Hắn chỉ một câu như vậy liền khôi phục lại cá tính nam nhi thảo nguyên, không khỏi làm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều sinh hảo cảm.
Dạ Dao Quang cảm thấy Khắc Tùng là người có ưu điểm của người Hán cùng người Mông hoà hợp làm một.
Nếu hắn sinh ra ở hoàng tộc Tiêu thị, Ôn Đình Trạm hẳn sẽ rất phân vân.
Hắn là người không bao giờ vì chính mình, đứng ở chỗ cao vì bá tành làm tướng sĩ suy xét người thượng vị.
Hắn thật sự sinh ra không gặp thời.
Nếu hắn sinh ra trước khi Nguyên triều được thành lập, hai bên có thế lực ngang nhau, Dạ Dao Quang tin tưởng hắn chưa chắc sẽ nhẹ nhàng lý trí thoái nhượng như vậy.
Đây là nhân chi thường tình, nhưng hắn có thể cách xa sự dụ dỗ của thế lực lớn mà duy trì sự thanh tỉnh, đây thực là một người đáng sợ.
“Đài Cát nếu tới quy phục, có lẽ có yêu cầu?” Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi.
Câu hỏi này khiến Khắc Tùng trầm mặc, hồi lâu sau hắn mới tha thiết nhìn Ôn Đình trạm: “Ta hy vọng phu nhân có thể theo ta đi một chuyến tới Mông Cổ nhìn thử phụ hãn ta.
Nếu có thể, ta muốn để người an nghỉ tuổi già.
Bởi vì mẫu thân ta là người Hán, mặc dù bà là đại phi của phụ hãn, nhưng kỳ thật rất nhiều tông thân Mông Cổ đều không muốn tiếp nhận ta, càng có không ít người khuyên can phụ hãn ngày sau vạn lần không thể đem hãn vị truyền cho ta.
Nhưng bỏ qua hết thảy, chính phụ hán đối đãi với ta lại cực kỳ tốt.”
Lần này hắn tới, thứ nhất là vì dân tộc Mông Cổ, thứ hai hắn vì phụ hãn, cũng bởi vì chuyện này hắn tìm tới phu thê Ôn Đình Trạm, bởi vì họ là người duy nhất có thể một lần trợ giúp hắn giải quyết mọi vấn đề.
“Ba tháng sau ta cùng phu nhân sẽ tới Mạc Bắc.” Ôn Đình Trạm trầm ngâm một lát mở miệng nói.
“Khắc Tùng chờ tin lành.” Khắc Tùng rất kích động ôm quyền với Ôn Đình Trạm.
Sự tình sau khi ước định xong, Khắc Tùng vì không muốn bị dòm ngó, thậm chí không lưu lại dùng bữa trưa liền vội vàng lôi kéo Tài Bố Đức chào từ biệt.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không ngăn cản.
Mông Cổ hãn vương là sự tình thế nào, một chút vô ý thực sự có thể nổ ra đại chiến.
Tuy rằng Dạ Dao Quang không hiểu lắm việc quân chính, nhưng nàng cũng biết Mạc Bắc thật sự lên trận tuyến, tướng sĩ triều đình khó có thể dễ dàng phá được.
Điều kiện sinh tồn ở Đạ Mạc khó khăn, khí hậu thay đổi liên tục, để sống trụ lại cũng là một thử thách cực lớn với quân triều đình, cho nên nhân lúc Khắc Tùng vẫn còn duy trì được thì nên đi sớm, không thể để những người có tâm ngờ vực mà cố ý gây thêm phiền toái.
Chốn quan trường nhiều nhất chính làm người muốn gây sự không thiếu.
Nhưng Tào Bố Đức lại lưu luyến không rời, kéo thế nào cũng không đi.
Dạ Dao Quang nhìn ra được nàng không phải đang diễn kịch mà là thật sự không muốn rời đi.
Cuối cùng Cổ Cứu phải tặng cho nàng một bức hoạ nàng mới mặt mày hớn hở chạy theo ca ca.
“Hầu gia của ta à, chàng cũng đừng quên chàng là tri phủ Tây Ninh, ba tháng sau rời chức đi thế nào? Sau bữa ăn tối, thời điểm tản bộ tiêu cơm, Dạ Dao Quang tò mò hỏi Ôn Đình Trạm.
“Ta không phải có phu nhân ở bên sao?” Ôn Đình Trạm nói, “Thanh minh có bảy ngày nghỉ để gột rửa, lấy tu vi của phu nhân chỉ cần nửa ngày công phu là có thể đưa vi phu tới Mặc Bắc.
Lần đi này chúng ta bất quá còn có thể xem xét tình huống các bộ lạc Mông Cổ cùng Mạc Bắc, nhân tiện xem vị Hãn vương này trúng phải tà gì, không mất quá nhiều thời gian.”
Ngày thanh minh quan viên được nghỉ phép bảy ngày, đây là chế độ nghỉ ngơi có từ triều Đường, vẫn luôn duy trì kéo dài tới thời đại này.
Ngay cả các học viện, tết Thanh Minh cũng muốn nghỉ phép, nhưng chỉ được có một ngày.
Những học sinh bản địa có thể về nhà tản bộ, những học viên xa nhà tất nhiên lấy việc học làm trọng.
Quan viên nghỉ phép bảy ngày bởi xuất sĩ phần lớn là chủ một nhà hoặc là trong nhà đối đãi với người dưới không tồi, lần tảo mộ cho họ về với gia đình.
“Chàng cùng muội đi Mạc Bắc, ai đi tảo mộ?” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Hiện giờ đã phiên năm, Khai Dương đã mười một tuổi.” Ôn Đình Trạm đã nghĩ kỹ rồi, “Để Tiểu Dương đưa con đi, trước tiên tới tảo mộ Tuyên Gia ở Lạc Dương Tuyên sau đó qua nhà cũ của chúng ta.”
“Chàng là quyết tâm muốn can dự vào chuyện này?” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm nhanh như vậy đã an bài xong mọi việc, không khỏi nhíu mày.
“Khắc Tùng có câu nói không sai, ta sớm hay muốn cũng muốn đưa tay tới Mạc Bắc.
Bên kia quá tán loạn, Mông Cổ vẫn luôn là khối tâm bệnh của triều đình.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng giải thích cho Dạ Dang Quang, “Bắt đầu từ năm năm trước, Đế sư đã khuyên bệ hạ phái người Hán chuyển nhà tới biên cảnh Bắc Mạc, chính là muốn cho bọn họ sớm thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn ở Mặc Bắc.
Nguyên muốn để sự tình Mặc Bắc gác lại một thời gian, chờ ta xử lý xong Thanh Hải rồi tính toán, nhưng hiện giờ Khắc Tùng đã cho ta một cơ hội.”
“Chàng muốn giúp Khắc Tùng trở thành tân Hãn vương Mông Cổ?” Dạ Dang Quang không khỏi nghĩ đến lời tán dương của Ôn Đình Trạm với Khắc Tùng lúc trước.
“Hắn là lựa chọn thích hợp nhất,” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Hắn mang trong mình máu vương tộc Mông Cổ, trừ phi bùng nổ chiến tranh, thiết kỵ thắng áp đảo vương đình Mông Cổ, nếu không Mông Cổ sẽ không nhận sự thống trị của dân tộc Hán.
Nhưng ta với Khắc Tùng giống nhau, không muốn dùng phương thức hy sinh tàn bạo như vậy để đạt được mục đích.
Khắc Tùng bất quá hiện giờ mới ở tuổi thiếu niên, tính hắn 25 tuổi đăng vị, ta tin tưởng với thủ đoạn cùng năng lực của hắn, tới 25 năm nhất định có thể làm dân tộc Mông Cổ chấp nhận người Hán, chỉ cần quyết liệt công phá, rất nhiều việc hoàn thành mới có thể đủ nước chảy thành sông.”
“Chàng cứ như vậy tin tưởng hắn, ngay cả chính hắn cũng nói hắn vì không lên làm Đại hãn nên mới có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Chàng không sợ hắn làm Hãn vương rồi dã tâm liền nổi lên sao?” Dạ Dao Quang không hữu hảo nhìn hắn.
“Ha ha ha ha……” Ôn Đình Trạm nghe xong cười phá lệ sảng khoái, “Lúc đó phải xem mệnh hắn có dài hơn ta không.”
Nhìn tiểu tử này càn rỡ, Dạ Dao Quang nhìn khinh bỉ: “Đi Mạc Bắc, chàng có giải quyết ổn thoả sự tình ở đây không.”
“Ta ban đầu là tính toán thanh minh cùng nàng tới Thổ Phiên.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gật đầu nói, “Ta lần này sở dĩ làm trọng thương nguyên khí Hoàng Kiên, chính là muốn hắn một hai năm không dám gây hấn với ta, Chỉ cần hắn không duỗi tay, Tây Ninh có Phụ Duyên trấn thủ, dù ta ba tháng không ở đây cũng không thể có nhiễu loạn.”
“Chúng ta khi nào đi Thổ Phiên?” Sự tình bức hoạ kia vẫn nên sớm chút giải quyết để tránh lúc đó lại xảy ra thêm sự việc không đáng có, còn phải mời Minh Hi tới một chuyến nữa.
“Ta cấp thêm cho Hoàng Kiên ít mồi lửa, chờ đến trung thu chúng ta đi Thổ Phiên.” Nụ cười Ôn Đình Trạm ôn hoà như gió xuân, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy nụ cười này giống như hồ ly, không có chút hảo ý nào.
“Nếu chàng đã nghĩ xong xuôi, vậy muội cũng chẳng có ý kiến.” Dạ Dao Quang nói xong liền quay người về phòng ngủ, “Muội chờ Càn Dương đem cốt dung về tới, giải quyết xong việc của Tống sơn trưởng rồi nói tiếp.”
Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang tức khắc cảm thấy quá mệt mỏi.
Sự tình Ninh Anh chưa có tin tức, trên tay còn bức hoạ oán khí của Cổ Cứu, bên cạnh là Tống sơn trưởng cần nàng dung hợp hồn phách, lúc này lại thêm Khắc Tùng không biết có lão phụ hãn bị quỷ gì.
“Ai……” Dạ Dao Quang vừa tắm rửa vừa than thở, “Thật là mệnh lao lực mà.”
Vừa lúc Ôn Đình Trạm đi vào tới, nghe thế câu nói này liền đi đến phía sau Dạ Dao Quang, duỗi tay bóp vai cho nàng: “Phu nhân vất vả, vi phu giải toả cho phu nhân.”.