QUẦN ÁO THỦY THỦ VÀ GIÀY CHƠI BÓNG MÀU TRẮNG

Lý Lan Phong hỏi xong lời này, Vương Tiểu Khê cũng không đáp, chỉ cuộn tròn không hề nhúc nhích. Lý Lan Phong lui ra một chút cúi đầu nhìn, hai mắt Vương Tiểu Khê nhắm chặt, trên khuôn mặt đỏ rực không có một chút biểu cảm, nhìn dáng vẻ như là nghe hát ngủ thiếp đi, nhưng lông mi bởi mí mắt dùng sức đóng chặt quá mức mà không ngừng run run lại bại lộ sự thật cậu giả bộ ngủ.

“Giả bộ ngủ hả?” Lý Lan Phong vừa bực mình vừa buồn cười, xoa nhẹ một cái trên mái tóc mềm mại của Vương Tiểu Khê, “Tôi ghi thù đó.”

Ngoại trừ điên cuồng run rẩy lông mi thì toàn thân Vương Tiểu Khê vẫn không nhúc nhích, làm bộ như mình đã bị Lý Lan Phong dỗ ngủ.

“Quá giả.” Lý Lan Phong chậm rãi tiến sát, trán dán vào trán Vương Tiểu Khê, chóp mũi đụng chóp mũi, cười nói, “Không thể ngủ nhanh như vậy được, nhóc lừa đảo.”

Vương Tiểu Khê cắn chặt cái chiêu giả bộ ngủ, nghĩ thầm mình giả bộ một lát hẳn Lý Lan Phong sẽ cảm thấy chán, liền coi như không nghe thấy, Lý Lan Phong cũng không vội vã, chỉ là vẫn duy trì tư thế mặt đối mặt với cậu, hưởng thụ loại đụng chạm ấm áp này.

Dòng khí ấm nhẹ hai người thở ra giao hòa giữa lồng ngực, lại bị từng người hít vào trong khoang phổi, sau khi khí thể trao đổi mấy vòng, Vương Tiểu Khê bắt đầu không kiềm chế được. Cậu cảm thấy hệ thống hô hấp của mình dường như đều bị hương vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lý Lan Phong triệt để tẩy rửa một lần, hồng cầu mang theo oxi lây dính mùi vị của Lý Lan Phong di chuyển ra toàn thân, khiến mỗi một tế bào trong cơ thể cậu đều nhuộm hơi thở của Lý Lan Phong, mà tương ứng, Lý Lan Phong cũng đang bị hơi thở của cậu quấn quanh… tưởng tượng mờ ám không thôi này khiến tay chân Vương Tiểu Khê không khỏi như nhũn ra, vì vậy, vài giây sau, Vương Tiểu Khê mặt đỏ tới mang tai đột nhiên nín thở, thành công cắt đứt nguồn gốc mập mờ!

Ông đây không thở nữa! Vương Tiểu Khê tức giận nghĩ.

Lý Lan Phong nhạy cảm nhận ra được biểu hiện giống như đột tử của Vương Tiểu Khê, duỗi một tay ra đặt trước ngực Vương Tiểu Khê.

Da dẻ hơi lạnh ở ngực bất thình lình bị một bàn tay cực nóng phủ lên, cả người Vương Tiểu Khê đều run rẩy.

“May mắn, tim vẫn còn đập.” Đạo diễn Lý hòa ái góp ý cho sai lầm của diễn viên, “Em giả bộ ngủ, chứ không phải giả chết.”

Vương Tiểu Khê nhắm mắt trở mình, dẩu mông về phía Lý Lan Phong, cũng khôi phục hô hấp.

“Còn giả vờ, ép tôi cù lét em à?” Lý Lan Phong không buông tha, dùng đầu ngón tay gãi gãi xương sườn Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê một thân thịt ngứa đột nhiên vặn người một phát, nhắm chặt hai mắt cười ra hai cái lúm đồng tiền. Lý Lan Phong thấy thế, cũng phát ra một tiếng cười nhẹ dễ nghe, hai tay đồng loạt đánh du kích quanh những khu vực mẫn cảm như cổ, bụng dưới, nách, xương sườn của Vương Tiểu Khê, gãi nơi này cù nơi kia, Vương Tiểu Khê cười ha ha, lăn lộn như con cá sống trên thớt gỗ. Bởi vì cười quá dữ dội, Vương Tiểu Khê nhất thời quên mất thân phận bao cát trút giận của mình, đại nghịch bất đạo ra tay phản kích, chọt loạn một trận ở các nơi có khả năng sợ nhột trên người Lý Lan Phong, cuối cùng hai thằng con trai cười ha ha lăn thành một cục trên giường, anh đè lên em em vắt lên anh, một người trong đó vừa cười vừa thở hồng hộc xin khoan dung: “Không giỡn nữa không giỡn nữa!”

“Ưm, không giỡn nữa.” Bởi ưu thế sức mạnh chiếm thượng phong, Lý Lan Phong chậm rãi buông bàn tay nắm cổ tay Vương Tiểu Khê ra, mặt mày cong cong thưởng thức dáng vẻ cười ứa nước mắt của Vương Tiểu Khê.

Vương Tiểu Khê luôn không chiếm được bao nhiêu lợi thế, hai tay vừa mới được tự do, liền hệt như tìm đường chết cùng đánh về phía xương sườn và bụng dưới mẫn cảm của Lý Lan Phong, Lý Lan Phong đột ngột bị cậu đắc thủ, nhột đến co rụt lại, cười mắng câu tên nhóc thối xong liền nặng nề đè Vương Tiểu Khê ở dưới thân xoa bóp bắt nạt một phen.

“Ha ha ha không được! Em không được!” Chỗ nhột của Vương Tiểu Khê nhiều hơn Lý Lan Phong nhiều, cười đến thở không ra hơi, “Lúc này thật sự không giỡn nữa!”

“Vừa nãy em cũng nói không giỡn.” Lý Lan Phong không mắc bẫy nữa.

“Ha ha ha không chịu nổi!” Vương Tiểu Khê vừa khóc vừa cười xin khoan dung, sợi tóc mảnh cọ ra tĩnh điện ở trên gối, dựng thẳng mấy cọng lông ngốc lên y như Lý Chíp Chíp, cầu xin tha thứ, “Ca ca em sai rồi!”

Hai chữ ca ca giống như thần chú, Lý Lan Phong lập tức dừng động tác.

Lúc này thân thể hai người còn đang quấn quýt lấy nhau, trong lúc nô đùa áo sơ mi trên người Vương Tiểu Khê bị cọ đến cuốn lên, Ultraman dưới áo sơ mi đối diện không khí phóng ra ánh sáng, mà Lý Lan Phong chiếm ưu thế áp đảo lại đè ở trên người Vương Tiểu Khê, trong tích tắc trước khi trận nô đùa kết thúc, một chân Vương Tiểu Khê còn giơ lên cao cao, đang nỗ lực đạp Lý Lan Phong xuống khỏi người mình, vì vậy thời khắc này chiến đấu kết thúc, động tác hai người đột nhiên cố định ở một hình ảnh thoạt nhìn vô cùng… gay go.

Ý thức được tư thế này có bao nhiêu mập mờ, Vương Tiểu Khê kinh sợ đến không dám nhìn người, giãy dụa nỗ lực chui ra từ dưới thân Lý Lan Phong, nhưng ngoài dự đoán của cậu là, Lý Lan Phong gần đây luôn dùng việc bắt nạt cậu làm vui lại đứng dậy xuống giường trước bước nhanh về hướng phòng tắm.

“… Khụ, tôi đi vệ sinh.” Giọng Lý Lan Phong hơi khàn, “Em ngủ trước đi.”

Kết quả, Lý Lan Phong tròn nửa giờ không đi ra từ trong WC, dưới cái nhìn của thiếu niên đơn thuần Vương Tiểu Khê không rõ chân tướng, đây thật sự là đường ruột tắc nghẽn khá là nghiêm trọng.

Thoạt nhìn chính là ngày thường không thích ăn rau dưa… Vương Tiểu Khê mơ mơ màng màng nghĩ, một đêm này dằn vặt đến bây giờ cậu cũng mệt mỏi thật sự, chỉ có điều nhắm mắt lại trong đầu liền tự động tuần hoàn tiếng ca của Lý Lan Phong, ca từ trong bài hát này sử dụng rất nhiều ý tưởng liên quan đến trường học, thiếu niên mặc áo sơ mi, sân bóng rổ dưới ánh chiều tà, bông hoa bồ công anh thổi tan trong tay chàng trai, đường mòn trong rừng và xe công thức một… Vương Tiểu Khê ôm chặt chăn trong ngực, trục xuất Lý Lan Phong cưỡi xe công thức một chạy như bay trên đường mòn trong rừng ra khỏi đầu óc.

Mình gắn hắn vào làm gì… Vương Tiểu Khê cạn lời nghĩ, rơi vào giấc mộng ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau lúc Vương Tiểu Khê tỉnh lại, giường bên cạnh cậu vẫn trống rỗng giống như trước khi cậu ngủ thiếp đi, chỉ có chút nhiệt độ vẫn còn sót lại nói rõ chốc lát trước Lý Lan Phong còn nằm ở đây, là mới vừa rời đi, chứ không phải táo bón ở trong nhà cầu cả một đêm.

Vương Tiểu Khê duỗi eo lười biếng, lúc này mới phát hiện tối hôm qua mình giành hết chăn ôm vào trong lòng, cũng không biết một đêm này Lý Lan Phong ngủ thế nào. Bởi tướng ngủ quá tệ, áo sơ mi cỡ lớn đem ra làm áo ngủ trên người Vương Tiểu Khê bị cuốn lên trên phần eo, hai cái chân trơn bóng nhỏ nhắn kẹp lấy chăn liếc mắt một cái là rõ mồn một, một khối vải nhỏ bằng bông màu trắng căng lên bao lấy thân thể, dưới nắng sớm mập mờ xuyên thấu qua rèm the chống muỗi, lại như bao lấy hai quả đào mật no đủ.

Vương Tiểu Khê ngáp một cái bước xuống đất, ung dung đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ, hỏi: “Anh có ở bên trong không?”

Giọng nói có chút khàn đặc của Lý Lan Phong từ bên trong truyền ra: “Đây.”

Vương Tiểu Khê: “Anh bị cảm hả?”

Lý Lan Phong thô giọng đáp: “Ừm.”

Vương Tiểu Khê cho rằng Lý Lan Phong ở bên trong đi vệ sinh, bèn thúc giục: “Em hơi gấp, bao lâu anh có thể xong việc?”

Lý Lan Phong dùng một loại giọng điệu nào đó cứ như là khoe khoang nói: “Thường là phải nửa tiếng đến bốn mươi phút.”

Buổi sáng vừa mở mắt liền thấy hình ảnh quá mức kích thích, hiện giờ hot boy Lý nóng nảy cứ như một con trâu đực.

Vương Tiểu Khê: “…”

Đây cũng không phải chuyện tốt lành gì xin anh ăn nhiều hoa quả rau dưa đi có được không.

Lúc này, cửa két một tiếng mở ra, Lý Lan Phong nghiêng người đi ra, vô cùng thông tình đạt lý nói: “Em gấp thì em dùng trước đi.”

“Cảm ơn.” Vương Tiểu Khê đi vào cấp tốc giải quyết vấn đề sinh lý, rửa mặt sơ sơ một phen, thay quần áo đi xuống lầu mua bữa sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi