ăn rất ít, thỉnh thoảng mới động đũa, phần lớn thời gian đều là giúp cô nhúng đồ ăn và đưa nước cho cô.

Hai người về đến nhà cũng đã gần chiều tối. Ra ngoài cả ngày khiến Lục Nhiên cảm thấy rất mệt, mặc dù ăn lẩu rất ngon nhưng cô không thích mùi lẩu bám vào người, sau khi về nhà đi tắm. 

Buổi tối cô vừa lười biếng đọc sách vừa chơi với Lông Xù. Vốn Lục Nhiên đã chuẩn bị cho Lông Xù giường riêng của nó, nhưng nó vẫn cứ thích bám láy Lục Nhiên, ngủ trên giường cô. Lục Nhiên vui vẻ ôm Lông Xù đi ngủ.

Những ngày tiếp theo, buổi sáng nào Tiêu Mặc cũng sẽ ghé qua ăn nhờ bữa sáng. 

Lục Nhiên hỏi anh: "Nhà anh chẳng phải có giúp việc sao? Sao hôm nào cũng qua đây ăn chực không biết xấu hổ là thế nào?"

"Em nuôi chó của tôi, thuận tiện có thể nuôi thêm tôi, em xem, thế nào cũng là em được lời."

Lục Nhiên: "..."

Cái kiểu logic gì thế này?

"Tôi nuôi Lông Xù là vì nó đáng yêu, lông của nó lại vừa xù vừa mềm mượt sờ rất thích. Anh thì có cái gì mà tôi phải nuôi anh?"

"Em chưa sờ thử tôi làm sao biết sờ tôi không thích? Hay là em sờ  thử trước đi, sau đó suy nghĩ lại cũng không muộn?"

Lục Nhiên lấy gối ném thẳng vào mặt anh ta. Sao bây giờ cô mới biết tổng giám đốc cao cao tại thượng của Tiêu Thị là một tên mặt dày vô lại như thế này nhỉ? Chẳng trách anh ta không có số làm nam chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi