QUẦN ÁO THỦY THỦ VÀ GIÀY CHƠI BÓNG MÀU TRẮNG

Buổi chiều chủ nhật, Vương Đại Hải nhàn rỗi không có việc gì, ra sân sau giúp cha mẹ làm việc.

Mùa thu đúng là mùa thu hoạch, có không ít rau dưa hoa quả trưởng thành. Trong sân, ba Vương dùng cây gậy trúc thọc quả trên cây, mẹ Vương mỹ mãn bưng cái thau nhỏ vừa nhặt vừa ăn, hưởng thụ thành quả lao động ngọt lành, Vương Đại Hải ở một góc khác trong sân chọn lựa rau dưa trưởng thành thu hoạch, sọt bên chân chất đầy rau dưa lung ta lung tung, không khí ấm áp hòa hợp, hai vợ chồng già tâm tình sung sướng, đúng là một thời cơ tốt để come out ngả bài.

“Anh hai.” Vương Tiểu Khê mang theo một thân hơi nước mát lạnh đi vào sân, lén lút đến bên cạnh Vương Đại Hải, mấy dúm tóc đen chưa khô hết phản chiếu ánh sáng nhạt dưới ánh nắng mặt trời.

Vương Đại Hải liếc nhìn cậu một cái, cũng thấp giọng hỏi: “Em muốn đi à?”

“Ưm.” Vương Tiểu Khê giũ giũ cổ áo, giũ ra một trận gió thơm mùi sữa tắm, “Em mới vừa tắm gội dâng hương xong.”

Vương Đại Hải: “……”

“Em thấy lúc này tâm trạng ba mẹ khá tốt, lúc tâm trạng tốt dễ nói chuyện,” Vương Tiểu Khê lý trí phân tích, dùng tiếng gió kề tai nói nhỏ với Vương Đại Hải, “Em đi thăm dò trước, anh ở đây nghe xem, nếu tình thế không ổn anh liền nhanh chóng đi lên ngắt lời, đánh trống lảng cứu em ra, thế nào? Anh cứ nói Thẩm Ngôn nhờ em đi lên giảng bài.”

Vương Đại Hải nắm chặt tay, gật đầu một cái thật mạnh: “Được.”

—— Dưới sự thuyết phục của Vương Tiểu Khê, Vương Đại Hải còn chưa quá yên tâm với Lý Lan Phong nhưng vẫn căng da đầu thống nhất chiến tuyến với Vương Tiểu Khê, anh em hai người lập ra một kế hoạch tác chiến come out “Vương Tiểu Khê phụ trách xung phong chính diện, Vương Đại Hải phụ trách chi viện hỏa lực”, mà hôm nay chính là lần đầu tiên diễn tập tác chiến. “Em…… đi đi, trước hết đừng nói quá rõ ràng.” Vương Đại Hải vỗ vỗ vai em trai, trong mắt chứa đầy sự bi tráng theo kiểu gió thổi đìu hiu sông lạnh lẽo.

Vương Tiểu Khê làm mấy cái hít sâu, dồn khí đan điền, đi về phía ba mẹ.

“Ba —— mẹ ——” Vương Tiểu Khê dùng giọng nói thâm tình ngọt đến mức có thể ngấy chết một con voi kêu ba mẹ, cố tìm đề tài, “Hái trái cây ạ?”

“Ừ, mắc phải chuyện gì? Nói.” Mẹ Vương trầm ổn hỏi.

Vương Tiểu Khê trừng mắt nghẹn họng một lát, ra vẻ thoải mái cười cười: “Không mắc chuyện gì cả, tới chơi với ba mẹ thôi.”

Mẹ Vương liếc xéo cậu, lạnh lùng hừ: “Lúc con thi cử không tốt mới kêu bằng cái giọng như vậy, có thể làm người ta mắc bệnh tiểu đường luôn.”

Vương Tiểu Khê độ ngọt năm dấu cộng: “……”

“…… Không có gì.” Vương Tiểu Khê bị làm cho không dám nói, ủ rũ kẹp chặt đuôi muốn chuồn, nhưng mới vừa quay người đã bị mẹ Vương kêu lại: “Aiz, con lại đây, con không có việc thì mẹ có việc.”

Vương Tiểu Khê thấp thỏm hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Mẹ Vương nhón chân, ánh mắt lướt qua Vương Tiểu Khê, nhìn con trai cả, sau đó bà kéo Vương Tiểu Khê ra vài bước, cách Vương Đại Hải xa chút, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Mẹ hỏi con, Đại Hải với Ngôn Ngôn là sao?”

Vương Tiểu Khê hoàn toàn không ngờ mẹ cậu sẽ đột nhiên hỏi cái này, cả kinh đến ngơ ngác, theo bản năng nói dối: “Không có sao cả, anh hai con giúp con chăm sóc cậu ấy thôi, con nhờ mà.”

“Không có gì hả?” Mẹ Vương không chút lưu tình chọc thủng, “Mẹ thấy là nó thích người ta đó, có phải nó phái con tới thăm dò mẹ không?”

“A,” Ngực Vương Tiểu Khê căng thẳng, nuốt mấy câu phủ nhận trở vào, thấy vẻ mặt mẹ Vương còn rất bình thản, bỗng nhiên đột ngột nhanh trí, bắt lấy dịp tra hỏi hiếm có này, nói: “Sao mẹ lại có loại suy nghĩ đó?”

“Con trai mẹ mẹ còn không hiểu ư?” Mẹ Vương phát sầu, “Tính anh trai con không giấu được chuyện, còn cần mẹ nghĩ à, mẹ thấy nó sắp viết mấy chữ thích người ta lên trên trán luôn rồi.”

“……” Vương Tiểu Khê ngẫm ngẫm lời nói cử chỉ như thiếu niên tư xuân của Vương Đại Hải ngày thường khi Thẩm Ngôn ở đây, lại không thể nào che mờ lương tâm mà phản bác.

Sự yêu thích của Vương Đại Hải đối với Thẩm Ngôn căn bản là giấu không được, trước đây Vương Tiểu Khê cũng có chuẩn bị tâm lý là đã bị ba mẹ nhìn ra manh mối, cho nên lúc này cũng không quá kinh ngạc.

Lúc này, Vương Đại Hải phát hiện mình chẳng nghe thấy gì, cảnh giác nhìn sang phía bên này, cũng nhanh chân đi về hướng bọn họ.

Mẹ Vương thấy thế, lập tức túm lấy Vương Tiểu Khê lại né ra thêm vài bước, cách Vương Đại Hải rất xa, không cho anh tới quấy đục nước.

Vương Đại Hải: “……”

Hai người lại lần nữa đứng yên, mẹ Vương thở ngắn than dài với con trai út: “Ai nha, con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Vương Tiểu Khê lén lút nhìn mẹ cậu, nghiền ngẫm biểu cảm của bà, cẩn thận đặt câu hỏi: “Cái gì mà làm sao?”

Mẹ Vương cũng lén lút ngó lại Vương Tiểu Khê, căn bản không đề cập tới chuyện giới tính, chỉ chậm rãi nói: “Thằng nhỏ nhà người ta mới mười mấy tuổi, còn đẹp như vậy, ánh mắt khẳng định rất cao, có thể coi trọng anh hai con hả?”

Hai đường ánh mắt lén lút giao nhau trong không khí một tích tắc, lại từng người ăn ý mà dời ra, Vương Tiểu Khê im lặng một lát, không có đánh vỡ bầu không khí trong lòng hiểu rõ mà không nói ra trước mắt, cũng giống mẹ cậu trực tiếp vòng qua vấn đề giới tính, hàm hồ nói: “Nhỏ hơn có mười hai tuổi, thật ra chỉ cần đều là người trưởng thành, thì tuổi tác không phải vấn đề quá lớn.”

“Cái này cũng đúng.” Mẹ Vương dùng giọng điệu bàn việc nhà để nói, “Lớn tuổi biết chăm sóc, ba con lớn hơn mẹ sáu tuổi, cái gì cũng nhường mẹ.”

Ba Vương im lặng lại chuyên chú ngửa đầu thọc trái cây, giống như không nghe thấy, kỳ thật một chữ cũng chưa bỏ sót, từ khi Vương Tiểu Khê lại đây thì cây gậy trúc của ông chưa thọc được một quả nào, toàn thọc vào thân cây, như chim gõ kiến.

Vương Tiểu Khê làm màu phụ họa: “Đúng vậy, thật ra tính cách của anh hai con thích hợp tìm người nhỏ tuổi, ảnh quen chăm sóc người khác rồi, chỉ là tính cách quá trầm, mấy người nhỏ tuổi thường khá là hoạt bát, vừa lúc có thể bù trừ cho ảnh.”

Mẹ Vương cười tủm tỉm nhìn cậu.

Vương Tiểu Khê cũng cười gượng nhìn lại bà.

Trong sân yên tĩnh một tích tắc, mặt nạ biểu cảm giả dối của một cặp mẹ con đều nứt ra, mẹ Vương vừa há miệng, Vương Tiểu Khê theo bản năng rụt về một bước, liền nghe thấy mẹ Vương nhất châm kiến huyết đặt câu hỏi: “Anh hai con thật sự thích nó à?”

—— Cái này giống như hai anh em đều trốn trong ngăn tủ, Vương Tiểu Khê xung phong nhận việc, đẩy cửa tủ ra một cái khe, đang lén lút bám kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, mẹ Vương lại đột nhiên kéo cửa tủ ra, Vương Đại Hải căn bản không định đi ra ngoài lại bị túm ra!

Cái này không giống kịch bản của bọn mình! Vương Tiểu Khê còn đang nghiền ngẫm biểu cảm của mẹ cậu, mẹ Vương lại kịp thời bỏ thêm một câu: “Thật sự thích cũng đừng sợ, người một nhà, có chuyện gì mà không thể thương lượng? Vừa rồi mẹ chặn đầu con, chỉ là sợ con không thừa nhận. Con yên tâm, mẹ với ba con đều không phải người không nói lý, con ngẫm lại từ nhỏ đến lớn, ba mẹ từng ép hai anh em tụi con làm chuyện gì mà hai đứa không muốn chưa? Không phải toàn là nuôi thả sao?”

“À…… Cái đó……” Vương Tiểu Khê vẫn do dự, nếu hiện giờ vai chính come out là cậu, vậy mẹ cậu nói lời này xong cậu khẳng định sẽ come out ngay tại chỗ, nhưng hiện tại vai chính là anh cậu, tuy nói Vương Tiểu Khê cảm thấy xác suất thành công gần như đã là trăm phần trăm, nhưng cũng không dám quyết định thay Vương Đại Hải, quay đầu lại hô một tiếng, “Anh hai ——!”

Cuối cùng cũng bắt được cơ hội lên sân khấu, Vương Đại Hải ba bước thành hai bước chạy tới, ánh mắt bồi hồi một vòng, ngay thẳng dựa theo lý do trước đó đã thương lượng, nói: “Tiểu Khê, Ngôn Ngôn có bài không biết làm, muốn em đi lên chỉ cho em ấy kìa.”

Vương Tiểu Khê lau mặt, nói: “…… Anh hai, kế hoạch có biến.”

Mẹ Vương vô cùng bình tĩnh nhìn con trai cả, nói: “Có phải con thích Ngôn Ngôn không, nói thật đi.”

Ba Vương cũng không thọc quả nữa, chống gậy trúc xoay qua, phụ họa nói: “Con nói thật đi.”

Mẹ Vương: “Đã quan sát con vài tháng rồi, tâm tư của con ba mẹ đã sớm nhìn ra.”

Ba Vương gật đầu thật mạnh một cái, phụ họa theo vợ: “Đúng vậy, đã sớm nhìn ra rồi.”

Tựa như một vách tường vọng tiếng.

—— Đã nói em come out mà, sao lại biến thành anh come out? Vương Đại Hải điên cuồng đưa mắt ra hiệu với Vương Tiểu Khê.

—— Trời xui đất khiến rất khó giải thích, nhưng mà come out rất an toàn. Vương Tiểu Khê cũng điên cuồng đưa mắt lại.

“Mắt con chớp sắp rút gân rồi kìa.” Mẹ Vương buồn bã nói, “Con không cần gạt, ba mẹ có chuẩn bị tâm lý…… người đã 30 tuổi, chưa từng có bạn gái thì thôi đi, ngay cả thích cũng không có, bảo con đi xem mặt con cũng luôn không đi, mẹ với ba con đã sớm đoán theo phương diện này rồi.” Thấy Vương Đại Hải vẫn là vẻ mặt hoảng sợ, mẹ Vương thở dài nói, “Thích con trai thì cũng cứ thích thôi, không có gì, năm mười lăm tuổi trước khi mẹ dọn đến phương bắc, đã từng gặp qua hai đôi ở bên kia, so với một nam một nữ cũng không khác gì nhiều, đều là ở bên nhau sinh sống.”

Vương Đại Hải ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ chốc lát, lắp bắp hỏi: “Mẹ, ba, ba mẹ…… không…. để ý, cái này hả?”

“Để ý có ích lợi gì,” mẹ Vương tiên phong đạo cốt xua xua tay, “Nếu mẹ nói ba mẹ không cho con thích con trai, con có nghe mẹ không?”

Vương Đại Hải nắm chặt nắm tay, từ một góc mốc meo nào đó dưới đáy lòng sinh ra cơn phản nghịch tuổi dậy thì tươi mới, từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng dùng tới, chém đinh chặt sắt nói: “Không nghe.”

“Vầy không phải được rồi sao.” Mẹ Vương từ tốn nói, “Còn phải thế nào cũng không chịu đồng ý, đấu tranh với con tới tận cùng, đấu cho nhà không còn giống cái nhà, người nhà cứ như kẻ thù, mới là bình thường à? Lại nói mẹ với ba con đã từng lén đi tham khảo vài chuyên gia, đều nói cái này là bình thường, ngày sau nếu can thiệp không được thì cũng không nên can thiệp…… Không thấy mấy năm nay ba mẹ đều không thu xếp cho con xem mặt à?”

Đáy mắt Vương Đại Hải lấp lóe chút ánh nước không quá rõ ràng, run giọng nói: “Ba, mẹ, ba mẹ đây là…… đồng ý sao?”

Mẹ Vương gật gật đầu: “Các con sống vui vẻ là được, dù sao thì cũng như các con nói, không phải nhà chúng ta cũng ‘không có ngôi vị hoàng đế để kế thừa’ sao? Đồng ý.”

Ba Vương tận chức tận trách đảm đương vách tường vọng tiếng, phụ họa: “Ba mẹ đồng ý.”

Mẹ Vương mặt đầy u sầu kéo đề tài trở về: “Nhưng mà người ta có ở bên con hay không, mới là vấn đề.”

Bởi vì biết Vương Đại Hải không muốn come out ngay bây giờ, ở trước mặt người khác Thẩm Ngôn luôn giả vờ khách khí lại lễ phép với Vương Đại Hải, không có chút biểu hiện mất quy củ nào, mẹ Vương thật sự đoán không ra Thẩm Ngôn suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy con trai lớn nhà mình nhiệt huyết đầy đầu, sợ là mệt chết cũng không theo đuổi được người ta.

“Mẹ nhìn đứa nhỏ kia, dù nó cũng thích nam, thì ánh mắt nó cũng không thấp.” Mẹ Vương thở ngắn than dài, “Con đừng thắt cổ chết trên một thân cây.”

Không biết Vương Đại Hải nhớ tới cái gì, mặt bỗng chốc đỏ lên.

Vương Tiểu Khê không phục: “Mẹ, anh con cũng đâu kém đâu, cao phú soái đàng hoàng đó.”

Hết chương 60

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi