QUÁI PHI THIÊN HẠ



Dạ Dao Quang lần theo hơi thở của Kim Tử, không cần người dẫn đường rất nhanh tìm được cái động Kim Tử đang trông coi.
“Sư phụ, sư phụ, người thật tính đúng a.

Người mau đến xem xem khối cương thi này.” Cảm ứng được hơi thở của Dạ Dao Quang, Kim Tử lập tức nhảy lên, kéo Dạ Dao Quang tới trước mặt cương thị bị đính vào vách tường.
Dạ Dao Quang quan sát, khối cương thi này cũng những con cương thi nàng đã gặp trước đó không khác nhau, nàng buồn bực nhìn hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Khối cương thi này có chỗ nào đặc biệt?”
“Có a, sư phụ, nó vẫn sống!” Kim Tử chỉ vào tiểu cương thi nói.
“Sống? Sống kiểu gì?”
“Nó khi vẫn còn là người sống chưa chết đã bị phong bế thần hồn, sau khi biến thành hoạt tử nhân lại tới nơi dưỡng thi thành hoạt cương thi!” Kim Tử sốt ruột giải thích.

“Cương thi còn có thể dưỡng như vậy?” Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói qua.

Nàng tuy rằng là phong thủy sư, cũng là tu luyện giả, nhưng nàng lại không phải người đuổi thi, đối với cương thi cũng không thực sự quá hiểu biết.
Người đuổi thi thì gần giống như Vu tộc, cũng chính dùng vu thuật.

Hiện tại Vu tộc sớm đã xuống dốc, ngoại trừ Hòa Dã đã chết, Dạ Dao Quang ở thế giới này cũng chưa thấy các tung tích khác của tộc này.
“Người tu tà công thường sẽ dưỡng như vậy.” Kim Tử gật đầu nhìn tiểu cương thi, “Sư phụ, hắn hản là người có mệnh cách đặc thù, mới có thể bị người ta tìm tới chọn làm cơ thể mẹ.”
“Cơ thể mẹ?” Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn tiểu cương thi, đang vui vẻ là một tiểu hài tử, đã bị người tâm thuật bất chính bắt từ người đang sống sờ sờ thành hoạt tử nhân, sau đó lại đưa tới nơi tụ âm dưỡng thi thành cương thi, trong lòng một trận không thoải mái, đối với Dạ Dao Quang mà nói, loại hành vi này nên bầm thây vạn đoạn cũng không quá đáng.
“Phải, cơ thể mẹ, chính là đem nó dưỡng tới mức các tà linh khác có thể trú ngụ.” Kim Tử nói với Dạ Dao Quang.
“Tải tà linh?” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, “Vậy tuyệt đối cùng Mạc Khinh Vũ có quan hệ.”
Lúc trước Mặc Khinh Vũ còn không phải muốn luyện tà linh thể sao, nếu không có Hoàng Kiên quay đầu, thật chờ tới khi Mặc Khinh Vũ luyện thành công, xui xẻo chính là bọn họ.

Yêu cầu với việc nạp tà linh, người có lui tới với Hoàng Kiên sợ chỉ có Mặc Khinh Vũ.

Hẳn là MẶc Khinh Vũ vội vàng đi tìm bọn họ, tiểu cương thi này chưa kịp xử lý, mà Hoàng Kiên biết được nơi luyện tà công của Mặc Khinh Vũ, hoặc nơi này chính là do Hoàng Kiên chỉ dẫn.
Hoàng Kiên biết được nơi này có cương thi, liền không biết đi nơi nào tìm người hoặc xin một đạo phù, khống chế được con cương thi này, thừa dịp đi Đế Đô, ngang qua Tây Ninh liền đem nó tới, rồi sau đó muốn nhờ nó đưa Ôn Đình Trạm vào chỗ chết, hay có thế giữ Ôn Đình Trạm trong một thời gian.
“Sư phụ, linh hồn nó vẫn còn trong thân thể.” Kim Tử mở to đôi mắt vàng rực rỡ nhìn Dạ Dao Quang.
“Ta chưa từng gặp tình hình như thế này bao giờ, thần hồn của nó phải phóng xuất ra bằng cách nào?” Dạ Dao Quang có chút không suy nghĩ được, dù rằng nàng rất chán ghét cách làm của Mặc Khinh Vũ, nhưng Mặc Khinh Vũ đã chết, mà hài tử này vô tội, cũng không biết nó là con nhà nào, nàng không thể đem nó thiêu rụi như những cương thi khác.

“Sư phụ có thể tìm một người đuổi thi có thể đem thần hồn nó phóng xuất ra ngoài.” Kim Tử nói cho Dạ Dao Quang.
“Người đuổi thi…..” Dạ Dao Quang duỗi tay gãi mui, “Trước cứ đem nó về, ngươi trông coi nó.

Trước khi tiễn nó đi, ngươi cùng nó ở chung, một tấc cũng không được rời.”
“Sư phụ……..”
Không để ý tới bộ dáng đáng thương của Kim Tử, Dạ Dao Quang từ trong giới tử lấy ra một miếng vải đen, bên ngoài miếng vải dán phù triện, đem tiểu cương thi bao phủ lấy, rồi sau đó túm Kim Tử lại: “Khiêng trở về, nhớ rõ phải ngự không đi, đừng dọa tới bá tánh.”
Phủi phủi tay, không cho Kim Tử cơ hội kháng nghị, Dạ Dao Quang liền nháy mắt biến mất bên trong sơn động, trở lại trong phủ, Dạ Dao Quang đề bút viết nhanh một phong thư cho Bé Ngoan truyền tin cho Tiêu Linh Nhi.

Tiêu Linh Nhi là người Linh tộc, Linh tộc cùng Vu tộc có quan hệ tương đối gần.
Ôn Đình Trạm để nàng có cái cơ đi ra ngoài để tìm người trợ giúp hoặc tầm bảo, Dạ Dao Quang cũng không cần phải giả bộ, nàng thật đúng là đi tìm Minh Hi, thứ nhất là đem vật trả lại cho Minh Hi, thứ hai là hỏi thăm về người đuổi thi, ba nữa chính là xong xuôi thuận đường tới thăm nhi tử.
“Dao Dao, nàng thật sự muốn bỏ lại vi phu sao?” Biết được Dạ Dao Quang không phải làm bộ, Ôn Đình Trạm nháy mắt liền không vui, hắn chỉ muốn cho thể tử giả vờ ra bên ngoài đi một vòng, diễn cho người ta xem bệnh tình hắn nguy kịch tới mức nào, sau đó sẽ trở về, mỗi ngày cùng hắn trong phòng, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, Minh Duệ hầu thanh quý cao nhã tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn đã dùng đầu óc đem vô số chuyện muốn làm với thê tử suy nghĩ một lần, chỉ chờ tới khi thực hành.

Nhưng lúc này thì hay rồi, hắn còn chưa kịp vươn ra ma trảo, đừng nói tới tiện nghi, hiện tại thật sự còn bị phòng không gối chiếc, quả thực không thể nhịn!
“Ngoan nào, phu nhân có việc chính sự cần ra ngoài.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Ôn Đình Trạm, hướng về hắn nở nụ cười tươi, “Chàng cứ ở trong phủ dưỡng thương, ta đi nhiều nhất hai ba ngày sẽ trở về.”
“Hai ba ngày!” Ôn Đình Trạm cảm thấy thật sự quá dài, ôm chặt vòng eo Dạ Dao Quang, đầu dựa vào vòng eo mềm của nàng, “Dao Dao, vi phu không thấy nàng không ăn không ngủ được, nàng thực sự nhẫn tâm như thế sao, để ta ngày một gầy ốm?”
Dạ Dao Quang một tay vỗ rớt bàn tay hắn trên eo mình: “Được rồi, chàng diễn quá thành nghiện, muội là có chính sự, bố cục của chàng ở đây lại không thể đi cùng muội, muội sẽ tận lực nhanh rồi về.”
Với câu nói đảm bảo này của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm một chút cũng không tin.


Nếu chỉ đơn thuần đi tìm Minh Hi, Ôn Đình Trạm cảm thấy Dạ Dao Quang khả năng một ngày liền quay trở lại, nhưng Dạ Dao Quang còn muốn đi thăm tiểu tử thui, vậy không biết sẽ mất bao lâu.
Nhìn Ôn Đình Trạm ngã xuống giường, một bộ sống không còn gì luyến tiếc, Dạ Dao Quang vừa tức giận vừa buồn cười, một người thành thục ổn trọng mà lúc ấu trĩ lại ấu trĩ hơn tất cả ai khác.

Rốt cuộc nàng cũng mềm lòng, tiến lên hung hăng hôn một cái lên mặt hắn: “Nghỉ ngơi đi, chờ muội về sủng hạnh chàng!”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền lắc mình biến mất ở trong phòng, nàng ra tới cửa phòng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Các ngươi chăm sóc Hầu gia cho tốt, độc trong cơ thể Hầu gia cực kỳ nghiêm trọng, ta đi tìm người tương trợ.”
“Vâng, phu nhân.”
Đám người Ấu Ly không biết nội tình càng thêm lo lắng, toàn bộ phủ Hầu gia tình cảnh càng thêm bi thảm.Thời điểm hoàng hôn Dạ Dao Quang liền xuất phát, khuya muộn tới Bột Hải Minh tộc, Minh Hi vẫn ở trong tộc, cũng không bế quan.

Nghe tin Dạ Dao Quang tới tìm, vẫn tự mình đón chào, tự mình chiêu đãi.
Dạ Dao Quang trước đem đồ của Minh Hi đưa cho nàng: “Đa tạ ngươi, nếu không có ngươi nhìn ra kiếp nạn của ta, cho ta pháp khí, chỉ sợ ta đã dữ nhiều lành ít, phần ân tình này khắc trong tâm khảm.”
Hành trình qua Lâu Lan cổ thành, pháp khí của Minh Hi đã giúp nàng rất nhiều, Dạ Dao Quang thực sự cảm kích.

Cũng vì muốn tỏ thành ý nên mới tự mình đem nguyên vật tới cửa trả lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi