QUA VẠN NĂM ÁNH SÁNG MỚI GẶP ĐƯỢC ANH

Chương trình "Sống chậm lại" sau gần một tháng ghi hình thì cũng đi đến thời điểm đóng máy. Hôm cuối cùng trước ngày rời khỏi nhà của Chu Lục Sơn, Lục Nhiên như đã hứa giới thiệu Tiêu Mặc với vợ chồng Lê Nguyệt Trâm.

Cả tháng ghi hình, Lục Nhiên ngày nào cũng gọi video với Tiêu Mặc. Một hôm, cô tình cờ nhắc đến chuyện Lê Nguyệt Trâm muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, Tiêu Mặc lập tức lên máy bay bay từ thành phố A đến thành phố B ngay tối hôm đó. Như thể sợ vợ mình sẽ bị người ta dắt đi thật.

Máy quay đều đã được tổ chương trình dọn đi. Trong nhà chỉ còn lại bốn người bọn họ. Lục Nhiên và Lê Nguyệt Trâm chuẩn bị vài đĩa thức ăn đơn giản. Bốn người vừa ăn bữa cơm ấm cúm vừa trò chuyện vui vẻ.

Lê Nguyệt Trâm cười nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, nói: "Nhiên Nhiên, chị không ngờ đấy, hai người vậy mà đã đính hôn rồi."

Chu Lục Sơn phụ hoạ: "Đúng đấy, lúc đọc báo anh còn tưởng..."

Lục Nhiên nắm tay Tiêu Mặc, cười nói: "Vâng, vị hôn thê của anh ấy mà trên báo nói là em."

Lê Nguyệt Trâm hỏi: "Nhiên Nhiên, hẹn hò với người ngoài ngành, cảm giác thế nào em?"

Chu Lục Sơn ấm ức nói: "Nghe em hỏi cứ như đang có thành kiến với anh vậy."

Lục Nhiên hoà hoãn không khí giữa hai người: "Em thấy đều giống nhau cả."

Tiêu Mặc gắp thức ăn vào bát cô, giọng nghe ra vị chua của giấm, hỏi: "Trước đây em hẹn hò với người trong giới rồi à? Ai thế? Ca sĩ hay diễn viên."

Lục Nhiên cười nhìn anh, nói: "Em không có. Lúc quay chương trình này, mỗi ngày đều thấy hai vị tiền bối yêu đương trước mặt mà. Mọi cặp đôi chẳng phải đều như thế sao? Cùng ăn cơm, cùng trò chuyện. Anh ghen đấy à?"

Tiêu Mặc lúc này mới biết vừa rồi mình ở trước mặt người khác ăn giấm chua, nhanh chóng thu liễm lại.

Lê Nguyệt Trâm ở bên cạnh nhìn hai người, nhịn không được cười nói: "Ai mà ngờ Tiêu tổng cao cao tại thượng, yêu đương vào cũng dễ thương như thế này. Trầm Lam nhiều lần còn nhắc Tiêu Mặc với chị, nói rằng người trẻ tuổi đúng là có tài."

Lục Nhiên cười nhìn anh nói: "Tiền bối Lê của em là bạn đại học của Trầm tổng."

Tiêu Mặc cười nói: "Trầm tổng trong giới nổi tiếng là một người phụ nữ quyết đoán, dám nghĩ dám làm."

Lê Nguyệt Trâm gật gù. Nghĩ đến chuyện sau này mình có thể làm một bộ phim dựa trên cuộc đời của người bạn thân thời đại học này của mình, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn. 

Cơm nước xong xuôi, rời khỏi nhà của Chu Lục Sơn thì trời cũng đã tối. 

Thấy đường xe chạy không phải đường đến sân bay, Lục Nhiên hỏi Tiêu Mặc: "Anh, chúng ta đi đâu ạ?"

Tiêu Mặc cười ôn nhu nhìn cô, nói: "Hẹn hò"

Lục Nhiên nghe anh nói thế thì bật cười vui vẻ. Hai người bọn họ đính hôn rồi mới xác định quan hệ. Cô lại là người nổi tiếng, ở thành phố A đông người lắm phóng viên, hai người quả thực chưa từng chính thức hẹn hò lần nào cả.

Chiếc xe dừng lại ở một công viên giải trí. Giờ nãy vốn dĩ mấy công viên đều đã đóng cửa, nhưng nơi trước mặt đèn đón sáng choang, như lạc vào xứ sở thần tiên.

Tiêu Mặc năm lấy tay Lục Nhiên, dẫn cô vào bên trong.

Lục Nhiên nhớ trước đây lúc cô còn ở thế giới thật, vì nổi tiếng từ sớm mà không dám đến những nơi đông người như công viên giải trí bao giờ. Lục Nhiên có cảm giác, người này, không cần hỏ, cũng biết được cô muốn gì, đang suy nghĩ chuyện gì.

Lục Nhiên ôm chầm lấy Tiêu Mặc. Ở thế giới này, trong cuộc đời này, gặp được anh là điều may mắn nhất của cô. 

Tiêu Mặc ôm chặt cô gái trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Lục Nhiên nhìn sâu vào mắt anh, mỉm cười nói: "Tiêu Mặc, em yêu anh."

Tiêu Mặc nghe có nói vậy thì cười rạng rỡ, lời này, là lần đầu tiên cô nói với anh.

Tiêu Mặc nhẹ giọng, nói: "Anh cũng yêu em." rồi cúi người hôn cô say đắm.

Suốt một buổi tối, hai người vui vẻ chơi hết trò này đến trò khác. Cả công viên rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. 

-------

Một tuần sau đó, Lê Nguyệt Trâm gọi điện cho Lục Nhiên, bảo là cô ấy đang ở thành phố A, hỏi cô có tiện gặp mặt không, còn có cả Trầm Lam nữa. Lục Nhiên vui vẻ đồng ý.

Nơi Lê Nguyệt Trâm hẹn gặp là một quán cà phê cao cấp gần trung tâm thành phố. 

Lúc Lục Nhiên đến nơi, đã thấy Lê Nguyệt Trâm ngồi ở đó cùng với một người phụ nữ trạc tuổi cô ấy. Trầm Lam có vẻ bề ngoài sắc sảo nhưng trầm ổn, quả không hổ danh người phụ nữ làm mưa làm gió giới công nghệ.

Lục Nhiên sau khi được Lê Nguyệt Trâm giới thiệu, đưa tay ra chào hỏi Trầm Lam: "Chủ tịch Trầm, được gặp chị là vinh hạnh của em."

Trầm Lam cười ôn nhu, nhìn cô nói: "Chị đã được nghe nhiều về em."

Lục Nhiên ngạc nhiên nói: "Không thể nào! Em chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, làm sao có thể được một nhân vật xuất sắc như chị biết đến."

Trầm Lam nói: "Thật mà. Lưu Vũ Thiên, là cháu trai ruột của chị. Nó cứ nhắc em mãi."

Lục Nhiên nghe đến đây thì mắt chữ a miệng chữ o, trong đầu chỉ có mỗi một câu: "Thế giới này quả nhiên cũng thật nhỏ bé!"

Lục Nhiên nói: "Chuyện này em thật sự không biết. Tiền bối Lưu quả nhiên giấu rất kĩ."

Trầm Lam thở dài lắc đầu: "Haizz, tên nhóc nhà chị, ba mẹ nó mất sớm, chị lại không có con cái, đã nhiều lần bảo nó rời khỏi giới giải trí, vào công ty học hỏi để sau này kế thừa gia nghiệp. Nhưng mà nó không chịu, nói rằng cả đời này chỉ muốn làm ca sĩ."

Lục Nhiên không ngờ phía sau vị nam chính này còn có cả một "cốt truyện ẩn" như vậy. 

Lục Nhiên nói: "Lưu tiền bối thật sự rất có tài, anh ấy còn được xưng tụng là Thần Ca."

Trầm Lam gật đầu: "Có một lần, Vũ Thiên hỏi chị, nếu nó kế thừa gia nghiệp, rời khỏi giới giải trí, liệu có thể đấu lại Tiêu Thị, ở bên cô gái mà nó thích không? Chị nói, có thể thử. Nhưng không biết vì sao, sau này nó không nhắc đến nữa, cũng từ chối luôn vị trí người thừa kế tập đoàn Trầm Thị."

Lục Nhiên chậm rãi lắng nghe từng lời, từng lời nói của Trầm Lam, mỉm cười như có như không. Chả trách, Lưu Vũ Thiên biết rõ thân phận của Dương Viễn. Chả trách, Lưu Vũ Thiên trước giờ, dù là bất kì hoạt động nào của cô, đều không bỏ lỡ. Nhưng mà như thế thì có sao, người cô yêu, chỉ có một Tiêu Mặc. Thật xin lỗi, Lưu Vũ Thiên.

Trầm Lam thấy mình lỡ lời, cũng thôi không nói đến chuyện này nữa, vội vàng chuyển đề tài.

Lê Nguyệt Trâm nói: "Hôm nay gọi cậu ra đây không phải để cậu làm mai cháu trai của cậu cho cô bé này đâu nhé. Cháu trai tôi chưa gặp người ta đã bị người ta từ chối rồi. Nói vào chuyện chính, Lam Lam, tôi muốn quay một bộ phim, lấy đề tài về cậu."

Trầm Lam cười nói: "Ồ, Nguyệt Trâm, diễn tôi không dễ đâu nhé, ai là diễn viên chính thế?"

Lê Nguyệt Trâm chỉ Lục Nhiên: "Cô bé này."

Trầm Lam nghe vậy thì cười nhìn Lục Nhiên, rất tán thành với quyết định này. 

Vậy là, bộ phim "Toả sáng" do Lê Nguyệt Trâm làm đạo diễn bước đầu được định hình như thế. Sau khi lên kịch bản và thảo luận với nhà đầu tư, nhanh chóng tiến tới phân đoạn lựa chọn diễn viên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi