QUAN BẢNG

Có chút người xuất hiện ở một thời gian nào đó, sẽ làm sự tình chuyển biến!

Có chút người xuất hiện ở thời gian không thích hợp, sẽ hủy diệt một sự tình nào đó!

Hai vị trước mắt rơi vào hoàn cảnh thứ hai!

Đường Đường cùng Văn Sơn chậm rãi đi xuống, cả người rơi vào trạng thái lâng lâng. Vừa rồi hai người không chỉ hưởng thụ nam nữ hoan ái, càng trí mạng chính là Hàn Dĩnh còn bỏ vốn với họ. Không cần biết ở trong rượu hay trong thuốc lá đều có chất kích thích. Dưới tình huống như thế, cho dù hai người đã ra khỏi phòng nhưng đầu óc vẫn có chút mơ hồ. Nếu không phải vừa rồi đã phát tiết, họ sẽ càng thêm mê sảng.

Bởi vì trong lòng hai người đều có tâm sự!

Cả hai đều băn khoăn chuyện trong trấn Thập Phương, mãi tới bây giờ cả hai người đều không nhận được điện thoại báo tin, bởi vậy sau khi hưởng thụ, nỗi lo lắng trong lòng ngày càng mãnh liệt, vì vậy mới rời khỏi phòng muốn chạy về trong trấn.

Kết quả ngoài ý muốn đã xảy ra!

Sao lại thế này? Nơi này sao lại nhiều người như vậy?

Đường Đường khó hiểu hỏi.

Lý thiếu, Hàn tổng, chuyện gì xảy ra?

Văn Sơn theo bản năng hỏi.

Đường Đường, Văn Sơn, chính là hai tên khốn này, nhìn bộ dáng của bọn hắn rõ ràng là vừa sống vất vưởng bên trong! Nhìn thấy hay không? Đây là bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương, thật sự là dọa người!

Hùng Tam tức giận rít gào.

Sắc mặt Tô Mộc vẫn bình tĩnh.

Mặc dù hắn đã biết hai người kia làm gì bên trong, nhưng tưởng tượng là một chuyện, chân chính nhìn thấy lại là một chuyện khác. Tô Mộc thật sự không nghĩ tới làm bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn lại có thể làm ra sự tình dơ bẩn như vậy. Lần này cho dù thiên vương lão tử có tới, Tô Mộc tuyệt đối cũng không buông tha hai người này.

Phải đốt mồi lửa đầu tiên để lấy uy, oanh oanh liệt liệt thiêu cháy, hắn thật không tin trong huyện Hoa Hải còn có ai dám không nghe lời!

Bao nhiêu năm lăn lộn quan trường đã làm Tô Mộc hiểu được một việc, so sánh với việc điệu thấp, nếu chỉ do ý nghĩ của mình muốn điệu thấp thật sự cũng không mang tới chỗ tốt. Hơn nữa lúc hắn ở phòng đốc tra tỉnh ủy cũng đã điệu thấp đầy đủ, đi tới huyện Hoa Hải là thời điểm lộ ra quyết đoán bản thân. Một chủ tịch huyện vô năng không chừng sẽ không có ai dám tới dựa dẫm!

Trong thời gian ngắn nhất lựa chọn boss lớn nhất để lập uy, đây là thời cơ tốt nhất cho Tô Mộc tạo dựng uy tín!

Đừng quên Tô Mộc dùng chiêu này không chỉ đối phó người dưới hương trấn, còn muốn làm cho các ủy viên huyện ủy đều hiểu được, tuy mình trẻ tuổi nhưng không phải quả hồng mềm tùy ý cho người vuốt ve!

Hàn Dĩnh, đây là chuyện mà câu lạc bộ Hoa Khôi nói là hiểu lầm sao?

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.

Việc này…

Lúc này Hàn Dĩnh cũng có chút lúng túng.

Anh muốn thế nào?

Lý Thiếu Quân cố nén đau đớn trên cánh tay, nhìn chằm chằm Tô Mộc hỏi. Cho tới lúc này Lý Thiếu Quân cũng không khờ dại cho rằng khuôn mặt mình rất đáng tiền, không biết Tô Mộc đã sớm muốn lấy mặt hắn giẫm nát dưới chân.

Thái độ của anh thế nào vậy?

Thanh âm Sở Tranh lạnh lùng hỏi.

Câm miệng, mày làm gì có tư cách nói chuyện nơi này!

Lý Thiếu Quân quát lớn.

Tôi thấy người nên câm miệng chính là anh đi, anh là ai đây, dám nói chuyện như vậy với thư ký của tôi!

Tô Mộc khinh thường nói.

Tôi…

Anh cái gì anh, anh thật sự nghĩ anh là ông chủ câu lạc bộ Hoa Khôi này, tôi cũng không dám động tới anh sao? Anh thật sự nghĩ trong huyện Hoa Hải có người che chở, tôi không có cách nào thu thập anh? Hay là anh nghĩ với ba chữ Lý Thiếu Quân, chính là biển chữ vàng trong huyện Hoa Hải?

Tô Mộc ép sát từng bước.

Không hiểu vì sao vào lúc này Lý Thiếu Quân chợt cảm thấy sợ hãi!

Anh là ai? Dám nói chuyện như vậy với Lý thiếu!

Thật nên nói có chút người thật sự liều lĩnh ngu xuẩn, đó chính là Văn Sơn. Tô Mộc còn chưa chủ động tìm hắn, hắn trực tiếp tập trung Tô Mộc, đi tới bên người Lý Thiếu Quân quát lớn.

Lý thiếu, không sao chứ?

Đường Đường cũng thấp giọng hỏi.

Hàn Dĩnh thật không biết nói gì.

Nhóm người Hùng Tam đều khiếp sợ nhìn một màn này, đáy lòng thầm bội phục Đường Đường cùng Văn Sơn! Không bội phục không được, hai người này còn chưa thanh tỉnh khỏi ôn nhu hương sao? Chẳng lẽ không biết người đứng trước mắt bọn hắn là ai chăng?

Bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn ngang nhiên trách mắng chủ tịch huyện, đây đúng là tin tức lớn trong huyện Hoa Hải!

Tô Mộc cười lạnh không nói tiếng nào, đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó Lư Đào chạy tới cùng bí thư chính pháp ủy Mạnh Vi Khiêm cùng nhau đi vào trong câu lạc bộ Hoa Khôi, bên cạnh hai người còn đi theo cục trưởng cục công an huyện Chương Duệ. Sau lưng họ là nhóm công an huyện, chỉ nháy mắt xuất hiện nhóm công an đã khống chế người của Hùng Trang, lập tức lao vào trong câu lạc bộ.

Di, đây không phải là Lư Đào bên ủy ban huyện, còn có bí thư chính pháp ủy Mạnh bí thư cùng Chương cục của cục công an huyện hay sao? Vì sao họ lại tới nơi này?

Đáy lòng Đường Đường chợt run lên, Văn Sơn đã đi lên trước:

Mạnh bí thư…

Lời vừa nói ra miệng, Mạnh Vi Khiêm đã hung hăng trợn mắt nhìn họ, bước nhanh tới bên người Tô Mộc:

Tô chủ tịch, anh không sao chứ?

Chủ tịch?

Chủ tịch gì vậy?

Đường Đường cùng Văn Sơn vừa nghe được lời nói của Mạnh Vi Khiêm, lúc này theo bản năng mới ý thức được sự tình vượt ngoài phạm vi khống chế của chính mình. Khi hắn nhìn qua Lý Thiếu Quân cùng Hàn Dĩnh, phát hiện ánh mắt của họ nhìn mình với vẻ thật thất vọng.

Mạnh bí thư, ông nói tôi có việc gì hay không?

Lúc này sắc mặt Tô Mộc cũng không tốt, nếu đã xảy ra chuyện như vậy mà Tô Mộc vẫn có thể duy trì khuôn mặt tươi cười, hắn cũng không phải hắn. Hơn nữa Tô Mộc làm như vậy vốn là mượn cơ hội bộc phát, làm sao cho phép việc này yên lặng trôi qua?

Đúng vậy, việc này đã xảy ra, Mạnh Vi Khiêm là ủy viên huyện ủy, bí thư chính pháp ủy huyện, thật sự không cần hoảng hốt gấp gáp chạy tới đây. Hắn cũng có biện pháp ứng phó chuyện như thế, nhưng hiện giờ nếu đã tới, cũng không cần nhiều lời làm gì.

Mà Tô Mộc cũng chưa từng nghĩ tới dựa vào biện pháp này làm cho Mạnh Vi Khiêm thần phục. Nên nhớ Mạnh Vi Khiêm khác với Lư Đào, Lư Đào là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, Tô Mộc có thể khống chế hắn, muốn thay người cũng chỉ cần một câu nói mà thôi. Nhưng Mạnh Vi Khiêm thì khác, vì vậy Tô Mộc muốn thông qua một ít biện pháp khác đạt tới mục đích. Hơn nữa Tô Mộc không hề lo lắng chính mình làm như vậy sẽ chọc giận Mạnh Vi Khiêm, khiến cho hắn phải dựa vào Lý Tuyển.

Nếu chỉ chuyện này mà Mạnh Vi Khiêm cũng không chịu được, như vậy Tô Mộc phải suy tính xác định lại vị trí của hắn. Dù sao hiện giờ Tô Mộc chiếm cứ địa vị chủ đạo tuyệt đối, cho dù Lý Tuyển có tới cũng không thể xen vào.

Mạnh Vi Khiêm nghe được lời này, quả nhiên sắc mặt không hề thay đổi.

Nên nhớ Tô Mộc thiếu chút nữa bị người giết chết, là ai gặp phải chuyện như vậy cũng cảm thấy đau đầu. Hắn là bí thư chính pháp ủy huyện Hoa Hải, nếu để xảy ra chuyện như vậy, đừng nói Tô Mộc có nguy hiểm hay không, cho dù chỉ bị thương tổn tuyệt đối sẽ trở thành vết nhơ trong tư lịch của hắn. Hắn là bí thư chính pháp ủy, thậm chí không cách nào cam đoan trị an trong khu vực quản hạt của mình, đường đường chủ tịch huyện cũng bị người thương tổn, càng khỏi nói an toàn sinh mạng cho nhân dân quần chúng.

Hiện tại tâm tình Chương Duệ lại thật khẩn trương!

So sánh trách nhiệm của Mạnh Vi Khương cùng Chương Duệ, trách nhiệm của Chương Duệ càng thêm nghiêm trọng. Hắn là cục trưởng cục công an huyện Hoa Hải, nếu để Tô Mộc bị thương, uy tín của Chương Duệ sẽ hạ thật thấp. Càng khỏi nói Tô Mộc là quyền chủ tịch, cục trưởng cục công an làm việc vô năng, chẳng lẽ có dị nghị với quyết định của lãnh đạo? Nếu không sao để xảy ra chuyện như thế? Hiện tại Chương Duệ thật sự muốn hủy bỏ cả câu lạc bộ Hoa Khôi cho xong.

Nếu không phải hắn nể tình Lý Thiếu Quân là em vợ Lý Thiên Thạc, hắn sẽ khoan dung tới như vậy? Trước kia bỏ qua còn chưa tính, hiện tại muốn hủy hắn, nếu hắn bị triệt chức, người đầu tiên bị thu thập chính là Lý Thiếu Quân!

Tô chủ tịch, đây đều do tôi quản lý không nghiêm gây ra, anh yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lý việc này!

Mạnh Vi Khiêm xoay người nhìn Chương Duệ nói:

Chương cục trưởng, tính chất chuyện này thật tồi tệ, hiện tại anh mang tất cả những người có liên quan tới vụ án về trong cục thẩm vấn, nhớ kỹ nhất định phải theo trình tự, nghiêm khắc dựa theo quy tắc thẩm vấn, điều tra rõ ràng chuyện này. Tôi thật sự không tin, ở trong huyện Hoa Hải còn có người dám làm ra chuyện như vậy. Nếu anh không có biện pháp xử lý, tôi sẽ đổi người đi làm!

Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Chương Duệ nhanh chóng nói:

Tô chủ tịch, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt việc này!

Tô Mộc trầm mặc không lên tiếng.

Tín hiệu đã phóng xuất ra ngoài, về chuyện kế tiếp phải xem năng lực lĩnh ngộ của bọn họ, Tô Mộc không thể đem mọi chuyện đều nói ra rõ ràng, làm vậy ngược lại không thích hợp.

Có đôi khi trong quan trường, lực khắc chế cũng là một loại biểu hiện năng lực. Người có lực khắc chế càng mạnh, thái độ làm người làm việc càng thêm có chừng mực cùng quy củ.

Chương Duệ nói xong xoay người mệnh lệnh:

Tạm thời niêm phong câu lạc bộ Hoa Khôi, mang tất cả mọi người về cục công an!

Dạ!

Nhóm công an cũng biết tính ác liệt của tình thế hiện tại, ngay cả chủ tịch huyện thiếu chút nữa bị người đánh chết, nếu họ còn dây dưa như ngày trước, chỉ sợ sẽ bị hung hăng xử lý. Vì vậy sau khi nhận được mệnh lệnh, toàn bộ công an lập tức thi hành.

Sắc mặt Hàn Dĩnh biến đổi!

Lý Thiếu Quân cố nén đau đớn đứng ra, hắn biết nếu để câu lạc bộ bị niêm phong, muốn xoay người đã không còn khả năng!

Chương cục, ông làm vậy là ý gì?

Lý Thiếu Quân nhíu mày nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi