QUÁI PHI THIÊN HẠ

Câu dạo đầu như vậy thật ra cũng làm sắc mặt Hưng Hoa Đế mềm mỏng hơn một chút: “Làm Thái Hậu lo lắng, là trẫm không phải, trẫm cũng đã nhìn canh giờ nhưng không nghĩ đã quá muộn, mới vừa rồi lại ăn điểm bữa ăn khuya, chờ lúc nữa tiêu thực rồi đi ngủ.”

“Bệ hạ luôn có lòng như thế, việc phải đích thân làm.” Thái Hậu cảm khái nói, “Từ khi bệ hạ vẫn còn là Thái Tử, phụ thân liền nói bệ hạ giúp đỡ ta cùng hy vọng của Đại Nguyên. Thời điểm ai gia vừa mới tiến cung, phụ thân cẩn thận dặn dò ai gia, phải coi chừng bệ hạ. Quả nhiên, bệ hạ sau hai mươi mấy năm, đem giang sơn triều ta thống trị đến gọn gàng ngăn nắp, mọi mặt đều phát triển rất tốt. Thoát khỏi cảnh suy tàn, vạn vật trở nên hưng thịnh, đây đều là công lao của bệ hạ.”

“Đều không phải là công lao của một mình trẫm. Hơn hai mươi năm này, bất luận là Nhiếp trung thư lệnh, hay là đế sư, cùng với sự cẩn trọng của chúng thần trên dưới, tất cả đều có công, đây là kết quả trên dưới một lòng.”

Nếu nói Hưng Hoa Đế có điều gì kiêu ngạo, nhất định là việc hắn nhận tiếp quản lại từ phụ thân một giang sơn gần như vỡ nát. Toàn bộ đều là hắn gây dựng lại, tuy rằng rất nhiều địa phương còn chưa được chăm chút, nhưng ít ra Nguyên triều hiện tại chịu được mưa gió không quá mãnh liệt. Hắn đã từ từ già đi, có thể việc làm cũng bị giới hạn theo thân thể, không còn nhiều tinh lực, điều hắn có thể làm cuối cùng cho Đại Nguyên triều chính là bồi dưỡng ra một thế hệ có thể gia cố giang sơn làm người thừa kế.

Nghĩ đến đây, Hưng Hoa Đế không khỏi than nhẹ một tiếng: “Trẫm già rồi.”

“Ai gia cũng già rồi.” Thái Hậu thuận thế bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt có chút tan rã nhìn theo đám khói thuốc lượn lờ trong đại điện, “Hôm nay mới nhớ tới, ai gia tiến cung cũng đã hơn bốn mươi năm.”

Thái Hậu năm nay 58 tuổi, lúc nàng tiến cung so với bệ hạ còn nhỏ hơn. 17 tuổi tiến cung, hiện giờ vừa đúng 41 năm, thời điểm nàng tiến cung tiên hoàng đã qua tuổi bốn mươi, nhiều tuổi hơn cả trung thư lệnh.

Hưng Hoa Đế không khỏi nhìn ánh nến phản chiếu lên mái tóc mai trắng của Thái Hậu, kỳ thật thời điểm Thái Hậu còn chưa tiến cung, khi đó hắn đã bắt đầu đi tìm hoàng hậu, Thái Hậu vẫn còn là một tiểu nữ. Nguyên hậu rất thích đưa theo Thái Hậu đi chơi, đối với Thái Hậu, Hưng Hoa Đế cũng nhân nhượng bởi vì nguyên hậu quá cố mà coi Thái hậu như muội muội của mìh.

Điều hắn không nghĩ tới là hắn mới thành hôn không có bao lâu, tiểu muội muội này liền thành mẹ kế của hắn. Có lẽ là bởi vì tình nghĩa, Thái Hậu ở trong cung ngoại trừ cho hắn chút thể diện bên ngoài, chưa bao giờ ngáng chân vào việc của hắn, thậm chí với cương vị sủng phi của tiên hoàng mà giúp đỡ hắn cùng hoàng đệ không ít.

Đến sau khi hắn thuận lợi kế vị, Khấu thị với chức cao nắm giữ triều chính, thậm chí năm lần bảy lượt muốn động cả vào hậu cung của hắn, khi đó thân thể Thái Tử yếu ớt, hắn một lòng đều gửi gắm trên người Thái Tử. Hậu cung cũng là Thái Hậu lấy nữ tử Nhiếp gia vào để chống lại Khấu thị. Nghĩ như vậy, trong lòng Hưng Hoa Đế sinh ra vài phần áy náy.

Cho dù sau này hắn là người đứng đầu, nắm giữ mọi quyền quyết định, Nhiếp trung thư lệnh hỗ trợ hơn hai mươi năm, cuối cùng Hưng Hoa Đế vẫn là một quân vương nhân nghĩa, không muốn đổ máu, đặc biệt hiện nay cũng đã già rồi, lòng hắn những năm gần đây nhẹ nhàng không ít.

Thái Hậu thu hồi ánh mắt lơ đãng, vừa lúc nhìn thấy thần sắc Hưng Hoa Đế, vì thế bất động thanh sắc nói: “Đêm đã khuya, ai gia cũng có chút mệt mỏi, bệ hạ bảo trọng.”

“Trẫm tiễn Thái Hậu.” Hưng Hoa Đế hơi bước sau Thái Hậu một bước, tiễn Thái Hậu đến cửa cung của hắn, đứng dưới án đèn sáng ngời trong cung đình, nhìn thân ảnh Thái Hậu đưa theo cung nữ đi xa.

“Hoàng Thượng, Triệu Hối Kinh Triệu Doãn đưa tin tới……” Phúc Lộc thấp giọng dò hỏi.

“Ngươi tự mình đi xử lý, chuyện này đến đây không cần bẩm báo ta nữa.” Hưng Hoa Đế nói xong liền xoay người đi tới tẩm cung của mình.

Đúng như suy nghĩ của Dạ Dao Quang, so với thanh danh và thể diện của Thái Hậu, so với sự giúp đỡ của Nhiếp gia đối với Hưng Hoa Đế, so với tình cảm năm đó, một nữ tử thanh lâu như Tịch Điệp thì có là cái gì? Phúc Lộc nhận lệnh mang theo rượu độc suốt đêm xuất cung, hắn thậm chí không tính toán đi gặp qua Tịch Điệp một lần, trực tiếp đem ý tứ của Hưng Hoa Đế tiết lộ cho Triệu Hối.

Chỉ là Triệu Hối sau khi nhận lệnh, mặt đột nhiên lộ vẻ khó xử: “Đại tổng quản……”

“Triệu đại nhân đây là có nỗi niềm khó nói?” Phúc Lộc hỏi.

Triệu Hối nhìn quanh bốn phía, ghé vào bên tai Phúc Lộc: “Đại tổng quản, hạ quan tra ra tin tức mới, Nhiếp gia có quan hệ với chuyện này rất sâu, hạ quan không dám che dấu mà không báo.”

Triệu Hối nói xong, liền đem một phong thư mật đưa cho Phúc Lộc, sắc mặt hắn phức tạp, thậm chí còn có chút khó xử. Cuối cùng mới được ăn cả ngã về không buông lỏng tay: “Đại tổng quản, ngài tốt nhất chọn lại thời điểm, sáng mai đưa cho bệ hạ, hạ quan e sợ việc này làm bệ hạ phải suy nghĩ công tâm, khó có thể đi vào giấc ngủ.”

Phúc Lộc nghe xong sắc mặt tức khắc ngưng trọng, duỗi tay chỉ về hướng nhà lao: “Kia cùng cô nương Nhiếp gia có quan hệ?”

“Có, hạ quan ngày mai cáo ốm.” Triệu Hối vội vàng nói.

Kinh Triệu Doãn bị bệnh, không kịp thời khai đường công thẩm tất nhiên phải có lý do bên trong.

“Triệu đại nhân cẩn thận thân mình.” Phúc Lộc nói xong liền xoay người rời đi.

Phúc Lộc rời khỏi Triệu phủ không bao lâu, người Ôn Đình Trạm phái lưu lại Triệu phủ nghe ngóng tin tức liền truyền tin lại cho hắn, lúc này Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều chưa ngủ.

“Triệu Hối cũng là thật là lớn gan đánh cuộc, chuyện như vậy cũng làm theo cách của chàng.” Bệ hạ đã ban rượu độc, hắn dám cáo ốm kéo dài thời gian chấp hành, phải biết rằng chuyện này không phải như những chuyện hàng ngày Triệu Hối xử lý, chỉ cần vô ý mạng nhỏ của hắn cũng không đủ.

“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, còn mấy tháng nữa chính là tròn ba năm được đánh giá thành tích, tam phẩm chính là chức quan mấu chốt, có không ít người mong ước.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói, đem hạ nhân vẫy lui, sau đó ôm lấy bả vai Dạ Dao Quang, “Tin tức cũng đã nhận được rồi, Tịch Điệp không phải vẫn đang còn sống sao, phu nhân có phải nên cho con của chúng ta đi nghỉ sớm?”

“Muội là ban ngày ngủ nhiều, hiện tại ngủ không được mà thôi, chàng cho rằng muội nhiều hiếu kỳ đến thế a? Thế nào cũng phải chờ kết quả?.” Dạ Dao Quang hất tay hắn ra, tự mình leo lên giường ngủ.

Ở thời xưa chỗ ngủ cũng là có chú ý, nam tử ngủ ở bên trong, nữ tử ngủ ở bên ngoài. Đây là đề phòng trượng phu ban đêm muốn uống nước hay gì đó, thê tử là người hầu hạ. Nhưng Dạ Dao Quang ở trong nhà của mình, trước nay nàng là người ngủ bên trong, bởi vì Ôn Đình Trạm thường phải vào triều sớm, sợ sáng sớm động làm nàng tỉnh.

Hơn nữa, nhà bọn họ vẫn luôn là Ôn Đình Trạm hầu hạ Dạ Dao Quang.

Cho nên, Ôn Đình Trạm cũng rất nhanh leo lên sau, đem thê tử vòng vào trong lòng: “Dao Dao không hiếu kỳ, ta nói Triệu Hối gửi cho bệ hạ tin tức gì sao?”

“Muội cũng khá tò mò, chỉ bằng vào một nữ tử Khấu gia làm thế nào để bệ hạ có thể đủ tàn nhẫn đến mức hạ quyết tâm trừng trị Nhiếp gia?” Dạ Dao Quang mấy ngày nay vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, chính nàng cũng rất thắc mắc.

“Nếu Khấu gia động tới Thái Tử điện hạ thì sao?”

Bất thình lình Ôn Đình Trạm nói ra những lời này làm Dạ Dao Quang cả kinh, nàng nhanh chóng nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng nói thật? Độc trong cơ thể Thái Tử là Khấu gia sở hạ?”

“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu, từ khi Nguyên Dịch lợi dụng sự tình của Thái Tử để hành sự, hắn liền bắt đầu xuống tay điều tra chuyện này. Cho tới nay tiến triển cực ít, cũng là do độc Thái Tử Phi bùng phát mới làm hắn minh bạch, hắn từ trước đã tra sai hướng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi