QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH

Edit: Shin

Ngày thứ hai, chị Lý một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đem Quách Tề Ngọc kéo đến một góc.

“Tiểu Quách à, nói thế nào em cũng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đạo lý ấy làm sao không hiểu?”

Quách Tề Ngọc biết là chuyện ngày hôm qua, không lên tiếng.

Chị Lý nói rằng: “Đứa nhỏ Trịnh Thanh này chị nhìn nó từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, mặt mũi đoan chính không nói, người tốt lại chịu khó, làm sao em lại không đồng ý đây?”

“Đứa bé kia chị đã từng thấy, nó thật đáng yêu, có thể xem nó không phải là người thân.”

Quách Tề Ngọc đánh gãy lời chị Lý, “Đối với em mà nói nó là người thân ruột thịt.”

Chị Lý sững sờ, có chút bất đắc dĩ, “Không nói gạt em, Trịnh Thanh nhà bọn họ đại thể gia nghiệp đều cho con trai cả kế thừa, em nói em muốn thu dưỡng đứa bé…”

Quách Tề Ngọc hiếm có cứng rắn lên, “Em nói sẽ xử lý công bằng, nếu như cô Trịnh không muốn, đoạn quan hệ này không cần thiết cưỡng cầu.”

Thấy chị Lý sắc mặt kém, hắn không thể làm gì khác hơn hạ giọng xuống, “Chị Lý, thật sự không tiện, đứa trẻ kia bất luận làm sao đều không bỏ xuống được.”

“Thật sự làm phiền chị, chị Lý.”

Chị Lý sắc mặt tốt lên, nhưng vẫn có chút trách cứ, “Người trẻ tuổi! Cái gì cũng không hiểu.”

Quách Tề Ngọc cười cợt.

Trịnh Thanh không liên lạc lại với hắn, Quách Tề Ngọc trong lòng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, Trịnh Thanh người rất tốt, chỉ là bị vướng bận bởi truyền thống trong nhà đi.

Về đến nhà, Quách Tiểu Bắc đã nấu cơm chờ hắn trở về.

Quách Tề Ngọc ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn căn phòng nho nhỏ này, ngồi đối diện bàn với đứa nhỏ, trong lòng rất thỏa mãn, điểm này không đáng để hối tiếc.

Nói đến thật sự, là Quách Tiểu Bắc mang đến hi vọng cùng thay đổi cho cuộc sống của hắn.

Nếu như không có Quách Tiểu Bắc xuất hiện, có thể hắn sau khi tốt nghiệp, sẽ ở lại làm trong tiệm sách chị Mã, hắn không có dũng khí đi tìm một công việc mới.

Mà Quách Tiểu Bắc xuất hiện trở thành động lực giúp hắn nỗ lực hướng lên trên, hắn muốn cho đứa nhỏ cuộc sống tốt hơn, liền không thể không tìm kiếm nhiều công tác hơn…

Hắn luôn cảm thấy, sau này đứa con ruột không thể so với Quách Tiểu Bắc càng ngoan càng nghe lời.

“Ba đang suy nghĩ gì thế?”

Thấy Quách Tề Ngọc thật lâu không động đũa, còn liên tục nhìn hắn lộ ra nụ cười khúc khích, Quách Tiểu Bắc đặt đũa xuống hỏi.

Quách Tề Ngọc lấy lại tinh thần, cười nói: “Ba đang nghĩ đến nếu Tiểu Bắc chưa từng xuất hiện sẽ như thế nào?”

“Vấn đề này không có chút ý nghĩa nào,” Quách Tiểu Bắc gắp một nhúm rau xanh bỏ vào chén Quách Tề Ngọc, “Ăn món ăn nhiều một chút, không phải biến đổi đến mức càng ngốc hơn.”

Đây là chính Quách Tiểu Bắc xào món ăn, có người nói là do chính thầy Trình dạy, Quách Tề Ngọc thời điểm ăn lần thứ nhất buột miệng, “Tiểu Bắc, con thật thông minh.”

Lần xào rau thứ nhất khẩu vị vừa vặn, hơn nữa rất thơm, Quách Tề Ngọc đối với nó khích lệ một phen, nhưng hạn chế cho nó tiến vào nhà bếp, dù sao đứa nhỏ không thích hợp đụng vào dao kéo.

Thế nhưng Quách Tiểu Bắc không nghe, đến lúc sau, trù nghệ làm cơm đạt đến trình độ giỏi hơn Quách Tề Ngọc gần hai mươi năm.

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để Quách Tiểu Bắc tự làm cơm nếu chính mình không về nhà kịp để nấu.

“Tiểu Bắc, ngày hôm nay ba đi ra mắt, ba không đạt tới đủ điều kiện thu dưỡng, ba không có kết hôn, kinh tế năng lực còn chưa đủ, ba xin lỗi.” Quách Tề Ngọc sờ gáy đứa nhỏ, tóc nơi đó rất mềm.

Quách Tiểu Bắc cũng không lưu ý, “Hiện tại cũng tốt đẹp rồi.”

Quách Tề Ngọc thở dài, “Vẫn phải có hộ khẩu mới được!”

Quách Tiểu Bắc suy nghĩ một chút, “Ba có muốn chơi cổ phiếu không?”

“Chơi cổ phiếu?”

“Con thấy thầy Trình chơi cổ phiếu.” Quách Tiểu Bắc nói rằng.

Quách Tề Ngọc đối với cái này không biết, ngày thứ hai đi công ty hỏi, rốt cuộc biết chơi cổ phiếu là ra sao.

“Chơi cổ phiếu nguy hiểm rất lớn, Tiểu Bắc, chúng ta không có nhiều tiền như vậy.” Quách Tề Ngọc về đến nhà, thất vọng nói cho đứa nhỏ cái biện pháp này không thể được.

“Thật sao?” Quách Tiểu Bắc cúi đầu, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.

Quách Tề Ngọc không nghĩ nhiều như thế, dời đề tài đi, “Tiểu Bắc, lần này con muốn phần quà gì?”

“Ba hỏi con ư?” Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn hắn, nói như vậy không phải có chuyện mừng sao?

“Ba nghĩ, con cũng mười một tuổi rồi, nên có vật mình muốn, cái này gọi là ba tôn trọng con!” Quách Tề Ngọc dương dương tự đắc, còn không phải mỗi lần hắn đưa quà, sói con đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ!

“Không phải còn hai tháng sao?”

“Gần rồi, nửa tháng nữa mà thôi.”

Quách Tiểu Bắc trầm mặc một hồi, nói rằng: “Con muốn ba dành cả ngày thời gian chơi với con.”

Kỳ thực Quách Tiểu Bắc đã sớm xem qua lịch, ngày 8 tháng 8 là thứ ba, Quách Tề Ngọc không tăng ca coi như tốt, căn bản không thể cùng nó chơi.

Quách Tề Ngọc quả nhiên lộ ra vẻ mặt khó dễ, “Ba, ba sẽ cố gắng.”

Quách Tiểu Bắc nhất thời có chút nhụt chí, Quách Tề Ngọc sẽ không từ chối hắn, nhưng cũng vô ý thức biểu lộ ra chính mình bị làm khó dễ, từ trước đến giờ đều là như vậy.

Đang chuẩn bị nói không cần, Quách Tề Ngọc đột nhiên chen vào, “Có thể ngày hôm đó ba sẽ xin phép công ty xem sao.”

Quách Tề Ngọc đột nhiên nghĩ tháng 8 năm nay người phụ trách muốn đi tổng công ty báo cáo, đến thời điểm đó tốt hơn xin nghỉ, nói không chắc có thể được.

“Nói là phải làm được.” Quách Tiểu Bắc nhắc nhở hắn.

Quách Tề Ngọc gật đầu, “Đương nhiên rồi!”

“Tại sao muốn ba chơi cùng con?” Từ lần trước bận rộn quá mức, sau khi lên cơn sốt dẫn đến nằm viện, Quách Tề Ngọc rất chú ý thời gian mình làm việc, thời gian bồi Quách Tiểu Bắc cũng không đủ.

“Đến thời điểm đó ba liền biết.” Mặc cho Quách Tề Ngọc đi phía sau nó hỏi han, cũng không nói cho hắn biết.

“Được rồi, vậy ba sẽ chờ!”

Thế nhưng Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị cho Quách Tiểu Bắc một món lễ vật.

Năm ngoái đưa cờ vây, Quách Tiểu Bắc liền chưa từng dùng tới, chỉ có hai ngày trước đi thi đấu, sau khi trở lại từ cờ vây xã, ngồi xuống bàn làm một chút luyện tập…

Năm trước đưa từ điển Anh ngữ, ngược lại Quách Tiểu Bắc thường hay dùng, chính là có thể rõ ràng cảm nhận được Quách Tiểu Bắc ghét bỏ…

Hắn còn đưa qua cho đứa nhỏ bản tứ đại tên, sau khi Quách Tiểu Bắc nhìn qua một lần, cũng chưa từng mở ra lần thứ hai…

Hắn không nghĩ ra được nên đưa cho đứa bé trưởng thành sớm này lễ vật gì.



“Ta ghét thứ hai.”

Một con mèo lớn màu vàng tròn vo xem ra vô cùng không có tinh thần nằm trên ghế sa lông nói rằng, bên cạnh là một con chó ngốc vòng tới vòng lui muốn cắn đuôi chính mình.

Quách Tề Ngọc dừng lại nhìn mấy lần, lập tức đi vào trong tiệm, “Ông chủ, xin hỏi bên ngoài chiếu phim hoạt hình gì vậy?”

“Thêm Phỉ Miêu.” Ông chủ tiệm đĩa không ngẩng đầu lên, nhìn điện ảnh trong ti vi nhỏ.

“Xin hỏi có bán không?” Quách Tề Ngọc lại hỏi một câu.

Ông chủ duỗi cánh tay vào bên trong, ngón trỏ quẹo đi, “Đi bên trong, quẹo phải.”

“Cảm ơn.”

Đi vào bên trong, hàng tủ trên đầu hầu như đều có màu sắc rực rỡ in trên vỏ đĩa, Quách Tề Ngọc chọn nửa ngày, mới tìm được vài đĩa phim có con mèo lông vàng Phỉ Miêu.

Hắn lại đi tới cửa, “Ông chủ, xin hỏi đĩa phim Phỉ Miêu còn nữa không?”

Ông chủ liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy, “Tôi có nguyên bộ nhưng không bán hết, cậu chọn vài đĩa thôi.”

Ông chủ từ phía sau chuyển từng hòm đĩa ra, “Trong này đều có đĩa về con mèo này hết, bên trong tuy có chút lặp lại nhưng cậu không được chọn đĩa giống nhau.”

Ông chủ ngậm điếu thuốc lá, lời nói rất rõ ràng, thấy Quách Tề Ngọc ngồi xổm xuống, thật sự bắt đầu lựa từng đĩa, có chút không nói gì.

“Cậu cứ từ từ lựa.” Ông chủ lại từ từ đi trở về quầy thu ngân, tiếp tục nhìn tivi nhỏ đang chiếu bộ phim điện ảnh.

Quách Tề Ngọc đại khái chọn chừng hai mươi đĩa, ôm một chồng đĩa vào ngực, đi tới quầy thu ngân, “Tôi lấy những đĩa này.”

Ông chủ hơi kinh ngạc – liếc mắt nhìn hắn, “Cậu đối với con mèo này cảm thấy hứng thú như vậy à?”

Quách Tề Ngọc cười cười, “Quà sinh nhật cho con trai.”

“Ồ, vậy thì tôi bán.”

Về đến nhà, Quách Tiểu Bắc còn ở chỗ thầy Trình chưa về, Quách Tề Ngọc vội vàng đem đĩa cất vào trong một chiếc hộp giấu đi.

Lung lay một vòng đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, hắn nhìn về hướng ti vi, không có đầu DVD thì làm sao xem đĩa?

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là cầm lấy chìa khoá bóp tiền lao ra ngoài, đi đón Quách Tiểu Bắc, trên đường thử tìm xem chỗ nào bán đầu đĩa DVD.

Khéo léo từ chối thầy Trình mời ăn cơm, Quách Tề Ngọc nắm tay Quách Tiểu Bắc trở về, “Tiểu Bắc, chúng ta đi nhìn đầu máy DVD được không?”

“Có ti vi là được rồi.” Quách Tiểu Bắc yêu cầu rất đơn giản, không cần thiết lại tiêu tốn quá nhiều tiền.

Quách Tề Ngọc mắc nghẹn, hắn cũng là nhất thời kích động mua thêm đĩa phim Phỉ Miêu muốn làm quà sinh nhật cho Quách Tiểu Bắc, quên trong nhà không có đầu đĩa để xem.

“Đi xem một chút, sau đó nhìn xem cái nào tốt mua về dùm.”

Quách Tiểu Bắc nhún vai.

Bọn họ đi lại chỗ lần trước mua ti vi, là Ngô Bân đề cử cửa hàng này, vẫn tính là khá là công đạo, Quách Tề Ngọc chọn một cái giá cả vừa phải lại rất dễ dàng sử dụng khiến người ta biết cách dùng.

“Chú có thể bớt thêm năm mươi được không, tự chúng cháu về nhà lắp đặt.” Lúc tính tiền, Quách Tiểu Bắc đột nhiên nói rằng.

“Người bạn nhỏ cháu biết lắp đặt sao?” Ông chú nghe xong sững sờ, sau đó cười lên hỏi.

“Dạ biết.” Quách Tiểu Bắc như chém đinh chặt sắt gật đầu.

“Vậy cho chú hỏi ba của cháu có đồng ý không?” Ông chú ha ha cười nói.

Quách Tề Ngọc đang muốn nói mình sẽ không, cảm giác được quần áo bị lôi kéo mạnh mẽ, sẽ không nói thành biết.

Ông chú sắc mặt có chút lúng túng, “Các người tự sắp xếp đi.”

Trên đường về nhà, Quách Tề Ngọc có chút buồn rầu, “Tiểu Bắc, lần này ai giúp chúng ta sắp xếp đây?”

“Bỏ năm mươi đồng phí lắp đặt quá mắc, trước mặt có cái hố gặp ba có lẽ đã nhảy xuống rồi.” Quách Tiểu Bắc nói rằng.

“Đúng là quý thật, có thể mua mười cân thịt heo,” Quách Tề Ngọc tính toán một chút, nhưng vẫn rầu, “Lần này ai tới lắp đặt đây?”

Quách Tiểu Bắc dừng một chút, “Con làm.”

“?”

“Nhìn vào sách hướng dẫn là được, bọn họ giả bộ cái gì tính lừa gạt những người ngoài nghề à.”

Quách Tề Ngọc trợn to mắt nhìn vẻ mặt Quách Tiểu Bắc bình tĩnh, lúc nào mi thành người trong nghề?

Về đến nhà, Quách Tiểu Bắc quả nhiên bắt đầu ngồi ở đàng kia tìm hiểu sách hướng dẫn tường tận, Quách Tề Ngọc ngồi ở một bên nhìn theo cũng hiểu thấu đáo, nhưng nhìn một lúc, liền hỏi Quách Tiểu Bắc có muốn hay không uống chè đậu xanh, sau đó đứng dậy đi hầm chè đậu xanh.

Thời điểm nấu chè thỉnh thoảng ra xem một chút, đứa nhỏ bắt đầu động tay tuy rằng không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng tự nhận vẫn là một phần tri thức sức mạnh Quách Tề Ngọc hài lòng – trở lại nấu chè.

Chờ hắn đem chè thổi cho bớt nóng, mang lại đây thì, Quách Tiểu Bắc đã ở nơi đó điều chỉnh được đầu đĩa.

“Được rồi?”

“Ừm, hay là thử một chút.” Quách Tiểu Bắc liền lấy ngay chén trên tay Quách Tề Ngọc, uống một hớp ngon mùi thơm ngát từ chén chè đậu xanh.

Quách Tề Ngọc theo bản năng nghĩ đến ngày hôm nay mới vừa mua series Phỉ Miêu, “Thôi không cần đâu.”

Quách Tiểu Bắc ngồi xổm người xuống, tìm kiếm trong hộp DVD, “Con nhớ ông chủ nói có tặng kèm đĩa thử bên trong.”

Cuối cùng tìm ở phía dưới đống bọt ni lông trắng, Quách Tiểu Bắc mang đĩa bỏ vào.

“Là một đĩa bài hát.” Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút.

“Ngọt ngào, em cười đến thật ngọt ngào, thật giống đóa hoa nhỏ nở trong làn gió xuân, nở trong làn gió xuân…”

Tiếng ca dịu dàng khinh nhu lan tỏa khắp gian phòng nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi