QUAN BẢNG

Thím ba, không phải tôi muốn nói khuê nữ Uông gia không tốt, nhưng thím muốn tiểu Tranh nhà tôi ở rể, việc này chúng tôi tuyệt đối không đáp ứng. Nếu đáp ứng, liệt tổ liệt tông Sở gia sẽ trạc cột sống chúng tôi.

Ai u, đây đã là niên đại nào rồi, còn sợ chuyện đó hay sao? Bây giờ Sở Tranh nhà các người đã không còn như trước kia, ai cũng biết Sở Tranh hoàn toàn không còn đường ra. Vào thời điểm này khuê nữ Uông gia còn nhớ tới hắn, đây là chuyện tốt dù đốt đèn cũng khó tìm.

Thím ba, trước kia thím cũng không nói như vậy.

Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước kia Sở Tranh có thân phận gì, hiện tại thì thế nào? Nếu là ở trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không tranh làm mối cho Sở gia các người. Nhưng hiện tại hắn có gì chứ? Cho hắn ở rể là xem trọng hắn.

Cút!

Sở Hãn Sinh không còn dằn nén được cơn phẫn nộ trong lòng, lập tức quát lên:

Bà cút cho tôi, nhà chúng tôi không chào đón bà!

Ai u, lão Sở, ông đúng là dài bổn sự, thế nhưng lại la lối om sòm với tôi, có ý tứ gì? Chẳng lẽ ông còn muốn đánh tôi sao? Tới nha, nếu ông dám đụng tới tôi, có tin tôi hủy nhà của ông hay không! Còn nữa, nếu Sở Tranh nhà ông còn như trước kia thì không nói, hiện tại chỉ là con phượng hoàng trọc lông, vậy còn không bằng gà, ông còn dám hét tôi, lão nương sợ ông sao!

Thím ba chống nạnh hét lớn.

Bà?

Tôi cái gì tôi, tiểu nhân không biết quy củ, già cũng không hiểu sự!

Thím ba lại hét.

Bà câm miệng cho tôi!

Đúng lúc này một thanh âm trầm thấp tức giận vang lên, Sở Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu nhân của thím ba, không dằn được tức giận quát:

Sở gia không chào đón bà, hiện tại bà lập tức rời đi, vĩnh viễn đừng mong tới nhà của chúng tôi nữa!

Sở Tranh, thằng nhóc mày lớn tiếng làm gì? Làm tao giật cả mình, cha của mày không biết cấp bậc lễ nghĩa, dù gì mày cũng từng học đại học, sao lại không biết quy củ.

Thím ba khinh thường cười lạnh nói.

Tôi không biết quy củ, giữa hai chúng ta ai mới không hiểu quy củ! Thím ba, tôi nể bà là trưởng bối, chuyện vừa rồi tôi có thể xem như chưa phát sinh, hiện tại bà lập tức rời khỏi nhà của tôi, chuyện của tôi không làm phiền tới đại giá của bà.

Sở Tranh khống chế lại cảm xúc trầm giọng nói.

Ai u, bổn sự dài rồi sao?

Thím ba miệt thị nói.

Nói chuyện kiểu gì vậy!

Thân ảnh Đoạn Bằng chợt lóe vào, đứng bên cạnh Sở Tranh, đảo mắt qua thím ba, hờ hững nói:

Biết vị này chính là ai sao? Vị này chính là thư ký chủ tịch huyện mới nhậm chức, bà nên nói chuyện đúng mực! Đừng mở miệng nói bậy bạ, cẩn thận họa từ trong miệng mà ra!

Oanh!

Lời của Đoạn Bằng làm bầu không khí hiện trường lạnh lẽo, thím ba chợt cười ha hả:

Sở Tranh, mày muốn làm quan muốn điên rồi đi? Người như mày còn nói là thư ký chủ tịch huyện mới nhậm chức, gạt gẫm ai kia?

Tiểu Tranh, sao lại thế này?

Lương Tĩnh gấp giọng hỏi.

Sở Hãn Sinh đứng bên cạnh nhướng mày, không nghĩ tới con trai mình còn biết nói dối. Mặc dù dùng ứng phó trường hợp, nhưng cũng là dối gạt. Hơn nữa chỉ cần bị người vạch trần là không xong. Nếu bị thím ba tuyên truyền khắp trong trấn, vậy sao bây giờ?

Nghĩ tới mọi người biết được việc này, mặt mũi Sở gia sẽ mất hết, Sở Hãn Sinh thật muốn đánh Sở Tranh một trận, chẳng lẽ con mình không biết nói dối sẽ bị vạch trần sao?

Mẹ, cha, con về nhà là muốn báo với cha mẹ, con đã được Tô chủ tịch tuyển làm thư ký, hiện tại cần đi theo chủ tịch tuần tra các hương trấn còn lại trong huyện Hoa Hải chúng ta. Cho nên trong khoảng thời gian này cần nhờ cha mẹ xem chừng vườn hoa. Đợi khi nào con rảnh sẽ về giúp cha mẹ.

Sở Tranh trầm giọng nói.

Tiểu Tranh, con nói thật sao?

Lương Tĩnh rung giọng hỏi.

Đương nhiên là thật sự!

Sở Tranh gật đầu đáp.

Thằng nhóc, con đừng nói dối với cha!

Sở Hãn Sinh quát.

Lão Sở, Sở Tranh nhà ông thật sự làm mất mặt gia đình, dám nói ra lời bịa đặt như vậy. Còn nói là thư ký chủ tịch huyện, tôi thật sự không tin chủ tịch huyện bị mù mắt sao? Dám dùng Sở Tranh nhà ông, chẳng lẽ không sợ Lý thiếu tìm hắn phiền toái.

Thím ba cười lạnh nói.

Nói rất đúng!

Ngay nháy mắt một thanh âm lạnh lùng vang lên ngoài cửa, không chỉ có Tô Mộc đi vào nhà, bên cạnh còn có bí thư trấn ủy Dương Hòa Tô cùng trưởng trấn Trương Phượng Lâm, người mở miệng nói chuyện chính là Tô Mộc.

Anh là ai?

Thím ba đảo mắt qua hỏi.

Lưu Tam Phân, bà câm miệng lại đi!

Trương Phượng Lâm quát.

Trương trưởng trấn, Dương bí thư.

Lưu Tam Phân nhìn thấy hai người này, vẻ mặt sửng sốt, sao lại thế này? Vì sao hai người này lại đi phía sau thanh niên kia, chẳng lẽ thanh niên này có gì đặc biệt hơn người sao? Không đạo lý a!

Hơn nữa hai người tới đây làm gì?

Dù Lưu Tam Phân có vô trí, cũng biết bà ta không thể trêu chọc tới Dương Hòa Tô cùng Trương Phượng Lâm. Một người là bí thư trấn ủy, một người là trưởng trấn, nếu dám động tới hai người hậu quả sẽ nghiêm trọng. Hơn nữa Lưu Tam Phân cũng không dám động họ, ở trong mắt họ loại đàn bà chanh chua như Lưu Tam Phân chẳng có chút trọng lượng nào.

Đây là Tô chủ tịch mới nhậm chức trong huyện chúng ta, Lưu Tam Phân, bà đang nói bậy bạ gì vậy!

Trương Phượng Lâm quát lạnh.

Oanh!

Lần này Lưu Tam Phân thật sự giật mình, miệng há hốc, không dám tin nhìn vào Tô Mộc, hắn là chủ tịch huyện? Đúng hay sai vậy? Còn chưa lớn bằng con của bà ta đi? Tại sao lại là chủ tịch huyện đây?

Dương bí thư, Trương trưởng trấn, hai vị không nói lầm chứ, hắn sao lại là chủ tịch huyện?

Lưu Tam Phân nghi hoặc hỏi.

Lưu Tam Phân, đây là Tô chủ tịch!

Dương Hòa Tô quát.

Mặc dù Dương Hòa Tô là người của Lý Tuyển, cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Tô Mộc, nhưng thân phận Tô Mộc lại là chủ tịch huyện Hoa Hải, nếu như hắn xảy ra chuyện gì ở nơi này, Dương Hòa Tô sẽ xui xẻo. Nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia, Dương Hòa Tô đành thu hồi vẻ mặt trước đó, tức giận trách mắng Lưu Tam Phân.

Thật là chủ tịch huyện!

Lưu Tam Phân khiếp sợ.

Sở Hãn Sinh cũng ngây người!

Tô Mộc không hề liếc mắt nhìn Lưu Tam Phân, nói chuyện với loại đàn bà như vậy thật không có ý nghĩa gì. Kỳ thật Tô Mộc đã tới từ lâu, nghe được những lời nói bên trong nhà, cho nên hoàn toàn không chút hảo cảm với người như Lưu Tam Phân. Hơn nữa hắn cũng từng nhìn thấy qua người như thế rất nhiều, nếu chấp nhặt chẳng khác gì chọc tức chính mình.

Chủ tịch huyện sao? Anh thật sự là chủ tịch huyện sao?

Lương Tĩnh rung giọng hỏi.

Lúc này Sở Hãn Sinh cũng vô cùng kích động nói không nên lời.

Phải, tôi chính là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải mới nhậm chức tên Tô Mộc. Chú, dì, lần này tôi tới nhà khá gấp, cho nên không mang theo vật gì, lần sau tôi nhất định tới nhà bái phỏng. Về phần Sở Tranh, hiện tại anh ấy đã là thư ký của tôi, cùng làm việc với tôi. Lần này tôi tới đây là vì muốn báo với hai vị một tiếng, chúng tôi cần phải khởi hành rời khỏi trấn này.

Tô Mộc cười nói.

Thật sự, thật sự!

Lương Tĩnh kích động nói.

Tô chủ tịch, không có vấn đề, anh cứ mang Sở Tranh đi đi!

Sở Hãn Sinh liền nói, chỉ sợ mình tiếp tục chần chờ Tô Mộc sẽ thay đổi ý tưởng.

Tốt lắm, bởi vì thời gian có hạn, chúng tôi có chuyện cần làm nên đi trước một bước.

Nói xong Tô Mộc liền đi ra ngoài, hắn vừa đi những người khác vội vàng đi theo phía sau, mãi tới khi Tô Mộc, Đoạn Bằng cùng Sở Tranh lên xe mọi người mới thả lỏng trở lại.

Đây là trình diễn ảo thuật sao?

Ảo thuật cũng không khoa trương như vậy đi?

Ngày hôm qua là kẻ chán nản muốn sống muốn chết, bây giờ biến hóa nhanh chóng trở thành thư ký chủ tịch huyện, thật sự làm người cảm thấy vô cùng phấn khích.

Lão Sở a, không phải ông nói muốn mở quán bán thịt trong trấn sao? Tìm được chỗ tốt chưa? Nếu chưa tìm được tôi cảm thấy có một nơi không sai, ông suy nghĩ thế nào?

Dương Hòa Tô xoay người hỏi.

Dương bí thư, tôi đã tìm được nơi tốt.

Sở Hãn Sinh vội nói.

Vậy sao, tốt, chờ khi nào khai trương tôi nhất định phải đi qua mua vài cân thịt.

Dương Hòa Tô cười nói.

Trương Phượng Lâm cũng vui vẻ trò chuyện với Sở Hãn Sinh, Lưu Tam Phân đứng bên cạnh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thật sự có cảm giác mê muội. Bà ta dùng sức cắn môi, xác định rất đau, đây chính là sự thật! Ngay lập tức vẻ mặt bà ta vô cùng khẩn trương. Nên nhớ những lời nói vừa rồi của bà ta thật sự vô cùng khó nghe, nếu bị Sở Tranh ghi nhớ, như vậy ngày tháng sau này chẳng những bà ta không xong, ngay cả gia đình cũng bị liên lụy.

Cho dù Lý Thiếu Quân lợi hại, nhưng có lợi hại thế nào cũng sẽ không vì bà ta gây khó xử cho Sở Tranh đi?

Cái miệng của mình đúng là bậy bạ, không biết bản thân đã gây nên chuyện gì!

Không được, bây giờ phải nhanh chóng về nhà mua hai chai rượu ngon cùng hai gói thuốc qua đây xin lỗi Sở Hãn Sinh, chỉ cần khai thông được với hắn, tin tưởng Sở Tranh sẽ không nhớ thù với mình. Cuộc sống này thật muốn chết a!

Lúc này hai vợ chồng Sở Hãn Sinh vẫn còn ngu ngơ!

Hai người làm sao cũng không nghĩ tới, sự tình lại xuất hiện biến hóa như vậy, đứa con vốn đã bị tuyên án không còn tiền đồ, lại trở thành thư ký của chủ tịch huyện! Họ không tin đây là lời nói dối, bởi vì Dương Hòa Tô cùng Trương Phượng Lâm đều có mặt.

Gia đình mình không biết Tô Mộc, chẳng lẽ hai người kia không biết sao?

Lần này thật sự thích ngất trời!

Để xem sau này còn có ai dám xem thường Sở gia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi