QUÁN ĂN NHỎ CỦA MỸ NHÂN



Tối nay không có trăng cũng không có sao.
Nguyệt Nha Nhi bước đi nhẹ nhàng, đi ở bên trái Ngô Miễn.
Vừa mới uống rượu hoa quế, mặc dù là rượu có nồng độ cồn rất thấp, nhưng uống vài chén, má lúm đồng tiền của nàng cũng nhuộm lên một lớp màu hồng nhẹ.
Gió đêm muộn thổi qua, chỉ cảm thấy rất khô nóng.
Ngô Miễn trong bóng tối nhìn thấy khuôn mặt say xỉn của nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nữ hài tử đi ra bên ngoài, không thể uống quá nhiều rượu.”
“Ta có chừng mực.” Nguyệt Nha Nhi xoay nửa vòng, quay người lại nhìn hắn.
Nàng đưa tay ra sau lưng, nói đùa: “Lời nói của ngươi lúc này, giống như phu quân đang khuyên tiểu nương tử của mình không nên uống rượu.”
“Không nên ăn nói linh tinh.”
Nguyệt Nha Nhi cười khẽ một tiếng, ngửa đầu nhìn Ngô Miễn: “Ngươi có trí nhớ tốt như vậy, có phải là đã gặp qua thì sẽ không quên đúng không?”
Ngô Miễn không dám nhìn nàng nữa, chỉ nhìn đường phía trước: “Không tính là vậy.”
Người này thực sự là am hiểu cách khiến cuộc trò chuyện đi đến lối chết.

Nguyệt Nha Nhi mất đi tâm tư pha trò, đàng hoàng đi về phía trước.
Đi được một lúc, nàng còn nói: “Ngươi đọc lại địa chỉ cho ta đi, ta nghe một lúc nữa là nhớ được.”
“Chờ ta xong việc sẽ mang ngươi đi.”
“Việc này không thể trì hoãn được.”
Nguyệt Nha Nhi nghiêm mặt nói: “Nếu đã đáp ứng rồi thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.

Ngươi đọc thêm mấy lần cho ta nghe đi, ta ngày mai tự đi, không làm ngươi lỡ việc.”
Ngô Miễn có chút mất mát không tên, chính hắn cũng không biết được cảm giác mất mát này đến từ đâu, chỉ đọc lại địa chỉ mấy lần cho Nguyệt Nha Nhi nghe.
Đọc được hai lần, Nguyệt Nha Nhi cũng nhớ được đại khái.
Lúc này bỗng nhiên gió thổi cây lay, mưa rơi xuống.
Là mưa rào, giống hạt đậu lách tách đập vào người.

Làm cho người tay chân luống cuống.
Tiếng mưa rào gió lớn, Ngô Miễn không thể không tăng cao âm lượng: “Tìm chỗ trú một lúc đi.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này cách nhà Ngô Miễn không xa, nhân tiện nói:
“Mưa cuối thu, không biết khi nào mới tạnh! Nhà ngươi cách đây không xa, chúng ta trước tiên chạy đến nhà ngươi đi, ta mượn ô rồi về.”
Nàng nói xong, ngay lập tức chạy đi, một bên chạy một bên quay đầu lại bắt chuyện Ngô Miễn: “Nhanh lên một chút!”
Ngô Miễn không có cách nào, chỉ có thể theo sát nàng.
Nha đầu này có lúc cũng thực sự mất bình tĩnh, chạy ở trong mưa còn cười lại còn hát:
“Chẳng nghe tiếng xuyên rừng gõ lá, sao không ngâm vang chậm rãi bước.”
Trong lòng hắn tuy rằng oán giận, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.
Nắng cũng được, mưa cũng được, nàng giống như luôn sống trong ánh mặt trời ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần một chút.
Trong lòng Ngô Miễn nghĩ như vậy, bước chân cũng nhanh hơn, chạy song song với nàng.
Chờ đến khi hai người đến trước cửa Ngô gia, mưa vẫn còn không ngừng lại.
Nguyệt Nha Nhi chạy đến bên dưới mái hiên, Ngô Miễn đi theo phía sau nàng, nhìn thấy chỗ dưới mái hiên nhỏ, sợ sẽ khiến nàng phải chen chúc, liền dừng lại trước thềm.
Nguyệt Nha Nhi thấy cửa đóng, đang định gõ cửa, Ngô Miễn gọi lại nàng: “Cửa không khóa, ngươi dùng sức đẩy ra là được.”
Nguyệt Nha Nhi trong lòng nghĩ, cũng đã rõ ràng, Ngô bá đi đứng không tiện, cũng không thể để cho hắn đi ra mở cửa.
Ai biết vừa mới đi vào viện thì thấy Ngô bá.
Hắn mang một chiếc ghế nhỏ ra ngồi dưới mái hiên nhà, có lẽ đang chờ nhi tử về nhà.
Thấy hai người vào cửa, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp: “Làm sao lại đội mưa về, sao không trú ở đâu một lúc rồi hẵng về.”
Hắn đưa cho Nguyệt Nha Nhi một cái khăn trắng trước, rồi lại trách cứ nhìn về phía Ngô Miễn:
“Tiểu tử ngươi đội mưa thì không nói.

Làm sao có thể để cho Tiêu nha đầu đội mưa đi về?”
Ngô Miễn đang muốn trả lời, Nguyệt Nha Nhi đã cướp lời: “Là ta giục hắn, muốn mượn ô rồi trở về.”
Nghe xong lời này, Ngô bá cũng không tiện nói gì, trước tiên để cho hai người vào nhà.
Một bên sai khiến Ngô Miễn vào phòng lấy ô, một bên mời Nguyệt Nha Nhi ngồi.
“Ta đi nấu ít canh gừng cho ngươi nếu không lại nhiễm phong hàn thì không tốt.” Ngô bá vừa nói, vừa tập tễnh đi về phía nhà bếp.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng ngăn lại, mặt mày ủ rũ: “Không cần làm phiền, huống hồ —— “
Âm thanh của nàng dần nhỏ đi: “Ta không thích mùi gừng.”
“Không thích cũng phải uống.”

Ngô bá sừng sộ lên: “Ngươi nếu như không uống, lần sau không cần phải tới nữa.”
Nguyệt Nha Nhi không có cách nào, chỉ có thể đi theo hắn.
Nàng dùng khăn trắng xoa tóc, chợt thấy một bên góc tường có một bình đất nung, trong bình có một bông hoa cúc sắp héo.
Nhìn qua, đây là đồ trang trí duy nhất trong căn nhà này.
Nàng nhàn rỗi tẻ nhạt, đứng dậy đến gần nhìn.
Ai biết giày dính nước với bùn, vô cùng trơn.
Nguyệt Nha Nhi nhất thời không quan sát, cứ thế ngã xuống, thân thể đụng phải bình hoa, đổ về phía trước.
Dù sao cũng không thể làm đổ đồ của người ta.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi gấp gáp, ôm lấy bình hoa.

Nàng xoay người, vừa vặn đập vào cửa phòng bên cạnh.
Lần đập này cũng không nhẹ, Nguyệt Nha Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nghe thấy có động tĩnh, trong phòng bếp Ngô bá lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sợ Ngô bá tập tễnh đi ra kiểm tra, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đáp: “Không có chuyện gì, ghế đổ mà thôi.”
“Ngươi cẩn thận, chờ Ngô Miễn đến.”
Ngô bá căn dặn hai câu, nghe thấy tiếng Nguyệt Nha Nhi đáp lại, liền vội vàng nhìn bếp lửa.
Nguyệt Nha Nhi nhìn bình hoa trong lồng ngực, dưới ngọn đèn tối tăm, chỉ có thể nhìn ra nó vẫn còn nguyên vẹn, cũng không bị sứt mẻ gì.
Lúc này mới nhe răng trợn mắt đứng dậy.
Nàng đang muốn đóng cửa phòng, bỗng nhiên ngẩn ra.
Nhìn qua khe cửa gỗ nho nhỏ, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy bốn vách tường đều dán thư họa.
Cũng không có thiết kế đặc biệt nào, một tờ giấy trắng tinh, dùng gạo nếp làm hồ dính trên tường.
Thư họa cũng không có phần hào khí nào, xuất phát từ thiên nhiên, đại dương mênh mông.

Tất cả đều là thủy mặc, nhưng tinh xảo có thần.


Nhất là bức họa ở gần ghế dài là nổi bật nhất.
Trong bức họa là một ngôi nhà nhỏ, trong sân có một cây ngô đồng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trước cửa làm việc, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi chơi đùa dưới cây ngô đồng.
Nguyệt Nha Nhi mới nhìn bức tranh này, lại có một loại cảm giác như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Nàng đang muốn nhớ lại, Ngô Miễn đã mang ô đi vào, thấy thế cau mày nói: “Ngươi làm cái gì?”
“Ta…” Nguyệt Nha Nhi vội vàng đem bình hoa thả xuống, ngượng ngùng nói:
“Vừa mới suýt chút nữa làm đổ bình hoa, may mà bắt kịp.

Có điều không cẩn thận làm cánh cửa này mở ra, xin lỗi.”
Ngô Miễn nhìn dấu vết trên mặt đất, trong lòng biết nàng đang nói thật, đi tới nhẹ nhàng đóng cửa phòng: “Bình hoa bị đổ thì quan trọng gì, ngươi không té chứ?”
“Da dày, không sao đâu.” Nguyệt Nha Nhi cười nói.
Nàng vốn muốn hỏi bức tranh kia là gì, nhưng tình cảnh vừa rồi, khiến cho nàng giống như đang tìm hiểu gia thế của người ta, tựa hồ không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
Ngô Miễn hơi hơi khó chịu, xoay người đi quét tước gian nhà, không chịu xoay người lại.
May là lúc này Ngô bá đã bưng hai bát canh gừng đến, mũi Nguyệt Nha Nhi ngửi thấy mùi gừng, không khỏi mặt mày ủ rũ.
Chờ đến khi Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt uống hết canh gừng, Ngô Miễn liền che dù đưa nàng về nhà.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, từng hạt từng hạt.
Nguyệt Nha Nhi vào cửa thì nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống cây ngô đồng, lơ đãng liếc mắt nhìn cây ngô đồng trong sân.
Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách bức tranh kia lại quen mắt đến vậy, bên trong bức tranh đấy chính là Tiêu gia.
“Hắt xì.” Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Nguyệt Nha Nhi rất không thục nữ hắt hơi một cái.

Nàng vội vàng đóng cửa phòng, thay bộ quần áo ướt đi.
Trong phòng có chút lạnh, đến lửa cũng không có, càng đừng mong có nước nóng.
Cả người Nguyệt Nha Nhi toàn nước mưa, giày vải dính toàn bùn đất, thực sự không thể nhìn không tắm mà đi ngủ.

Vẫn phải đi đốt lửa nấu nước, tắm qua rồi mới ngủ.
Nàng tỉnh lại cùng với tiếng mưa rơi.
Ngoài cửa sổ tí ta tí tách, lúc tay chạm vào giấy dán trên cửa sổ, có thể cảm thấy một đợt gió lạnh.
Nguyệt Nha Nhi mở cửa ra, gió thu phả vào mặt, lá cây ngô động rụng đầy sân, thực sự là một cơn mưa mùa thu.
Cái ô ngày hôm qua vẫn còn ở góc tường, khi Nguyệt Nha Nhi ra cửa thì cầm theo hai cái ô, cùng một cái túi nhỏ, đi về phía ngõ nhỏ Ngô gia.
Mưa rơi trên mặt ô, tan ra như một đóa hoa.
Nguyệt Nha Nhi vừa đi vừa nghĩ, Ngô Miễn tại sao lại muốn vẽ bức tranh kia?

Lúc trả ô, Ngô Miễn không ở nhà.

Ngô bá ôn hòa nói: “Hắn đi ra ngoài từ sáng sớm.”
Là đang trốn nàng sao?
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi lóe lên ý nghĩ này, nhưng trực giác nhắc nhở nàng không nên quá tưởng bở.
Quên đi, chuyện khẩn cấp bây giờ không phải là chuyện này.
Nàng sợ bản thân quên mất địa chỉ nhà người bán sữa bò, nên đêm qua trước khi đi ngủ đọc một lần, sáng nay dậy lại đọc thêm một lần.
Dựa vào cái này cùng với nụ cười dễ mến của Nguyệt Nha Nhi, người qua đường có lẽ sẽ không keo kiệt mà chỉ đường cho nàng.
Dọc theo đường đi lúc mưa to lúc mưa nhỏ, chờ đến khi Nguyệt Nha Nhi tìm thấy nhà Lỗ Bá bán sữa bò, một đôi giày vải đã ướt đẫm.
Đây chính là bất tiện của cổ đại khi có mưa, giày đều được làm bằng vải, nếu không có dầu bôi lên, gặp ngày mưa thì sẽ phải bỏ phí một đôi giày.
Thêm vào bùn đất bị nước mưa hòa thành toàn bùn loãng, dính vào đáy giày vừa nặng vừa khó đi.
Lúc Nguyệt Nha Nhi gõ cửa nhà Lỗ Bá, còn có chút khó khăn, nếu như giẫm bân sàn nhà của người ta thì phải làm sao mới được.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện sự lo lắng của bản thân toàn là dư thừa, bởi vì trong nhà Lỗ Bá cũng toàn là bùn đất, chỉ có điều là mặt đất được đắp tương đối bằng phẳng.
Vóc dáng Lỗ Bá có chút rộng, là ngũ đại tam thô khỏe mạnh, mắng người vô cùng hăng hái:
“Hắn là đồ con chó, lão tử làm người ở cho hắn một năm, không chịu phát tiền công, vậy mà dám bắt hai con trâu đi gạt nợ.

Lúc ta trở lại, ăn mày ven đường mà đòi so sánh với bò của ta, hắc, thành người giàu có! Ngươi nói xem có tức hay không?”
Hắn một mặt ồn ào nói nên sớm giết bò ăn thịt, một mặt dẫn Nguyệt Nha Nhi đi về hướng chuồng bò.
Chuồng bò ở phía sau nhà hắn, còn phủ đầy cỏ khô, vô cùng sạch sẽ.
Bò trong chuồng vừa thấy Lỗ Bá là kêu ùm bò, Lỗ Bá hùng hùng hổ hổ nói: “Kêu nhiều quá.”
Hắn vừa mắng, một bên không quên cho bò ăn cỏ khô.
Nguyệt Nha Nhi lúc đầu nghe Lỗ Bá oán giận, còn tưởng rằng sẽ thấy con bò gầy trơ cả xương.
Hiện tại vừa nhìn, làm gì có chuyện như vậy.
Hai con bò này mặc dù có chút thon gầy, nhưng lông lại mượt, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Y theo lẽ thường, bò sữa được chăm sóc tốt, chất lượng sữa sản xuất được sẽ tốt hơn.
Phải biết sau này có một số loại thịt bò bán với giá rất cao, chính là bò được nghe nhạc xoa bóp.
Nguyệt Nha Nhi chưa từng thấy bò của Triệu phủ nuôi, nhưng nghĩ đến được nuổi ở nhà giàu, chăm sóc hẳn là rất chu đáo.
Trước khi tới Lỗ gia, nàng còn có một phần lo lắng, vạn nhất nàng mua phải sữa bò kém chất lượng, từ nguồn cội còn kém người ta một đoạn, vậy làm sao có thể so được.
Cái này cũng là lý do tại sao nàng nhất định phải tới xem nhà Lỗ Bá, không tự mình nhìn, ai biết được bò sản xuất sữa như thế nào?
Nếu như không gặp may, mua phải sữa do bò bệnh sản suất, đến lúc đó nàng có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi