QUÁI PHI THIÊN HẠ



Đoàn Thác đền tội, Lã Tuấn coi giữ Bành Hồ cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Lã Tuấn còn là võ tướng triều đình trao chức vị chính tam phẩm, so với chỉ huy thiêm sự cao hơn hai bậc phẩm, Tào Cung muốn nói không biết cũng khó.
Dạ Dao Quang lấy hắn so với Lã Tuấn, ý tứ hàm xúc trong đó thật sự ý vị sâu xa.
Tào Cung chỉ có thể xấu hổ đáp lại: "Ty chức có nghe qua."
"Tuy rằng người không biết không có tội, nhưng phu quân thường nói với ta thân làm quan giả, lấy dân làm trọng.

Tào đại nhân chắn nhiều người như thế ngay trước cổng thành, chỉ sợ một lát nữa sẽ có hỗn loạn.

Không bằng Tào đại nhân cùng các thân vệ ở lại đây, duy trì trật tự cho thật tốt, ngàn vạn lần không thể để cho dân chúng gặp chuyện gì." Câu nói cuối cùng, Dạ Dao Quang nói vô cùng thong dong, nói xong còn quay người nhìn về phía Ôn Đình Trạm, "Phu quân, chàng cảm thấy như thế có ổn không."

"Phu nhân thấy ổn thì là ổn." Ôn Đình Trạm sủng nịnh.
"Vậy chúng ta đi tới trạm dịch, chớ đừng trì hoãn Tào đại nhân làm việc." Dạ Dao Quang nói xong lên xe ngựa, Ôn Đình Trạm đi sát theo sau.
Ôn Đình Trạm lên xe ngựa liền phân phó Vệ Kinh: "Đem xe ngựa chạy dạt sang một bên, nhường dân chúng vào thành trước."
Vì thế Tào Cung chỉ còn cách đứng trơ mắt nhìn xe ngựa Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đứng ở một bên cửa thành, hắn thậm chí không dám nói thêm nửa chữ khuyên bảo.

Một lần động ngày hôm nay, kỳ thực bọn hắn đã tận lực, chính là muốn đổ mọi sự kêu ca về phía Ôn Đình Trạm, bọn họ nghĩ tới rất nhiều hướng mà Ôn Đình Trạm phải ứng phó.
Tỷ như nói Ôn Đình Trạm là văn nhân thanh cao, nên nhìn đám người thô kệch bọn hắn không thèm để ý tới, trực tiếp đi vào thành.

Như vậy dân chúng Võ Xương phủ bị chặn ở ngoài thành, có thể để mặc bọn hắn kích động.

Nếu như may mắn, thì có thể trực tiếp đi tham tấu Ôn Đình Trạm lên trên.
Hoặc giả Ôn Đình Trạm tiếp nhận, vậy thì càng tốt, bọn hắn còn có thể tiết kiệm khí lực.

Đương nhiên, bọn hắn cũng đã nghĩ tới trường hợp Ôn Đình Trạm trước mặt nhiều dân thường như vậy quát mắng, chỉ một hành động đấy thôi cũng có thể làm nên văn chương, để cho hình ảnh Ôn Đình Trạm tại đây lưu lại trong lòng mọi người một vẻ ấn tượng.
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Ôn Đình Trạm lại có một bộ dáng không nóng không lạnh như vậy, hơn nữa từ lúc tới đến bây giờ hắn không nói nhiều hơn một chữ, đều là Dạ Dao Quang ra mặt nói, làm cho bọn hắn muốn bắt lỗi Ôn Đình Trạm cũng không có cơ hội.

Mà hiện tại Ôn Đình Trạm lại phân phó đích thân bọn hắn sơ tán đám người, chính mình còn nhường đường đứng sang một bên, thế này thì còn nói xấu hắn cách nào!
Điều khiến Tào Cung càng thêm thất vọng còn ở phía sau.

Nghi Ninh nhận lệnh phân phó từ Dạ Dao Quang, đi đến bên cạnh Tào Cung: "Tào đại nhân vì sao còn chưa đi làm?" Không đợi Tào Cung trả lời, Nghi Ninh đã nói tiếp: "Tào đại nhân nhất định là không biết nên như thế nào mở miệng đúng không, không sao, nô tì giúp ngài một tay."

Tào Cung đang muốn giữ Nghi Ninh lại, không nghĩ tới nha đầu này nhìn như nữ tử nhu nhược vậy mà bộ pháp nhanh như vậy.

Tà áo của nàng lạnh lẽo xẹt qua đầu ngón tay hắn, Tào Cung kinh hãi, công phu nha đầu này không thua kém hắn!
"Chư vị đồng hương, thật sự có lỗi, ta là đại nha hoàn của phu nhân Minh Duệ hầu." Giọng nói của Nghi Ninh bình thường đã cao âm lượng hiện tại còn lớn hơn nữa, đủ khuếch tán rất xa.

Giọng nói của nàng tuy lớn nhưng nhẹ nhàng, không làm kinh sợ người khác, bỗng chốc thu hút toàn bộ mọi người, "Hôm nay Hầu gia chúng ta nhận thánh chỉ bệ hạ đến Võ Xương phủ tra án, chúng ta cũng không biết vì sao Chỉ huy thiêm sự đại nhân lại biết hôm nay chúng ta sẽ tới.

Tào đại nhân là võ quan, chưa bao giờ trải qua việc nghênh đón khâm sai cho nên hành vi có chút không thỏa đáng.

Hầu gia cùng phu nhân chúng ta cản trở mọi người vào thành, trì hoãn chư vị, trong lòng rất áy náy, cho nên ta ở đây thay mặt Hầu gia cùng phu nhân gửi chư vị một lời xin lỗi." Nghi Ninh đoan đoan chính chính hành lễ rồi mới tiếp tục: "Ta cũng không nhiều lời làm chậm trễ hương thân phụ lão vào thành, Hầu gia nhà chúng ta đã phân phó Tào đại nhân duy trì trật tự, mọi người người đông, ngàn vạn chớ đừng vội vã mà gây ra thương tổn.

Người có việc gấp xin mời đi trước, người không vội vui lòng ở lại chờ chốc lát."
Những người này phần lớn là dân chúng lui tới, tiểu thương, thương hộ, hiện giờ nha hoàn thân cận của phu nhân hầu phủ cũng đã tự mình ra nhận, xe ngựa Hầu gia cùng phu nhân cũng nhường đường cho bọn họ, tâm tình ức chế cùng lo âu suốt một buổi sáng cũng bình phục không ít.

Lại nói, người ta cũng đã giải thích rất rõ ràng, chuyện này Hầu gia cũng không biết sự tình, vậy bọn họ việc gì phải oán nữa.
Vì thế những người có việc gấp liền hô lớn, những người không gấp cũng liền theo thối lui.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở trong xe ngựa, mành xe hơi hơi bay lên theo gió, hai người đều nhìn thấy có người mang võ nghệ không giống như người dân bình thường chen chúc trong đám đông.
"May mắn chúng ta không rời khỏi trước." Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lại, đây là chiêu sâu a.
Nếu như Ôn Đình Trạm phẩy tay áo bỏ đi, biểu lộ thái độ, những người này sẽ lợi dụng lúc dân chúng nhốn nhào vào thành, tạo hiện trường tai nạn chết người, nếu có người già yếu cùng phụ nữ và trẻ em bởi vậy mà bị giẫm chết, Ôn Đình Trạm hết đường chối cãi.
Có Nghi Ninh ở một bên quan sát, nàng đã cố tình lộ công phu trước mặt Tào Cung, Tào Cung nào dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, bằng không chỉ sợ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, đành chỉ làm một cái thủ thế, cho những người đang ngụy trang lui ra phía sau, nhường dân chúng đang sốt ruột vào thành.

Đợi đến khi tất cả mọi người xếp hàng ngay ngắn tiến vào, Ôn Đình Trạm mới phân phó Vệ Kinh chạy xe đi.

Từ đầu đến cuối, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không nói thêm một câu nào với Tào Cung, trực tiếp đi tới trạm dịch.
"Muội nghĩ không ra, Tào Cung này vì sao phải đối lập với chúng ta." Mới vừa tới đã ân cần như vậy, nếu đổi lại bọn họ không tỉnh táo thì thực sự nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Truyện Gia Đấu
"Chuyến đi lần này, địch nhân sau lưng chúng ta là bệ hạ cùng Đơn Cửu Từ." Ôn Đình Trạm rũ mắt xuống, ánh mắt ôn hòa.
"Thủ đoạn này không phải của bệ hạ." Dạ Dao Quang hừ lạnh.
"Cũng không phải Đơn Cửu Từ." Ôn Đình Trạm nhìn bộ dáng nóng nảy này của Dạ Dao Quang thật sự không biết vì sao hắn cảm thấy yêu đến khắc sâu tâm khảm, "Đơn Cửu Từ đã cài cắm không ít người ở Võ Xương phủ, hắn không cần thiết phải vạch ra kế hoạch đón đầu ta.

Nếu mọi việc đều phải do hắn tự thân tự lực, như vậy hắn chẳng phải mệt chết sao.

Hắn chỉ cần tại đây dùng chút thủ đoạn trước mặt người khác, để lộ ra địch ý với ta là đủ."
"Kể từ đó, những người này vì lấy lòng hắn, tất nhiên là sẽ nhằm vào chàng, hơn nữa nếu như sự tình bại lộ, hắn sẽ không có nửa điểm quan hệ." Dạ Dao Quang bất nhã hừ một cái xem thường, "Hắn có bản lĩnh thế nào, biết rõ chàng khó đối phó, còn muốn đưa nhiều người như vậy chạy tới làm khó chàng, hắn đến cùng là ý gì?"
"Ta đã nghĩ qua hắn vì sao phải đẩy nhiều người tới mà biết rõ những người đó không phải là đối thủ của ta." Ôn Đình Trạm ánh mắt trở nên thâm trầm, "Là muốn kéo ta xuống? Hay muốn làm nhiễu loạn tầm mắt của ta, hoặc giả...!là cả hai."
"Ngay cả chàng cũng không biết sao?" Dạ Dao Quang không khỏi kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi