QUÁCH THỐNG LĨNH! NHÀ NGÀI CÓ SÓI


Vừa dứt lời cô lập tức ngã đầu lên vai anh, thấp giọng mờ ám:
“Có mai phục ở dưới chỗ ngồi của anh, hiện tại hàng đã được vận chuyển lên xe, chuẩn bị rời đi theo cửa hầm phía sau núi.

Còn nữa…” lời cuối Lưu Y không nói ra mà trực tiếp đem khẩu HK USP mà Quách Tử Tôn để lại ở trên xe, dắt vào thắt lưng cho anh ta.
Nhờ vào chiếc áo khoác mà Lưu Y choàng trên người cơ hồ động tác của cô không một ai có thể phát hiện ra, trước mắt bọn họ đơn thuần chỉ là màn âu yếm.
Mã Xà nhìn thấy vậy cơ mặt cũng dãn ra, sự phòng bị giảm đi không ít, vui vẻ cười lớn: .
“Hoá ra tin đồn lâu nay chỉ là xằng bậy, bọn họ nói Thống Lĩnh ngài không gần nữ sắc, ai mà ngờ được nữ sắc của ngài lại xinh đẹp tuyệt trần thế này, thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ, haha…”
Ai cũng biết Quách Tử Tôn xưa nay không gần phụ nữ càng không để cho bất kỳ ai tuỳ ý đụng chạm vào người, vậy mà cô gái này lại có thể ngang nhiên ngồi vào lòng như vậy, xem ra là người quan trọng của Quách Tử Tôn, cũng không ngoại trừ khả năng tương lai có thể sẽ trở thành Thống Lĩnh phu nhân.
Đoán vậy, Mã Xà tiếp tục dùng mấy lời nịnh nọt để làm giảm đi bầu không khí căng thẳng:
“Quách Thống Lĩnh! Người phụ nữ khiến ngài phải phá vỡ quy tắc đúng là dung mạo không tầm thường, Mã Xà tôi chưa từng gặp ai xinh đẹp được như cô ấy.”

Thực ra thì trong lòng hắn cũng thèm Lưu Y đến nhỏ dãi rồi.
Lúc này Lưu Y mới ngẩng đầu quan sát xung quanh, người ngồi đối diện với Quách Tử Tôn vừa lớn tiếng ca ngợi cô kia chính là Mã Xà, phía sau hắn còn có 4 tên đàn em thân tín, ai nấy cũng đều mang theo súng dắt lưng.
Phía bên này, ngoài Ngô Khiêm thì bên cạnh Quách Tử Tôn còn xuất hiện thêm một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám kín đáo.
Cô ta có mái tóc đen dài được vén gọn vào sau vành tai, gương mặt thanh thoát, dịu dàng, không hề giống với loại phụ nữ giải trí, nhìn càng không phù hợp với những nơi dơ bẩn như thế này.
Mà khoan! Hình như cô đã bỏ qua chi tiết quan trọng nào rồi! Vừa nãy Mã Xà nói Quách Tử Tôn không gần nữ sắc?
Bà nó! Không gần nữ sắc là sao? Là không “chơi” gái ấy hả? Nghĩa là bao nhiêu năm qua Quách Tử Tôn vẫn là một xử nam? Không đâu! Làm moé gì có chuyện cổ tích như vậy, có đánh chết cô cô cũng không tin.
Vì nãy gấp quá nên cô mới nghĩ ra cách tiếp cận Quách Tử Tôn như vậy, ai mà ngờ được lại chính là điều cấm kỵ của anh ta, nếu Quách Tử Tôn không phối hợp có phải là chuyện sẽ bại lộ không?
Lưu Y nóng ruột nhìn lên, Quách Tử Tôn lại chẳng có thái độ gì là lo lắng, gương mặt nam tính ấy vẫn giữ vẻ thượng tôn, dường như còn đang cố tình xem cô diễn trò vậy, uổng công cô đã lo cho anh ta.
Đúng lúc Lưu Y vừa nhấc mông, toan định rời khỏi đùi của Quách Tử Tôn thì lại bị một lực lớn giữ chặt lại, bàn tay rắn chắc của anh siết chặt lấy eo cô, áp chặt toàn bộ nửa người trên của cô vào ngực mình.
Âm thanh kiều dụ phát ra từ miệng Quách Tử Tôn dù không lớn nhưng cũng khiến cả căn phòng chìm trong yên lặng.
“Ngoan! Đợi tôi.”
Trong trường hợp này cô đánh giá cao sự giả tạo.
Vừa dứt lời người phụ nữ phía sau tiến đến gần Quách Tử Tôn, từ phía đối diện với Lưu Y rót thêm một ly trà, mỉm cười nói:
“Tiểu thư xin mời dùng, nếu thấy không thoải mái tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng, đợi Quách Thống Lĩnh xong việc sẽ đến đón cô sau.”
Quách Tử Tôn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, bàn tay càng thêm siết chặt vào eo cô, lạnh lùng cảnh cáo:
“Không cần! Cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi, còn nữa mau cút về chỗ của cô.”
Ánh mắt sáng ngời của cô ta lập tức tắt ngấm, dù nụ cười vẫn còn trên môi nhưng thần sắc đã không còn được như lúc nãy.
Mã Xà bỗng nhiên thấy bầu không khí thay đổi liền cười lớn giải vây:
“Quách Thống Lĩnh bớt giận, cô ấy là vì lo cho vị tiểu thư đây nên mới thất lễ như vậy, mong ngài bỏ qua cho.


Nào Đinh Kiều cô nhanh nhanh lui xuống đi! Cẩn thận để ý một chút.”
Hoá ra vừa rồi Đinh Kiều này đã cả gan chạm vào tay áo của Quách Tử Tôn nên mới khiến hắn nổi điên như vậy, hắn thật sự bệnh đến mức này sao? Không gần phụ nữ cũng không cho phụ nữ đụng vào người.
Nếu thế thì vợ của anh ta phải làm thế nào đây? Có phải một người chồng bất lực sẽ khổ lắm không?
Còn nữa..vậy cô là giống gì?
Nghĩ đến đây, cô vừa nhìn lên liền bắt gặp ngay ánh mắt giết người của Quách Tử Tôn đang nhìn chằm chằm vào mình, cứ như thể anh biết trong đầu cô đang suy diễn mấy thứ bậy bạ gì vậy.
Lưu Y lập tức nở nụ cười vô tội, nũng nịu:“Tôn! Chúng ta đi được chưa? Em không thích nơi này một chút nào.”
Nghe mấy lời này sắc thái của Quách Tử Tôn lại dịu đi phân nửa.

Người phụ nữ này bản lĩnh có thừa, nhưng thấy nguy hiểm thì vẫn phải tìm cách bỏ chạy thôi.
Vì cô bất chấp nguy hiểm lao vào đây, còn cả gan mang theo súng cho anh nên đương nhiên anh phải đưa cô bình an rời khỏi nơi này rồi.
Quách Tử Tôn thuận ý gật đầu, cùng cô phối hợp: “Được! Tôi cũng không còn chuyện để nói.”
Vừa nghe đến đây Mã Xà lập tức bật dậy khỏi ghế, hai tay giơ về phía trước, hoảng hốt can ngăn: “Khoan đã! Quách Thống Lĩnh xin đừng vội, tôi còn chuyện quan trọng.”
Dứt lời Mã Xà hất hàm, ra hiệu cho hai tên đàn em từ trong tủ âm lấy ra hai chiếc vali đặt lên bàn.


Sau đó tự tay ông ta mở chúng ra xoay về hướng Quách Tử Tôn, ánh mắt chứa đầy gian xảo:
“Quách Thống Lĩnh đây là chút quà nhỏ để tỏ lòng thành kính của Mã Xà, chỉ mong ngài giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi một còn đường làm ăn.

Sau này chỉ cần ngài gọi một tiếng Mã Xà tôi nhất định sẽ không từ nan, vì ngài mà tận tâm tận lực.”
Nhìn thấy hai vali chất đầy vàng thỏi đang lấp la lấp lánh nhìn mình Lưu Y không tránh khỏi cảm giác rung động.
Cô lăn lộn đến đến sứt đầu mẻ trán, hao tâm tốn lực mới kiếm được mấy đồng bạc vậy mà Quách Tử Tôn ngồi không uống trà cũng có người mang vàng dâng đến tận miệng, quả thật là bất công.
Lưu Y chớp đôi mắt nhìn với vẻ đầy tiếc nuối, nhưng thế này đối với tham quan như Quách Tử Tôn có phải ít quá rồi không?
Quách Tử Tôn thong thả đứng dậy, sau khi chỉnh lại tà quân phục bèn nở nụ cười châm biếm, không chút kiêng nể nói:
“Chừng này mà muốn hối lộ tôi sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi