QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

Chuyện tìm việc làm sống chết mặc bay, thế nhưng Quách Tề Ngọc muốn có cuộc sống đảm bảo cho Quách Tiểu Bắc trong lòng liền đắc ý.

Trên đường về đi đón Quách Tiểu Bắc không tự chủ vừa đi vừa hát.

Về đến nhà, vừa làm cơm vừa ngâm nga khẽ hát.

Quách Tiểu Bắc không hiểu sao hắn lại vui sướng tột độ như vậy.

“Ô?” Quách Tề Ngọc phát hiện đã lâu rồi hắn không nấu cơm cho Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, em làm bài xong chưa?”

“Anh cao hứng chuyện gì thế?” Quách Tiểu Bắc nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi.

Quách Tề Ngọc sững sờ, không nghĩ tới chính mình cao hứng đến nỗi Quách Tiểu Bắc đều chạy đến hỏi.

Hắn hơi ngượng ngùng mà sờ sau gáy, “Chờ chút lúc ăn cơm anh sẽ nói cho em nghe chuyện này.”

Lúc ăn cơm, Quách Tề Ngọc đắc ý đem toàn bộ sự việc nói một lần, cường điệu trọng điểm, Quách Tiểu Bắc hai mươi năm sau sẽ có một số tiền lớn.

“Vì lẽ đó, anh rút bao nhiêu tiền?” Quách Tiểu Bắc buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi.

“Tám trăm nha” Quách Tề Ngọc sững sờ, vui vẻ nói rằng, “Tiểu Bắc, em cũng chớ xem thường tám trăm nha, chờ hai mươi năm sau đó em dùng như thế nào cũng dùng mãi không hết số tiền lớn như thế!”

Quách Tiểu Bắc nhìn Quách Tề Ngọc cười đến mặt đần độn, thực sự không đành lòng nói ra chân tướng, thở dài tiếp tục ăn cơm.

Tới tận đêm khuya, Quách Tề Ngọc hết sức hài lòng, trước khi ngủ hôn Quách Tiểu Bắc, “Ngủ ngon, Tiểu Bắc!”

Đại khái là cảm thấy chuyện tốt phát sinh, đêm nay Quách Tề Ngọc ngủ rất nhanh, Quách Tiểu Bắc xoay người, lẳng lặng ngóng nhìn mặt ngủ say Quách Tề Ngọc.

Một lúc lâu, hắn đến gần, hôn một cái lên chóp mũi Quách Tề Ngọc, “Kẻ ngốc.”



Ngày thứ hai, hắn vốn chuẩn bị đi đến công ty đó nhìn, thế nhưng nhà sách chị Mã nhờ hắn nhập hàng, bảo là nếu hắn làm giúp sẽ tăng thêm tiền, Quách Tề Ngọc nghe được có thêm tiền liền nhận việc này.

Trong ba ngày chở hàng, Quách Tề Ngọc mệt chịu không nổi cũng may chở xong đám sách này, chị Mã trả tiền sòng phẳng đầy đủ cho hắn, Quách Tề Ngọc đi siêu thị mua một con cá chuẩn bị đưa cho thầy Lý.

Đến nhà thầy Lý, Quách Tề Ngọc bị Lý Ứng Trúc nhiệt tình kéo vào trong phòng, đi kèm với âm thanh oán giận, “Anh Ngọc, bị lừa rồi!”

“Cái, cái gì chứ?”

Quách Tề Ngọc phản ứng không lại.

Lý Tề Giác lúc này đi tới, “Tề ngọc, cậu tới xem cái này một chút.”

Quách Tiểu Bắc đang ngồi trên ghế salông, mặt không hề cảm xúc.

Quách Tề Ngọc đi tới sát bên ngồi xuống, có chút không rõ vì sao.

Thầy Lý cùng bà An từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy Quách Tề Ngọc, cũng đồng thời thở dài.

“Nơi này.”

Quách Tề Ngọc mờ mịt nhìn chung quanh, Quách Tiểu Bắc thu hồi lỗ tai hắn, chỉ vào ti vi.

“A!” Mắt nhìn vào ti vi, Quách Tề Ngọc triệt để bối rối, “Đây là…”

Trên ti vi chính là tin tức thời sự thời gian vừa qua, trên ấy nói rằng mấy ngày gần đây cảnh sát đồng loạt phá được rất nhiều vụ án lừa đảo.

Phát thanh viên ngữ khí bình tĩnh phát biểu trên ti vi, “Theo tin từ cảnh sát, tổ chức lừa đảo này ủy thác dưới danh nghĩa công ty lừa người mua bảo hiểm, thu được lợi ích không đứng đắn…”

“Đây là công ty kia…”

Quách Tề Ngọc chỉ vào bóng người trên ti vi, hắn nhận ra người đàn ông đó là người thuyết giảng ngày đó, đứng bên cạnh ông ta chính là tên bốn mắt.

“Bọn họ… bọn họ là một nhóm sao?”

Quách Tề Ngọc sững sờ nói.

“Ừm” Lý Tề Giác ngồi xuống, vỗ vai Quách Tề Ngọc, “Cái tổ chức lừa đảo này đã từng đi đến rất nhiều thành thị, cảnh sát bí mật cài người vào bên trong, chỉ là bọn chúng tính bảo mật cao, manh mối rất ít.”

“Vậy làm sao, làm sao…”

“Tiểu Bắc nói nhìn cậu quá cao hứng, nó hỏi vài câu, cảm thấy cậukhả năng là bị lừa, liền tới tìm chúng tôi thương lượng, chúng tôi sau đó liền đi báo cảnh,” Lý Tề Giác cười nói, “Đứa bé Tiểu Bắc này thông minh thật sự, còn tự mình đi nói mấy cảnh sát kia không tin nó, sau đó van cầu chúng tôi giúp nó.”

“Đúng nha” thầy Lý có chút bất đắc dĩ, “Tề Ngọc à, em là sinh viên đại học tại làm sao kinh nghiệm sinh hoạt còn không bằng một đứa bé?”

“Anh Ngọc, anh đừng quá khổ sở” Lý Ứng Trúc dịch người lại gần bị Quách Tiểu Bắc đẩy ra.

Quách Tề Ngọc cảm thấy mình bị lừa quá bất cẩn, một mặt âm thầm tiếc nuối tám trăm khối tiền liền như thế trôi theo nước.

Quách Tiểu Bắc biết hắn đang trong giai đoạn khó vượt qua nhất.

Nó ôm lấy cánh tay Quách Tề Ngọc, nhỏ giọng nói rằng: “Ngày mai, chúng ta đi cục cảnh sát đăng ký lĩnh tiền.”

“Hở?”

Lý Tề Giác giải thích: “Cục cảnh sát thông báo, những người bị lừa ngày mai có thể đi cục cảnh sát lĩnh tiền, lần này báo cảnh sát rất đúng lúc, những tên tội phạm kia còn chưa kịp đem tiền dời đi, chỉ cần đơn bảo hiểm còn chữ ký, chứng minh đó là tiền của mình liền có thể lĩnh.”

“Được, cảm tạ mọi người.” Quách Tề Ngọc cúi đầu.

“Muốn tạ ơn thì em nên nói với Tiểu Bắc!” Thầy Lý tiện thể biểu dương một câu, “Đứa nhỏ Tiểu Bắc này, nếu có thời gian bồi dưỡng sẽ có nhiều lớp dụng võ.”

Lý Ứng Trúc tập hợp đi tới, “Ông nội, cháu thì sao?”

“Thằng nhóc này, theo Tiểu Bắc làm trợ thủ coi như phước phần cho mi!”

“Ông nội!” Lý Ứng Trúc bất mãn hết sức.

Bà An đi tới, ôn thanh nói: “Tề Ngọc à, cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều, đến làm con cá này dùng cô, cô không tiện làm được.”

Quách Tề Ngọc vội vàng đứng lên đi đến, “Được rồi, để đó cháu làm.”

Bà An dẫn hắn đi nhà bếp, “Cô nghe nói cháu nghỉ việc ở nhà hàng, vậy tối nay ăn tối ở đây đi?”

Quách Tề Ngọc nhắm mắt gật đầu, bà An cười ra một hồi, “Cô đã nói với cháu, chuyện như vậy bị lừa gạt, thật không có gì ghê gớm.”

“Cháu đừng xem bộ dáng hiện tại của lão Lý kỳ thực hoàn toàn là một quả đạn pháo.”

Quách Tề Ngọc không rõ.

Bà An cười nói: “Năm trước, hắn bị người ta lừa gạt, nói muốn đi con đường Tây Tạng kiếm bộn tiền, còn sau lưng cô lén làm đơn xin nghỉ phép công tác trường học.”

“Cũng còn may mắn chính là đứa con trai lớn của cô cháu đã từng gặp rồi đấy, hắn phát hiện đến đúng lúc, ngăn lão Lý lại, sau đó người này ngồi tù, lại còn sai người tìm đến lão Lý đi khai thông quan hệ, thực sự là da mặt dày…”

Bà An nói không được, cười cợt, “Bởi vì lão Lý, nhà chúng ta đối với chuyện như vậy rất mẫn cảm, đại gia cũng đều là quan tâm đến cháu, không có ý tứ gì khác.”

“Lão Lý nói cháu là sinh viên đại học còn bị lừa gạt, cháu nhìn hắn là một giáo sư đại học, còn không phải bị lừa gạt, hắn nói cháu kỳ thực đang nói chính mình, cháu đừng để trong lòng nhé.”

Quách Tề Ngọc rõ ràng đương nhiên, đối mặt với sự quan tâm của bà An, hắn có chút nghẹn ngào, “Cháu biết, cháu hiểu.”

Bà An vì hắn lau đi nước mắt rơi xuống, dùng sức vỗ hắn, “Mau nhanh làm cá, cô sẽ không phụ đâu!”

Quách Tề Ngọc mỉm cười nín khóc, xoay người đem cá mổ bụng.

“Ăn ngon thật!”

Trên bàn cơm, Lý Ứng Trúc đầu tiên đối với tài nấu cá của Quách Tề Ngọc biểu thị ca ngợi.

“Cảm ơn.” Quách Tề Ngọc cười nói.

“Cực khổ rồi, ăn nhiều một tí.” Lý Tề Giác gắp một khối bong bóng cá cho Quách Tề Ngọc.

“Cảm ơn cậu!”

Trước đây Quách Tề Ngọc khi còn ở nhà thường hay làm cơm, biết làm các món cá ngon, chỉ là rất ít làm, nếu có làm chỉ ăn rất ít.

Sau khi ăn xong, Lý Tề Giác tranh nhau muốn rửa chén, Quách Tề Ngọc không tranh nổi, không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh nhìn Lý Tề Giác tay chân vụng về, nhưng cuối cùng một bát cũng không nát – toàn bộ rửa sạch sẽ.

Quách Tiểu Bắc bồi thầy Lý ngồi ở nơi đó chơi cờ vua.

Lý Tề Giác xoa xoa tay, nói rằng: “Chúng ta không ai cùng hắn chơi cờ, thẳng thắn bồi dưỡng có thể cùng hắn chơi cờ.”

Quách Tề Ngọc cười cười, Quách Tiểu Bắc với hắn giao lưu thực sự là quá thiếu, hắn cũng không biết Quách Tiểu Bắc lại biết chơi cờ vua.

Trên đường trở về, Quách Tề Ngọc thái độ khác thường – đi rất chậm, đầu chôn đến mức rất thấp.

Một đường đi đến nhà, đóng cửa lại.

Quách Tiểu Bắc không cho hắn đi làm việc, thẳng tắp theo dõi hắn, muốn hắn đem trong lòng nói ra.

Quách Tề Ngọc thoắt một cái nước mắt muốn tuôn rơi, nói rằng: “Tiểu Bắc, ta có chút hoài nghi nhân sinh.”

Quách Tiểu Bắc đợi nửa ngày, chờ nghe câu nói này quả thực không muốn lại phản ứng không có chuyện gì tìm việc cho Quách Tề Ngọc, xoay người đi.

Quách Tề Ngọc đi theo nó, trong đáy lòng nước mắt tự nhiên không khống chế được muốn tràn ra ngoài.

“Anh bị lừa gạt, lại không biết em sẽ chơi được cờ vua.”

Lần đả kích này kỳ thực không tổn thất gì, chỉ có thể cho Quách Tề Ngọc rút ra bài học.

Quách Tiểu Bắc nhìn hắn, “Anh muốn nói cái gì?”

Quách Tề Ngọc khụt khịt mũi, “Anh, anh cảm thấy chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn chút…”

“Thật sao?”

Quách Tề Ngọc liều mạng gật đầu, hắn tuy rằng động kinh dưỡng thức Quách Tiểu Bắc, nhưng vẫn là hi vọng hai người có thể càng thêm thân mật một tí.

“Anh quá đáng yêu.”

Quách Tiểu Bắc trầm mặc nửa ngày, nhìn Quách Tề Ngọc nhu nhược mặt, mũi hai con mắt lỗ tai đều đỏ chót, “Anh đừng khóc nữa.”

Quách Tề Ngọc sững sờ.

“Em không thích nói chuyện với người hay khóc.” Quách Tiểu Bắc lạnh lùng quăng câu nói, tiếp theo liền xoay người tiến vào WC.

Quách Tề Ngọc sững sờ tại chỗ một hồi lâu, mới phản ứng được, dùng sức lau nước mắt, ngẫm lại chính mình trước đây, tựa hồ xác thực quá đáng yêu…

Không biết có phải là tuyến lệ khá là phát đạt, một số thời khắc hắn đều không phản ứng lại, nước mắt cũng đã rơi ra đến rồi.

Nói đến, vậy đại khái cũng là làm người ta chán ghét đi.

“Động một chút là khóc, người khác nhìn thấy còn không biết nói chúng ta thế nào đây!”

“Khóc mướn!”

“Mít ướt như con gái…”

Những lời chói tai kia đều còn ở bên tai, Quách Tề Ngọc dùng sức hít sâu.

Một đại nam nhân động một chút là khóc thành như vậy, thật sự rất buồn cười, không trách Tiểu Bắc không yêu chính mình.

Quách Tiểu Bắc trưởng thành quá sớm.

Tuổi còn nhỏ như vậy đã chịu đựng nhiều sự kì thị, hắn cùng Quách Tiểu Bắc có nhiều điểm giống nhau nhưng trưởng thành hai loại tính cách tuyệt nhiên khác nhau.

Quách Tề Ngọc nhìn về phía ngoài cửa sổ, đèn đường đã sớm tắt chỉ còn lại bầu trời đêm đen kịt.

Hắn dùng sức vỗ vỗ mặt mình.

Không được khóc!

Phải làm tấm gương tốt cho Tiểu Bắc và lấy Tiểu Bắc làm mục tiêu phấn đấu.

Quách Tề Ngọc xoay người đi gõ cửa Toilet, “Tiểu Bắc, em rửa mặt xong chưa?”

(Hết chương 10)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi